Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1007: Ý cảnh vô địch

Lời này vừa ra, đừng nói hai người An Lan Vương biến sắc, người thí luyện của hai đại Hoàng Triều càng sợ đến run run.

Lời từ trong miệng một vị cường giả Tinh Thần cảnh, ai dám cho là một câu nói đùa?

- Đinh Lập An, vậy để bản tướng lãnh giáo Bắc Mạc Xích Dương Công của ngươi luyện đến tầng thứ mấy đi!

Thích Phong cố lấy song quyền, hắn nhìn như văn nhược, nhưng am hiểu cũng là quyền pháp, có danh xưng cuồng mãnh.

- Bản Vương cũng tới lãnh giáo côn pháp của Đinh tướng quân một chút!

An Lan Vương chấn kiếm, Thần uy dập dờn.

Đinh Lập An hào hùng vô hạn, tung về phía An Lan Vương cùng Thích Phong, trường côn quét ra, một mảnh kim quang lóng lánh, xông thẳng bầu trời, như muốn bầu trời tinh thần đều cấp chấn rơi xuống.

Cũng may đây không phải Tiểu Thế Giới, mỗi một ngôi sao ở đây đều có thể tích không thua Hợp Ninh Tinh, cách nơi này không biết bao xa, nếu thật có thể bị chấn rơi xuống, vậy Hợp Ninh Tinh còn có thể nguyên vẹn sao?

Bất quá, Tinh Thần cảnh dù sao cũng là Tinh Thần cảnh, Đinh Lập An vừa ra tay, toàn bộ cánh đồng hoang vu đều run rẩy, đại địa phân liệt, căn bản không thể thừa nhận được uy năng của cường giả Tinh Thần cảnh.

Chúng nhân vội vã thối lui, bị cuốn vào mà nói, cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cũng phải vẫn lạc, huống chi bọn họ đều là Sơn Hà Cảnh, thậm chí chỉ là tiểu cực vị mà thôi, vậy thì thật là bị chết rất mau.

An Lan Vương cùng Thích Phong đồng thời xuất thủ, một quyền một kiếm, đón nhận cây côn kim sắc.

Thình thịch!

Quyền, kiếm đánh lên côn, nhất thời tạo thành đại bạo tạc, khu vực bọn họ bị kim sắc, bạch sắc, hắc sắc bao phủ. Dư ba chấn động, dù cho tất cả mọi người đã lui rất xa, nhưng vẫn bị chấn thất điên bát đảo, có chín thành người phun ra máu.

Quang hoa tan hết, chỉ thấy Đinh Lập An vẫn duy trì tư thế ra côn, mà An Lan Vương cùng Thích Phong cũng một kiếm một quyền để ở trên thân côn, như đều biến thành tượng đá.

- Lên trời đánh một trận, đánh cho thống khoái!


Ba người đều phóng lên cao, đứng ngạo nghễ ở trên trời, tiếp đó lập tức vung tay.

Chỉ có cường giả Tinh Thần cảnh mới có thể vận dụng quy tắc Thần giới, phi thăng vào không.

Lần này, uy thế của bọn họ tăng vọt gấp trăm lần. Hiển nhiên, trước đó bọn họ đều có cố kỵ, sợ dư ba chiến đấu toàn diệt nhân viên phe mình, bởi vậy mỗi người đều lưu thủ.

Ùng ùng, trên bầu trời truyền xuống từng đạo ba động, quang hoa mạn thiên, che lấp Thái Dương đến ảm đạm vô quang.

Gần như tất cả mọi người đều bị chấn nằm úp sấp trên đất, chỉ có rất ít mấy người còn có thể đứng.

Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, mới miễn cưỡng thấy được ba đại cường giả chiến đấu.

Tốc độ của bọn họ quá nhanh, đang không ngừng trùng kích về đối phương, thân hình xẹt qua, hoàn toàn vượt khỏi thị lực cực hạn của Sơn Hà Cảnh.

Đinh Lập An đi là phách mãnh chi đạo, trường côn quét ngang, cùng hai đại cường giả cứng đối cứng, hoàn toàn không có động tác võ thuật đẹp mắt.

Nhưng đạt tới đến độ cao như hắn, cũng không cần chiêu thức gì, gần như đạt tới trình độ ta tức là pháp, một côn quét ra tự nhiên kéo lên Thiên Địa Đại Đạo, uy lực cường đại không gì sánh được.

Nhưng hắn dù sao có hai kình địch, Thích Phong, An Lan Vương cũng đồng dạng là cường giả Tinh Thần cảnh tiểu cực vị đỉnh phong, thậm chí cũng đồng dạng là thiên tài Tứ Tinh, có người nào yếu hơn hắn?

Hiện tại, Đinh Lập An còn có thể đánh bình thủ, bất quá có thể kéo bao lâu?

Lăng Hàn không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, một khi Đinh Lập An bị thua, hai đại cường giả tất nhiên sẽ truy sát hắn.

Ta dễ khi dễ lắm sao?

Lăng Hàn cực kỳ khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại hắn quả thực dễ khi dễ, sinh ra ở Tiểu Thế Giới, bản thân mới vừa nhảy vào Sơn Hà Cảnh, cho dù là thiên tài Ngũ Tinh Lục Tinh thì như thế nào, chỉ cần là thế lực liền có thể lấn hắn.

Thực lực... xa xa không đủ!


Lăng Hàn thầm tính toán, hiện tại hắn có tám khối Sơn Hà Thạch, đủ để đưa hắn lên cực hạn của tiểu cực vị. Mà trong thiên hạ đã có vật quý như Sơn Hà Thạch, thì hẳn còn có bảo vật tương tự, có thể đề thăng cảnh giới rất nhanh.

Hắn phải nhanh một chút bước vào trung cực vị, đại cực vị, đại viên mãn, sau đó sẽ rảo bước tiến lên Nhật Nguyệt Cảnh.

Chỉ có trở thành Nhật Nguyệt Cảnh mới có tư cách chính thức, không còn là ai muốn khi dễ là có thể khi dễ, dù sao toàn bộ Hợp Ninh Tinh, Tinh Thần cảnh cũng chỉ mấy cái. Đến lúc đó, hắn mới có khả năng ly khai Hợp Ninh Tinh, đi tìm Côn Bằng Cung, Thiên Kiếm Cung….

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Ở trong lúc hắn suy nghĩ, đại chiến trên bầu trời cũng hừng hực khí thế, tiến nhập trình độ gay cấn.

An Lan Vương, Thích Phong bắt đầu phát uy, bọn họ đều có Thần Khí cường đại, An Lan Vương tế xuất một Bảo Bình, treo ở trên đỉnh đầu của hắn, rũ xuống từng đạo huyền khí, đó là Thiên Nhất huyền khí, mỗi một tia đều nặng như sơn nhạc, bảo vệ chân thân của hắn, vậy thì thật là vạn pháp bất xâm, chư lực không thương, lực phòng ngự cao tới đáng sợ.

Thích Phong tế xuất một mặt bảo kính, thường thường sẽ bắn ra một đạo quang trụ, có lực phá hoại đáng sợ, một kích xỏ xuyên, ngay cả cao sơn cũng có thể san thành bình địa.

Đinh Lập An cũng có Thần khí, kim côn của hắn là Thần Thiết cao giai chế tạo, lạc ấn ý chí võ đạo suốt đời của hắn, cùng hắn gần như hòa làm một thể, mỗi một côn quét ra, đều có thể hoàn mỹ đánh ra lực lượng của hắn, lại được Thần khí gia trì, chiến lực tương đối cường đại.

Nhưng đối phương dù sao cũng có hai người, ai cũng có thể địch nổi hắn, tạo thành uy hiếp to lớn cho Đinh Lập An.

Cũng may chiến y trên người hắn đồng dạng là một kiện Thần khí, thần văn phát sáng, tạo thành quang tráo, chỉ cần hộ thuẫn không phá, hắn sẽ không thương.

Vấn đề là, ở dưới hai đại cường giả cuồng oanh loạn tạc, hộ thuẫn gần như không có thời gian tồn tại, căn bản là một kích tức phá. Không bao lâu, trên người Đinh Lập An đã nhiều hơn rất nhiều vết thương.

Còn có thể chống bao lâu?

- Đinh đại tướng quân, cần gì chứ, bất quá là một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ mà thôi.

An Lan Vương cũng không muốn làm quá mức, thụ thương là một chuyện, nhưng đánh giết đối phương là một chuyện khác.

Cường giả như vậy nếu toàn lực phản kích, đủ để kéo một cái trong hai người hạ thuỷ, dù cho không chết cũng sẽ tàn phế.

Khuôn mặt của Đinh Lập An lạnh lùng nghiêm nghị, hắn tắm tiên huyết, phần lớn là của mình, cũng có một chút là của hai người An Lan Vương, tóc đen phần phật, như một Ma Thần, hắn cười ha ha nói:

- Các ngươi đánh thắng bản tướng trước rồi hãy nói!

Hắn biến đổi côn pháp, cư nhiên chậm không gì sánh được.

---------------