Thần Đạo Đan Tôn

Chương 732: Đắc thủ

Tên Hoá Thần Cảnh kia thấy Lăng Hàn "kinh sợ", khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ ngạo nghễ, này dưới cái nhìn của hắn tự nhiên là chuyện tất nhiên, chỉ là Linh Anh Cảnh cũng dám hò hét với hắn sao?

- Hừ, coi như ngươi thức thời!

Bên cạnh tên Hoá Thần Cảnh kia còn có một tiểu bối, hắn khinh thường liếc nhìn Lăng Hàn, nơi sâu xa của ánh mắt lại cất giấu đố kị.

Đương nhiên, mọi người đồng lứa, thậm chí hắn còn lớn hơn năm sáu tuổi, nhưng hắn chỉ bước vào Sinh Hoa Cảnh, Lăng Hàn đã là Linh Anh Cảnh, ròng rã một cảnh giới lớn a, như thế tính toán, hắn so với đối phương chênh lệch bao nhiêu năm? Chí ít mười năm!

Người hơn hai mươi tuổi, tu luyện chỉ mười mấy năm, chênh lệch mười năm khái niệm này nghĩa là gì? Thiên phú của song phương chênh lệch lớn cỡ nào?

Lăng Hàn nhìn lướt qua, nhớ kỹ dáng dấp của hai người này.

Con mẹ nó, tiểu gia không phát uy, các ngươi cho rằng ta là mèo ốm sao?

- Trừng cái gì, lại trừng liền móc con ngươi của ngươi ra!

Tên tiểu bối kia trừng mắt lên, có vẻ hung tướng mười phần.

Hắn gọi Chu Ngọc Thành, lần này theo Tam Tổ Chu Đức Nguyên ra ngoài lịch lãm, bởi vì hắn là người có thiên phú tốt nhất của Chu gia đời thứ ba, vẻn vẹn hai mươi bốn tuổi liền bước vào Sinh Hoa Cảnh, tương lai rất có hi vọng thành tựu Hoá Thần Cảnh.

Chu gia chỉ là gia tộc Hoá Thần Cảnh, tổng cộng có bốn nhân vật như vậy, lấy Tam Tổ Chu Đức Nguyên mạnh nhất, đạt đến Hoá Thần Cảnh đỉnh cao.

Ở Chu gia, Chu Ngọc Thành hoàn toàn xứng đáng là thiên tài số một, ở xung quanh ngàn dặm, hắn cũng là tồn tại số một số hai, có thể ngang hàng hắn là đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng phóng tới Trung Châu, hắn chỉ có thể xưng thiên tài, cách thiên tài đỉnh cấp, thiên tài siêu cấp còn có khoảng cách to lớn, nói thí dụ như, hắn không thể đi vào Bổ Thiên Học Viện.

Vì lẽ đó, sau khi không thể thông qua Bổ Thiên Học Viện kiểm tra, hắn liền rất ghét người thiên tài hơn hắn, nhìn thấy một cái thì muốn diệt một cái, có thể nói đã bị bệnh điên cuồng.

Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, đem sự chú ý phóng tới quả cầu ánh sáng kia.

Thần thông Phúc Địa Ấn!

So sánh với đó, loại tiểu nhân vật này lải nhải lại tính là gì, sau này tùy tiện một cái tát đập chết là được, nếu như bởi vậy bỏ mất một môn thần thông, tổn thất kia mới gọi lớn.

Chu Ngọc Thành không cưỡng nổi đắc ý, ngươi thiên tài có ích lợi gì, có thể qua một Hoá Thần Cảnh sao?

Chu Đức Nguyên cũng không quan tâm Lăng Hàn nữa, hiện tại trọng điểm tự nhiên là bắt được một quả cầu ánh sáng, nếu như có thể được một công pháp thượng thừa, nói không chắc hắn có thể bước ra bước then chốt, trở thành tồn tại Thiên Nhân Cảnh.

Vậy thì thật rất trâu bò.

Chư Toàn Nhi, con thỏ cũng có thu hoạch riêng, bắt được một quả cầu ánh sáng, sau đó bị đưa ra ngoài.


Thời gian một ngày một đêm gần như sắp hết, xèo, Lăng Hàn liên tục nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng đang từ không trung rơi xuống kia.

Lăng Hàn đã sớm chạy tới, lấy tay bắt nhanh.

Nhưng vào lúc này, lại một cánh tay dò xét, tương tự chụp vào quả cầu ánh sáng.

Người kia cũng thật may, hắn tự nhiên không phải tính ra quỹ tích lướt xuống của quả cầu ánh sáng, mà vốn đứng chỗ ấy, vừa vặn quả cầu ánh sáng đập tới hắn, thật giống như đang chủ động đầu hoài tống bão.

Mà người kia cũng không khách khí, đưa tay bắt, hầu như cùng lúc chạm được.

Là Hiên Viên Tử Quang!

Lăng Hàn hơi có chút kinh ngạc, hắn đã sớm biết người này số mệnh nghịch thiên, thuộc về loại rớt xuống vách núi không chỉ không chết, hơn nữa còn nhận được cổ bảo của tiền nhân. Hiện tại thuộc tính may mắn kia lại phát huy tác dụng, Phúc Địa Ấn chủ động lao tới, để Lăng Hàn đố kị không thôi.

Ai, có mấy người thực sự là trời sinh mệnh tốt.

Nhưng Lăng Hàn càng thêm tự tin, bởi vì hắn dựa vào chính là thực lực.

Thực lực còn đó, hơn nữa có thể không ngừng tăng lên, vận may? Luôn có lúc dùng hết, luôn có thời điểm mất linh, hơn nữa vận may quá tốt, một đường đi quá thuận, đối với trưởng thành cũng bất lợi.

- Lăng Hàn!

Hiên Viên Tử Quang cũng nhìn thấy Lăng Hàn, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, hắn rất hận Lăng Hàn, không chỉ năm lần bảy lượt đánh bại hắn, đả kích niềm tin của hắn, hơn nữa còn cướp đi ý trung nhân của hắn.

Hiện tại còn muốn cướp bí thuật?

Cả người hắn phun trào thần quang, thật giống như một Thần tử hạ phàm, uy vũ không nói nên lời. Trên người hắn mặc một giáp trụ, hiện tại mấy trăm mạch văn phát sáng, kích thích ra hơn một nghìn tia sáng, chém về phía Lăng Hàn.

Đây là một Linh khí, thậm chí có khả năng là cấp tám.

Vận may của Hiên Viên Tử Quang thực mạnh đến nỗi nghịch thiên, trước đây hắn tuyệt đối không có món bảo khí này. Ra ngoài kiếm Linh khí, thiên địa khí vận sở quy.

Lăng Hàn không sợ, thể phách của hắn phát quang, như bảo kim vậy.

Ngươi chỉ ỷ lại Linh khí mà mạnh, nhưng bản thân ta liền mạnh như vậy, ai trâu bò hơn?

Xoạt xoạt xoạt… bảo quang không ngừng gọt chém lên người Lăng Hàn, cắt ra quần áo của hắn, mỗi khối da thịt của hắn đều di chuyển, thật giống như nắm giữ ý chí của mình.

Linh khí công kích, tất cáo vô công.

Oành!


Lăng Hàn đấm ra một quyền, Hiên Viên Tử Quang làm sao có thể đối kháng, nhất thời lùi lại bảy bước, sắc mặt đỏ chót, sau đó lại trở nên trắng bệch, một hơi không thuận, suýt chút nữa trực tiếp hôn mê.

Sắc mặt hắn khó coi, trước đây đánh không lại Lăng Hàn, hiện tại vẫn đánh không lại, coi như dùng Linh khí cũng không được, tại sao bọn họ chênh lệch càng lúc càng lớn?

Hắn là người được thiên địa khí vận a!

Lăng Hàn mỉm cười, hắn rốt cục bắt được quả cầu ánh sáng kia, đùng… hắn bóp nát quả cầu ánh sáng, kiểu chữ phía trên lập tức biến mất, cũng biến thành ảm đạm, bên trong là một hạt châu màu xanh ngọc.

Thần thông truyền thừa, đều không phải thông qua văn tự.

- Phúc Địa Ấn… thần thông!

Hiên Viên Tử Quang lớn tiếng kêu lên, tay phải chỉ vào Lăng Hàn.

- Đưa thần thông cho ta!

Xoạt… trong khoảng thời gian ngắn, hầu như có hai phần ba ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Lăng Hàn, không ai không tràn ngập tham lam.

Thần thông, tuy xưa nay chưa đánh giá đẳng cấp cho thần thông, nhưng truyền thuyết đây chính là bí kỹ trâu bò hơn kỹ pháp Thiên Cấp, thuộc về Thần linh tu luyện, lưu lạc ở thế gian.

Ai không đỏ mắt?

Vèo, thân hình của Lăng Hàn lóe lên, đã rời Thư Các, hắn được một bí thuật, bị Thư Các đưa ra ngoài.

- Lăng Hàn!

Bọn người Hổ Nữu đều tiến lên đón.

Lăng Hàn gật gù nói:

- Chuẩn bị tránh đi.

- Lại sắp đánh nhau?

Hổ Nữu cười hì hì, vỗ vỗ tay nhỏ.

- Chơi thật vui, xem ai chạy trốn nhanh!

- Khà khà, các ngươi muốn chạy đi nơi nào?

Một đám đông đuổi theo ra Thư Các, bọn họ không có bị truyền tống, mà tự mình đi ra, bởi vậy đương nhiên chậm hơn một hồi.

Chu Đức Nguyên nhìn Lăng Hàn, lạnh nhạt nói:

- Giao thần thông ra đây, có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Lăng Hàn không khỏi sát khí sôi trào, trước bởi vì Phúc Địa Ấn, hắn không có tìm đối phương tính sổ, không nghĩ tới đối phương lại chủ động đưa tới cửa. Hắn lạnh nhạt nói:

- Há, dựa vào cái gì?

Chu Đức Nguyên hiển nhiên cảm giác mình rất cao, hai tay chắp ở phía sau, nói:

- Sự thông minh của ngươi thực là đáng lo! Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể giữ được môn thần thông kia, lựa chọn duy nhất, chính là có muốn đưa mệnh hay không.

---------------