Thần Đạo Đan Tôn

Chương 475: Thần miếu

Mấy phút sau, cô gái kia đi ra lầu các, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nàng rõ ràng nhớ, phụ cận có vài lầu các đình đài tổn hại, sao hiện tại không thấy? Nàng còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy Lăng Hàn đã bơi tới, đưa tay, lầu các phía sau nàng liền biến mất.

Cái này!

Trên mặt nàng tràn ngập quái lạ, hóa ra những đình đài lầu các kia đều bị Lăng Hàn lấy đi.

Ngươi kiếm đồng nát sao? Nàng thấy rất rõ ràng, trong lầu các căn bản không còn vật có giá trị, ngay cả nàng cũng không để vào mắt, huống chi là Đan sư Thiên Cấp.

Nhưng nàng lại sợ hết hồn, một lầu các nói thu liền thu, không gian giới chỉ của ngươi lớn bao nhiêu a.

Lăng Hàn cũng không để ý, coi như mọi người đều biết không gian giới chỉ của hắn rất lớn thì đã làm sao, chẳng lẽ còn dám cướp giật? Vì một cái không gian giới chỉ mà đắc tội một vị Đan sư Thiên Cấp, không quan tâm cái không gian này lớn bao nhiêu cũng không đáng.

Đương nhiên, nếu biết tác dụng chân chính của Hắc Tháp, vậy đừng nói Lăng Hàn chỉ là Đan sư Thiên Cấp, coi như là Thần linh cũng xông lên cướp giật.

Lăng Hàn bắt đầu đào móc kiến trúc dưới lòng đất, vài toà chỉ lộ ra đỉnh chóp.

Một toà hai toà ba toà… hắn thu đến không còn biết trời đâu đất đâu. Coi như phí công một hồi, vậy cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng vạn nhất có thu hoạch gì, vậy thì lợi nhuận cực lớn.

Ồ?

Hắn phát hiện một nóc nhà, tiện tay thu vào, lại phát hiện nóc nhà vẫn y nguyên, không có bị hắn thu vào Hắc Tháp. Hắn lại thử một lần, vẫn không có kết quả, cái này không khỏi để hắn kỳ quái, nhìn kỹ, cái nóc nhà này thật có chút không giống.

Đây là một đỉnh nhọn, toàn bộ nóc nhà liền một thể, không có mái ngói, hơn nữa còn màu vàng.

Vì sao lại không thể thu vào Hắc Tháp?

Hai tay của Lăng Hàn dương động, nhất thời, từng mảng bùn cát bay lên, thật giống như đến một con Giao Long, giảo loạn toàn bộ đáy hồ, trở nên vẩn đục không thể tả, đưa tay khó thấy năm ngón.

Mà Lăng Hàn càng ngày càng kinh ngạc, ở trong đáy hồ, kiến trúc kia hiện ra càng ngày càng nhiều bộ phận, vách tường màu vàng, hoàn toàn khác những kiến trúc trước, hơn nữa đã đào xuống dưới khoảng ba trượng, nhưng vẫn chưa đào hết.

Quái lạ chính là, kiến trúc này lại hình tam giác, càng hướng xuống dưới, thể tích sẽ càng lớn, trước đó chỉ là mũi nhọn của một đỉnh điểm mà thôi. Càng quái lạ là, đến hiện tại Lăng Hàn còn không nhìn thấy một cánh cửa sổ, thật giống như đào móc ra một khối kim loại hoàn chỉnh, chỉ là lớn đến quá mức mà thôi.

Hắn càng ngày càng hiếu kỳ, mà nữ tử bên kia cũng sản sinh hứng thú, ở một đầu khác bắt đầu đào móc.


Bùn đất trong hồ xốp, huống chi hai người đều là Thần Thai Cảnh, sức mạnh kinh người cỡ nào, rất nhanh đã đào ba trăm thước, kiến trúc màu vàng kia cũng thể hiện ra rất nhiều.

Nhưng vẫn chưa hết, mà trên kiến trúc vẫn như cũ không có cửa gì cả.

Quái lạ.

Càng ngày càng nhiều người bị hấp dẫn tới, trong hồ còn lại không nhiều Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư, bởi vậy trải qua một phen tranh cướp, mọi người cũng kết thúc "bắt cá", ngược lại đưa mắt tập trung tới đây.

Thực sự là ngạc nhiên, đáy hồ lại có một kiến trúc như thế.

Mọi người dồn dập ra tay, đào về đáy hồ.

Ròng rã đào gần nghìn trượng, rốt cục đào đến cuối, hiện ra bộ mặt thật của kiến trúc này.

- Thần miếu!

Lăng Hàn lẩm bẩm nói, hắn ở bên trong cổ tịch xem qua miêu tả như vậy, ở Thần giới có loại kiến trúc ba mặt hình mũi khoan, dùng để tế tự, nhưng cũng có vài công dụng khác.

Tòa thần miếu màu vàng óng, hùng vĩ, đồ sộ, cao ngàn trượng nhưng liền thành một khối, Lăng Hàn không biết Hằng Thiên Đại Lục có kiến trúc như vậy hay không, nhưng nếu nó ở Thần giới, vậy thì là một sự việc khác rồi.

Ba mặt Thần miếu đều có một cánh cửa, cao tới mười trượng, rộng năm trượng, cửa lớn màu vàng óng cùng vách tường hầu như hòa làm một thể, nếu không phải trên cửa còn điêu khắc các loại Đồ Đằng, thì rất khó phát hiện.

Lăng Hàn đứng trước một đại môn, Quảng Nguyên và Nhạc Khai Vũ cũng tới, tương tự rất hiếu kỳ.

Trên cửa có rất nhiều động vật, Lăng Hàn căn bản chưa từng thấy!

Sinh linh của Thần giới sao?

Mà ở một bên khác, có người không nhịn được đưa tay đẩy cửa lớn, ầm ầm ầm, nhất thời, ba cánh cửa đồng thời mở ra, hiện ra ba thông đạo đen thẫm, hồ nước chảy ngược, dồn dập tràn vào trong thần miếu.

Thần miếu giống như đã biến thành một cá voi thôn thiên, phát sinh lực hấp mạnh mẽ, có mấy người không đề phòng, lập tức bị hút vào trong miếu, mà đại bộ phận người vội vã thúc đẩy dòng nước, hướng về mặt hồ lao đi.

Sức cắn nuốt kinh người, vẻn vẹn chỉ mười phút sau, toàn bộ hồ lớn đã biến mất, biến thành một cái hố to, một tòa thần miếu đứng sững, toả ra kim quang chói mắt, phảng phất như vàng ròng chế tạo.


Tuy võ giả coi kim ngân như cặn bã, nhưng một đống cặn bã lớn như thế đứng ở trước mặt, vẫn khiến người ta khiếp sợ không thôi a.

Sau khi hồ nước biến mất, thần miếu cũng không còn sản sinh hấp lực, lẳng lặng đứng ở đó, như một tấm phong bi, khiến người ta kính nể từ đáy lòng.

Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, ai có thể nghĩ tới đáy hồ ẩn giấu một toà kiến trúc hùng vĩ mà kỳ lạ như thế.

Lăng Hàn rất lưu tâm, trước có mấy người bị hấp vào trong thần miếu, nhưng đến hiện tại còn chưa xuất hiện!

Điều này nói rõ cái gì?

Thứ nhất bên trong cực kỳ nguy hiểm, bọn họ bị ngất, thậm chí đã chết. Thứ hai, trong thần miếu có rất nhiều bí bảo, bởi vậy mấy gia hỏa kia đang thu gặt, căn bản không muốn ra.

Đến cùng là loại nào?

Lòng hiếu kỳ của Lăng Hàn đã bị thiêu đốt vô hạn, hắn quyết định đi vào tìm tòi. Đây cũng không phải ý của một mình hắn, có mấy người đã bắt đầu kết bè kết đảng, muốn tổ đoàn tiến vào, ở trong đó có khả năng cực kỳ nguy hiểm, mà nếu có bí bảo, liên thủ phần thắng sẽ càng to lớn hơn.

Mà chỉ một lát, lại có người từ đằng xa tới, nhân số tăng lên rất nhiều.

- Các ngươi có vào hay không?

Lăng Hàn nhìn Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên hỏi, Lý Tư Thiền cũng đi tới.

- Tiến vào, đương nhiên tiến vào!

Nhạc Khai Vũ vội vàng nói.

- Hàn thiếu muốn tiến vào, vậy ta khẳng định đi cùng.

Quảng Nguyên nói.

- Được, chúng ta đi vào xem.

Lăng Hàn cười nói, hắn có Hắc Tháp, làm sao cũng có thể bảo vệ tính mạng của mọi người.

- Đi!

Bốn người xuất phát, theo vách hồ bò xuống, đây chính là cao tới ngàn trượng a, hiện tại nước ở phía dưới đã sớm khô cạn, lộ ra rừng nhan thạch rõ ràng, nếu như trực tiếp nhảy xuống, vậy kết quả tan xương nát thịt là rất lớn.

Lý Tư Thiền chỉ là Dũng Tuyền Cảnh, nên bò rất chậm, Lăng Hàn ôm nàng lên, chỉ lấy một tay leo xuống, nhưng còn linh hoạt hơn Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên, rất nhanh liền đi xuống đáy hồ.

Hiện tại cái hồ lớn này chính là một vực sâu, đây là vách núi, có điều vách núi hơi dốc, hơn nữa còn lấy bùn đất làm chủ, sơ ý một chút liền có thể thất thủ ngã xuống.

Chỉ mấy phút, Lăng Hàn đã đi tới đáy hồ, thả Lý Tư Thiền xuống, mỹ nhân này đã đỏ bừng hai má, đôi mắt đẹp như xuân thủy, kiều diễm ướt át.

---------------