Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4642: Chặn ngang một cước

Phần quan trọng chân chính của Phật tộc không nằm trong tinh không, mà là Phật thổ do Phật tổ dùng thủ đoạn vô thượng mở ra.

Phật thổ ở đâu, chỉ biết đó là Tam Thập Tam Thiên, các tư liệu khác trống rỗng, nó thần bí giống như Chiến Thần cung.

Đông nam tây bắc bốn đại Thiên Vực đều có tổng bộ Phật tộc, từ đó phụ trách mở rộng giáo lý Phật tộc, bồi dưỡng tín đồ, hàng tỷ năm qua đi, tất cả được an bài đâu vào đấy, tín đồ Phật tộc thật sự càng lúc càng nhiều.

Nhưng Phật thổ rất thần bí, đã có bốn đại Thiên Vực đại biểu, bọn họ cũng không hiện thân, giống như sự tồn tại của Phật thổ chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng bây giờ người Phật thổ tới?

- Ah?

Lăng Hàn cảm thấy hứng thú.

- Là ai?

- Là gia hỏa gọi là Thích Vĩnh Vân, tuổi còn trẻ nhưng phi thường cao ngạo!

Đại Hắc Cẩu nói ra.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Chỉ cần không ảnh hưởng chúng ta, mặc kệ bọn chúng làm cái gì.

- Cũng phải, chúng ta đến đây lừa gạt tài nguyên tu luyện, cũng không phải thanh lý môn hộ cho bọn chúng.

Đại Hắc Cẩu gật đầu, cũng không xem việc này là việc quan trọng.

Bọn họ không xem đây là chuyện quan trọng, cũng không qua mấy ngày, Thích Vĩnh Vân đã đốt lửa lên người bọn họ.

Ngày hôm nay, bốn hạt giống như Lăng Hàn đang tập trung tu luyện, lúc này có kẻ không mời đã xuất hiện.

- Ha ha, đã có ta ở đây, còn cần chọn lựa người ngoài làm Phật tử?

Ân?

Bốn người Lăng Hàn mở mắt ra nhìn người tới.

Đây là một người trẻ tuổi, hắn mặc tăng y màu trắng, khí thế xuất trần.

- Thích Vĩnh Vân.

Đại Hắc Cẩu dùng thần thức truyền âm nói với Lăng Hàn và tiểu Thanh Long.

Lăng Hàn gật đầu, xem ra, bọn họ không muốn gây chuyện nhưng người khác lại muốn chọc lên đầu bọn họ.

- Vĩnh Vân, nói năng cẩn thận!

Thích Trường Thiên thản nhiên nói.

Thích Vĩnh Vân cười ha ha, hắn nhìn Thích Trường Thiên, nụ cười cũng thu liễm:

- Nơi này có gì cần phải cẩn thận hay vô ý? Ta đến từ Phật thổ, ta là người dòng chính, những cặn bã sinh ra không tín ngưỡng Phật tổ tính là cái gì?

- Đây là chuyện Tây Thiên vực chúng ta, không cần ngươi tới vung tay múa chân!


Thích Trường Thiên hừ một tiếng, nhưng hắn rõ ràng là cao thủ Hóa Linh cảnh nhưng cực kỳ nhẫn nại với Thích Vĩnh Vân chỉ là Chân Ngã cảnh.

Xuất thân Phật thổ thì trời sinh tài trí hơn người sao?

Thích Vĩnh Vân lắc đầu:

- Phật thổ thâm cư tại Tam Thập Tam Thiên, nhưng cũng không có nghĩa mặc kệ mọi chuyện, ngồi nhìn phân bộ các ngươi dẫn Phật tộc đi lạc lối, phát triển càng ngày càng kém!

- Nói hưu nói vượn!

Thích Trường Thiên đã không nhịn được, Phật tộc bốn đại Thiên Vực có thể nói đang phát triển không ngừng, làm gì tới phiên tiểu tử này vu oan?

Hắn đứng lên và nhìn chằm chằm vào Thích Vĩnh Vân, khí tức Hóa Linh cảnh lưu chuyển, hắn giống như hóa thành Kim Cương trợn mắt, tràn ngập lực uy hiếp.

Thích Vĩnh Vân hoàn toàn không sợ, hắn xuất quyền tấn công Thích Trường Thiên.

Đương nhiên đây không phải là công kích, cho dù Thích Vĩnh Vân cuồng vọng thế nào cũng không dám chủ động công kích Hóa Linh cảnh, đây là hành vi muốn chết.

- Đây là phật dụ của Đại Vân Bồ Tát, chính ngươi xem đi!

Thích Vĩnh Vân nói ra, hắn vẫn tươi cười giống như đã tính trước.

Thích Trường Thiên áp chế tức giận trong lòng, hắn mở phật dụ ra và sắc mặt tối tăm.

Đây đúng là chỉ lệnh của Đại Vân Bồ Tát, nói hắn rất bất mãn khi Phật tử Tây Thiên vực bị giết, cho rằng đây là nhục nhã lớn của Phật tộc, bảo Phật tộc Tây Thiên vực mau chóng tìm ra hung thủ, đòi lại công lý.

Mặt khác, chuyện lựa chọn Phật tử, hắn cực lực đề cử Thích Vĩnh Vân.

Thích Trường Thiên biết rõ, Thích Vĩnh Vân này chính là thân nhân tục gia của Đại Vân Bồ Tát, cho nên hắn viết ra phật dụ thiên vị cũng không khó hiểu, nhưng đường đường Bồ Tát còn không chặt đứt thất tình lục dục?

Đương nhiên Phật tộc Tây Thiên vực cũng có Bồ Tát, nhưng người đi ra từ Phật thổ trời sinh cho rằng mình tài trí hơn người, phật dụ của Đại Vân Bồ Tát ai dám không để trong lòng?

- Ta không làm khó ngươi, cho dù tranh đấu giữa Phật tử hay với các Đế tử ngày sau, nói đến nói đi đều chỉ có một chữ: thực lực!

Thích Vĩnh Vân cao ngạo nói ra.

- Ta hôm nay dùng thực lực phục người!

Đại Hắc Cẩu nói:

- Thực lực không phải hai chữ sao?

Lăng Hàn nhún nhún vai:

- Đầu óc có vấn đề.

- Ân, đại khái như vậy.

Đại Hắc Cẩu gật đầu.

- Này, các ngươi cướp lời của Long gia!

Tiểu Thanh Long bất mãn, nó lập tức kháng nghị.


Ánh mắt Thích Vĩnh Vân nhìn sang, hắn cười lạnh:

- Các ngươi châu đầu ghé tai, hiển nhiên có ý kiến với ta đúng không?

- Không phải có ý kiến, là rất bất mãn!

Giao Toàn Nghĩa đứng lên.

- Rất tốt, ta thích người bất mãn.

Thích Vĩnh Vân nói ra.

- Sau khi ta trấn áp ngươi, ngươi sẽ không còn bất mãn hay ý kiến gì nữa.

- Tốt, nghe ngươi thổi lâu như vậy, ta rất muốn biết ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Giao Toàn Nghĩa không sợ.

Thích Vĩnh Vân chắp tay sau lưng và tiến lên phía trước.

- Lên trời đánh một trận!

Giao Toàn Nghĩa nói ra, dư âm chấn động tại đây sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

- Không cần phiền toái như vậy, hai ba chiêu mà thôi!

Thích Vĩnh Vân dưới chân không ngừng.

- Thật cuồng!

Giao Toàn Nghĩa tức giận, ngươi đang xem thường ta?

Hắn nhìn Thích Trường Thiên, nhưng Thích Trường Thiên lại không quan tâm, trên mặt còn mang theo trào phúng.

Phật thổ là Thánh Địa trong nội tâm của Phật tộc, đây là ưu thế tiên thiên, hơn nữa trên người Thích Vĩnh Vân còn mang theo phật dụ của Bồ Tát, Thích Trường Thiên đã chiếm cứ ưu thế đại nghĩa.

- Đến đây đi!

Thích Vĩnh Vân nói ra.

Giao Toàn Nghĩa hừ một tiếng, hắn tung người tấn công Thích Vĩnh Vân.

Hắn vốn chính là đạo tử Thánh Địa, bình thường nhận rất nhiều lời tán dương và nịnh nọt, hắn thích thái độ cao cao tại thượng của Thích Vĩnh Vân hay sao?

Người đi ra từ Phật thổ thì như thế nào, đánh ngươi phục là được!

- Hừ, mặt hàng như vậy cũng xứng cạnh tranh Phật tử, đúng là không biết sống chết.

Thích Vĩnh Vân đánh ra một chưởng hóa thành một cự chưởng màu vàng, trong không khí còn có phật âm thiện xướng, rõ ràng là chiến đấu vì tư lợi nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất thánh khiết.

Oanh, một chưởng đánh Giao Toàn Nghĩa phun máu tươi, đối phương lảo đảo lui trở lại.

- Không chịu nổi một kích.

Thích Vĩnh Vân khinh thường nói ra.

- Nếu loại người như ngươi lên làm Phật tử, chẳng phải sẽ làm người trong thiên hạ chê cười Phật tộc chúng ta không người?

Giao Toàn Nghĩa phun máu tươi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng vô lực phản bác.

Tài nghệ không bằng người, nói cái gì cũng càng làm bản thân yếu đuối.

Hắn không ngờ rằng, mình đường đường là đạo tử Thánh Địa, đánh không lại Đế tử cũng không có gì, tùy tiện một người đi ra từ Phật tộc lại đánh hắn không có lực hoàn thủ? Hơn nữa chênh lệch còn to lớn như thế.

Thích Trường Thiên khẽ cau mày, Phật tộc bốn đại Thiên Vực cũng được xưng là Phật tộc, nhưng không ai biết rõ truyền thừa chính thức đang nằm tại Phật thổ.

Giao Toàn Nghĩa bại, chỉ còn lại ba người, hi vọng ít nhất có thể đối kháng hơn mấy chiêu, không nên thua quá khó coi, như vậy hắn mới có thể chờ lệnh của Bồ Tát, bằng không hắn sẽ bị mắng thê thảm.

- Kế tiếp là ai?

Ánh mắt Thích Vĩnh Vân nhìn sang ba người Lăng Hàn, trong mắt mang theo khinh thường nồng đậm.