Thần Đạo Đan Tôn

Chương 390: Bị nhìn chằm chằm

Điều kiện trong trại gian khổ, từ đâu tới nơi ở tốt, chỉ là một gian nhà trúc, đừng nói hiệu quả cách âm tệ, thậm chí còn có khe hở, có thể bị người nhòm ngó.

Lăng Hàn không để ý, dù sao cũng chỉ dừng hai buổi tối mà thôi.

Sau khi hắn rời đi, trong trại tin tức liên quan tới hắn "người ngốc nhiều tiền" lập tức truyền ra, người người đều muốn từ trong tay hắn thu được nhân sâm khen thưởng, đều dồn dập đi ra ngoài hỏi thăm.

Mọi người đều biết tin tức Lăng Hàn treo giải thưởng, có người còn đi tới trại kế bên tìm hiểu tình huống. Nhưng cũng có người sinh sát tâm, chờ đợi Lăng Hàn rời trại, để giết người cướp của.

Một thiếu niên Linh Hải tầng năm mà thôi, có thể cường đi nơi nào? Vừa nhìn chính là hoa trưởng thành ở trong nhà ấm, sức chiến đấu nói không chắc còn chưa tới bốn tinh.

Đêm đó, một đội ngũ hái thuốc hai mươi người tiến vào trại, chính là đoàn người của cô gái áo đỏ trước kia xung đột với Lăng Hàn.

Bọn họ đi tới góc tây bắc của trại, người hái thuốc chen một nhà trúc lớn, đội hộ vệ cũng chen một gian, cô gái áo đỏ thì đi tới một gian, nơi này có một nam tử gần ba mươi tuổi.

- Uyển Tình!

Nam tử nghe được tiếng gõ cửa, thấy là cô gái áo đỏ, thì không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt hừng hực, liền kéo nàng vào trong lồng ngực, đã không nhịn được táy máy tay chân.

- Tử Tương, vẫn không có sờ đủ sao, sao gấp như thế?

Cô gái áo đỏ Đinh Uyển Tình lắc mông, nói đối phương không nên gấp, nhưng lại khiêu khích đối phương.

Nam tử kia đồng dạng họ Đinh, gọi Đinh Cao Dương, cùng Đinh Uyển Tình đến từ một gia tộc, nhưng huyết mạch cách cực xa, sớm không còn quan hệ huyết thống, bởi vậy cũng không cấm kết hôn. Chỉ là Đinh Cao Dương này sớm có thê thất, hai người tự nhiên thuộc về loại vụng trộm.

Nhưng hai người chung quy không có thành chuyện tốt, dù sao nơi này hiệu quả cách âm quá tệ, Đinh Uyển Tình lại không phải gà, sao không biết xấu hổ như vậy.

- Cao Dương ca, ngày hôm nay ngươi có gặp một thiếu niên, đại khái mười bảy mười tám tuổi, cao hơn ta nửa cái đầu, da dẻ rất trắng, thật giống công tử ca không?

Đinh Uyển Tình nằm ở trong lồng ngực của Đinh Cao Dương, hỏi đến sự tình của Lăng Hàn.

Nàng bị đánh một tát, đây là nàng làm sao cũng không thể nhẫn nhịn.

- Ồ, sao ngươi biết hắn?

Đinh Cao Dương tự nhiên biết sự tình ban ngày Lăng Hàn treo giải thưởng, lập tức liên hệ hai người đến cùng một chỗ.


- Hắn thật sự ở nơi này?

Đinh Uyển Tình lộ ra hung quang.

- Đừng nóng vội, trước tiên đem sự tình từ đầu tới đuôi nói với ta một lần.

Đinh Cao Minh vội vàng nói, hắn biết Lăng Hàn nắm giữ tài lực rất lớn, chỉ cần còn ở khu vực an toàn, như vậy đối phương có thể nhấc lên sóng gió rất lớn.

Đinh Uyển Tình nói chuyện đã xảy ra một lần, nàng tự nhiên đẩy trách nhiệm lên đầu Lăng Hàn, chỉ nói đối phương bá đạo làm sao làm sao, lại không đề cập tới nàng miệng tiện.

Sau khi nói xong, Đinh Cao Dương không khỏi hừ một tiếng nói:

- Thật to gan, lại dám đánh Uyển Tình muội muội của ta!

- Cao Dương ca, ngươi nhất định phải thay ta hả giận!

Đinh Uyển Tình dịu dàng nói.

Đinh Cao Dương gật đầu, nhưng lập tức lại nói:

- Việc này phải bàn bạc kỹ càng, thiếu niên kia lại một kích đánh bay bảy hộ vệ của ngươi, này cực kỳ khủng bố, ngay cả ta cũng chỉ có thể mặc cảm không bằng.

- Vậy làm sao bây giờ, lẽ nào ta bị đánh vô ích sao?

Đinh Uyển Tình suýt chút nữa nhảy lên.

Đinh Cao Dương ôm nàng thật chặt nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ mời một vị cường giả Thần Thai Cảnh ra tay, vậy trấn áp hắn tuyệt đối là thừa sức! Coi như này cũng không được, thì ca ca ta rèn luyện ở gần đây, hắn là tồn tại xếp hạng thứ sáu mươi sáu trên Thiên kiêu Bảng giới trước, bây giờ có tu vi Thần Thai tầng chín. Ta lập tức sai người truyền tin, để hắn lại đây một chuyến.

- Nếu như Nguyên Tâm tộc huynh ra tay, vậy khẳng định không có sơ hở nào!

Đinh Uyển Tình nói.

Trên thực tế, nàng tốt với Đinh Cao Dương, không phải là hướng về phía cây to này sao? Đây là tộc nhân xuất sắc nhất của Đinh gia từ trước tới nay, năm nay chỉ ba mươi bảy tuổi cũng đã là Thần Thai tầng chín.


Đinh Cao Dương cười gằn, Lăng Hàn hẳn là đời sau của đan đạo thế gia nào đó đi, vì lẽ đó trên người mới có nhân sâm quý như vậy, tuổi còn trẻ liền đạt đến Linh Hải tầng năm. Có điều, đây chính là Ám Ma Sâm Lâm, bối cảnh gì cũng vô dụng!

Tài sản trên người tiểu tử kia đều quy về hắn!

...

Lăng Hàn ở đây một đêm, ngày thứ hai liền tìm hiểu tình huống của Ám Ma Sâm Lâm.

Ám Ma Sâm Lâm sẽ có danh tự như vậy, thứ nhất chính là hoàn cảnh của nơi này rất âm u, bị mây đen bao phủ, quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời. Thứ hai, nơi này có sương mù màu đen, làm cho cả rừng rậm có vẻ càng thêm âm u.

Những sương mù này như ma khí, sẽ ảnh hưởng tâm trí của người và yêu thú, ví dụ cuối cùng phát điên là nhiều lắm.

Bởi vậy, liền có tên Ám Ma Sâm Lâm.

Ma khí bao phủ toàn bộ rừng rậm, nhưng càng ở ngoại vi, ma khí càng mỏng manh, đối với sinh linh ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng vẫn có ảnh hưởng, để người và yêu thú nơi này rất hiếu chiến.

Nhưng đến khu vực hạch tâm, ma khí liền đáng sợ, có thể dễ dàng để một người biến thành người điên. Có điều, nếu không đủ thực lực, là không thể tiến vào nơi sâu xa, sớm đã điên cuồng, bị yêu thú mạnh mẽ xé thành mảnh vỡ.

Có thể nói, trong Ám Ma Sâm Lâm đáng sợ nhất không phải võ giả hay yêu thú, mà là ma khí.

Lăng Hàn lại không sợ, hắn có Hắc Tháp, lúc trước ngay cả ma khí của Tu La Ma Đế cũng có thể dễ dàng tiêu trừ, ma khí nơi này nên kém xa tít tắp. Ngược lại, có Hắc Tháp ở trong tay, hắn cực kì yên tâm.

Đến trưa, có người lại đây bái phỏng Lăng Hàn, đây là một nam tử chừng ba mươi, không có nói tên họ, Lăng Hàn cũng không kỳ quái. Đối phương nói cho hắn một chỗ, cực kỳ phù hợp yêu cầu của hắn.

Lăng Hàn giao mười cây nhân sâm, liền quyết định xuất phát,

Hắn biết mình lộ tài trêu chọc rất nhiều người đỏ mắt, nhưng hắn không để ý, người ở ngoại vi mạnh nhất chỉ là Thần Thai tầng một. Hiện nay, Thần Thai tầng một là không được Lăng Hàn để ở trong mắt, hắn không cần vận dụng lá bài tẩy liền có thể giết chết loại cao thủ này.

Lăng Hàn lên đường xuất phát, mà hắn vừa rời đi, cả trại hầu như cũng rời một nửa người, đánh cái ý định gì, chỉ cần không phải ngu ngốc đều có thể đoán được.

Tại sao Lăng Hàn muốn tìm địa phương hàn nhiệt đan dệt?

Bởi vì Xích Hồng Hàn Sương Thảo chỉ có thể sinh ở nơi như thế, loại linh thảo này có hai loại đặc tính hàn nhiệt, nơi càng rét căm khô nóng, Xích Hồng Hàn Sương Thảo sẽ càng tốt, càng có thể đạt đến dược linh cao.

Hổ Nữu ở trong Hắc Tháp đợi tẻ nhạt, Lăng Hàn liền tìm địa phương hẻo lánh đưa nàng ra, một lớn một nhỏ nắm tay nhau, bước chậm ở trong rừng rậm, thật giống như đây không phải Ám Ma Sâm Lâm, mà chỉ là rừng cây phổ thông.

Thế nhưng, một màn hài hòa như vậy rất nhanh bị phá hỏng.

- Thiếu niên, đứng lại!

Phía trước đột nhiên xuất hiện năm người, mỗi người bộc lộ bộ mặt hung ác, mà phía sau cũng truyền đến âm thanh sa sa sa, tương tự có năm người đi ra, cắt đứt đường lui của Lăng Hàn.

Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì trong người cướp đường phía trước, lại có một cái là người lừa một khối nguyên tinh của hắn, về sau bị hắn treo giải thưởng, cuối cùng quỳ xuống xin tha. Hắn không khỏi bật cười nói:

- Ngươi thật là chết cũng không hối cải, cảm thấy sống không dễ chịu đúng không?

---------------