Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1020: Còn có viện thủ

Đừng nói Triệu Luân còn là thiên tài Tứ Tinh, dù không phải, thì chênh lệch tám tiểu cảnh giới nhỏ cũng không phải Lăng Hàn có thể bù đắp.

Nhưng thể phách của hắn quá mạnh mẻ, cứng rắn ăn một kích cũng chỉ để da xuất hiện vết nứt, nhưng Thần cốt vẫn không thương, cái này đơn giản, hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, vết thương nhất thời khôi phục lại.

Mọi người nhìn mà trố mắt, bọn họ chưa từng gặp qua thể phách của ai cường đại như thế. Thể phách của ngươi cường còn chưa tính, nhưng vấn đề là lực khôi phục còn biến thái như vậy, phải làm sao bây giờ?

Trừ khi một kích có thể đánh Lăng Hàn bị thương nặng, nếu chỉ là vết thương nhẹ, hắn hoàn toàn có thể lần lượt khôi phục, mặc cho ngươi đánh đến thoát lực cũng vô dụng.

- Ha ha ha ha!

Trong tiếng cười dài, chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ trên đỉnh núi bay xuống, vừa khéo chắn ở giữa Lăng Hàn và Triệu Luân.

Sa Nguyên!

Hắn mở chiết phiến, quạt hai cái nói:

- Triệu Luân, tiền đặt cuộc của ta đâu?

Triệu Luân nhất thời lộ ra vẻ giận dử:

- Lẽ nào ta còn không trả ngươi sao?

- Đó cũng không nhất định, một ngày chưa đến tay mình, ngày đó cũng không thể an tâm!

Sa Nguyên cười nói.

- Ngay cả thân huynh đệ cũng phải tính rõ ràng, nhanh cầm đồ vật đến đây đi!

Triệu Luân biết, đối phương là cố ý nhúng một cước, muốn bảo vệ Lăng Hàn, nhưng hắn há có thể cho đối phương như nguyện? Hắn lãnh đạm nói:

- Sa Nguyên, đừng nghĩ ta không biết ngươi đánh cái chủ ý gì!

- Ta đánh cái chủ ý gì?

Sa Nguyên cười hỏi.

Triệu Luân hít một hơi thật sâu nói:

- Ta cho ngươi hai khối Bạch Vân tinh thiết, ngươi chớ quản chuyện hôm nay!

Thực lực, thân phận của đối phương đều không kém hắn, nếu Sa Nguyên quyết tâm muốn làm gậy quấy phân mà nói, hắn thật có chút khó làm. Bởi vậy, hắn không tiếc cho ra một khối Bạch Vân tinh thiết để đối phương không nhúng tay.


Hai khối Bạch Vân tinh thiết?

Sa Nguyên không khỏi tim đập thình thịch, một khối Bạch Vân tinh thiết mà nói, vậy chỉ có thể trộn ở trong Thần Binh, đề thăng phẩm chất của Thần Binh, nhưng nếu hai khối, vậy đủ để chế tạo một binh khí hoàn chỉnh.

Thần Binh cấp bảy a, ngẫm lại liền để hắn động tâm, phải biết từ cấp năm bắt đầu, số lượng Thần Thiết liền rất ít ỏi.

Hắn chỉ suy nghĩ một chút, liền lập tức làm ra quyết định:

- Tốt!

Nói xong liền lui sang một bên, bày ra một bộ sự tình không liên quan đến mình.

Ánh mắt của Triệu Luân lần thứ hai theo dõi Lăng Hàn, người này hại mình tổn hai khối Bạch Vân tinh thiết, để hắn càng muốn từ trên người đối phương đạt được bí mật bất khả tư nghị.

Lăng Hàn liếc mắt nhìn Sa Nguyên, hảo cảm với người này tự nhiên lập tức tiêu tan thành mây khói. Hắn tế xuất thần kiếm, tay trái hóa chưởng, muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình.

- Meo, người nào to gan như vậy, ngay cả Miêu nô của Bản Vương cũng dám động?

Đại bạch miêu xuất hiện, nhìn Triệu Luân dương nanh múa vuốt.

- Thú sủng của Phó Viện Trưởng?

Triệu Luân kinh ngạc, dân đen của Tiểu Thế Giới này thật có chút thần kỳ, ngắn ngủi mấy ngày cư nhiên nhấc lên quan hệ với Tả Tướng, phó viện trưởng, đan viện.

- Phi, Nhân loại này là Miêu nô của Bản Vương!

Đại bạch miêu thập phần ngạo kiều nói.

- Ha hả, nể mặt Phó đại nhân, tha cho ngươi một mạng!

Triệu Luân lại điểm qua một chỉ, muốn ràng buộc Bạch Miêu.

Hưu, thân hình của Bạch Miêu chớp động, nhanh vô cùng.

- Ừ?

Triệu Luân kinh ngạc, tốc độ như vậy mau có chút để hắn không ngờ, nhưng cũng chỉ như vậy, dù sao tiểu cực vị vẫn quá thấp. Chỉ ba chiêu mà thôi, đại bạch miêu liền bị Triệu Luân trấn áp.

Triệu Luân hạ thủ cũng có chừng mực, chỉ để đại bạch miêu mất đi năng lực hành động, mà không có đả thương nó.

- Nhân loại ghê tởm, nhanh thả Bản Vương!


Đại bạch miêu oa oa kêu to, có vẻ giận không kiềm được.

Tất cả mọi người kinh ngạc, Tả Tướng cộng thêm phó viện trưởng, đây chính là hai cường giả Tinh Thần cảnh, Lăng Hàn cư nhiên đồng thời có quan hệ, thực sự là làm cho không người nào có thể nghĩ đến.

Triệu Luân cũng có chút chột dạ, nếu không phải Sa Nguyên còn vì lợi ích sở động, vậy chính là có ba thế lực Tinh Thần cảnh đang xuất đầu thay Lăng Hàn.

Nhưng nghĩ tới trên người Lăng Hàn khả năng có truyền thừa tuyệt thế, hắn lập tức kiên định tín niệm, nhất định phải đắc thủ!

- Đi tìm chết!

Hắn huy chưởng vỗ tới Lăng Hàn.

- Ngươi mới đi chết!

Lăng Hàn rống giận, kiếm, chưởng tề động, hắn triển khai phản kích.

Mặc Lăng Hàn yêu nghiệt làm sao, thì cảnh giới vẫn thấp hơn quá nhiều.

Ở dưới thế công cường đại của Triệu Luân, Lăng Hàn không ngừng bị đánh bay, đá bay, nhưng để cho người da đầu tê dại là, thừa nhận nhiều công kích như vậy, Lăng Hàn vẫn vui vẻ như cũ, tối đa chỉ là chảy nhiều chút máu mà thôi.

Điều này làm cho Sa Nguyên rục rịch, nếu hắn có thể thu được thể phách kinh khủng như vậy, quét ngang cùng cảnh giới còn là mộng tưởng sao? Còn có thể để Triệu Luân độc hưởng mỹ danh đệ nhất thiên tài sao?

Hắn âm thầm quyết định, nếu Triệu Luân thật đánh chết Lăng Hàn, vậy hắn làm sao cũng phải xông lên, trước một bước sưu hồn, thu bí mật của Lăng Hàn.

Hiện tại sao, cái ác nhân này giao cho Triệu Luân đến làm đi.

Ở chỗ tối.

- Vẫn không thể xuất thủ sao?

Trương Đức Mãn lo lắng nói, hắn có hảo cảm rất lớn với Lăng Hàn a.

- Phân Viện Trưởng nói, mặt mũi của Triệu đại tướng quân phải bán, bởi vậy cho phép Triệu Luân có đặc quyền nhất định. Ngược lại có chúng ta nhìn, tuyệt sẽ không để cho tiểu tử kia nguy hiểm đến tính mạng.

Một gã Trưởng Lão nói.

- Lợi dụng cơ hội lần này, chờ chút hảo hảo trị ngạo khí của Triệu Luân, để Triệu đại tướng quân không thể nói gì hơn, bằng không cường giả Tinh Thần cảnh giận dữ, ngay cả phó viện trưởng đại nhân cũng khó làm.

- Bất quá, tiểu tử kia cũng thực biến thái, quả thực là yêu nghiệt!

- Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão phu tuyệt không tin một võ giả vừa nhảy vào trung cực vị cư nhiên có thể thừa nhận nhiều lần công kích của Triệu Luân như vậy.

- Nhìn tư thế này, chúng ta hoàn toàn có thể đi trở về ngủ một giấc, sau đó lại tới xem tình huống a.

Tổng cộng có bảy Trưởng Lão xì xào bàn tán, làm Lăng Hàn biểu hiện ra thực lực quá kinh người.

Sắc mặt của Triệu Luân càng ngày càng lạnh, tuy Lăng Hàn một mực thụ thương, nhưng làm sao cũng không chết. Thời gian kéo càng lâu, mặt mũi của hắn tự nhiên càng không nhịn được, đại viên mãn bình thường thu thập một trung cực vị cũng không cần lâu như vậy, huống chi hắn là thiên tài Tứ Tinh?

- Triệu Luân, ngươi đủ chưa?

Thanh âm quyến rũ vang lên, chỉ thấy thân ảnh của Thủy Nhạn Ngọc xuất hiện, từ đàng xa đi tới, trên khuôn mặt hiện đầy phẫn nộ.

---------------