Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1330: Mời về đi

- Dù sao cũng là người trẻ tuổi, không khống chế được hỏa khí, hiện tại nơi này là Lang Nha Thành, đối phương đương nhiên không dám động thủ, nhưng lẽ nào có thể cả đời trốn ở trong Lang Nha Thành sao?

Có lão giả lắc đầu, cho rằng cách làm của Lăng Hàn quá không khôn ngoan.

Lăng Hàn tới nơi này vốn không phải vì ăn uống, mà là tìm hiểu chút tin tức, thấy thế liền không ở nữa, hắn tính tiền, quay lại phòng đấu giá.

Bán đấu giá chỉ còn dư lại hai ngày.

Lão nhân sâm cùng con thỏ đều như cá gặp nước, cả ngày ở bên ngoài tiêu dao, đều không nỡ trở về, Lăng Hàn ngược lại cũng không lo lắng, hai người này đều cực kỳ láu lỉnh, trừ khi Tinh Thần Cảnh ra tay, nếu không thật không ai có thể bắt bọn họ.

Hai ngày đi qua rất nhanh, Lăng Hàn mang theo Giới Linh Thạch tới chính sảnh, đan dược hắn đã giao cho phòng đấu giá, nhưng giá trị của Giới Linh Thạch quá lớn, hắn vẫn thu ở bên người, ở ngày đấu giá mới giao ra.

Hắn đi tới tiền thính, tìm tiểu nhị, bảo đối phương đi thông báo cho người phụ trách của Kim gia, thời điểm đang đợi, chỉ thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện, không phải Tạ Đông Lai thì ai nữa?

Lấy thân phận cùng tài lực của Tạ Đông Lai, tham gia buổi đấu giá như vậy cũng không ngạc nhiên, mà với hắn mà nói, hiện tại là Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, khẳng định cấp thiết muốn đột phá Tinh Thần Cảnh thậm chí cực cảnh, bởi vậy, Giới Linh Thạch to bằng bàn tay hắn nhất định muốn lấy được.

- Ngươi?

Tạ Đông Lai nhìn thấy Lăng Hàn, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên âm trầm, cười lạnh nói.

- Ha ha, hiện tại phòng đấu giá Kim Nguyên thực kém cỏi, a miêu a cẩu gì cũng có thể tới sao?

- Tạ thế tử, ngài là chỉ…

Bên cạnh Tạ Đông Lai đi theo một người của phòng đấu giá, bởi vì thân phận của hắn tương đối cao, nên phòng đấu giá cũng khá coi trọng, phát động một vị nhân vật khá có địa vị.

Người này tên Kim Tuyên, luôn ham muốn trèo lên trên, thu được địa vị càng cao hơn, bởi vậy Tạ Đông Lai liền thành đối tượng hắn muốn nịnh bợ, nếu như có thể lắp lên Tạ gia, vậy địa vị của hắn ở trong gia tộc khẳng định sẽ tăng vụt.

- Ta chán ghét tiểu tử này!

Tạ Đông Lai không chút khách khí chỉ vào Lăng Hàn.

- Ta rõ ràng!


Kim Tuyên gật gù, nhìn tiểu nhị ở hai bên trái phải nói.

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi người này ra ngoài!

Trước hắn chưa từng thấy Lăng Hàn, không biết Lăng Hàn chính là khách hàng lớn lần này cung cấp Giới Linh Thạch, bằng không hắn chắc chắn sẽ không nói lời như vậy.

Nhưng hiện tại, hắn làm một sai lầm cực lớn.

Lăng Hàn chỉ cười cợt, nhìn Kim Tuyên nói:

- Hi vọng ngươi sẽ không hối hận.

- Ha, ngươi còn dám uy hiếp ta, thực sự là buồn cười!

Kim Tuyên cười gằn, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, lúc nào ngay cả một Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị nho nhỏ cũng dám ở trước mặt hắn bảo hắn không nên hối hận.

- Đuổi ra ngoài! Đuổi ra ngoài!

Hắn phất tay nói.

Tạ Đông Lai cười gằn, hạng người vô danh này cũng dám đấu với hắn? Trước ở tửu lâu là không tiện ra tay, nhưng hiện tại hắn có thể mượn lực, căn bản không cần tự mình ra tay liền có thể làm cho người này mất hết thể diện.

Lăng Hàn cũng không phản kháng, mặc cho hai tên phục vụ "đưa" hắn ra cửa lớn.

Vừa nãy hắn đã thông báo cho một tên tiểu nhị, bảo đối phương đi mời Kim Minh, là người phụ trách cao nhất của Kim gia ở chỗ này, lúc trước Lăng Hàn nói muốn bán đấu giá Giới Linh Thạch, chính là Kim Minh trực tiếp tiếp đón hắn, cho đủ coi trọng.

- Tạ thế tử, xin mời.

Kim Tuyên bày tư thái rất thấp, thực lực của Kim gia rất lớn, thậm chí vượt xa Tạ gia, ngay cả Hoàng thất cũng phải kiêng kỵ. Nhưng người của Kim gia cũng thực quá nhiều, loại chi mạch như hắn muốn nắm quyền lực, nhất định phải dựa vào ngoại lực.

Ngược lại, Tạ Đông Lai cũng chỉ là tộc nhân tương đối trọng yếu của Tạ gia, không phải đại nhân vật nắm quyền chân chính, nếu như có quái vật khổng lồ như phòng đấu giá Kim Nguyên ở sau lưng giúp đỡ, với hắn cũng phi thường có lợi.


Bởi vậy, hai người ăn nhịp với nhau, chỉ là khí tràng của Kim Tuyên rõ ràng kém hơn Tạ Đông Lai quá nhiều, hai người ở chung, Tạ Đông Lai chiếm cứ chủ động tuyệt đối, xem ra, Kim Tuyên càng nhiều chính là một tôi tớ, một con chó săn.

Ở Kim Tuyên dẫn dắt, Tạ Đông Lai tiến vào một phòng khách, mà Kim Tuyên cũng không đi ra, tiếp tục ở trong bao sương bồi tiếp đối phương, hiển nhiên là muốn lấy hết khả năng thành lập quan hệ.

Lại nói, Kim Minh được thông báo, vội sai tiểu nhị mang Lăng Hàn đi gặp hắn, nhưng tên tiểu nhị kia đi tới tiền thính, quay một vòng nhưng không có phát hiện tăm tích của Lăng Hàn, hắn tự nhiên sốt sắng, vội vã gọi người tới bên cạnh hỏi, thế mới biết Lăng Hàn bị đuổi ra ngoài.

Hắn vội chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy Lăng Hàn đang ở đối diện uống trà, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Lăng Hàn đi thẳng một mạch, vậy phòng đấu giá liền nháo một chuyện cười lớn.

- Hàn thiếu, bán đấu giá sắp bắt đầu, mời theo tiểu nhân vào thôi.

Hắn cẩn thận từng li từng tí nói.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Ta bị người đuổi ra, nếu như trở lại, không phải quá mất mặt sao?

- Ý của Hàn thiếu là?

Tiểu nhị này bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

- Đơn giản, ai đuổi ta đi, người đó mời ta trở lại.

Lăng Hàn cười nói.

- Có điều, ta là bị trục xuất, ở trước mặt mọi người mất mặt xấu hổ đúng hay không?

- Tiểu nhân rõ ràng.

Tiểu nhị này cũng không có khuyên, biết việc này mình không làm chủ được, vội vã đi gặp Kim Minh, bẩm báo tình huống như thực.

Oành!

Kim Minh lập tức vỗ bàn, có vẻ vô cùng phẫn nộ. Một tháng này, hắn cũng tra xét ra ngọn nguồn của Lăng Hàn, biết đối phương không chỉ là khách hàng lớn lần này, thậm chí còn là một vị Đan Sư cấp tám!

Hắn chính là cường giả Tinh Thần Cảnh, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra chân thân của Lăng Hàn là tiểu hài nhi, nhưng hắn hiển nhiên sẽ không cho là Lăng Hàn thực chỉ lớn như thế, mà cho rằng Lăng Hàn có khả năng ăn đan dược lung ta lung tung gì, mới sẽ nghịch sinh trưởng.

Điều này làm cho hắn cực kỳ khiếp sợ, lại còn có thể làm cho thân thể phản lão hoàn đồng, đan dược này... chưa từng nghe thấy, tuyệt đối là kỳ dược.

Coi như chỉ hướng về thân phận Đan sư cấp tám, Kim Minh cũng quyết định phải cố gắng tiếp đãi Lăng Hàn, trẻ tuổi như thế đã là Đan Sư cấp tám, tiền đồ tương lai không thể đo lường!

Kim Tuyên ngươi lại dám đuổi khách nhân tôn quý như vậy ra khỏi cửa?

Hiện tại hắn thật muốn đánh Kim Tuyên một trận, chỉ biết nịnh bợ quyền quý, nhưng bỏ qua quý nhân chân chính.