Thần Đạo Đan Tôn

Chương 621: Lai lịch của Dược cốc

- Thung lũng kia có lai lịch gì, tại sao có nhiều yêu thú Hoá Thần Cảnh như vậy?

Lăng Hàn hiếu kỳ, yêu thú Hoá Thần Cảnh a, một con liền có thể chúa tể một sơn vực, sao có khả năng ở chung một chỗ, hoàn toàn không hợp đạo lý.

Đại bạch thỏ nói:

- Đó là tự nhiên, trong cốc có một con Ưng Vương Thiên Nhân Cảnh… Tử Ngọc Thanh Điêu, thượng cổ dị chủng, vương giả trong vương giả, thống ngự vạn thú!

Lăng Hàn thở dài, thả ở kiếp trước, loại Ưng Vương này tuyệt đối là tồn tại vô địch, không phải vương giả trong yêu thú đơn giản như vậy, mà là vương giả trong vương giả, có thể đặt ngang hàng với Kiếm Đế, Thiên Phượng Thần Nữ.

Mà ở đời này, Yêu Vương như vậy còn có cơ hội tiến thêm một bước, bước vào Phá Hư Cảnh!

Nếu nó thật bước ra bước đi này, vậy thì thật là nhân vật mạnh mẽ nhất trên đời này, hầu như không có một trong.

- Gan ngươi rất lớn a, vậy cũng dám xông!

Lăng Hàn cười nói.

- Thỏ ưng không cùng tồn tại, Thỏ Gia đương nhiên phải cho tên khốn kia ngột ngạt, trộm sạch linh dược của nó, tuyệt không cho nó thẳng tiến Phá Hư!

Đại bạch thỏ kêu la.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Đáng tiếc a, tu vi Thiên Nhân Cảnh, một cái móng vuốt liền có thể dạy ngươi làm người.

- Tiểu tử thúi, ngươi có biết tán gẫu hay không, không thể nói lời dễ nghe sao?

Đại bạch thỏ khó chịu nói.

- A! Lại cắn Thỏ Gia nhà ngươi!

Hổ Nữu hừ hừ nói:

- Không cho hung Lăng Hàn của Nữu, nếu không ăn ngươi!

- Nhả ra! Nhả ra!

Đại bạch thỏ chỉ biết kêu thảm thiết.

Trong khi nói chuyện, bọn họ cũng đến địa điểm ước định, thôn trang nhỏ trong tầm mắt, chỉ là thôn dân đều biến thành Thi Binh, đã bị bọn người Lăng Hàn giết chết.

- Sao hiện tại các ngươi mới đến!

Diệp Vinh xuất hiện, không vui nói, biết hắn đã chờ bao lâu sao? Hắn là thiên tài được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, thời gian của hắn đáng giá cỡ nào, lại để hắn chờ nửa ngày!

- Gặp phải một ít chuyện.


Tần Liên Nguyệt nói, nói sự tình gặp phải Thú triều bạo động một lần.

- Cái gì!

Diệp Vinh hoảng sợ.

- Chẳng trách trước đó ta nhìn thấy sơn băng địa liệt, hóa ra là bạo phát Thú triều, hơn nữa toàn bộ là Hoá Thần Cảnh? Tần cô nương, may mắn ngươi không có chuyện gì!

Hai mắt hắn sáng quắc nhìn Tần Liên Nguyệt, thật để người ta không chịu nổi.

Lăng Hàn "Ồ" một hồi, lấy ra một quả linh đào ném tới:

- Phân cho ngươi!

Diệp Vinh theo bản năng tiếp được, sửng sốt nói:

- Các ngươi còn hái được linh đào?

Thực sự là khó mà tin nổi, ở dưới tình huống bạo phát Thú triều còn hái được linh đào.

Chỉ là, hắn tiêu hao một tờ Thần Hành phù mới đổi đến một quả linh đào, cho dù đây là linh quả cấp bảy, cũng quá thiệt thòi a.

Nhưng ai bảo bọn họ gặp phải Thú triều chứ, lấy được một quả dù sao cũng hơn không có cái gì.

Diệp Vinh phiền muộn thu linh đào, cái này tốt xấu gì cũng là linh quả cấp bảy, đương nhiên không thể ăn lung tung, tốt nhất lưu đến lúc tu luyện gặp phải bình cảnh, như vậy ăn linh quả, thiên địa linh cảm đan dệt, có thể sẽ được đột phá.

Mọi người thấy, đều lắc đầu, phải biết bọn họ là tùy tiện ăn linh quả nha, người không cùng, quả nhiên mệnh không giống.

- Ồ, làm sao còn có một con thỏ?

Diệp Vinh nhìn chằm chằm đại bạch thỏ, con thỏ có thể lớn như vậy tất nhiên là yêu thú không thể nghi ngờ.

Trước đó Tần Liên Nguyệt chỉ nói bạo phát Thú triều, nhưng không có nói Thú triều này là do thỏ lưu manh ăn trộm Long Huyết Phách Vương Tham gây ra, lấy nhãn lực của Diệp Vinh, tự nhiên nhìn không thấu Yêu thỏ tu vi Linh Anh Cảnh.

- Nhìn cái gì vậy, Thỏ Gia đạp ngươi một phát bây giờ!

Thỏ lưu manh lộ ra nguyên hình, nhìn Diệp Vinh thét to.

Nhất thời khóe miệng của Diệp Vinh co giật, yêu thú lại biết nói, cái này thật khó mà tin nổi, nhưng càng không nghĩ tới chính là, miệng con thỏ này lại tiện như vậy, vừa lên liền gây sự.

- Yêu thỏ này biết nói!

Hắn đè lửa giận trong lòng xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Liên Nguyệt, điều này khiến người ta khó có thể tin tưởng, quả thật có yêu thú trí tuệ không thua nhân loại, nhưng có thể nói tiếng người lại xưa nay chưa từng nghe nói, huống chi còn lưu manh như vậy.

- Đại thế giới, không gì không có.

Tần Liên Nguyệt nói như vậy.


- Đi, đi Bổ Thiên Học Viện.

Lăng Hàn nói.

Mọi người lại xuất phát, thỏ lưu manh rất để bụng Lăng Hàn, Nhân tộc này tùy ý lấy nhân sâm ngàn năm ra nấu ăn, gia thế có lẽ rất lớn a, để nó đỏ mắt, nhìn chằm chằm Lăng Hàn muốn ăn trộm, nhưng luôn bị Hổ Nữu đánh lén, không biết bị cắn bao nhiêu lần, kêu thảm thiết là việc hằng ngày của nó.

Ngạc nhiên nhất chính là, mặc cho Hổ Nữu ngược nó trăm ngàn lần, nhưng thật giống như nó coi Hổ Nữu là mối tình đầu, xưa nay chỉ trốn, mà chưa hề nghĩ tới phải phản kích, để Lăng Hàn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tiến vào Phi Hoa Quận, thỉnh thoảng liền có thể nhìn thấy người trẻ tuổi phong trần mệt mỏi, đại bộ phận đều không đầy năm mươi tuổi, Sinh Hoa Cảnh, Linh Anh Cảnh năm mươi tuổi đương nhiên cũng có thể đưa về hàng ngũ trẻ tuổi.

Nhưng tuổi tác vượt qua một trăm, tự nhiên sẽ không đến cạnh tranh với người trẻ tuổi, không bỏ xuống được mặt mũi a.

- Ồ, này không phải Diệp huynh sao?

Đám người Lăng Hàn vừa mới đi ra một thị trấn nhỏ, đang muốn xuất phát, chỉ thấy bên trong cũng đi ra một đám người, có người nhận thức Diệp Vinh, lập tức vui mừng kêu lên.

- Ngươi là…

Diệp Vinh hơi chần chờ, hắn xác thực không nhận ra đối phương.

- Tại hạ Hậu Chí.

Đối phương vội tự giới thiệu mình.

- Đệ tử của Ngũ Hành Cốc, hai năm trước từng ở trên Liên Hoàn Thập Nhị Võ Đài gặp Diệp huynh, lúc đó Diệp huynh lấy mười hai thắng liên tiếp, trở thành một trong mấy người có chiến tích mạnh nhất, thật là làm cho ta khâm phục đến sát đất.

Lúc này Diệp Vinh mới nha một hồi, lộ ra vẻ tỉnh ngộ, trên thực tế hắn chỉ nhớ tới Liên Hoàn Thập Nhị Võ Đài mà thôi, nào nhớ được từng nhân vật ở dưới đài. Có điều, hắn chính là ở Liên Hoàn Thập Nhị Võ Đài nhất chiến thành danh, bị đối phương đề cập, hắn không khỏi đắc chí, nhất thời hảo cảm tăng vọt với người này.

- Đến đến đến, ta thay mọi người giới thiệu một chút, vị này chính là Diệp Vinh Diệp huynh, cao đồ của Phi Tinh Tông, được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện!

Hậu Chí giới thiệu cho bằng hữu của hắn.

Mọi người kinh ngạc thốt lên, cái gì Phi Tinh Tông, Liên Hoàn Thập Nhị Võ Đài đều rất trừu tượng, nhưng một câu "vào thẳng Bổ Thiên Học Viện" lại có thể đại biểu tất cả.

Ngưu nhân! Thiên tài!

Nhất thời, những người kia đều xông tới, ai cũng lộ ra vẻ sùng bái, rất thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Vinh, để hắn không vội rời đi.

Tần Liên Nguyệt không nhịn được ho khan nói:

- Chúng ta có thể lên đường chưa?

- Ở trước mặt Diệp thiếu, nào có tư cách cho ngươi mở miệng!

Một người trách mắng Tần Liên Nguyệt, sốt ruột mà đập nịnh nọt Diệp Vinh.

Diệp Vinh lộ ra vẻ không vui nói:

- Vị này chính là Hắc Dao Cốc Tần Liên Nguyệt Tần cô nương, bằng hữu của ta, còn không bồi tội với Tần cô nương!

Người kia vừa nghe, nào còn không biết Diệp Vinh có ý với Tần Liên Nguyệt, vội khom lưng hành lễ nói:

- Tại hạ không biết là Tần cô nương, mong Tần cô nương thứ tội!

Tần Liên Nguyệt cười gằn nói:

- Diệp Vinh, ngươi đi với bọn họ a, chúng ta không với cao nổi đại nhân vật như ngươi!

Một đường nghe hắn nói khoác đã chịu đủ lắm rồi.

---------------