Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1349: Số tiền lớn treo giải thưởng

Nhưng vừa mới vượt qua Tiên Diễm rèn thể, không nghĩ cái này nữa!

Lăng Hàn lấy ra Cuồng Dã Huyết Linh Đan ăn vào, đây mới là mục đích chủ yếu nhất hắn tiếp thu Tiên Diễm rèn thân.

Hắn cần thực lực càng mạnh hơn.

Dưới Luân Hồi Thụ, ba ngày như ba năm.

Lăng Hàn đứng dậy, tu vi của hắn tiến thêm một bước nữa, đạt đến trung cực vị hậu kỳ, sức chiến đấu bão tố lên đại viên mãn sơ kỳ, lại thêm Thiên uy, Tiên Ma Kiếm giúp đỡ, thậm chí có thể chiến đại viên mãn hậu kỳ.

- Có điều, gặp phải đại viên mãn đỉnh cao vẫn kém một chút, huống chi Ngũ Tông còn có sức chiến đấu vượt qua cường giả đỉnh cao, số lượng cũng rất kinh người.

Lăng Hàn không có tự mãn, nếu cảnh giới của hắn có thể bước vào đại viên mãn, đó mới thực sự là có thể khinh thường Ngũ Tông.

- Cầm đám cặn bã Ngũ Tông kiểm nghiệm sức chiến đấu một chút.

Lăng Hàn ra Hắc Tháp, chủ động đi tìm Ngũ Tông gây phiền phức.

Hắn vừa xuất hiện, mới biết Ngũ Tông thực là bỏ ra vốn liếng tìm hắn, phàm là người của Lang Nha Thành đều biết được một treo giải thưởng, nếu ai phát hiện Lăng Hàn, báo tăm tích cho Ngũ Tông, thưởng một khối Giới Linh Thạch.

Tuy Lang Nha Thành quy định sinh linh Thần giới không thể tự giết lẫn nhau, nhưng Ngũ Tông chỉ là đang tìm Lăng Hàn a, lại không nói muốn làm gì Lăng Hàn, tuy mọi người đều biết tuyệt không có chuyện tốt.

Tuy chiến trường hai giới rất lớn, nhưng người cũng nhiều, rất nhanh thì có người phát hiện Lăng Hàn, truyền tin tức lại, người của Ngũ Tông lập tức giết tới.

Sau một hồi huyết chiến, Lăng Hàn thuận lợi phá vòng vây, tuy bị trọng thương, nhưng cũng mang đi tính mạng hai tên cường giả đại viên mãn sơ kỳ của đối phương, cho thấy tính cách không chịu thiệt chút nào.

Cuộc chiến này để Ngũ Tông sợ hãi, bởi vì bọn họ phát hiện, thực lực của Lăng Hàn lại trở nên mạnh mẽ.

Vẻn vẹn chỉ qua mấy tháng, thực lực của đối phương lại xuất hiện tăng lên rõ ràng, cái này quá dọa người rồi.

Ngũ Tông điên cuồng, càng thêm bức thiết tìm kiếm, không tiếc đánh đổi tiêu diệt Lăng Hàn. Nếu không phải bọn họ không đủ tiền, thậm chí còn muốn mời cường giả Tinh Thần Cảnh ra tay, như vậy liền có thể không sơ hở chút nào.

Lúc này Lăng Hàn lại đi tới nơi đóng quân của Tử Nguyệt Quân.


Đã lâu không có nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ, đối phương khẳng định cũng biết Ngũ Tông đang đối phó hắn, đến gặp người ngọc một lần để nàng yên tâm.

Cầm lệnh bài, Lăng Hàn tiến vào Tử Nguyệt Quân đoàn.

Thiên Phượng Thần Nữ cũng đang lo lắng hắn, vừa vặn hoàn thành một nhiệm vụ lớn, bởi vậy đơn giản xin nghỉ mấy ngày, dự định cùng Lăng Hàn tụ hội.

Lăng Hàn tự nhiên đại hỉ, đáng tiếc hiện tại hắn vẫn không có hoàn toàn nắm giữ dục hỏa trùng sinh, hình thể chân thực chỉ như trẻ con mười tháng, muốn đẩy ngã hay bị nghịch đẩy đều không có năng lực, chỉ có thể như một đám thái giám đi thanh lâu.

Hai người lời chàng ý thiếp, Thiên Phượng Thần Nữ đối với tốc độ tiến cảnh của Lăng Hàn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nàng biết Lăng Hàn là đan đạo đế vương, nhưng thần đan cũng không thể nhanh đến trình độ này a.

- Đến, cho ngươi xem thứ tốt.

Lăng Hàn mang Thiên Phượng Thần Nữ vào Hắc Tháp, cho nàng nhìn thấy Luân Hồi Thụ, đương nhiên còn có vị Thánh Nhân “vô dụng” kia.

Nhưng Thiên Phượng Thần Nữ vẫn cực kỳ khiếp sợ.

Đến cùng Lăng Hàn được cơ duyên thế nào, ngay cả tàn hồn của Thánh Nhân cũng sống nhờ ở trong không gian Thần khí của hắn. So sánh với đó, chuyện Lăng Hàn nắm giữ không gian Thần khí ngược lại trở nên không quan trọng, bởi vì Thánh Nhân liền có thể luyện chế không gian Thần khí.

- Đợi ta đột phá Tinh Thần Cảnh, đúng là có thể ở đây bế quan, hiện tại…

Thiên Phượng Thần Nữ lắc đầu, nàng đột phá không giống, cần tích lũy lực lượng huyết thống, đây là Luân Hồi Thụ cũng giúp không được.

Hai người còn nói một trận, mới từ trong Hắc Tháp đi ra.

Lăng Hàn đốt lửa, bắt đầu nấu nguyên liệu quý giá, gia nhập thần dược trong Hắc Tháp, còn có một sợi râu của lão nhân sâm, đây là lão nhân sâm bước vào Nhật Nguyệt Cảnh rút ra, cực kỳ đại bổ.

Có điều muốn hầm nồi canh này ra tinh hoa, cũng cần thời gian rất dài.

Gần như hai ngày sau, mùi thơm nức mũi, mười dặm có thể nghe.

Lăng Hàn múc cho Thiên Phượng Thần Nữ một bát canh, chỉ thấy một con tiểu thú không biết từ nơi nào xông ra, nhìn bát canh chảy nước miếng.

- Thật đáng yêu!


Thiên Phượng Thần Nữ nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng.

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, lập tức lộ ra một tia sát khí.

Đây là sinh linh của Minh Giới!

Nhưng hắn không có ra tay, con thú nhỏ này chỉ vừa bước vào Thần Cảnh, thực lực thấp kém. Hơn nữa, thật giống như trí tuệ còn không có khai hóa, bằng không tuyệt đối không thể nhìn thấy có hai cường giả Nhật Nguyệt Cảnh của Nhân tộc còn dám chạy tới.

Tiểu thú này nhìn như mèo, da lông tuyết bạch sắc, nhu thuận, sáng sủa, toả ra hào quang màu bạc. Dáng dấp kia thuộc về loại hình khiến người ta vừa thấy liền không nhịn được sẽ thích, chẳng trách ngay cả Thiên Phượng Thần Nữ cũng không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

- Thu! Thu!

Tiểu thú nhìn Thiên Phượng Thần Nữ gọi, nước miếng chảy càng nhiều.

Thiên Phượng Thần Nữ nhìn về phía Lăng Hàn nói:

- Cho nó một phần đi.

- Ngươi không nhìn thấy, nó là sinh linh của Minh Giới sao?

Lăng Hàn nói.

- Nhưng mà nó thật đáng yêu!

Thiên Phượng Thần Nữ hoàn toàn không có sức đề kháng.

Tiểu thú phát ra tiếng kêu nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Lăng Hàn thở dài, không thể làm gì khác hơn là lấy ra một cái bát cho con thú nhỏ này, sau đó thả qua nói:

- Tiểu tử, ăn nhanh rồi chạy đi, kẻ tham ăn giống như ngươi phải ngoan ngoãn ở Minh Giới, chạy tới Thần giới không phải đến bổ sung lương thực cho người sao?

Tiểu thú lập tức cuốn đầu lưỡi uống canh, có lẽ là ăn quá ngon, đầu của nó càng ngày càng thấp, kết quả mất trọng tâm, hai chân sau vểnh lên.

Lăng Hàn cả kinh, chỉ ăn cũng đáng yêu như vậy, e là Thiên Phượng Thần Nữ hoàn toàn không chống đỡ được. Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong ánh mắt của Thiên Phượng Thần Nữ lan tràn ái tâm.

Tiểu thú uống canh rất nhanh, có thể tu đến Sơn Hà Cảnh, nó há có thể không có trí tuệ, lập tức nhìn Thiên Phượng Thần Nữ líu lo, thật giống như biết cầu nàng mới hữu dụng.

Quả nhiên, Thiên Phượng Thần Nữ nhìn về phía Lăng Hàn, tràn đầy cầu khẩn.

Lăng Hàn thở dài, không thể làm gì khác hơn là múc thêm cho nó một bát.

Một bát tiếp một bát, khẩu vị của con tiểu thú này có chút kinh người a.

Lăng Hàn không khỏi biến sắc, phải biết hắn sử dụng nguyên liệu nấu ăn là cân nhắc đến cảnh giới của hắn cùng Thiên Phượng Thần Nữ, cho Sơn Hà Cảnh ăn, ăn là có thể ăn, nhưng tuyệt đối ăn không được bao nhiêu.