Thần Đạo Đan Tôn

Chương 77: 100 Lần

Gấp đôi, gấp hai, gấp ba, không gian đan điền của Lăng Hàn không ngừng mở rộng, tốc độ nhanh kinh người.

Hắn cảm thấy thân thể muốn căng nứt, nhưng trên thực tế, đan điền là một tiểu thế giới, cho dù khuếch trương lớn hơn tinh cầu này, cũng không thể làm thân thể hắn biến hóa chút nào.

Lăng Hàn cũng phối hợp dược lực, thúc đẩy đan điền mở rộng, lúc này có thể mở lớn một chút cũng là kiếm lời.

Gấp mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần!

Lăng Hàn tràn ngập kinh hỉ, bởi vì còn có lượng lớn dược lực chưa tiêu hao, này có thể mở rộng đan điền của hắn tới trình độ nào?

Nhưng suy ngẫm lại bình thường, đây chính là đan dược có thể làm cho cường giả Thiên Nhân Cảnh động tâm, hiện tại bị Tụ Nguyên Cảnh như hắn ăn, ngươi nói hiệu quả trâu bò cỡ nào! Đáng tiếc, người hiện tại lại không nhìn được thứ tốt như Ám Nguyệt Thảo, xa xỉ đến trình độ dùng để xung kích Dũng Tuyền Cảnh.

Chỉ tiếc, Không Gian Đan một đời chỉ có thể dùng một viên, viên thứ hai liền không có tác dụng, bằng không hắn tin tưởng còn có thể thu được càng nhiều Ám Nguyệt Thảo. Nhưng nói ngược lại, đối với đại bộ phận người mà nói, ý nghĩa của Không Gian Đan cũng không lớn, bởi vì rất ít khi bọn họ đánh đến trình độ nguyên lực kiệt quệ.

Không gian đan điền tăng lớn, chỉ là tăng năng lực kéo dài của võ giả, mỗi một kích nên đánh ra bao nhiêu sức mạnh, thì vẫn bấy nhiêu sức mạnh ấy.

Nhưng đối với số ít thiên tài mà nói, cái này ý nghĩa trọng đại, bởi vì thường thường, bọn họ sẽ chiến đấu đến trình độ sơn cùng thủy tận, như vậy không gian đan điền càng lớn, bọn họ càng có thể kiên trì đến cùng, ở rất nhiều lúc, tuyệt đối là nhánh cỏ cứu mạng.

Lăng Hàn tự nhiên rất hài lòng. Hắn là Ngũ hành nguyên hạch, trước kia không gian đan điền thực sự là quá nhỏ, hoàn toàn không đủ dùng!

Tám mươi lần, chín mươi lần, gấp trăm lần, rốt cục, dược lực tan hết, Lăng Hàn mở hai mắt ra.

Mở rộng gấp trăm lần!

Có điều, nếu lấy Không Gian Đan này cho cường giả Thiên Nhân Cảnh dùng, chỉ có thể mở rộng một thành không gian đan điền, nhưng so với gấp trăm lần của hắn, lại lớn hơn gấp trăm lần!

Hai người căn bản không phải một cấp độ.

Không phải Không Gian Đan không ngưu bức, mà là cảnh giới của hắn quá thấp. Thế nhưng, sau này theo cảnh giới của hắn tăng lên, không gian đan điền mở rộng sẽ vượt xa người khác, chỉ là cái tăng cường này sẽ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi bước vào Thiên Nhân Cảnh, sẽ giảm đến trình độ một thành.

Bởi vậy, hắn sớm dùng Không Gian Đan cũng không thiệt thòi, ngược lại, sớm ăn liền có thể sớm sử dụng, chỗ tốt này là có thể từ Tụ Nguyên Cảnh mãi cho đến Thiên Nhân Cảnh, thậm chí Phá Hư Cảnh.

Hắn không có lập tức đứng lên, mà điều khiển Ngũ Hành Hỗn Độn Liên, không ngừng hấp thu linh khí, chuyển hóa thành nguyên lực, tích lũy.


Đừng xem không gian đan điền của hắn lớn như thế, nhưng Ngũ Hành Hỗn Độn Liên quá trâu bò, lại thêm Ngũ Hành Thiên Cực Công, tốc độ hấp thu, luyện hóa linh khí rất nhanh, chỉ một buổi tối, hắn liền lấp kín không gian đan điền khổng lồ.

Điều này cũng ý nghĩa, nếu hắn chiến đấu đến sức mạnh tiêu hao hết, không ăn đan dược, là cần một buổi tối mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

Tuy một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Lăng Hàn rất phấn chấn. Sau khi đạt đến Tụ Nguyên Cảnh, tu luyện đã có thể thay thế giấc ngủ, huống chi chỉ là một buổi tối không ngủ, đây là chút lòng thành.

- Hàn Nhi, ngươi tính lúc nào về Thương Vân Trấn?

Đi ra gian ngoài dùng cơm, Lăng Đông Hành hỏi.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:

- Có nhiều người muốn mời con ăn cơm, rất khó thoái thác, khả năng phải mất ba bốn ngày.

- Tốt, ngươi ở đây thêm mấy ngày, vi phụ về nhà trước, chuẩn bị tiệc chúc mừng ngươi!

Lăng Đông Hành rất hưng phấn nói. Hắn đã không thể chờ đợi được nữa, muốn cho toàn trấn biết tin tức Lăng Hàn đoạt được quán quân của Đại Nguyên luận võ.

- Được, phụ thân một đường cẩn thận.

Lăng Hàn cười nói.

Lăng Đông Hành gật đầu, hắn không lo lắng Lăng Hàn chút nào. Bởi vì thực lực của nhi tử đã trên hắn, cho dù hắn lưu lại cũng không thể bảo vệ Lăng Hàn. Còn nữa, dù sao hắn cũng là gia chủ, rời đi lâu như vậy, phải nhanh về chủ trì đại cục.

Ăn xong điểm tâm, Lăng Đông Hành liền về Thương Vân Trấn trước, mà Lăng Hàn thì bị bọn người Thích Vĩnh Dạ kéo ra ngoài dự tiệc, chơi bời. Bởi vì những người này ở trong luận võ đều thích hợp thả nước cho Lăng Hàn, đây là một nhân tình, Lăng Hàn tự nhiên không thể qua cầu rút ván.

Ngày thứ hai, Thích Vĩnh Dạ mời Lăng Hàn đi tràng giác đấu chơi.

Tràng giác đấu có gì vui?

Lăng Hàn không rõ, nhưng không ngăn được nhiệt tình của Thích Vĩnh Dạ, bị hắn kéo đi địa phương hai ngày trước bọn họ luận võ. Lúc này, hết thảy võ đài đã bị dỡ xuống, cả địa phương to lớn chỉ tiến hành một trận chiến. Năm tên giác đấu sĩ đang bị mười ba con yêu thú vây công, trận chiến rất kịch liệt, máu tanh, mà trên khán đài, khán giả đang không ngừng phát sinh tiếng hô hưng phấn.

- Bọn họ đều là tử tù, tuy chiến đấu ở đây nguy hiểm, thế nhưng nếu như có thể liên tục thu được mười trận thắng, liền có thể được đặc xá, một lần nữa trở thành người tự do.


Thích Vĩnh Dạ giải thích.

Lăng Hàn gật đầu, rất nhiều đế quốc đều có chế độ như vậy. Sau khi tù phạm bị phán tử hình, có thể lựa chọn tiến vào giác đấu tràng tử chiến, vì mình thắng được một chút hi vọng sống. Đương nhiên, đại bộ phận người sẽ chết, thu được tự do có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Hay!

Khán giả đột nhiên hô to, bởi vì một tên tử tù sai lầm, bị ba con yêu thú vây công cắn đứt hai tay, đau đến hắn kêu rên liên hồi. Mà kêu thảm thiết như vậy cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh, hắn liền bị cắn đứt yết hầu, bị yêu thú ăn thịt.

Khán giả nơi này chính là hướng về hình ảnh tử vong, máu tươi mà đến, nhìn thấy hình ảnh như vậy, có chút nữ nhân điên cuồng thậm chí còn xé áo, lung lay bộ ngực hét rầm lên.

Bốn người còn lại không hốt hoảng chút nào, hiển nhiên trải qua rất nhiều cảnh tượng như vậy, dựa sát lẫn nhau, chỉ cần đối mặt kẻ địch phía trước.

- Nơi này có thể đánh cược, Lăng huynh có hứng thú hay không?

Thích Vĩnh Dạ quay đầu hỏi hắn.

Lăng Hàn lắc đầu, loại sự tình lấy sinh mệnh tìm niềm vui này, hắn từ trước đến giờ đều không thích.

- Hóa ra Lăng huynh không thích thưởng thức chiến đấu như vậy, nói thật, ta cũng không thích, có điều kế tiếp có một trận chiến rất đặc sắc.

Thích Vĩnh Dạ vô cùng thần bí nói.

- Cao thủ Dũng Tuyền Cảnh, là đạo tặc hái hoa, không biết gieo vạ bao nhiêu nữ nhân, nhưng thực lực rất cao, làm sao cũng chết không được. Ngày hôm nay hắn sẽ xung kích một ngàn thắng, nếu như còn có thể thắng, liền không thể không thả hắn tự do.

Luyện Thể Cảnh thắng mười trận liền có thể thu được tự do, Tụ Nguyên Cảnh là một trăm trận, Dũng Tuyền Cảnh là một ngàn trận.

Trong mắt Lăng Hàn không khỏi hiện lên một luồng sát cơ, trong những loại người hắn hận nhất, dâm tặc tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu, cặn bả như vậy nên trực tiếp giết, không cần cho một chút cơ hội.

- Ngày hôm nay, có rất nhiều người đến xem tên dâm tặc này bị chém đầu!

Thích Vĩnh Dạ nói.

- Vì thế, Đại Nguyên Vương phủ chúng ta phát động một vị cao thủ, nhất định sẽ không để cho hắn tránh được kiếp nạn này.

Trong khi nói chuyện, chiến đấu cũng tiếp cận kết thúc, mười mấy con yêu thú vây công, ở dưới tình huống chết bảy con, cắn chết bốn tên tử tù, khiến trên khán đài hoan hô.

- Các vị, trước khi tiến hành trò hay then chốt, xin mọi người thưởng thức một màn biểu diễn nhỏ!

Một người chủ trì tiến vào giữa trường, giương tay lên, liền thấy rào sắt hai bên đồng thời kéo lên, tất cả đẩy ra một cái lồng sắt, trong một lồng sắt, là một con sói hoang thành niên, mà một lồng sắt khác, là một tiểu cô nương nhiều nhất năm, sáu tuổi!

Lăng Hàn đứng lên, lửa giận tiêu thăng.

---------------