Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1341: Diệt trừ mối họa (Hạ)

Không phải không thể, bởi vì đối phương còn không biết thân phận thật sự của hắn.

Khà khà, mặc ngươi lại thiên kiêu thì đã làm sao, ngưỡng cửa Hằng Hà Cảnh này ngươi có thể bước qua được sao?

- Vô Diện huynh, ta chính là Tạ…

Phốc!

Tạ Đông Lai vừa mở miệng, một đạo kiếm khí liền tước lại, đánh vào miệng hắn, trực tiếp đánh rơi hết răng, tự nhiên cũng nhét trở lại vào miệng hắn.

- Nói nhảm nữa, thì không phải răng!

Vô Diện lạnh lùng nói.

Tạ Đông Lai vừa giận vừa thẹn, hắn chưa từng ăn qua khuất nhục như vậy? Nhưng hiện tại hắn giận mà không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Vô Diện, thầm nghĩ hắn nhất định sẽ báo thù trở về.

Hắn nhất định phải ở trong thời gian ngắn nhất đột phá Tinh Thần Cảnh, lấy cảnh giới ép người.

Có điều, hắn thực sự là không dám nói nữa.

Lăng Hàn đối đầu với Chu Lệ Vân.

- Ngươi muốn giết ta?

Chu Lệ Vân lộ ra vẻ khinh thường, nàng thừa nhận, Lăng Hàn là thiên tài đan đạo, nhưng nói đến võ đạo, dù sao chỉ là tiểu cực… dựa vào, trung cực vị?

Chu Lệ Vân ngơ ngác, nàng nhớ tới lần thứ nhất gặp Lăng Hàn, đối phương chỉ là tiểu cực vị trung kỳ, nhưng ngăn ngắn mấy tháng trôi qua, đối phương liền bước vào trung cực vị, đây cũng quá đáng sợ đi.

Đan Sư cũng trâu bò như thế?

- Không phải nghĩ, là nhất định phải giết!

Lăng Hàn trầm giọng nói, hắn cực kỳ hận loại người không nói đạo nghĩa này.


- Hừ, coi như ngươi tiến cảnh như bay, nhưng chênh lệch với ta ròng rã hai cảnh giới nhỏ, đây căn bản là chuyện không thể nào!

Chu Lệ Vân cười gằn, nếu như đổi thành Vô Diện ra tay với nàng, hiện tại nàng khẳng định bị dọa tiểu trong quần, nhưng Lăng Hàn, vậy thì ha ha.

- Thật sao?

Lăng Hàn lấy ra Tiên Ma Kiếm, hắn muốn lấy trạng thái mạnh nhất đánh giết người này.

Chu Lệ Vân đồng dạng lấy ra thần binh, nàng cũng sẽ không bởi vì đối phương cảnh giới không bằng mình liền bất cẩn, tự đại là thói hư tật xấu thuộc về nam nhân, nàng chỉ cần có thể đạt thành mục đích, có thể không chừa thủ đoạn nào.

Huống chi sinh tử ác chiến, vậy đương nhiên phải toàn lực ứng phó, cái gọi là sư tử vồ thỏ vẫn phải toàn lực.

Lăng Hàn không nói nhảm nữa, đối với loại ác nữ này chỉ có một chữ: giết!

Hắn dịch kiếm mà động, Tiên Ma Kiếm tỏa ra thần quang vô tận, từng đạo từng đạo Kiếm Khí ngang dọc, như Phi Long Tại Thiên, lại như sấm vang chớp giật, uy năng cực điểm.

Tạ Đông Lai nhìn ở trong mắt, không khỏi lộ ra vẻ mơ ước, thanh kiếm này thật mạnh, thậm chí để hắn cảm nhận được một tia uy hiếp, nếu có thể chiếm làm của riêng, nói không chắc có thể tăng lên vài tinh sức chiến đấu.

Nhưng một vị sát thần đứng ở trước mặt, hắn nào dám động?

Chỉ là, Thần Kiếm tuy mạnh, nhưng Chu Lệ Vân cũng không yếu, chủ yếu là về mặt cảnh giới có ưu thế rõ ràng, cái này không phải là một Thần khí có thể bù đắp, nàng múa đại đao, thẳng thắn thoải mái, như ác phụ chửi đổng, khí thế ngược lại cũng cực kỳ hung hãn.

Vừa công như thế, Lăng Hàn nhất thời bị áp chế.

Ai cũng không có cảm thấy kỳ quái, cảnh giới hai người chênh lệch ròng rã mười một tinh, dù Lăng Hàn là thiên tài Thập Tinh cũng chỉ có nuốt hận. Mà trên thực tế, không bước vào cực cảnh là không thể trở thành thiên tài Thập Tinh, mà nếu đạt đến cực cảnh, thì có thể áp chế đại viên mãn, bởi vậy, đây là một ngõ cụt.

Lăng Hàn không có ý đánh giằng co, lấy thể phách mạnh mẽ cùng sức khôi phục dây dưa đối phương đến chết, mà trực tiếp lấy ra Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa.

Chu Lệ Vân vừa thấy, nhất thời ánh mắt đờ đẫn, sau đó trở nên hừng hực.

Phốc!

Một ánh kiếm xẹt qua, đầu người rơi xuống, máu tươi phóng lên trời.


Lăng Hàn thu kiếm, oành, thân thể không đầu của Chu Lệ Vân ngã xuống, mà đầu người cũng từ giữa bầu trời rớt xuống, trên mặt lại mang theo vẻ mê say, tựa hồ căn bản không có ý thức được tử vong đến.

Tạ Đông Lai lập tức lộ ra kinh sợ, vừa nãy hắn thiếu chút nữa cũng bị ma hoa mê hoặc tâm thần, cũng may một là cách xa, hai là hắn tu luyện qua thần hồn, tâm chí kiên nghị, không thể dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Nhưng hai lão bộc liền không giống, đến bây giờ còn có chút ý chí mơ hồ, tựa hồ ngay cả mình là ai cũng đã quên.

Ma hoa thật đáng sợ!

Vô Diện không hề lay động chút nào, chỉ có chút hiếu kỳ nói:

- Lăng huynh, đây chính là Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa?

- Vô Diện huynh thật tinh tường!

Lăng Hàn cười nói.

- Cái này chính là Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa.

Hắn tay trái nắm Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa, tay phải mang theo Tiên Ma Kiếm, nhanh chân đi đến chỗ Tạ Đông Lai.

Sắc mặt của Tạ Đông Lai kịch biến, đột nhiên cắn răng, trong tay đã có thêm một lá bùa màu vàng, nhắm ngực vỗ một cái, nhất thời, một đạo kim quang mãnh liệt phóng thích, để Lăng Hàn cùng Vô Diện đều không tự chủ được quay đầu.

Quá chói mắt.

Khi bọn họ nhìn qua lần nữa, chỉ thấy đoàn kim quang kia bao vây Tạ Đông Lai cùng hai lão bộc bay về phía bầu trời.

Tại Thần giới, chỉ có cường giả Tinh Thần Cảnh mới có thể nắm giữ quy tắc thiên địa cao thâm, thoát khỏi ràng buộc, thân thể phi hành. Mà ở chiến trường hai giới, quy tắc cực kỳ hỗn loạn, muốn phi hành thì càng khó khăn.

Nhưng ba người Tạ Đông Lai ở dưới kim quang bao vây có thể phi hành, hiển nhiên, tấm thần phù kia tuyệt đối không thể là tác phẩm của Tinh Thần Cảnh.

Tạ gia có một vị cường giả Hằng Hà Cảnh, luyện chế ra một ít thần phù cho đời sau là chuyện rất bình thường.

Có điều, Tạ gia có nhiều tộc nhân như vậy, cường giả Hằng Hà Cảnh lại không thể cả ngày luyện chế thần phù, vật như vậy ở Tạ gia cũng cực kỳ quý giá, dù cho lấy thân phận của Tạ Đông Lai, thần phù như vậy phỏng chừng cũng chỉ có một tấm.

Thủ đoạn bảo mệnh chân chính.

Hắn sợ Lăng Hàn dùng Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa đối phó mình, càng sợ Vô Diện cũng ra tay, vậy mới thật khó giải, Nhật Nguyệt cực cảnh đối với võ giả Nhật Nguyệt Cảnh khác mà nói giống như Tinh Thần Cảnh, căn bản không thể ngang hàng.

Lăng Hàn lắc đầu, cất Tiên Ma Kiếm cùng Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa đi. Trên thực tế tác dụng của Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa cũng có hạn, chí ít đối với Vô Diện là không có hiệu quả chút nào, hiển nhiên, ý chí của bản thân càng kiên nghị, liền càng có thể đối kháng mê hoặc của ma hoa.

Vô Diện không có tâm hồn buôn chuyện, cũng không có hỏi ân oán của Lăng Hàn cùng Tạ Đông Lai, Chu Lệ Vân, mà tiếp tục cùng Lăng Hàn thảo luận võ đạo, sau bảy ngày, hắn mới chưa hết thòm thèm mà cùng Lăng Hàn nói lời từ biệt.

Lần luận đạo này đối với hắn có nhiều chỗ tốt, để hắn thu được dẫn dắt rất lớn, để hắn quyết định bế quan mấy tháng thậm chí một hai năm, xung kích cực cảnh đỉnh cao.