Thần Đạo Đan Tôn

Chương 692: Mỹ nhân tóc đỏ

Lăng Hàn vô cùng khâm phục người đại ca này, muốn nghĩ hết thảy biện pháp để Phong Phá Vân trở nên mạnh mẽ hơn, đáng tiếc chính là, thần thông không cách nào khẩu khẩu tương truyền, trừ khi thần thông của hắn đại thành, cảnh giới đại thành, mới có thể lấy đại năng lực truyền thừa thần thông.

Mà ngoại trừ thần thông, Phong Phá Vân là Phá Hư Cảnh, sẽ không để ý công pháp, kỹ pháp Thiên Cấp gì, hắn đã đi ra con đường của mình, hơn nữa cũng sắp đạt đến đỉnh cao Nhân đạo, công pháp gì cũng không có ý nghĩa.

Có điều Lăng Hàn vẫn cho Phong Phá Vân một ít linh dịch chưa pha loãng.

Nó rất ít, chỉ có một bình nhỏ, nhưng đó là tất cả gia sản của Lăng Hàn.

Không quan hệ, có Hóa Thiên Oản, hiện tại Lăng Hàn có thể lấy tinh hoa linh dược vô hạn, lại thăng hoa dược lực, đạt đến trình độ hắn cần.

Phong Phá Vân mở nắp bình ngửi một hồi, không khỏi thay đổi sắc mặt:

- Bảo dịch này rất kinh người, ngay cả ta một lần nhiều nhất chỉ có thể luyện hóa một giọt, nếu không sẽ có phiền toái lớn. Có điều, năng lượng tinh khiết, có tác dụng lớn với ta! Ha ha, nhị đệ, cảm tạ!

Ngay cả Phá Hư Cảnh cũng như vậy, có thể thấy được cấp độ cao bao nhiêu.

Lăng Hàn kể lại kinh nghiệm ở Thập Nhị Thiên bí cảnh, kể cả quái vật lông đỏ bị nhốt trong Thần miếu.

Ngay cả Phong Phá Vân cũng lắc đầu:

- Thế giới này thực là càng ngày càng náo nhiệt.

Hai mắt của hắn tỏa sáng, phóng ra chiến ý vô tận.

Người yêu chết rồi, hắn chỉ còn dư lại kiếm đạo, mà hiện tại hắn cũng gần như đạt đến đỉnh cao, nếu đi đến phần cuối, thiên hạ hầu như không có đối thủ. Nhưng hiện tại nhân vật mạnh mẽ hiện lên vô số, để hắn có phương hướng mới.

Chiến cường giả khắp thiên hạ, thăng hoa đến cực điểm.

Lăng Hàn, Phong Phá Vân, Chư Toàn Nhi còn có Hổ Nữu, bốn người đồng thời đi tới đế đô của Tử Nguyệt Hoàng Triều, sau mười mấy ngày, bọn họ đi tới đích. Đây là một toà cổ thành, nhưng lại cổ cũng chỉ mười ngàn năm, mỗi cách vạn năm, thiên địa sẽ phát sinh biến hóa lớn, thanh toán tất cả, lật đổ tất cả, hết thảy đều sẽ trùng kiến.

Nếu đã đến, bọn họ ngược lại không vội, trước tiên tìm tửu lâu, gọi rượu ngon và thức ăn, nhâm nhi ăn uống.

Từ khi bọn họ tiến vào, liền trở thành tiêu điểm của mọi người, nguyên nhân rất đơn giản, Chư Toàn Nhi khôi phục diện mạo thật, dung nhan của nàng tuyệt thế, tự nhiên để người người không tự chủ được nhìn sang.

- Chà chà, cô gái nhỏ thật đẹp!

Trên một cái bàn, truyền đến thanh âm ca ngợi.

Nơi này người nhìn Chư Toàn Nhi rất nhiều, nhưng mỗi người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt, còn có thể mở miệng nói, cũng chỉ có người này. Mà lời ấy mặc dù có chút khinh bạc, nhưng Lăng Hàn không tức giận nổi, bởi vì đối phương là một cô gái.

Nàng cũng là đại mỹ nhân, tóc đỏ như mây, môi như liệt diễm, vóc người cao gầy, dù cho ngồi cũng cao hơn người bình thường nửa cái đầu, đẹp đến kinh người.

Thực kỳ quái, theo lý thuyết một mỹ nhân như thế ngồi ở chỗ đó, lẽ ra nên người người đều nhìn thấy mới đúng, nhưng vì sao trước đó giống như không tồn tại? Thực kỳ quái. Hơn nữa, tóc đỏ, này cũng rất hiếm thấy.

Thấy bốn người nhìn lại, mỹ nhân tóc đỏ nở nụ cười xinh đẹp:

- Cô gái nhỏ, để tỷ tỷ ôm một cái!

Nàng là nói với Hổ Nữu.


Hổ Nữu không khỏi ngạo kiều nói:

- Ánh mắt của ngươi không tệ, Nữu đúng là tiểu mỹ nữ, sau này chính là đại mỹ nữ. Có điều, Nữu mới không muốn cho ngươi ôm, ngươi quá xấu rồi!

- Bổn cô nương xấu?

Mỹ nhân tóc đỏ không phục, đột nhiên đứng lên, vóc người tươi đẹp hiện ra, bộ ngực đầy đặn vững chãi, no đủ, eo nhỏ như lưng ong, cái mông nhô lên thật cao, hình thành một độ cong kinh người.

Nàng một tay chống eo, cái mông vặn vẹo ra một đường vòng cung kinh người, sau đó lại ưỡn ngực nói:

- Ngươi nói, bổn cô nương xấu ở nơi nào?

- Nơi nào cũng xấu, nơi này quá béo rồi!

Hổ Nữu chỉ vào ngực của mỹ nữ tóc đỏ, sau đó lại chỉ vào eo.

- Nơi này lại quá nhỏ!

Lại chuyển qua cái mông.

- Cái mông quá lớn.

Không ít người bật cười, Hổ Nữu nói tới béo, nhỏ, lớn, đều là chỗ nam nhân thích nhất, Hổ Nữu không hiểu, bởi vì nàng còn nhỏ.

Mỹ nữ tóc đỏ cũng lộ ra nụ cười đắc ý:

- Cô gái nhỏ thật thú vị, không bằng làm đồ đệ của bổn cô nương đi?

- Không muốn không muốn!

Hổ Nữu đong đưa đầu như trống lắc.

- Nhưng mà bổn cô nương kiên trì!

Mỹ nữ tóc đỏ cười duyên khanh khách, quyến rũ đến điên đảo chúng sinh, để nam nhân trong tửu lâu đều không tự chủ được nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy trong cơ thể bay lên một luồng nhiệt khí, có loại kích động mãnh liệt.

Hổ Nữu nhìn nàng làm cái mặt quỷ, liền không để ý tới nàng nữa.

Nhưng mỹ nữ tóc đỏ không chịu bỏ qua, hơi vung đầu, một sợi tóc bay ra, quấn về phía Hổ Nữu.

Nàng vừa ra tay, Phong Phá Vân lập tức biến sắc, vội đưa tay cản lại, Kiếm Khí như lửa.

Đùng, sợi tóc kia bị chấn bay trở lại.

Đáng sợ nhất chính là, bị kiếm ý của Phong Phá Vân kích phá, sợi tóc này lại không gãy, giống như Hấp Huyết Nguyên Kim đại thành, đạt đến trình độ cấp mười.

Hí!

Lăng Hàn không khỏi khiếp sợ, lẽ nào nữ tử mới nhìn qua yểu điệu, quyến rũ kia, cũng là cường giả Phá Hư Cảnh?


- Tiểu tử, không nên quản việc không đâu!

Mỹ nữ tóc đỏ nhìn Phong Phá Vân một chút, mang theo vẻ bất mãn cùng cảnh cáo.

Lại dám gọi Phong Phá Vân là tiểu tử?

Phong Phá Vân ngưng mắt nhìn đối phương, nghiêm mặt nói:

- Các hạ là người phương nào?

Mỹ nữ tóc đỏ cười khanh khách:

- Ngươi đoán đi?

- Mỹ nữ, không nên bướng bỉnh như thế, mọi người nhận thức một chút được không?

Lăng Hàn cười nói.

- Chà chà, nói năng ngọt xớt, vừa nhìn chính là loại phong lưu, bổn cô nương không thích loại hình như vậy.

Mỹ nữ tóc đỏ cười duyên nói.

- Được rồi, bổn cô nương sẽ nói tên cho các ngươi biết, nghe rõ đây, bổn cô nương họ Dực, tên Song Song.

- Dực Song Song?

Lăng Hàn nói, có họ như vậy sao?

- Tùy tiện các ngươi gọi sao cũng được.

Mỹ nữ tóc đỏ cười duyên.

- Cô gái nhỏ, bổn cô nương vừa ý, dự định thu làm đồ đệ, còn ngươi… khà khà, bổn cô nương ngửi được trên người ngươi cất giấu bảo bối cực phẩm, mau lấy ra.

- Đừng nằm mơ!

Hổ Nữu nhìn Dực Song Song lè lưỡi.

Lăng Hàn cười nói:

- Xin hỏi Dực đại nhân thuộc về thế lực phương nào? Ngũ Đại Tông Môn? Thiên Thi Tông? Hay Tử Nguyệt Hoàng Triều?

Dực Song Song nở nụ cười quyến rũ:

- Thanh niên, muốn chụp mũ cho bổn cô nương sao? Ngươi còn non lắm! Nể mặt mũi của tiểu tử kia, bổn cô nương có thể không giết ngươi, nhưng đàng hoàng giao bảo vật của ngươi ra đây.

- Muốn đồ vật của nhị đệ ta, được, trước đánh bại ta cái đã!

Phong Phá Vân đứng lên, chiến ý như hỏa.

- Ai, bổn cô nương ghét nhất là đánh đánh giết giết.

Dực Song Song lắc đầu.

- Không bằng, ngươi khuyên tiểu đệ ngươi phối hợp, mọi người hòa hòa khí khí rời đi a?

- Đi ra đánh một trận!

Phong Phá Vân đương nhiên sẽ không đáp ứng.

- Ở trên địa bàn của người khác, bổn cô nương vẫn quyết định biết điều một chút, lần này thì thôi, tạm thời bổn cô nương còn chưa muốn đối đầu với tên béo đáng chết kia.

Dực Song Song ngồi yên tĩnh, không hề có ý ra tay.

---------------