Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1309: Thư tình

Lăng Hàn cư nhiên cầm đan dược đưa cho, đây quả thực hào phóng đến phá sản.

- Không có việc gì, ta chính là một Đan Sư, đan dược a, chỉ là chút lòng thành.

Lăng Hàn cười nói.

Vừa nói như vậy, chúng nhân càng khiếp sợ.

Đan Sư a, đây chính là địa vị cao cả, Đan Sư đồng dạng án tiểu cảnh giới chia làm 20 cấp, đối ứng võ đạo, mà nếu thực lực Đan Đạo cùng võ đạo bằng nhau, như vậy tất nhiên là Đan Sư càng thêm ngưu bức.

Này là do nhu cầu quyết định.

Rất nhiều cô nương mắt sáng lên, võ đạo giới tàn khốc, đừng nhìn võ giả rất ngưu, nhưng ai biết có ngày mai hay không, nói không chừng ngày nào đó sẽ đột tử. Mà Đan Sư liền ổn định, chỉ cần không chủ động tham gia võ giả ân oán, địa vị cao cả, chỉ có người cầu xin.

Bởi vậy, muốn lập gia đình mà nói, Đan Sư tuyệt đối là thí sinh tốt nhất.

- Lăng đại sư, ngươi là Đan Sư cấp mấy?

Những cô nương này đều hỏi.

- Miễn cưỡng coi như cấp tám đi.

Lăng Hàn cười nói, vì lập quan hệ với thê tử, hắn cũng liều mạng.

Vừa nói như vậy, đừng nói các tiểu cô nương mỗi người lộ ra vẻ mê trai, ngay cả rất nhiều Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn cũng tâm động, nhãn thần nhìn về phía Lăng Hàn tràn đầy quang mang, như có thể ăn người.

Này tuyệt đối là con rể vàng!

Bất quá, Đan Sư cấp tám cũng chỉ là Lăng Hàn tự mình nói, thật hay giả dĩ nhiên không có khả năng bởi vì một câu nói của đối phương mà định.

Lăng Hàn cũng chỉ muốn các nàng coi trọng mà thôi, nhân cơ hội yêu cầu đồng hành với Tử Nguyệt Quân, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau, dù sao hắn là Đan Sư, “chiến lực” rất yếu.

Doanh địa của Tử Nguyệt Quân không cho phép nam nhân tiến nhập, nhưng không có nghĩa là nữ nhân trong quân đều có đặc tính “thù nam”, trên thực tế, đại bộ phận người đều bình thường, thậm chí có một bộ phận nhỏ tác phong còn phóng đãng.

Ở đây kiếm ăn, tùy thời khả năng mất mạng, mà chuyện nam nữ có thể ở trình độ rất lớn giảm bớt áp lực. Bởi vậy, nếu không phải Tử Nguyệt Thần Nữ có quân quy như vậy, sợ rằng Tử Nguyệt Quân sớm đã biến thành kỹ doanh.

Lăng Hàn có thân phận Đan Sư, tự nhiên để rất nhiều tiểu cô nương xuân tâm dập dờn, khiến Lăng Hàn cảm giác có chút biểu hiện quá mức.

Nhưng vì Thiên Phượng Thần Nữ, hắn vẫn mở lò luyện một ít đan dược, như Thần Đan dưới cấp năm chỉ trong vòng một ngày là có thể luyện thành, trong chi quân đội này Sơn Hà Cảnh lại chiếm đa số, những đan dược kia đưa ra, địa vị trong quân đội của Lăng Hàn tự nhiên bay lên thẳng tắp.

Tuy vẫn còn có chút người không tin hắn trẻ tuổi như thế là Đan Sư cấp tám, nhưng ít nhất cấp bốn, điểm ấy là không hề nghi ngờ.

Nhưng coi là cấp bốn cũng đủ ngưu bức, bởi vì Lăng Hàn quá trẻ, mới chút ấy tuổi liền đạt tới Đan Sư cấp bốn, sau đó trở thành cấp năm, cấp sáu thậm chí cấp tám thì có khó khăn gì?


Bởi vậy, vài ngày ở chung, chí ít chín thành muội tử đều bị Lăng Hàn lay động, không có việc gì liền ưa thích chạy đi doanh trướng của hắn ném mị nhãn.

...

- Thiên Phượng muội tử, giúp ta giao phong thư này cho Lăng đại sư!

Ở trong một rừng rậm, Thiên Phượng Thần Nữ bị một trung niên phụ nhân kéo tới nói, đối phương thì đưa qua một phong thơ.

Nàng không khỏi kinh ngạc, phụ nhân này gọi Chu Lệ Vân, chính là bằng hữu của nàng ở trong Tử Nguyệt Quân, cảnh giới tương đồng nàng, nhưng niên linh lại lớn hơn nhiều, đã hơn một trăm tám mươi vạn tuổi, bởi vậy, cho dù là lấy thọ nguyên của Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn, đối phương cũng đã bước vào trung niên.

- Vân tỷ, chẳng lẽ ngươi cũng động xuân tâm với người này?

Thiên Phượng Thần Nữ cười nói.

Chu Lệ Vân lộ ra dáng tươi cười ngượng ngùng:

- Ngay cả ngươi cũng pha trò ta!

Nàng dậm chân nói.

Nhìn bác gái trung niên này ngượng ngùng như tiểu cô nương, Thiên Phượng Thần Nữ không khỏi buồn cười nói:

- Vì sao không tự mình đưa qua?

- Người ta xấu hổ a!

Chu Lệ Vân nhăn nhó nói.

Thiên Phượng Thần Nữ lắc đầu nói:

- Người này chưa chắc là Đan Sư cấp tám, hơn nữa…

Nàng không muốn nói thẳng, Lăng Hàn quá trẻ tuổi, tại sao có thể tiếp thu một bác gái trung niên chứ?

Có nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi mạo mỹ yêu thương nhung nhớ như vậy, hoàn toàn không cần thiết chọn Chu Lệ Vân a, tướng mạo của nàng thực sự là quá bình thường.

- Ngươi lo lắng tỷ tỷ không đủ đẹp?

Chu Lệ Vân lộ ra nụ cười tự tin.

- Tướng mạo không thể ăn, mà ta chính là Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn, tương lai còn có hy vọng rất lớn đột phá đến Tinh Thần Cảnh, nếu hắn là người thông minh, liền biết cưới ta mới phù hợp lợi ích của hắn nhất.


Thiên Phượng Thần Nữ không khỏi lắc đầu, xem ra vị bằng hữu này cũng không phải thật thích Lăng Hàn, mà coi trọng thân phận Đan Sư của đối phương. Nàng nói:

- Được rồi, ta liền thay Vân tỷ truyền tin.

- Nhớ kỹ phải nói tốt giúp ta!

Chu Lệ Vân vội vàng kéo Thiên Phượng Thần Nữ.

- Ngươi xinh đẹp như vậy, nam nhân đều sẽ nghe ngươi.

Lời này làm Thiên Phượng Thần Nữ hơi nhíu mày, lộ ra vẻ không thích.

- Ôi, nhìn tỷ tỷ nói, làm muội tử mất hứng.

Chu Lệ Vân vội vàng nói.

- Tỷ là vô tâm, muội tử nghìn vạn lần không cần để ở trong lòng.

Lúc này Thiên Phượng Thần Nữ mới gật đầu nói:

- Ta truyền tin cho tỷ tỷ.

Nàng trực tiếp đi tới trước lều Lăng Hàn nói:

- Lăng đại sư có ở đây không?

- Có!

Lăng Hàn vừa nghe thanh âm này, lập tức từ trong doanh trướng đi ra, tuy hắn mê đảo một đoàn đại cô nương tiểu tức phụ, nhưng Thiên Phượng Thần Nữ không phải một cái trong số đó, còn cố ý cùng hắn giữ vững khoảng cách, làm hắn thủy chung không có cơ hội cùng đối phương đơn độc ở chung.

Hiện tại, cơ hội rốt cuộc đã tới.

Thấy ánh mắt Lăng Hàn lửa nóng nhìn mình, Thiên Phượng Thần Nữ không khỏi lộ ra một tia không thích, nhưng nghĩ tới được người nhờ vã, liền cầm thư trong tay đưa tới:

- Đây là một vị hảo tỷ muội của ta nhờ ta đưa tới, nàng làm người ngượng ngùng, không có ý tứ ngay mặt giao cho ngươi.

Thư tình?

Lăng Hàn chỉ nhìn lướt qua liền có thể đoán được, sắc mặt không khỏi cổ quái.

Thê tử a thê tử, ngươi cư nhiên thay nữ nhân khác đưa thơ tình, đây là muốn nháo loại nào a?

Lăng Hàn không có tiếp thứ, chỉ cười lên.

- Có cái gì đáng cười?

Thiên Phượng Thần Nữ không vui nói.

- Cái này, ngươi xác định sẽ không hối hận?

Lăng Hàn hỏi.

Thiên Phượng Thần Nữ không giải thích được, này có cái gì phải hối hận. Nàng giơ thư trong tay nói:

- Vân tỷ là một nữ nhân tốt, hy vọng ngươi có thể hảo hảo quý trọng.