Thần Đạo Đan Tôn

Chương 612: Cực Bạo Sát Vương

Đoàn người lại lên đường.

Chỉ là sau khi trải qua khúc nhạc đệm này, tự nhiên không người nào dám lời lẽ vô tình với Lăng Hàn, cũng không phải bọn họ sợ Lăng Hàn, mà là sợ Hổ Nữu, tiểu nha đầu này quá dính Lăng Hàn rồi, ai nói xấu Lăng Hàn, không sợ tiểu nha đầu tức giận sao?

Cô nàng này là sát thần, giết người có thể nói không chút nương tay a.

Bọn họ càng ước ao Lăng Hàn, lại ôm vào một cái đùi thô như vậy, mỗi người đều không phục, dựa vào cái gì chứ?

Mới được hai ngày, bọn họ lại bị đuổi theo.

Vẫn là Hồ Khánh Phương.

Lăng Hàn cũng có chút khâm phục, tên này là không sợ chết cỡ nào a, đã chạy thoát hai lần lại còn dám trở về. Không, phải nói gia hỏa này háo sắc đến cỡ nào, mới sẽ nhớ mãi không quên Tần Liên Nguyệt như vậy.

- Ha ha ha ha, bản thiếu lại trở về!

Vẫn là chiếc xe ngựa ấy, vẫn là bốn mỹ phụ điều khiển, không giống chính là, lúc này trong xe ngựa không có tà âm truyền ra.

- Cần vỗ tay không?

Lăng Hàn cười nói.

- Vỗ tay? Dù dập đầu các ngươi cũng đừng hòng sống!

Âm thanh của Hồ Khánh Phương truyền ra, thùng xe mở rộng, chỉ thấy hắn và một ông già sóng vai đi ra.

Lăng Hàn kinh hãi đến biến sắc:

- Thật không nghĩ tới, Phong Nguyệt Tông các ngươi không chỉ mỗi người háo sắc, lại còn có đam mê đồng tính, thực sự là không đành lòng nhìn, ô, quá đồi phong bại tục!

- Nói hưu nói vượn!

Hồ Khánh Phương vội nhảy lên, Phong Nguyệt Tông bọn họ tự nhiên không kỵ phong nguyệt, ngược lại, bọn họ coi đây là vinh quang, cho rằng nam nữ mây mưa cũng là một loại đạo, nhưng nam nam... ặc!

- Cô nam quả nam, hai người các ngươi nhét chung một chỗ, lẽ nào sẽ không làm chuyện gì sao?

Lăng Hàn cố ý nói.

- Tiểu bối, làm càn!

Ông lão lập tức hừ một tiếng, như kim thạch ma sát, tràn ngập sắc bén, cũng tràn ngập lực sát thương, Trong tai mắt mũi đám người Cừu Tử Phi lập tức chảy ra máu tươi, chỉ có Tần Liên Nguyệt ngoại lệ, bởi vì cảnh giới của nàng cao hơn.

Đương nhiên, Lăng Hàn, Chư Toàn Nhi và Hổ Nữu cũng không có, Lăng Hàn và Hổ Nữu là sức chiến đấu đủ mạnh, mà Chư Toàn Nhi thì được Lăng Hàn bảo vệ.

- Cực Bạo Sát Vương, Đoạn Minh Đạt!

Tần Liên Nguyệt lập tức kinh hô.

- Cạc cạc, tiểu cô nương, không nghĩ tới ngươi nhận ra lão phu! Chà chà, dáng dấp thực không tồi, nếu không phải Thiếu Tông chủ xem trọng ngươi, vậy lão phu liền muốn cùng ngươi song tu.

Ông lão cười quái dị nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Liên Nguyệt tràn ngập dục vọng.

- Cực Bạo Sát Vương Đoạn Minh Đạt, Linh Anh Cảnh đỉnh cao!

Tần Liên Nguyệt lại nói một câu.


Tất cả mọi người tuyệt vọng, Linh Anh Cảnh đỉnh cao, cái này quá mạnh mẽ. Tuy Hổ Nữu rất hùng hổ, nhưng dù sao chỉ là Sinh Hoa Cảnh mà thôi, có thể đánh giết Dương Anh Thi là bởi vì bất ngờ, ai có thể ngờ tới một tiểu nha đầu bảy tám tuổi sẽ bùng nổ ra tốc độ nhanh như vậy?

Nhưng hiện tại Đoạn Minh Đạt khẳng định đã có phòng bị, mà hắn là Linh Anh Cảnh đỉnh cao, sức chiến đấu tuyệt không phải Dương Anh Thi vừa bước vào cảnh giới này có thể so sánh.

Xong đời.

Trong lòng mọi người lần thứ hai bay lên ý nghĩ như thế.

- Đoàn đại nhân, ngoại trừ mấy phụ nhân này, những người khác giết toàn bộ!

Hồ Khánh Phương kêu lên.

- Vâng, Thiếu Tông chủ.

Đoạn Minh Đạt lĩnh mệnh, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn mọi người, trong miệng lẩm bẩm nói.

- Trước giết ai tốt đây?

Biết rõ đối phương chỉ là đang đùa bỡn bọn họ, nhưng đám người Cừu Tử Phi vẫn sinh hàn ý, không nhịn được nhìn người khác, đều không hy vọng mình là người thứ nhất bị chém giết.

- Cạc cạc, lão phu đang hỏi các ngươi, giết ai trước đây?

Đoạn Minh Đạt âm trầm nói, hắn thích nhất đùa bỡn lòng người, khiến người ta đấu tranh nội bộ, sau đó hắn mới hạ thủ giết, thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng mà hối hận của đối phương.

Đám người Cừu Tử Phi nhìn lẫn nhau, cùng nhau chỉ qua Lăng Hàn nói:

- Hắn!

- Các ngươi không nên mắc bẫy của hắn!

Hà Lan Vận kêu lên.

- Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua chúng ta, liều mạng với hắn!

- Liều cái gì liều, ngươi cũng sẽ không chết!

Cừu Tử Phi kêu lên.

Hà Lan Vận suýt chút nữa tức điên, kết cục của nàng có thể tốt hơn tử vong bao nhiêu?

Lăng Hàn thở dài nói:

- Có câu nói gì ấy nhỉ, à, không làm sẽ không phải chết! Vốn xem ở mặt mũi đồng hành, ta cũng không ngại cứu các ngươi một lần, nhưng hiện tại coi như người khác không giết, ta cũng sẽ làm thịt các ngươi.

- Khẩu khí thật cuồng!

- Chỉ là Linh Hải Cảnh mà thôi.

Năm người Cừu Tử Phi đều hừ lạnh, hiện tại bọn họ cũng chỉ có ở trước mặt Lăng Hàn mới có thể tìm về tự tin. Tiểu tử này chỉ là dụ dỗ được một nha đầu quái lạ thực lực siêu cường, thật sự coi mình cũng là cường giả Linh Anh Cảnh sao?

- Ha ha ha ha!

Đoạn Minh Đạt cười to, hắn thích nhất nhìn thấy đấu tranh nội bộ như vậy.


- Đoàn đại nhân, xin ra tay nhanh một chút.

Hồ Khánh Phương thúc giục.

Đoạn Minh Đạt nhìn Lăng Hàn:

- Nếu mọi người đều quyết định giết ngươi trước, lão phu sẽ theo ý kiến của mọi người, trước tiên làm thịt ngươi!

- Nếu như ngươi có thực lực như vậy, cứ việc phóng ngựa đến đây đi.

Lăng Hàn từ tốn nói.

- Ha ha, người trẻ tuổi thật cuồng!

Đoạn Minh Đạt cười gằn, ánh mắt đảo qua Hổ Nữu.

- Chính là nha đầu này giết Dương Vân Thi?

Lúc đó hắn nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là hoang đường, hiện tại tận mắt nhìn, cảm giác kia càng thêm mãnh liệt.

Có khả năng sao?

- Tiểu nha đầu, ra tay đi, để lão phu nhìn ngươi có bản lãnh gì?

Hắn khiêu khích.

Hổ Nữu hừ một tiếng nói:

- Lăng Hàn sẽ trừng trị ngươi, Nữu không cần ra tay!

Đoạn Minh Đạt cũng không có sản sinh dị dạng gì đối với danh tự này, dù sao đây là Trung Châu, tin tức thần tàng chỉ truyền lưu ở trong các cường giả, hoặc là một ít tiểu bối thiên tài.

- Ha ha, tiểu tử này lợi hại như vậy sao?

Lăng Hàn cười nhạt:

- Có lợi hại hay không, đánh qua chẳng phải sẽ biết.

- Cuồng, rất ngông cuồng, lão phu rất thích giết người giống như ngươi!

Đoạn Minh Đạt cười ha ha, đưa tay phải ra, từng mạch văn phát sáng, tỏa ra uy thế đáng sợ.

Linh Anh Cảnh đỉnh cao, đã hung hăng như thế.

Lăng Hàn không sợ, cười nói:

- Ngươi đang hù dọa ta sao?

- Không phải hù dọa, đây là áp lực xác thực.

Đoạn Minh Đạt cười nói, tay phải đè tới Lăng Hàn, oanh, nguyên lực chạy chồm, hóa thành một vùng biển mênh mông, trấn về phía Lăng Hàn.

- Ngươi đây là đang tìm cái chết sao?

Thân hình của Lăng Hàn lóe lên, ánh chớp dật động, vèo, hắn liền xuất hiện ở trước người đối phương, đập tới một đấm.

Thật nhanh!

Tất cả mọi người kinh hãi, đây là tốc độ cỡ nào, hầu như có thể so với Hổ Nữu.

Tuy Đoạn Minh Đạt không tin thực lực của Hổ Nữu, nhưng vẫn rất cảnh giác, bất quá đối với Lăng Hàn... Vậy thì thật là nửa điểm cũng không có!

Chỉ là Linh Hải Cảnh, lại rõ ràng như thế, còn có thể lật trời sao?

Nhưng Lăng Hàn ra tay nhanh như ánh chớp, để hắn căn bản không kịp phòng bị, chỉ hơi nghiêng mặt, oành, gò má bị quyền phong đánh trúng, máu tươi tràn ra.

Hắn vội bắn người lùi về sau, nhưng hắn lùi, Lăng Hàn tiến theo, như ảnh tùy hình, đều ở trước người hắn nửa thước, để hắn không rét mà run.

Quái đản!

---------------