Thần Đạo Đan Tôn

Chương 747: Về Bắc Vực

- Đến Tử Nguyệt Hoàng Triều chào hỏi trước đã.

Lăng Hàn nói, hiện tại hắn và Mã Đa Bảo cũng coi như đồng minh, tuy thực lực của hắn còn không đáng nhắc tới.

Nếu như Hải tộc đột nhiên phát động tấn công, cùng Ngũ Đại Tông Môn trước sau giáp công, rất có khả năng Tử Nguyệt Hoàng Triều sẽ bị lật úp.

Nếu Hách Liên Tầm Tuyết là người mình, Lăng Hàn liền giải thích kế hoạch liên quan tới khai thiên cho đối phương, để Hách Liên Tầm Tuyết cực kỳ khiếp sợ.

Nàng chỉ muốn thống nhất Bắc Hải, sau đó tập hợp lực lượng Bắc Hải đối kháng thanh toán, không nghĩ tới Lăng Hàn lại có lý tưởng lớn như vậy, muốn khai thiên lập địa, để toàn bộ Hằng Thiên Đại Lục phi thăng Thần giới.

- Không cần sùng bái ta như thế, trong lòng biết là được, ta không phải người ái mộ hư vinh.

Lăng Hàn cười nói, ở trước mặt người mình hắn không ngại rắm thí vài câu.

- Hả hê!

Hách Liên Tầm Tuyết cho hắn một cái liếc mắt, rất phong tình, nếu không phải ngực của nàng quá bằng, tuyệt đối quyến rũ đến có thể tích thuỷ.

- Vậy bây giờ trước hết báo tin cho Tử Nguyệt Hoàng Triều, còn chúng ta... về Bắc Vực!

Lăng Hàn nói.

- Bọn họ ở Trung Châu đánh thoải mái, chúng ta trước thống nhất tứ vực, nếu Mã Đa Bảo thắng, ta liền tặng quốc thổ cho hắn, để hắn đến khai thiên, nếu hắn không được, vậy thì ta lên.

Dù sao, Trung Châu mới là trọng tâm tranh cướp, diện tích một châu này còn lớn hơn tứ vực gộp lại, nhưng tuyệt đối không thể coi thường tứ vực, phải biết chỉ Bắc Hoang, nhân khẩu liền tiếp cận mười tỷ, quốc thế mỗi một nước đều có thể mạnh mẽ đề cao ra một Sinh Hoa Cảnh, rất kinh người.

- Chúng ta dùng chính sách nông thôn vây quanh thành thị.

Lăng Hàn cười nói.

Bọn họ ra Hắc Tháp, bước về trại huấn luyện, chờ tìm tới Tiêu Vĩnh Niên, Lăng Hàn bảo hắn chuyển giao một phong thư cho Hỏa Diễm Vương hoặc Thái Âm Vương đều được, trong thư nói chuyện Hải tộc rất có khả năng xuất binh, để Mã Đa Bảo có chuẩn bị.

Tiêu Vĩnh Niên còn có chút đề phòng, nhìn chằm chằm Hách Liên Tầm Tuyết, thật giống như muốn bắt nàng đi phán quyết.

Lăng Hàn vội cười nói:

- Đây là thê tử của ta, chỉ đùa giỡn với ta một chút mà thôi!

Sắc mặt của Tiêu Vĩnh Niên không khỏi quái lạ, thầm nghĩ phu thê các ngươi thật quái lạ, đùa giỡn như thế cũng không sợ người khác chịu không nổi sao. Có điều, nếu Hách Liên Tầm Tuyết là cường giả Thiên Nhân Cảnh, hắn tự nhiên không dám coi khinh phân lượng phong thư này của Lăng Hàn, nhất định phải nộp lên.


Nhưng hắn chỉ là một Úy, không thể trực tiếp gặp Bát Vương, bởi vậy hắn nhiều nhất chỉ đưa phong thư này lên cấp cao hơn, tự nhiên sẽ có đại nhân vật cân nhắc, có nên tiếp tục chuyển giao lên hay không.

Lăng Hàn lại bí mật trở về Bổ Thiên Học Viện một chuyến, dịch dung trang điểm, liên lạc với Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh, nói cho bọn họ biết dự định của mình, lưu lại lượng lớn đan dược, kêu cả Nguyên Thừa Hòa, huynh muội Lý gia đến, đồng thời quay lại Bắc Vực.

Hơn một tháng sau, bọn họ trở về Bắc Vực.

Lăng Hàn đã đạt đến Linh Anh Cảnh đỉnh cao, nhưng hắn không vội xung kích Hóa Thần cảnh, dự định nện vững chắc cảnh giới đến thời điểm không cách nào tiến thêm một bước nữa, lúc này mới đột phá, đạt đến cực hạn.

Chư Toàn Nhi thì xông lên Linh Anh Cảnh, Thạch Linh đột phá Hoá Thần Cảnh, lấy Ngũ Hành Sinh Linh mạnh mẽ, vừa đột phá liền có thể so với Hoá Thần Cảnh đỉnh cao, tuy vẫn không đánh lại Lăng Hàn, nhưng cũng xem như cao thủ thứ ba trong bọn họ rồi.

Tốc độ tu hành của bọn người Nguyên Thừa Hòa cũng rất nhanh, theo một vị đan đạo đế vương chẳng lẽ còn sợ không có đan dược ăn? Nếu không phải Lăng Hàn lo lắng dựa vào đan dược tăng lên cảnh giới sẽ bất ổn, phỏng chừng Nguyên Thừa Hòa đã có thể xung kích Hóa Thần cảnh rồi.

Dù như vậy, Nguyên Thừa Hòa cũng đạt đến Linh Anh Cảnh đỉnh cao, cảnh giới tương đồng Lăng Hàn. Huynh muội Lý gia cũng dồn dập đạt đến Sinh Hoa Cảnh đỉnh cao, nhưng không vội xung kích cảnh giới cao hơn, đều nghe theo lời Lăng Hàn, cố gắng nện vững chắc cơ sở.

Những người này đều là nòng cốt để Lăng Hàn kiến quốc, tuy hiện tại khó coi một chút.

Lăng Hàn có hai Linh khí cấp mười, đi tới giới vực, tùy tiện cầm một cái ra, vừa tiếp xúc với giới vực, Linh khí tự chủ thức tỉnh, đẩy lên một màn ánh sáng, che chở bọn họ rời đi, không có chút ảnh hưởng.

Đây chính là dùng để cách ly ba cảnh giới Linh Anh, Hóa Thần, Thiên Nhân, với Phá Hư mà nói là thùng rỗng kêu to.

- Giới vực tồn tại, để cao thủ không thể liên hệ, dẫn đến võ đạo của tứ vực suy sụp, càng thuận tiện khống chế.

Lăng Hàn thở dài nói, nếu như không có Ngũ Đại Tông Môn tồn tại, võ đạo của Hằng Thiên Đại Lục sẽ tươi tốt hơn nữa, đạt đến Phá Hư Cảnh liền có thể tiến vào Thần giới, không cần tiêu hao tài nguyên giới này, từ đó sinh ra càng nhiều cường giả.

Đây là Ngũ Đại Tông Môn mới dằn vặt ra trong mười ngàn năm này, chí ít đời hắn không có giới vực tồn tại, nhưng sau khi Tử Tuyết Tiên "làm phản", để Ngũ Đại Tông Môn khống chế địa vực giao lưu càng nghiêm.

Tiến vào Bắc Vực, tốc độ của bọn họ liền chậm lại, không bao lâu nữa liền có thể trở lại Bắc Hoang.

Đêm đó, bọn họ ngừng lại, không tiếp tục chạy đi nữa, đốt lửa hầm nấu đồ ăn. Một nồi canh xúc tu, gia nhập tinh hoa của Bảo Châu vạn năm, vài giọt linh dịch, thập toàn đại bổ.

Lúc này, kẻ tham ăn không chỉ Lăng Hàn và Hổ Nữu, Hách Liên Tầm Tuyết chính là cường giả Thiên Nhân Cảnh, còn thể tu, khẩu vị của nàng cũng không kém, ba người cướp ăn, để Hổ Nữu vẫn lý sự… ngốc nữ này, đoạt Lăng Hàn của nàng, còn muốn cướp đồ ăn của nàng, thực sự là quá đáng ghét!

Bọn họ quyết định đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, để giảm bớt uể oải mấy ngày nay.

Bởi vì lo lắng Hải tộc truy sát, bọn họ tự nhiên tiến vào trong Hắc Tháp nghỉ ngơi, nơi này an toàn nhất.

Lăng Hàn dỗ nhi tử và Hổ Nữu ngủ xong, mình cũng muốn ngủ một chút, lại thấy Hách Liên Tầm Tuyết đi tới.

- Làm sao còn chưa ngủ?


Hắn hỏi.

Hách Liên Tầm Tuyết không đáp, trong ánh mắt hiện ra hung quang, trực tiếp đẩy ngã Lăng Hàn ở trên giường, bắt đầu táy máy tay chân.

- Này này này, ngươi muốn làm gì?

Lăng Hàn sợ hết hồn, đây là củi khô lửa bốc sao?

- Đã ăn ta, còn không muốn nhận sao?

Hách Liên Tầm Tuyết cắn răng nói.

- Ta không phải là người như thế, nhưng có chuyện gì từ từ nói, ngươi cởi y phục của ta là ý tứ gì?

Lăng Hàn yếu ớt nói.

- Hừ, lên giường của ta, làm hại ta cách mấy ngày đều sẽ nhung nhớ, ngươi không muốn gánh trách nhiệm sao?

Hách Liên Tầm Tuyết tiếp tục lột y phục.

- Ngươi tính xem, một năm này ngươi thiếu nợ ta bao nhiêu lần?

Long tính dâm sao?

Lăng Hàn rùng mình nói:

- Ngươi dự định muốn ta trong một đêm này đều đưa cho ngươi?

- Ngươi đừng nói ngươi không được nha!

Hách Liên Tầm Tuyết dùng ánh mắt xem thường nhìn Lăng Hàn.

- Ta không được?

Lăng Hàn giận, nam nhân hận nhất chính là hai chữ "không được", hắn lập tức vươn mình.

- Ngươi tốt nhất đừng xin tha.

- Phóng ngựa đến đây đi!

Hách Liên Tầm Tuyết tự nhiên không sợ.

- Nhi tử đã sinh, còn thu không phục ngươi, ta không tin!

Lăng Hàn hừ nói.

- Chớ lãng phí khí lực ở nói chuyện, tiến lên đi!

- Vậy tiêu ở chỗ nào?

- Chuyên tâm làm việc ngươi đang làm đó!

---------------