Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy!

CHƯƠNG 6

Docsach24.com

úc 22 giờ 50 phút, người trên con phố đi bộ đã dần vãn. Các cửa hàng hai bên đường vẫn đang tấp nập buôn bán. Đối với họ, buổi đêm vẫn còn rất dài.

Ốc đã được mang tới. Những chiếc vỏ ốc màu xanh đậm đang bốc lên làn hơi nóng hổi. Một đôi đũa thò vào bát gắp lấy một con, rồi đưa vào miệng một người đàn ông để mút.

“Đã lâu lắm rồi tớ không ngồi ăn ốc ở ngoài đường thế này.” Trịnh Trọng có vẻ rất hoan hỉ, vừa nói vừa gắp thêm một con nữa. Trước đây lúc tôi còn đi học, buổi tối thường xuyên đi ra ngoài ăn ốc, uống nước ngọt. Nghĩ lại lúc đó việc ăn ốc quả là một sự hưởng thụ.

Diệp Tiêu nhìn Trịnh Trọng cười.

“Sao cậu không ăn?” Trịnh trọng chỉ vào Diệp Tiêu nói. “Cậu vẫn đang nghĩ đến vụ Chu Tử Toàn mất tích đấy à?”

Diệp Tiêu lắc đầu, cũng đưa đũa ra gắp một con đưa lên miệng. Anh nhanh chóng mút thịt ốc vào miệng và nhả chiếc vỏ ốc ra, vừa ăn vừa nói. “Thật ra tớ đang nghĩ tới một cuốn truyên.”

“Truyện trinh thám à?”

“Cũng có thể coi là vậy. Cậu còn nhớ cuốn truyện tớ cho cậu mượn năm ngoái không?”

Trịnh Trọng ngưng chiếc đũa lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Có phải cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt không?”

“Cậu có nhớ tên tác giả không?”

“Nói thật là tớ không thể nhớ được đâu.” Trịnh Trọng cười nói: “Diệp tiêu, cậu cũng biết là tớ đọc sách có bao giờ để y đến tên tác giả đâu mà.”

“Mãi đến hôm nay tứ mới biết, hóa ra tác giả của cuốn truyện đó là vợ của tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Cô ta tên là Dung Nhan.”

“Y cậu là, tác giả cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt là vợ của Chu Tử Toàn sao?”

Diệp Tiêu gật đầu. “Cô ta tên là Dung Nhan.”

“Chiều nay cậu đã đi gặp cô ta đúng không? Trông cô ta thế nào?” Trịnh Trọng uống thêm một ngụm bia, nhẹ nhàng nói: “Tớ nghe nói đa số các nữ nhà văn đều chẳng xinh đẹp gì.”

“Cậu nghĩ sai rồi. Cô ta rất đẹp.” Diệp Tiêu nói rồi uống một ngụm nước ngọt.

“Ha Ha, chắc là cậu phải ấn tượng lắm. Xem ra chúng ta đã có thể có chút manh mối rồi đây.”

“Y cậu là có thể cô ta liên quan đến vụ mất tích của Chu Tử Toàn sao?”

Trịnh Trọng tỏ ra rất thoải mái, cười nói: “Đương nhiên, đằng sau những người phụ nữ xinh đẹp luôn có những chuyện thị phi, nhất là chồng cô ta.”

“Nói như thế thì buổi chiều hôm nay ở công ty chứng khoán Thiên Hạ cậu cũng đã thu hoạch được kha khá nhỉ?”

“Có lẽ vây. Lần này chúng ta đụng phải vụ lớn rồi. Trong công ty chứng khoán Thiên Hạ, gần như ai cũng cho rằng Chu Tử Toàn xảy ra chuyện. Nếu như không phải là anh ta thì cũng là công ty chứng khoán. Kiểu gì cũng đã xảy ra một chuyện lớn.”

Diệp Tiêu gật đầu. Anh nhìn lên các tấm biển quảng cáo công ty chứng khoán ở trên tòa nhà cao tầng gần đó. Nó nhấp nhánh những ánh đèn màu trông giống như một thành phố không màn đêm, lúc nào cũng có thể che giấy một vật gì.

Trịnh Trọng nói tiếp: “Dựa theo những gì tớ đã thẩm vấn các nhân viên ở công ty chứng khoán thì trước khi mất tích Chu Tử Toàn có những biểu hiện rất lạ.”

“Cảm cúm mãi không khỏi.”

“Đúng vậy. Bởi vì Chu Tử Toàn cảm cúm nên hai tuần gần đây anh ta rất ít khi tiếp xúc với người khác. Anh ta nói anh ta lo lắng sẽ lây cảm cúm sang cho mọi người. Phần lớn thời gian anh ta đều tự nhốt mình trong phòng làm việc, cực kì ít tiếp khách. Mấy lần họp công ty anh ta cũng không tham dự. Quan trọng hơn là có rất nhiều nhân viên công ty phản ánh, gần đây thần sắc Chu Tử Toàn trông rất không bình thường. Mỗi lần đến công ty và lúc đi về anh ta đều cúi gầm mặt, không trò chuyện vì với ai, gần như là anh ta không nói gì. Kết luận lại là lần mất tích này của Chu Tử Toàn đã khiến cho người ở công ty chứng khoán Thiên Hạ vô cùng lo lắng và rất nhiều tin đồn thổi.”

“Bọn họ lo Chu Tử Toàn đã phạm tội gì đó về mặt tài chính, do sợ tội nên đã trốn chạy sao?”

“Đúng là có rất nhiều lời đồn như vậy. Chúng ta cũng cần phải biết rằng công ty chứng khoán Thiên Hạ cũng là một doanh nghiệp nhà nước có tài sản lên đến hàng tỷ đồng, có một vị trí quan trọng trong giới chứng khoán. Một khi công ty này xảy ra việc gì đó lớn thì sẽ liên quan đến rất nhiều các vấn đề lớn khác.” Trịnh Trọng lúc này mới nghiêm chỉnh trở lại như các cảnh sát hình sự khác. Anh nói với vẻ lo lắng: “Có thể vụ án này đội công an kinh tế cũng sẽ dính tay vào. Bọn họ thích nhất điều tra mấy vụ thế này mà.”

Diệp Tiêu đặt đũa xuống, đưa mắt ra nhìn xung quanh. Quán ăn ngoài trời lúc này chỉ còn có hai người bọ họ, phía đằng sau lưng vang lên tiếng xào nấu đồ ăn. Anh chầm chậm nói: “Nào, Trịnh Trọng, giờ chúng ta thử cùng nhau phân tích xem sao nhé. Chu Tử Toàn mất tích có mấy khả năng sau đây.”

“Sherlock Holmes(°) của tớ, cậu bắt đầu suy luận rồi đây. Mau nói đi nào.”

Diệp Tiêu uống một ngụm nước ngọt rồi nói: “Khả năng thứ nhất: Chu Tử Toàn đúng là đã lợi dụng chức vụ tổng giám đốc công ty chứng khoán và phạm tội gì đó về mặt kinh tế. Vụ mất tích của anh ta thực ra là một vụ bỏ trốn, mang theo số tiền mà anh ta đã lấy được. Với những manh mối đang có trong tay thì khả năng này là lớn nhất. Khả năng thứ hai là anh ta đã bị bắt cóc. Những người có địa vị như Chu Tử Toàn rất dễ trở thành mục tiêu của bọ bắt cóc. Nếu rơi vào khả năng này thì công ty hoặc gia đình anh ta sẽ mau chóng nhận được điện thoại của bọn bắt cóc. Khả năng thứ ba là anh ta đã xảy ra tai nạn gì đó như tai nạn giao thông hoặc giết người để cướp của. Nếu là khả năng này thì coi như là số anh ta đen đủi. Những khả năng này đều có thể xảy ra. Còn khả năng thứ tư cũng giống như khả năng thứ nhất, anh ta là một tội phạm kinh tế nhưng anh ta không trốn chạy mà là do sợ hãi mà tự tử ở một nơi nào đó. Có điều những vụ án mấy năm trở lại đây cho thấy, khả năng này có vẻ khó xảy ra nhất.”

“Chỉ có bốn khả năng này thôi sao?”

“Tớ không dám chắc chắn có thể có khả năng thứ 5. Điều này phải dựa vào việc chúng ta có thể tìm được ra thêm các manh mối khác không?”

Trịnh Trọng bỗng nhiên cười phá lên nói: “Nhưng tớ vẫn cứ hy vọng thằng cha này đêm nay sẽ tự động về nhà.”

Sắc mặt Diệp Tiêu bỗng trở nên đanh cứng lại. Điều này hoàn toàn không phải bởi vì chỗ ốc trong bát đã bị Trịnh Trọng ăn hết. Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Sau khi gặp Dung Nhan, tớ đã có một linh cảm rằng Chu Tử Toàn sẽ không có cơ hội quay trở về.”

Hai người bỗng dưng im bặt. Quán ăn ngoài trời đối diện vẫn đang tấp nập, xem chừng có mấy kẻ đã ngà ngà say. Tiếng ồn ào, la hét của họ làm phân tán dòng suy nghĩ của hai người.

Trịnh Trọng bỗng dưng lên tiếng: “Diệp Tiêu, tớ tin vào trực giác của cậu. Có thể vụ án này không hề đơn giản chút nào.”

Lúc này đã là 23 giờ 40 phút. Diệp Tiêu gật đầu sau đó đứng dậy, quay đầu lại gọi to: “Thanh toán ông chủ ơi!”

Chú thích


(°): Sherlock Holmes là một nhân vật hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn.