Thần Đạo Đan Tôn

Chương 469: Câu cá

Lăng Hàn nấu lão Hung Mông lên, đại bộ phận tinh hoa đều cho Quảng Nguyên ăn, hắn và Lý Tư Thiền chỉ ăn một bộ phận nhỏ.

Sau đó, Quảng Nguyên lập tức bế quan xung kích Thần Thai lần nữa, Lăng Hàn và Lý Tư Thiền cũng được chỗ tốt, dồn dập xung kích bình phong của cảnh giới nhỏ.

Cảnh giới càng cao, bình phong của cảnh giới nhỏ cũng càng kiên cố, không dễ dàng đột phá. Dưới Sinh Hoa Cảnh còn tốt, sau khi đến Sinh Hoa, mỗi cảnh giới nhỏ đều khó có thể phá tan như cảnh giới lớn, cần thiên tài địa bảo hoặc đan dược trợ giúp.

Có thể nói, trước Sinh Hoa Cảnh, tác dụng của đan dược là trợ giúp võ giả cấp tốc hoàn thành tích lũy nguyên lực, mà từ Sinh Hoa bắt đầu, tầm quan trọng của đan dược tiến thêm một bước, đưa đến tác dụng trợ giúp đột phá cảnh giới ràng buộc.

Huyết nhục của yêu thú Vương giả, có thể coi là bảo dược cùng cấp, hiệu quả kia tự nhiên không cần phải nói, trợ giúp ba người tích lũy nguyên lực, xung kích cảnh giới càng cao hơn.

Sau hai giờ, Lăng Hàn hoàn thành đột phá, tấn nhập Thần Thai tầng hai, về sau là Lý Tư Thiền, nàng đạt đến Dũng Tuyền tầng ba, tuy không cao, nhưng lấy thiên phú võ đạo của nàng, tu vi như thế, trở lại Vũ Quốc cũng có thể xem như là thiên tài.

Thừa dịp Quảng Nguyên còn đang vượt cửa ải, Lăng Hàn lấy ra khối xương có hoa văn kia xem.

Rõ ràng chỉ là một cốt văn mà thôi, như thiên nhiên hình thành, nhưng cho Lăng Hàn một loại cảm giác thâm thúy vô tận, thật giống như một loại đạo pháp cao sâu nào đó, lấy hình thức đồ án thể hiện ra.

Hắn để tâm phỏng đoán, cốt văn không ngừng diễn hóa ở trong thức hải của hắn, vô cùng phức tạp.

- Nhất định phải nắm giữ, cái này có thể tăng sức chiến đấu của ta lên rất nhiều!

Lăng Hàn nói.

Nhưng nói đơn giản, bắt tay vào làm lại rất khó khăn.

Ngoại trừ Bất Diệt Thiên Kinh, Lăng Hàn vẫn là lần đầu tiên gặp phải đạo pháp hắn không cách nào lập tức lĩnh ngộ, vừa để hắn kinh ngạc, rồi lại sinh hứng thú.

Phải biết lão Hung Mông chỉ là Thần Thai Cảnh, nhưng nó có thể nắm giữ cốt văn này, chẳng lẽ mình còn không bằng một súc sinh? Tốt xấu gì hắn cũng từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh a! Nhưng ngay cả hắn cũng không thể lập tức nắm giữ, nói rõ uy lực của cốt văn này bất phàm.

Hai ngày đi qua, Quảng Nguyên xuất quan, trở lại Thần Thai cảnh.

- Chúc mừng Quảng đại ca!


Lý Tư Thiền ngọt ngào nói, nàng lạnh lùng chỉ là đối với người ngoài.

Quảng Nguyên vui vô cùng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chỉ qua hơn nửa năm, hắn liền trở lại Thần Thai Cảnh, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn! Nếu như hiện tại gặp lại Đoạn Chính Chí, hắn chắc chắn có thể bằng năng lực của mình đánh giết đối phương.

- Tạ ơn Hàn thiếu tác thành.

Hắn nửa quỳ với Lăng Hàn nói.

Lăng Hàn gật gù, cất đi xương sọ của lão Hung Mông, dùng hai ngày vẫn không thể tìm hiểu cốt văn, để hắn rất khó chịu.

Bọn họ lên đường xuất phát, xa xa mơ hồ nhìn thấy có một cột sáng phóng lên trời, thật giống như chỉ dẫn bọn họ, nếu bọn họ còn không biết nên đi đâu, vậy đơn giản, cứ nhắm nó mà tới.

Non nữa ngày sau, phía trước xuất hiện một hồ nước, vẫn chưa tới gần, liền có một luồng hàn ý đáng sợ kéo tới, để dòng máu của bọn họ đều muốn đông lại. Mà bên hồ lại có chí ít chừng trăm người vây quanh, thả câu.

Những người này đều là trước đây không lâu từ bên ngoài tiến vào, tuyệt đối không phải thổ dân, chưa từng nghe nói nơi này có dân bản địa tồn tại.

Ánh mắt Lăng Hàn quét qua, nhìn thấy biểu ca của hắn Nhạc Khai Vũ, tên này đang cầm một tấm võng lớn, vung vẩy ném vào trong hồ, sau đó vớt lên, trên người ở trần, lộ ra bắp thịt cân đối, rất có hiềm nghi bán thịt a.

Nhiều người bắt cá như vậy, nói rõ cái gì?

Cá nơi này khẳng định không đơn giản!

Lăng Hàn đi tới, kích phát nguyên lực chống đỡ hàn khí, cũng còn tốt, tuy hàn khí này lạnh thấu xương, nhưng chỉ cần đạt đến Tụ Nguyên Cảnh liền có thể chống đỡ. Hiển nhiên, hàn khí đến từ trong hồ, nhưng toàn bộ mặt hồ sóng gợn lăn tăn, không hề có dấu hiệu kết băng, có vẻ cực kỳ quái lạ.

- Lăng đại sư!

- Bái kiến Lăng đại sư!

Lăng Hàn một đường đi qua, không ít người đều hành lễ với hắn, đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ người không nhìn, cho là mình không cầu Lăng Hàn luyện đan, tội gì nịnh nọt chứ?

Cái này chủ yếu là vì Lăng Hàn quá trẻ, khiến người ta sinh lòng đố kị, bằng không nếu như hắn tám mươi, chín mươi tuổi, bảo đảm người trẻ tuổi nơi này đều sẽ cho hắn mặt mũi.


Hết cách rồi, người trẻ tuổi kiêu căng tự mãn, cúi đầu với thế hệ trước còn có thể tiếp thu, nhưng Lăng Hàn còn trẻ như vậy, thậm chí còn trẻ hơn đại bộ phận người ở nơi đây, tự nhiên để người ghen tỵ và không phục.

Lăng Hàn cũng không nhàn rỗi, nhất định phải để người người tâm phục khẩu phục với mình, hắn mỉm cười gật đầu, hỏi một người:

- Các ngươi vớt cá gì vậy?

- Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư!

Người kia nói, đột nhiên ngẩn ra, lôi kéo gậy trúc, câu lên một con cá màu trắng dài hơn thước, bụng trắng loáng đến trong suốt, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong, thật giống như một tầng băng.

Người kia đại hỉ, cười nói:

- Lăng đại sư thực sự là phúc khí trời sinh, ngươi vừa đến, ta liền câu được một con, cái này cũng là con Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư thứ nhất ta câu được trong ba ngày qua!

Trong đầu Lăng Hàn lập tức nhảy ra tư liệu của Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư, con cá này có thể nói bảo dược, là vật đại bổ a, đặc biệt là đối với võ giả, có thể bổ khí huyết, tăng nguyên lực, hiệu quả còn tốt hơn đại bộ phận đan dược.

Bởi vì đây là thiên địa tự nhiên hình thành, ăn vào sẽ không có kháng dược tính, đan độc gì đó, hoàn toàn có thể có bao nhiêu ăn bao nhiêu, nhiều nhất là cảnh giới cao, cần ăn càng nhiều Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư mới có thể tạo ra hiệu quả rõ ràng.

Không có ai xuống nước vớt, đó là bởi vì nước quá lạnh, dù cho Thần Thai Cảnh xuống, không bao lâu cũng sẽ bị đông cứng thành băng.

Lăng Hàn nhất thời tràn đầy phấn khởi, nói với Quảng Nguyên và Lý Tư Thiền:

- Chúng ta cũng đi câu cá!

Trong Hắc Tháp hầu như vật liệu gì cũng có, rất nhanh ba người Lăng Hàn liền có thêm một bộ ngư cụ, mà dây câu Lăng Hàn sử dụng là Hấp Huyết Nguyên Kim biến thành, hắn lại từ trong Hắc Tháp lấy ra một đám nhân sâm làm mồi câu.

Bản thân Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư là thuốc bổ siêu cấp, bởi vậy rất thích ăn linh dược, đây là mồi câu tốt nhất. Chỉ là linh dược quý giá bực nào, người nơi này nhiều nhất lấy ra một ít linh dược cấp hai cấp ba, quý trọng hơn một là không bỏ ra nổi, hai là dù bắt được thì có thể lời bao nhiêu?

Cũng vì như thế, mọi người thu hoạch mới tệ như vậy, mồi câu không ngon, Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư sao sẽ cắn câu?

Nhưng hiện tại Lăng Hàn chính là không thiếu linh dược, chí ít cấp năm trở xuống hắn tuyệt đối không thiếu.

Hắn lấy ra đều là nhân sâm trăm năm, linh chi trăm năm, mà ngàn năm cũng không phải không có, mà dùng chúng câu cá, vậy thì quá xa xỉ.

Lăng Hàn ném một chút nhân sâm cho Quảng Nguyên và Lý Tư Thiền, mà mọi người thấy nhân sâm kia cây cây đều to bằng cánh tay trẻ con ném đến quăng đi, da mặt mỗi người không khỏi co giật.

Ước ao đố kỵ hận a, đây cũng quá giàu có đi!

Lăng Hàn lấy Hấp Huyết Nguyên Kim cuốn lấy nhân sâm, tiện tay vung một cái, cây nhân sâm kia liền rơi xuống giữa hồ, tạo ra chút gợn sóng.

---------------