Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3467: Thân phận thật sự

Bảy người Xung Viêm lộ vẻ khát khao, bọn họ đã đến tận cùng cảnh giới, không thể tiến bộ thêm một bước. Thứ duy nhất giúp họ tiến lên cao hơn là nhảy ra khỏi mảnh thiên địa này.

Con người đều có tính tò mò, đặc biệt là đại năng như bọn họ càng muốn biết ngoài thiên địa này có thế giới như thế nào.

Câu đố sắp được gỡ bỏ.

Phập!

Một cột máu phun ra, cảnh tượng mọi người không ngờ xảy ra. Diệt Tuyệt đột nhiên thọc tay vào lưng Xung Viêm thò ra trước ngực, trong năm móng tay nhọn nắm trái tim đang đập.

Phá Nhạc hét chói tai:

- A!

Dù là thân thể Thất Bộ thì sao, từng là khí lực bất diệt đối diện Diệt Tuyệt hiện giờ không có chút sức chống cự.

Diệt Tuyệt rút tay về, Xung Viêm văng ra ngoài, mặt trắng không chút máu.

Thất Bộ bất tử, không có trái tim vẫn sống được. Nhưng cũng vì Thất Bộ bất diệt nên từng bộ phần đều vô cùng quý giá, muốn tái sinh trái tim bị mất không biết phải qua thời gian dài cỡ nào mới phục hồi.

Tại sao Diệt Tuyệt đột nhiên ra tay?

Chim chết thì làm thịt chó, Diệt Tuyệt đã không cần dùng bọn họ nữa nên bắt đầu thanh trừ?

Đám người Phá Nhạc, Kim Tàm vội thụt lùi, ánh mắt kinh hoàng nhìn Diệt Tuyệt.

Thất Bộ từng chúa tể tất cả không còn cao cao tại thượng, bọn họ cực kỳ yếu ớt trước mặt Lăng Hàn, Diệt Tuyệt. Cuồng Loạn từng là hung vật số một giờ rớt xuống hạng hai.

Lúc trước Cuồng Loạn muốn diệt nhóm Xung Viêm, Lâm Lạc nhưng chỉ có thể trấn áp chứ không cách nào giết chết. Có đối lập mới biết sức mạnh của Diệt Tuyệt, Lăng Hàn đã bỏ xa Cuồng Loạn.

Xung Viêm tức giận quát lớn:

- Tại sao?

Mất trái tim là vết thương lớn cho Xung Viêm, không biết phải qua mấy trăm ức năm mới phục hồi. Huống chi hiện tại đã không còn Nguyên Thế Giới, giữa hư không chẳng có năng lượng thì làm sao chữa lành?

Diệt Tuyệt nở nụ cười tàn nhẫn, lại ra tay. Tiếng xương gãy không ngừng vang lên. Bốn Thất Bộ già Phá Nhạc, Bắc Đẩu bị chà đạp, tay gãy chân cụt, móc tim moi gan.

Đang hành hạ?


Đám người Lâm Lạc lắc đầu, nhìn sao cũng giống như báo thù riêng.

Diệt Tuyệt không phải Diệt Tuyệt thật sự, chỉ mượn cơ thể này. Nàng là ai? Có thù hận sâu đậm gì với năm người Xung Viêm?

Diệt Tuyệt lạnh lùng cười:

- Các ngươi luôn muốn biết ta là ai đúng không?

Sự thật sắp được vén màn lên!

Thân phận thật sự của Diệt Tuyệt rốt cuộc là ai?

Bùm!

Diệt Tuyệt vỗ chưởng, cánh tay trái của Xung Viêm nát bấy. Xung Viêm hét thảm, khủng hoảng trào dâng.

Nơi này chỉ còn lại một mảnh hư vô, không có năng lượng cho Phá Nhạc rút đi, bị thương là không thể chữa lành, dùng hết lực lượng không thể tu luyện bổ sung, cảm giác tuyệt vọng biết bao.

Tại sao Diệt Tuyệt độc ác dữ vậy, gã có thù sâu đậm gì với nàng mà nỡ lòng nào đối xử như vậy?

Diệt Tuyệt cười nói:

- Hy vọng ở ngay trước mắt nhưng bị ta bóp tắt, cảm giác như thế nào?

Diệt Tuyệt không đặc biệt nhằm vào Xung Viêm, đám người Bắc Đẩu, Phá Nhạc cũng bị nàng đánh gãy tay gãy chân.

Lăng Hàn không ngăn cản, đây là đám Xung Viêm tự tìm, ai kêu bảo hổ lột da. Huống chi Lăng Hàn cũng muốn biết thân phận của Diệt Tuyệt, cứ để nàng đắc ý một chút.

- Tuyệt vọng không? hối hận chưa?

Mỗi khi Diệt Tuyệt vỗ một chưởng sẽ cười lạnh hỏi một câu, từng chữ nhói lòng, năm người Xung Viêm muốn khóc.

Bọn họ tin vào lời thề đạo, cho rằng Diệt Tuyệt sẽ bắt tay hợp tác với họ, hoàn toàn không ngờ lúc này nàng trở mặt.

Bọn họ tràn ngập không cam lòng nhưng còn cách nào đâu?

Diệt Tuyệt lạnh lùng hỏi chất chứa oán niệm vô tận:


- Năm xưa các ngươi lừa gạt ta, khiến ta đi bám giữ Diệt Tuyệt, nói đợi khi ta rút lui đến khoảng cách an toàn mới phát động một kích kia. Nhưng các ngươi đã làm như thế nào?

Năm người Xung Viêm điếng hồn, da đầu tê dại:

- Cái... cái gì?

Một cái tên, một bóng hình vụt qua óc năm người, bọn họ hoàn toàn không tin được.

- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi... ngươi...là...

- Hoàng Sa Thiên Tôn!

Cái gì? Chân thân của Diệt Tuyệt là Hoàng Sa Thiên Tôn?

Sao có thể như vậy?

Chẳng phải Hoàng Sa Thiên Tôn sớm chết trong Nguyên Thế Giới đời trước tan vỡ sao?

Lúc trước Hoàng Sa Thiên Tôn bám giữ Diệt Tuyệt, đám người Xung Viêm kích phát Nguyên Thế Giới vận dụng một kích tuyệt mệnh đánh Diệt Tuyệt nát thành mấy khúc. Hoàng Sa Thiên Tôn bị một kích kia lan đến, thần hồn tan vỡ để lại cái xác rỗng.

Bây giờ nói rằng Hoàng Sa Thiên Tôn còn sống, chiếm cứ thân thể của Diệt Tuyệt?

Sự thật khiến người giật mình, không tưởng tượng nổi.

Diệt Tuyệt dữ tợn cười to bảo:

- Đúng vậy! Rốt cuộc các ngươi nghĩ ra rồi!?

Bốp!

Diệt Tuyệt tát một cái đập nát đầu Xung Viêm.

Diệt Tuyệt nghiêng đầu nhìn xác Xung Viêm không chút hơi thở sự sống:

- A, ngại quá, lỡ mạnh tay chút. Chết rồi?

Một kích kia đập nát đầu Xung Viêm, thức hải tan vỡ thì dĩ nhiên chết mười mươi.

Thất Bộ bất diệt chỉ còn là từ ngữ quá khứ, hiện tại không có tồn tại bất diệt.

Đám người Lăng Hàn, Lâm Lạc cảm khái, hóa ra lúc trước không phải Hoàng Sa Thiên Tôn tự nguyện hy sinh mà vì bị lừa. Hèn gì Diệt Tuyệt ngày nay độc ác đến thế.

Diệt Tuyệt quay đầu nhìn bốn người Phá Nhạc, âm trầm cười nói:

- Nhưng các ngươi tuyệt đối không ngờ rằng Nguyên Thế Giới phá diệt, tất cả linh hồn dung hợp lại với nhau. Phần lớn linh hồn của ta bị phá diệt nhưng còn lũ may mắn thoát khỏi cũng dung hợp vào. Vô số linh hồn dung hợp chữa lành linh hồn của ta, thậm chí mạnh hơn lúc trước. Tiếc nuối là chỉ có linh hồn thì ta như bèo không rễ. Trong năm tháng dài lâu ta tìm đến thân thể của mình, vốn ta có thể lại làm Hoàng Sa Thiên Tôn.

Diệt Tuyệt tạm dừng, khóe mắt liếc bốn người Phá Nhạc, giọng điệu tràn ngập độc ác nói:

- Nhưng nếu ta làm Hoàng Sa thì chỉ có thực lực ngang ngửa các ngươi, làm sao báo đáp ‘ơn đức lớn lao’ của các ngươi? Vì vậy ta tìm đến thân thể Diệt Tuyệt, sử dụng lực lượng Nguyên Thế Giới còn sót lại của chúng ta tu sửa thân thể của nàng. Các ngươi có biết ta mất bao lâu không? Ba ngàn kỷ nguyên!

- Đừng lấy làm lạ, lịch sử Nguyên Thế Giới này không dài như vậy nhưng giữa hai Nguyên Thế Giới có hơn hai ngàn kỷ nguyên bị cắt ngang. Khiến ta có thể kiên trì tiếp là nhờ vào nỗi hận các ngươi, ta không cam lòng, ta phải báo thù! Ta tu sửa thân thể Diệt Tuyệt, nhập vào thân xác này. Nhưng thời gian trôi đi quá lâu rồi, hơn nữa Nguyên Thế Giới kia đã mất hết sự sống, nếu không xảy ra tình huống đặc biệt thì ta không thể ‘sống lại’.