Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1285: Đan Sư cấp bảy giá lâm

Chỉ thấy Hà Cảnh Vân lộ ra vẻ tiều tụy mãnh liệt, đây chính là đang luyện chế Thần đan cấp sáu, đan dệt thần văn cần hao phí tâm lực kinh người, chẳng những thần hồn mỏi mệt, ngay cả nguyên lực cũng hao tổn đến cơ hồ hết sạch.

Bình thường luyện loại đan dược này, Đan Sư phải vừa luyện chế vừa nhai thuốc, bổ sung nguyên lực, nhưng Hà Cảnh Vân có thể được gọi là Đan Sư thiên tài, quả thật có vốn gốc, hắn từ đầu tới đuôi không có ăn qua một viên thuốc.

Cái này cũng không phải tự phụ, mà ăn thuốc, khó tránh khỏi sẽ có chút phân thần, ảnh hưởng phẩm chất thành đan.

Nhất cổ tác khí, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

Bất quá, hắn cũng sắp mệt chết, luyện hoàn tất lò đan dược này, hắn ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng.

Nhưng so với Lăng Hàn mà nói, vậy thì thật để cho người ta chắc lưỡi hít hà, lắc đầu.

Hắn ung dung như cũ, trên trán ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, chẳng qua là cặp mắt trở nên sáng một ít.

- Khai!

Hà Cảnh Vân dùng sức vỗ lò luyện đan một cái, ba, nắp lò bay lên, chỉ thấy có ba viên đan dược tự mình bay ra, giống như muốn chạy trốn. Hà Cảnh Vân sớm có chuẩn bị, tay trảo một cái, ba viên đan dược liền rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn lộ ra vẻ hài lòng, trước kia một lò hắn nhiều nhất có thể luyện ra hai viên, nhưng lần này phát huy cực kỳ tiêu chuẩn, đạt tới ba viên.

Ha ha, cái này còn không thắng chắc?

Lăng Hàn cũng vỗ lò luyện đan một cái, hưu hưu hưu, có mấy điểm sáng từ trong lò bay ra, nhưng số lượng này rõ ràng vượt qua ba viên.

Năm viên!

Phốc!

Đám Đan Sư của Bảo Lâm Các lập tức phun ra ngoài, mặc dù trong bọn họ không có một người biết luyện chế Lôi Bạo Đan, nhưng cũng không trở ngại bọn họ biết, một lò Lôi Bạo Đan cao nhất cũng chỉ có năm viên.

Nói cách khác, Lăng Hàn đạt tới trạng thái hoàn mỹ!

Ba… năm viên đan dược rơi vào trong tay Lăng Hàn, hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay có năm viên đan dược màu lam nhạt đang đảo quanh, giống như muốn tránh thoát Lăng Hà, để bay lượn lên trời vậy.

Hà Cảnh Vân cắn răng, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, thua?

Tuyệt không thể chấp nhận!

Hắn thua sẽ bò ra con đường này, để hắn sau này có thể làm người sao?

Hắn nói:

- Số lượng thành đan của ngươi quả thật cao hơn ta, nhưng còn so phẩm chất thành đan, nếu Lôi Bạo Đan của ngươi chẳng qua là một hai tinh, vậy sao có thể so với ta?

Đây cũng không phải không có đạo lý, nhưng ở trên số lượng thành đan chiếm ưu thế, bình thường sẽ không so sánh chất lượng thành đan, vì chỉ có ở dưới tình huống số lượng giống nhau mới có thể đi so phẩm chất.


Hắn hiển nhiên là không thua nổi mà thôi.

Lăng Hàn cười nói:

- Vậy thì tới giám định một chút đi!

Giám định rất nhanh thì có kết quả.

Tài nghệ luyện đan cùng năng lực giám định là hai chuyện khác nhau, coi như là Đan Sư cấp một, thậm chí không phải Đan Sư cũng có thể giám định đan dược, chẳng qua là cần có kiến thức rất tốt với đan dược mà thôi.

Lăng Hàn toàn thắng!

Lôi Bạo Đan của Hà Cảnh Vân miễn cưỡng đạt tới sáu tinh, nhưng Lăng Hàn tới chín tinh.

Không có đạt tới hoàn mỹ, là Lăng Hàn không có ở cuối cùng sử dụng Tam Hỏa Dẫn, tránh cho bị hai đồ đệ nhìn ra đầu mối.

Hà Cảnh Vân thất hồn lạc phách, hắn thua, hơn nữa còn toàn bại, chênh lệch lớn đến không phải một hai tinh.

- Xin mời!

Lăng Hàn cười nói.

Thua nên bò đi.

Hà Cảnh Vân hừ một tiếng, xoay người rời đi, hắn bây giờ không mặt mũi đợi ở nơi này.

- Uy uy uy, dùng bốn cái chân, không phải hai chân.

Lăng Hàn nói.

Hà Cảnh Vân quay đầu lại, ngạo nghễ nói:

- Ngươi muốn ta đường đường là Đan Sư cấp sáu ba… a!

Hắn nói vẫn chưa hết, liền bị Lăng Hàn nắm cổ, để cho hắn liên tiếp đưa tay đá chân, cũng không cách nào tránh thoát. Hắn không khỏi hoảng sợ, phải biết hắn cũng là Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị, cảnh giới tương đương đối phương, sao ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có?

- Ta ghét nhất người không tuân thủ cam kết!

Lăng Hàn ném hắn lên đất.

- Lời của mình đã nói ra, coi như là phân cũng phải ăn!

- Nếu ngươi dám đụng đến ta một sợi tóc, ta bảo đảm, Bảo Lâm Các sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!


Hà Cảnh Vân uy hiếp nói, nếu hắn ở trước mặt mọi người bò ra, vậy mất mặt tự nhiên không chỉ chính hắn.

Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:

- Ta thật sợ!

Hắn tăng thêm một cước.

- Còn không bò!

Hà Cảnh Vân dĩ nhiên không chịu, nếu bò hắn liền thật không có mặt làm người.

- Thứ gì, nói chuyện lại như rắm thí!

Lăng Hàn ba ba ba đạp lên mặt của Hà Cảnh Vân, nhưng người này ngược lại cũng ngạnh khí, cư nhiên dúi đầu vào trong đất, muốn làm con rùa đen rút đầu.

Mặc dù bị người đạp mặt cũng không phải chuyện tình vinh quang gì, nhưng tổng tốt hơn bò đi nha.

- Lăng đại sư, không sai biệt lắm cũng nên dừng tay a.

Đám người Hồ Đan Sư khuyên nhủ.

- Được a, các ngươi người nào thay hắn bò, ta liền thả hắn!

Lăng Hàn cười nói.

Người Bảo Lâm Các hai mặt nhìn nhau, rối rít lắc đầu, nói giỡn, mặt mũi của Hà Cảnh Vân là mặt mũi, mặt của bọn họ thì không phải sao?

- Nhanh đi mời cứu binh!

Bọn họ vừa ổn định Lăng Hàn, vừa chờ Bảo Lâm Các phái viện binh tới.

Lăng Hàn cũng không nhiều lời, coi như Hà Cảnh Vân không bò, bị hắn đạp như vậy cũng mất hết mặt mũi.

Một lát sau, Bảo Lâm Các rốt cục lại có người tới.

- Dừng tay!

Một tên võ giả quát lên, hắn tuyệt đối không phải Đan Sư, trên người không có một chút xíu mùi thuốc, dưới hét lớn, sau lưng hiện ra hai vòng Nhật Nguyệt hoàn chỉnh, cho thấy hắn chính là Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị đỉnh phong.

- Được!

Lăng Hàn rất dễ nói chuyện, trong miệng đáp ứng, nhưng chân lại đạp không dứt.

- Bổn tọa bảo ngươi dừng tay!

Tên cường giả này giận dữ, một chưởng lộ ra, bắt qua Lăng Hàn.

Lăng Hàn phất tay nghênh đón, cười nói:

- Ta quả thật dừng tay, nhưng ngươi lại không có bảo ta ‘dừng chân’ a.

Bành!

Một kích va chạm, thân hình của hắn chợt trầm xuống, lực lượng của hắn có thể so với Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị hậu kỳ, nhưng so với đỉnh phong còn kém gấp mười lần. Chẳng qua là thể phách của hắn bây giờ quá mạnh mẽ, chịu đựng một kích này cũng không ngại.

Đừng quên, dưới chân của hắn là đạp Hà Cảnh Vân, lực lượng tháo không hết nhất thời thông qua chân của Lăng Hàn truyền đến trên người hắn, ba ba ba ba, từng cục gạch dưới đất nát bấy, còn hắn thì vùi vào thật sâu, ngay cả bóng người cũng không thấy được.