ửa đã bị chèn chặt, không làm thế nào đẩy ra được. Cuối cùng, Diệp Tiêu phải tháo hẳn cả cánh cửa, lúc đó anh mới nhìn thấy một cái giá sách lớn chèn ở đằng sau, xông vào phòng thì phát hiện trong phòng không có người. Anh chạy đến bên cửa sổ và ngay lập tức chú ý đến cái ống nước ở bên cạnh cửa sổ.
Diệp Tiêu rủa thầm trong bụng, sau đó rút điện thoại di động, gọi đến phòng bảo vệ ở cổng lớn của bán đảo Hoa viên. Nhân viên bảo vệ ở đây cho anh biết, mấy phút trước có 1 chiếc xe taxi màu đỏ lao qua cổng lớn của bán đảo Hoa viên, trên xe không có khách, lái xe là một thanh niên còn trẻ, phi xe như điên, khi chạy qua cổng lớn còn va quệt với một chiếc Mercedes, chiếc xe đó ra đến đường lớn chỉ loáng sau đã mất dạng.
“Anh ta chạy mất rồi.”
Diệp Tiêu lắc đầu tiếc nuối, anh cảm thấy đau ở chân, vừa nãy anh dùng sức hơi mạnh để đạp cửa, chân như gãy rời ra, đứng không vững. Anh chỉ có thể ngồi xuống. Anh ngồi lên một chồng sách rơi dưới đất, sau đó gọi điện thoại cho Trịnh Trọng: “Trịnh Trọng, cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở cục.” Giọng Trịnh Trọng rất buồn, có lẽ anh vẫn chưa thoát được sự chấn động sáng nay.
“Cậu xin cho tớ 2 lệnh khám nhà, một cái để khám nhà Dung Nhan, một cái để khám nhà người lái xe taxi Mã Đạt.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Dung Nhan bỏ trốn rồi, tớ đang ở nhà cô ta. Vừa nãy, Mã Đạt cũng qua đây, tiếc quá, suýt nữa tớ tóm được anh ta.”
Trong điện thoại, giọng Trịnh Trọng nói to: “Thôi tiêu, tớ vốn cứ lo là họ có thể bỏ trốn mà.”
“Tớ chịu trách nhiệm về việc này, được chưa? Trịnh Trọng, bây giờ cậu hãy khẩn trương thông báo cho hệ thống kiểm soát của cảnh sát giao thông, lập tức truy tìm chiếc xe taxi màu đỏ khả nghi đang lưu thông ở phía Tây Nam thành phố. Nếu tìm thấy, thì bắt giữ ngay. Cậu lấy bút đi …”Sau đó Diệp Tiêu rút sổ tay ra đọc biển số xe của Mã Đạt cho Trịnh Trọng nghe. Đọc xong Diệp Tiêu nói tiếp: “Bây giờ, cậu hãy dẫn mấy người đến khám nhà Mã Đạt, tớ nghĩ rằng anh ta sẽ không dám quay về đâu.”
“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ đi làm ngay đây. Thế đã nhé.”
Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Tiêu cảm thấy trong người không còn tí sức lực nào, anh ngồi đó thở, phía dưới là một chồng sách lớn. Chân vẫn còn rất đau, anh lấy tay bóp chân, hy vọng có thể nhanh chóng lấy lại sức lực.
Diệp Tiêu cúi xuống, thấy trên sàn nhà rơi đầy sách, anh thuận tay nhặt lên mấy quyển, nhưng không phải là những cuốn truyện trinh thám như anh tưởng tượng. Quyển trên cùng là cuốn “Rebecca” của Daphne du Maurier, Diệp Tiêu lập tức nghĩ đến bộ phim đen trắng vô cùng hấp dẫn của Sir Alfred Hitchcock. Quyển thứ 2 là cuốn “Những con chim”, cũng của tác giả Daphne du Maurier. Cuốn thứ ba là cuốn “Frankenstein” của Mary Shelley.
Còn quyển cuối cùng.
Nhưng đây không phải là một cuốn sách mà là một cuốn nhật ký rất dày. Diệp Tiêu cẩn thận xem kỹ bìa của cuốn nhật ký, bìa sách là loại rất phổ biến, trên bìa in một bức ảnh thiếu nữ đen trắng, có lẽ là ảnh từ một bộ phim cũ.
Diệp Tiêu bỗng nhiên cảm thấy cuốn nhật ký trở nên nặng một cách khác thường, làm cho tay anh thấy hơi run run như thể quyển nhật ký này có sinh linh và nó đang thôi thúc người cầm nó mở ra đọc.
Thế là Diệp Tiêu cẩn thận giở cuốn nhật ký ra, ở trang đầu viết một hàng chữ to bằng bút mực “Nhật ký của tôi”
Phía bên dưới có chữ ký của một cái tên rất đẹp: “La Tấm Tuyết”
Đằng sau cái tên còn ghi rõ thời gian: “Ngày 1 tháng 9 năm 1999”
Là nhật ký của cô ta?
Một người phụ nữ đã chết.
Vừa nhìn thấy hàng chữ, tim Diệp Tiêu đã đập thình thịch, anh nhẹ tay sờ lên cái tên La Tấm Tuyết. Bỗng nhiên, trước mắt anh hiện lên hình ảnh người con gái đẹp đẽ đã sớm hương bay ngọc nát.
Cô ta trông giống hệt Dung Nhan.
Diệp Tiêu thấy hơi run run, anh lắc đầu thật mạnh, trước mắt anh như không hề có gì, trong gian phòng này ngoài anh ra chỉ có những quyển sách rơi đầy dưới đất. Có lẽ do gần đây quá mệt mỏi nên anh mới sinh ra những ảo giác đáng sợ như vậy.
Anh giở đến những quyển sách khác, phát hiện thấy những trang đầu tiên đều có một chữ cái L được viết bằng bút mực.
Chắc chắn “L” ở đây chính là La Tấm Tuyết rồi. Diệp Tiêu lúc này mới hiểu, sách trong thư phòng này không phải của Dung Nhan mà là của La Tấm Tuyết lúc còn sống. Thật giống như trong câu chuyện “Rebecca”, trong tòa lâu đài Manderley có rất nhiều đồ vật đều in chữ “R”, là bí danh của nữ chủ nhân đã chết Rebecca.
Diệp Tiêu lại nghĩ đến Dung Nhan, có lẽ Dung Nhan giống như nhân vật “Tôi” trong truyện “Rebecca”, sau khi về làm vợ chủ nhân của tòa lâu đài Manderley mới phát hiện ra người vợ trước của chồng đã chết là một âm hồn chưa siêu thoát. Mọi đồ vật trong lâu đài đều có dấu ấn của nữ chủ nhân đã chết. Hoàn cảnh đó đủ để khiến người ta phát điên, phải chăng cũng chính vì như vậy mà Dung Nhan mới hợp sức với người tình của mình để giết chồng?
Trong lúc suy nghĩ đang rối bời như vậy, Diệp Tiêu giở đến trang 2 cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết…
Ngày 1 tháng 9 năm 1999.
Ngày mai, mình sẽ làm lễ cưới rồi. Đêm nay, là đêm cuối cùng mình ngủ lại ở nhà. Người bạn thân yêu của mình ơi, mình không biết nên viết gì đây, mặc dù ngày mai mình sắp trở thành một cô dâu xinh đẹp, mọi người đều nói, đời người con gái đẹp nhất và hạnh phúc nhất là vào lúc này. Nhưng mình lại không có cảm giác đó, có lẽ do mình quá lưu luyến ngôi nhà này, lưu luyến thời thiếu nữ của mình, hoặc có thể do mình quá lưu luyến cái giấc mơ sâu thẳm của lòng mình. Mình có phải là rất ngốc không? Có lẽ là vậy. Anh vẫn thường bảo thế mà. Ôi, từ mai mình sẽ trở thành 1 người khác, từ một đứa con gái trở thành một người phụ nữ, mình chưa biết cảm giác đó là như thế nào, mình cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao. Mình thấy hơi lo cho anh trai mình, từ khi mình đính hôn với Chu Tử Toàn, anh ấy luôn đau buồn, tính tình cũng hay trở nên gắt gỏng. Mặc dù mai đã là ngày cưới của mình nhưng anh ấy vẫn uống say tít mít. Vừa mới đây, anh ấy còn nôn hết ra. Mình vừa phải dọn dẹp lại nhà rồi cho anh ấy đi ngủ. Mình biết, anh ấy không nỡ xa mình, anh ấy là người hơi ích kỷ, nhưng mình biết anh ấy rất yêu thương mình. Thôi, giờ đã quá muộn rồi, mình phải đi ngủ đây, tạm biệt nhé, người bạn yêu dấu.
Chữ viết trong nhật ký rất đẹp nhưng không bay bướm. Chỉ nhìn chữ cũng đoán được La Tấm Tuyết là một người con gái chất phác, đáng yêu. Làm sao có thể so sánh cô ấy với Rebecca trong câu chuyện cùng tên của Daphne du Maurier được?
Diệp Tiêu lắc đầu, nhẹ nhàng giở đến trang thứ 2 của cuốn nhật ký, anh bắt đầu dần đi sâu vào tâm hồn của người con gái qua đời cách đây hai năm.
“Mình nên đi đâu bây giờ?”
Trong đầu Mã Đạt cứ lởn vởn mãi với câu hỏi đó nhưng những suy nghĩ hỗn độn trong đầu khiến an khó tìm ra được câu trả lời.
Anh lái rất nhanh, tạt đầu hết xe này đến xe khác. Các tài xế bị anh vượt mặt đều bóp còi inh ỏi cảnh cáo anh về việc phóng nhanh, vượt ẩu. Ven đường dù có người vẫy gọi xe anh cũng đều bỏ mặc. Anh cũng chẳng quan tâm đến việc khách hàng có khiếu nại lên công ty hay không. Trong lòng anh đang nghĩ, có lẽ, từ nay mình sẽ bắt đầu cuộc sống chui lủi như trong cơn ác mộng. Anh nhớ đến 1 bộ phim có tên là “Bỏ trốn”. Trong phim, một người vô tội bị vu cáo bị cảnh sát truy đuổi cấp bách đến mức mất tất cả cuộc sống, phải lang thang nay đây mai đó và bị nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng anh không ngờ được rằng, chính mình cũng lại bị rơi vào tình trạng đó.
Cuối cùng, anh đã bắt đầu cảm thấy hối hận, từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, đáng nhẽ anh không nên mắc vào đó. Nếu như anh an phận quên đi những gì mình đã thấy, hoặc dũng cảm báo cho cảnh sát biết những gì mình đã nhìn thấy, nghe thấy thì sẽ chẳng gặp nhiều rắc rối thế này
Như thế, cùng lắm anh cũng chỉ là nhân chứng thôi, nhưng bây giờ nhân chứng đã trở thành tội phạm đang trốn chạy.
Anh nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 50 phút trưa rồi. Lúc này, anh mới nhớ ra là mình đã lái xe chạy như ăn cướp trên các con đường của thành phố này trong suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Anh chạy không định hướng, không ngừng vượt, không ngừng rẽ, lúc lên đường cao tốc, lúc chui xuống đường hầm. Anh đoán, cảnh sát nhất định đã đến khám nhà anh, anh không thể về nhà được nữa, anh đã hết đường rồi.
Đột nhiên anh phát hiện thấy đèn báo xăng nhấp nháy. Đúng lúc anh đang định rẽ vào 1 trạm xăng gần nhất thì phát hiện ở ngã tư phía trước có 1 xe cảnh sát đang đỗ, một người cảnh sát đang chăm chú nhìn xe anh.
Đèn đỏ, anh phải dừng xe trước ngã tư.
Người cảnh sát đang đi về phía xe anh, anh nhận thấy trong ánh mắt của anh ta đầy vẻ cảnh giác và thù địch, thậm chí anh còn nhìn thấy anh ta nắm lấy chiếc gậy cảnh sát ở thắt lưng.
Mã Đạt bây giờ mới nhận ra rằng, cảnh sát đã thông báo biển số xe của anh đến các ngã tư của thành phố rồi.
Anh run quá, anh nghĩ đến cảnh mình sẽ bị bắt, đến lúc đấy thì dù anh co nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội được. Anh đã để lại dấu vân tay ở nhà La Tân Thành, mà chính anh đã đánh La Tân Thành hôn mê, cảnh sát nhất định sẽ nghi cho anh và Dung Nhan giết chết La Tân Thành.
Anh không muốn ngồi tù.
Bỗng nhiên anh mở cửa, nhảy ra khỏi xe. Người cảnh sát vội chạy đuổi theo anh, nhưng anh ta đã bị mấy chiếc xe chở công tơ nơ chạy qua chắn mất đường.
Mã Đạt chạy sang đường dành riêng cho người đi bộ, rồi chui vào một ngõ hẻm cũ ở ven đường, ở đây có rất nhiều ngôi nhà cũ và rất nhiều hào rãnh chằng chịt. Quan trọng nhất là lúc nhỏ Mã Đạt đã sinh ra và lớn lên ở một trong những con hẻm nhỏ này, vì thế đối với những con hẻm và những đường hào ở đây anh đều thuộc như lòng bàn tay.
Anh bắt chước lại trò chơi trốn tìm thuở nhỏ, chui qua một con đường hào bí mật rồi cuối cùng chạy thông sang một con phố khác. Đây là khu buôn bán sầm uất, hai bên đường không khí mua bán rất nhộn nhịp. Hôm nay lại là ngày nghỉ nên người đi mua sắm rất đông. Thế là Mã Đạt ung dung hòa lẫn vào dòng người.
Đã hơn 1 giờ chiều, anh không thể chịu đựng được cơn đói đang dày vò, bèn cúi đầu đi vào 1 quán cơm, ăn vội vàng một suất cơm trưa, thanh toán xong, anh mới phát hiện trong ví chỉ còn mười mấy đồng tiền lẻ, tiền chẵn anh đều để cả ở trên xe.
Mã Đạt chán nản lắc đầu, bỗng nhiên anh nghĩ đến cô em họ Tiểu Lục.
Anh lên một chiếc xe buýt. Trên xe anh vẫn giữ thói quen cúi đầu và cẩn thận quan sát 2 bên đường.
20 phút sau, anh xuống xe, đi đến 1 khu chung cư cũ. Tiểu Lục đang thuê nhà ở tầng 3 chung cư này.
Anh bấm chuông, chờ một lúc, cửa mở. May mắn cho anh, người ra mở cửa chính là Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, may quá em ở nhà.”
“Anh họ, anh đến có việc gì vậy?” Tiểu Lục hình như vừa ngủ dậy, đang lấy tay dụi mắt, nói: “Anh mau vào nhà đi.”
Mã Đạt bước vào căn hộ của Tiểu Lục, căn hộ không lớn lắm, bày biện khá lộn xộn. Anh biết căn hộ này là do Tiểu Lục và 2 cô bạn thuê chung, anh hỏi nhỏ: “Tiểu Lục, 2 cô bạn cùng phòng với em đâu?”
“Hai đứa chúng nó đi làm rồi” Tiểu Lục ngồi trên giường vừa trả lời vừa gấp chăn.
“Thế còn em?”
“Anh định hỏi về cái cửa hàng bán giày dép chứ gì? Đóng cửa rồi.” Tiểu Lục đột nhiên quay đầu lại nói: “Anh, trông bộ dạng anh như đang định hù dọa ai ấy”
“Hù dọa ai, thế em thấy bộ dạng anh trông thế nào?”
“Trông giống như tội phạm đang bị truy bắt ấy.”
Mã Đạt giật nảy mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tiểu Lục cười khùng khụ: “Em chỉ đùa thôi mà, anh làm gì mà trông sợ sệt thế kia.”
“Bây giờ không phải lúc để nói đùa đây”. Anh dừng lại một lát rồi nói: “Tiểu Lục, anh biết em dạo này hoàn cảnh cũng khó khăn, nhưng anh đang gặp rắc rối lớn, anh bình thường đối với em cũng không đến nỗi, em có thể…”
“Anh đến để vay tiền em chứ gì?”
Mã Đạt gật đầu, nói: “Tiểu Lục, có khả năng là anh sẽ rất khó có cơ hội gặp lại em.”
“Anh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này cô mới thật sự nhận ra sự rắc rối mà Mã Đạt đang gặp phải.
“Đừng hỏi nữa, tóm lại là anh trắng tay rồi.”
Tiểu Lục thôi không truy hỏi nữa, cô lôi từ trong giày ra một phong bì nhỏ, sau đó đưa tận tay Mã Đạt, nói: “Anh, đây là kho bạc nhỏ của em, anh đếm rồi cầm cả đi.”
Mã Đạt xúc động quá, anh đếm số tiền trong phong bì. Tổng cộng hơn 2000 tệ, anh lắc đầu nói: “Tiểu Lục, số tiền này em không dễ dàng gì mà kiếm được…”
Tiểu Lục lại nhắc lại: “Anh, trên thế giới này, ngoài anh ấy ra, chỉ có anh là tốt nhất với em thôi. Em chẳng có gì để báo đáp cả, anh đừng có chối từ.”
Nhưng Mã Đạt chỉ cầm có 1000 tệ, sau đó đưa số tiền còn lại cho Tiểu Lục, nói: “Cảm ơn em, anh sẽ trả lại em số tiền này. Tiểu Lục, vừa nãy em nói “Anh ấy” là ai thế?”
“Anh ấy? Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.” Tiểu Lục cười nói oang oang: “Em rất yêu anh ấy, em cảm thấy nếu được sống cùng anh ấy thì sẽ rất ấm áp và an toàn. Có lẽ em sẽ đi theo anh ấy.”
“Hóa ra là thế. Tiểu Lục, xem ra em rất yêu anh ta, nhưng anh ta có yêu em không?”
Cô gật đầu, hứng khởi nói: “Em nghĩ là có.”
“Cầu cho em được hạnh phúc, nếu nư anh được nhìn thấy cái ngày ấy.” Mã Đạt nói một cách đau buồn: “Tạm biệt đã nhé.”
Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài. Xuống dưới nhà, Mã Đạt ngước nhìn mặt trời buổi chiều, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ, bắt đầu từ lúc này anh sẽ phải lang thang nơi chân trời góc biển … chỉ vì một người phụ nữ.
Ánh nắng chiều ngoài cửa sổ đang dần biến mất, ánh sáng trongphòng mỗi lúc một lụi dần, Diệp Tiêu bật đèn tiếp tục ngồi bệt dưới đất đọc nhật ký của La Tấm Tuyết.
Diệp Tiêu bỏ ra cả buổi chiều để đọc những dòng nhật ký được viết trong khoảng một năm của La Tấm Tuyết. Trong mỗi trang của cuốn nhật ký, anh đều có thể cảm nhận được sự chất phác, đáng yêu của người phụ nữ đã qua đời 2 năm trước. Lúc mới bắt đầu, cô đã thật lòng yêu Chu Tử Toàn. Để có thể lấy Chu Tử Toàn, cô đã gây bất hòa với cả anh trai. Và Diệp Tiêu còn có thể cảm nhận thấy từ trong cuốn nhật ký rằng Chu Tử Toàn cũng rất yêu La Tấm Tuyết. Tình cảm vợ chồng của họ xem ra rất tuyệt vời, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Song, đến nửa sau của cuốn nhật ký, tình hình đã có sự thay đổi. Trong những dòng chữ của La Tấm Tuyết tràn ngập nỗi buồn và những lo âu. Cô chán chường và đầy thất vọng, nhưng quan trọng hơn cả là trong những lời văn của cô còn thể hiện sự sợ hãi và chết chóc. Những cảm xúc đó cứ tăng lên dần theo những trang nhật ký, thậm chí mấy trang sau cùng La Tấm Tuyết còn dùng bút gạch xóa đầy hết cả tờ giấy.
Diệp Tiêu thở hắt ra một hơi dài, cùng với những ngày tháng trôi đi trong cuốn nhật ký, anh thấy lòng mình cũng ngày càng cảm thấy trĩu nặng. Anh dần hiểu được việc La Tấm Tuyết lo lắng là gì. Lúc này, anh như nhìn thấy La Tấm Tuyết. Cô đã bước ra khỏi ngôi mộ tối tăm, trở về ngôi hà thân yêu, đứng trước mặt Diệp Tiêu, thổ lộ với anh tất cả những uẩn khúc sâu kín nhất của mình.
Lúc này anh đã đọc đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký, cũng là ngày cuối cùng trong cuộc đời của La Tấm Tuyết …
“Ngày 27 tháng 10 năm 2000
Ánh nắng buổi sáng đang mơn man trên trán, mình đang ngồi trên giường, tay cầm cuốn nhật ký thân yêu. Ôi, thật lòng xin lỗi bạn yêu quý, hôm nay sẽ là lần cuối cùng minh viết nhật ký. Đừng giận mình nhé. Đây là lần cuối cùng chúng mình tâm sự với nhau. Anh đã đi làm rồi, mình biết mình rất có lỗi với anh, nhưng mình phải làm như vậy để cứu anh. Tất cả điều này vì mình rất còn yêu anh, vô cùng yêu anh. Mình không thể ung dung ngồi đây nhìn anh phạm tội nhưng mình cũng không thể khiến anh ngồi tù. Có thể anh sẽ phải trải qua những năm tháng dài, thậm chí cả cuộc đời còn lại ở trong đó. Anh sẽ bị đói. Anh sẽ bị rét. Anh sẽ sợ hãi. Anh sẽ hận mình suốt đời. Không, mình không thể làm thế. Sự lựa chọn duy nhất của mình là khiến cho anh ấy phải dừng lại trước khi quá muộn, phải làm cho anh trả lại số tiền ấy. Nhưng anh đã không nghe lời mình. Anh điên mất rồi. Anh đã trở thành nô lệ của vật chất. Vì những đồng tiền bẩn thỉu ấy mà việc gì anh cũng dám làm. Trời ơi, mình tuyệt vọng quá rồi. Xin lỗi bạn nhé, nước mắt của mình lại rơi lên mặt bạn rồi. Mình nghĩ bạn sẽ không trách mình đâu nhỉ. Bây giờ chỉ còn một cách mới có thể thức tỉnh được lương tâm của anh. Đúng, bạn thân yêu của mình ạ, bạn đã đoán đúng. Bạn đừng có buồn nhé, đừng khóc vì mình, bởi vì mình không đau khổ đâu. Mình chết vì người mình yêu. Tất cả những gì mình làm là để cứu anh. Nếu như sau khi mình chết, anh vì thế mà suy nghĩ lại, biết dừng lại trước khi quá muộn thì mình dù ở nơi chín suối vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tối qua mình đã đi xem chỗ đó rồi. Đấy là một rừng trúc người ta mới trồng ở trong thành phố. Con đường cạnh đấy rất vắng vẻ, bình thường các xe qua đây đều chạy rất nhanh. Nếu tranh thủ lúc trời tối, nấp trong rừng trúc, khi thấy xe ô tô phóng qua thì xông ra, như thế có thể giải quyết vấn đề rất nhanh chóng. Bạn hãy tin rằng mình sẽ không đau khổ đâu. Mình sẽ ra đi một cách hạnh phúc, bay vào cõi vĩnh hằng tươi đẹp. Người duy nhất mình cảm thấy có lỗi là người lái xe sẽ đâm chết mình tối nay. Người ấy có thể sẽ vì cái chết của mình mà bị liên lụy. Mình chỉ có thể vô cùng cảm thấy có lỗi và nói với người đó một câu xin lỗi. Nhật ký hôm nay viết đến đây thôi nhé, bạn thân mến của mình ơi, bạn đã ở bên mình suốt hơn một năm qua. Mình vô cùng cảm ơn bạn, mình sẽ đặt bạn lên giá sách bên cạnh cuốn “Rebecca”. Đợi đến một ngày không xa, một người nào đó có duyên với mình sẽ đọc bạn. Mình tin là người đó sẽ rất thích bạn. Vĩnh biệt nhé, bạn thân yêu của mình. La Tấm Tuyết. Tuyệt bút.”
Tay Diệp Tiêu run run khi đọc đến chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết. Anh chậm rãi thở dài rồi gấp cuốn nhật ký lại.
“Đợi đến một ngày không xa, một người nào đó có duyên với mình sẽ đọc bạn. Mình tin là người đó sẽ rất thích bạn.” Diệp Tiêu gần như đã thuộc lòng câu này. Anh khẽ tự hỏi bản thân: Mình chính là người có duyên đó sao? La Tấm Tuyết gọi cuốn nhật ký là “Bạn thân yêu”, Diệp Tiêu cầm chặt lấy “bạn thân yêu”, bây giờ đây chính là một vật chứng quan trọng.
Bên ngoài, bóng tối đã bao trùm. Diệp Tiêu lúc này mới đứng dậy, khi anh đang làm vài động tác thể dục, đột nhiên nghe thấy dưới nhà có tiếng bước chân nặng nề và rất vội vã. Tiếng bước chân đang tiến thẳng lên tầng 2, Diệp Tiêu vội vàng núp sau cánh cửa, thủ sẵn thế tấn công.
Cánh cửa được đẩy ra, một cánh tay thò vào, Diệp Tiêu lập tức tóm lấy cánh tay đó nhưng anh không ngờ đối phương quá khỏe nên không thể kéo ngay vào được, mà ngược lại còn bị kéo ra. Diệp Tiêu dùng nốt cánh tay còn lại, khi sắp sửa giơ nắm đấm thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – Trịnh Trọng.
“Diệp Tiêu, là mình đây mà.”
Trịnh Trọng kêu to, Diệp Tiêu thu tay lại, thở dài nói: “Sao cậu lại đến đây?”
“Tay cậu khỏe quá.” Trịnh Trọng thở dài nói, trông có vẻ như rất đau, anh xoa xoa cổ tay nói: “Tớ biết là cậu vẫn còn ở đây mà, có phát hiện được gì mới không?”
“Có lẽ vẫn phát hiện được thêm một vài thứ nhưng tớ cũng chỉ mới bắt đầu thôi.”
Trịnh Trọng lùi ra bên ngoài, đưa người ra lan can tầng 2 nói: “Diệp Tiêu, đây là lần đầu tiên tớ đến đây đấy. Đây đúng là nhà của tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, sao mà đẹp thế, có trời mới biết được Chu Tử Toàn đã nẫng được bao nhiêu tiền vào túi.”
“Đủ để anh ta xây mười mấy cái biệt thự như thế này.” Diệp Tiêu lạnh lùng đáp.
“Vấn đề bây giờ là sau khi Chu Tử Toàn chết, số tiền đó cuối cùng đã biến đi đâu?”
Diệp Tiêu lo lắng nói: “Chúng ta đang tìm kiếm nó, người khác cũng đang tìm nó. Vì thế chúng ta phải tìm thấy nó trước nếu không khoản tiền đó e rằng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được.”
“Suýt nữa thì lại quên.” Trịnh Trọng gãi đầu nói, “Đã có báo cáo của tổ khám nghiệm rồi, trên một chiếc ghế ở nhà Tang Tiểu Vân phát hiện thấy có dấu vân tay của Dung Nhan. Tối hôm qua, nhất định cô ấy đã đến nhà Tang Tiểu Vân.”
Diệp Tiêu không nói gì, cứ đứng đờ người ra ở giữa cửa nhà.
Trịnh Trọng tiếp tục phẫn nộ nói: “không nghi ngờ gì nữa, nhất định là người góa phụ xinh đẹp kia đã giết chết Tang Tiểu Vân rồi, chính cô ta đã đẩy Tang Tiểu Vân từ cửa sổ tầng 4 xuống. Bây giờ vì sợ tội nên bỏ trốn. tớ đã nói rồi mà, loại đàn bà xinh đẹp ấy là không thể nào mà tin được.”
“Tớ không biết.”
“Không biết cái gì, Diệp Tiêu, hôm nay sao cậu lại thành người thiếu quyết đoán thế hả?” Trịnh Trọng chưa bao giờ nổi nóng như thế với Diệp Tiêu. “Còn nữa, tại hiện trường vụ án La Tân Thành, tổ khám nghiệm còn phát hiện ra dấu vân tay của một người khác ngoài Dung Nhan nhưng không rõ là của ai. Bây giờ thì đã xác nhận được là dấu vân tay ấy là của Mã Đạt. Chính là người tình bí mật của Dung Nhan. Vào cái đêm La Tân Thành chết bọn họ đều có mặt ở nhà La Tân Thành.”
Diệp Tiêu lãnh đạm nói: “Thế cậu nghĩ thế nào?”
“Gì cơ, cậu còn chưa nhận ra sao? Sự việc chẳng phải rõ rành rành ra đấy sao? Dung Nhan và người tình bí mật của cô ta, Mã Đạt, vì giết người diệt khẩu đã đến nhà La Tân Thành, trước tiên dùng một hung khí nào đó đánh La Tân Thành hôn mê, sau đó dùng dao cạo râu của La Tân Thành cắt đứt động mạch của anh ta, tạo ra cảnh La Tân Thành tự sát để đánh lừa chúng ta.”
“Đủ rồi.”
Diệp Tiêu lớn tiếng nói cắt ngang lời Trịnh Trọng, không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Anh thở dài, lạnh lùng nói: “Sáng nay, tớ đã phát hiện được một vật vô cùng quan trọng ở trong thư phòng này.”
“Sổ kế toán? Sổ tiết kiệm? hay là…”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “tớ tìm thấy cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết.”
“Vợ đã mất của Chu Tử Toàn à?”
“Đúng, cậu có biết vì sao La Tấm Tuyết tự sát không?”
Trịnh Trọng lắc đầu.
“Bởi vì cô ta yêu Chu Tử Toàn.” Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nói, “Cô ta không muốn nhìn thấy Chu Tử Toàn ngồi tù, cho nên không tố giác anh ta. Nhưng cô ta cũng không muốn Chu Tử Toàn tiếp tục phạm tội nữa vì thế cô ta đã tìm cách tự sát, hy vọng cái chết của mình có thể làm cho Chu Tử Toàn tỉnh ngộ, dừng lại trước khi quá muộn.”
“Ý cậu là Chu Tử Toàn đã có vấn đề từ trước rồi?”
“Chính xác, sau khi kết hôn với anh ta không lâu, La Tấm Tuyết đã phát hiện ra bí mật của anh ta… Chu Tử Toàn lấy danh nghĩa công ty để lấy tiền công chơi chứng khoán nhằm kiếm tiền riêng cho mình.”
“Thế là lợi dụng tiền công quỹ.” Trịnh Trọng tiếp lời.
“Đúng rồi, có điều Chu Tử Toàn sử dụng số tiền công quỹ quá lớn, mỗi lần lên đến mấy triệu đồng.”
Trịnh Trọng dằn giọng nói: “Đúng là…”
“Quan trọng hơn nữa là, Chu Tử Toàn còn dùng danh nghĩa tổng giám đốc mở rất nhiều tài khoản giả để lợi dụng tiền công quỹ, nhưng sau đó số tiền đó đã một đi không trở lại nữa, mà chui hết vào túi anh ta.”
“Rốt cuộc là anh ta đã bỏ túi được bao nhiêu?”
“Theo những gì La Tấm Tuyết biết thì anh ta ít nhất cũng bỏ túi vài triệu đồng.” Diệp Tiêu đột nhiên dừng lại một lát và nói: “Cần phải chú ý, đây là việc đã xảy ra từ 2 năm trước. La Tấm Tuyết đã tự sát 2 năm về trước, Chu Tử Toàn khi đó đã tham ô mấy triệu đồng, bây giờ anh ta đã lấy thêm bao nhiêu nữa ai mà biết được.”
“Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Diệp Tiêu nhìn xuống dưới phòng khách, nói: “Có lẽ, trong căn nhà này vẫn có thể còn có manh mối nào đó.”
“À đúng rồi, nhà Mã Đạt tớ cũng đã lục soát qua nhưng chẳng tìm thấy gì có giá trị cả. Buổi trưa, một đồng chí bên đội tuần tra phát hiện có một chiếc taxi màu đỏ khả nghi, lái xe là một thanh niên, thấy cảnh sát đi đến thì vội vàng bỏ trốn nhưng không bắt được anh ta. CĂn cứ vào kết quả kiểm tra từ chiếc xe bỏ lại thì người thanh niên bỏ trốn đó chính là Mã Đạt. Chúng ta đã gửi công văn đề nghị sự phối hợp của các phòng ban khác trong việc vây bắt 2 đối tượng nghi vấn là Dung Nhan và Mã Đạt.”
“Thế bao giờ thì ban hành lệnh truy nã?”
“Chắc là ngày mai, có thể sẽ phát lệnh truy nã cả trên TV.”
“Tốt nhất là nên từ từ đã.”
Trịnh Trọng thấy khó hiểu hỏi: “Tại sao? Sự việc đã rõ ràng rồi còn gì?”
Diệp Tiêu lắc đầu: “không, vẫn còn 1 số vấn đề chưa rõ. Ví dụ như về ngôi nhà ở đường An Tức, tại sao Chu Tử Toàn lại thuê phòng ở đó? Và Mã Đạt tại sao lại đến đấy?”
“Việc đó không quan trọng lắm.”
Diệp Tiêu không trả lời, anh bước xuống cầu thang, đến phòng khách thì quay đầu lại nói với Trịnh Trọng: “không, đấy có thể là điểm mấu chốt của vụ án này.”
Dung Nhan vẫn mặc bộ quần áo màu đen. Cô lặng lẽ đi xuyên qua thành phố này trong bóng đêm. Chẳng mấy chốc cô đã đứng trước cửa một ngôi nhà cũ ở phía Tây thành phố. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 21 giờ 30. Cô hy vọng là mình đến không quá muộn để tránh quấy rầy giờ nghỉ ngơi của ông lão ngồi trên xe lăn.
Cô cũng không biết vì sao cô lại muốn đến đây. Cô biết là cảnh sát đang truy tìm cô, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ phát lệnh truy nã. Hình của cô sẽ có ở trên TV, trên các báo, thậm chí còn được dán trên các con phố và ngõ hẻm. Mọi người ai cũng sẽ biết nữ nhà văn viết truyện trinh thám Dung Nhan là một tội phạm đã bỏ trốn, đang bị truy nã. Mặc dù cô biết rõ mình đang gặp nguy hiểm, nhưng cô vẫn phải đến, bởi vì, cô tin vào ông lão hiền từ như người cha đó.
Cô từ từ đi qua con đường nhỏ trong vườn, rồi cẩn thận quay đầu nhìn về phái sau, không có ai đi theo. Sau đó, cô nhấn chuông nhà chủ tịch hội đồng quản trị công ty chứng khoán Thiên Hạ.
Người ra mở cửa là một cô gái giúp việc trẻ tuổi, cô ta quan sát Dung Nhan với ánh mắt đầy cảnh giác.
Dung Nhan nhất định phải vào trong, cô nói với người giúp việc: “Tôi là con gái nuôi của chủ tịch Hoàng.”
Cô gái giúp việc quay vào trong hỏi. Hai phút sau, cô ta quay lại mời Dung Nhan vào trong.
Trong căn phòng với ánh điện dịu nhẹ, Dung Nhan thấy Hoàng Cương ngồi trên xe lăn đang bày biện một chậu cây cảnh. Ông quay ra nói với người giúp việc: “Đây đúng là con nuôi của ta. Cháu có thể ra ngoài được rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại 2 người, không khí có phần gượng gạo. Ông lão ngồi trên xe lăn lên tiếng trước: “Con gái, ta biết con nhất định sẽ đến.”
“Con vô tội, xin hãy tin con.”
Ông lão nhẹ nhàng đặt chậu hoa xuống, thở dài và nói: “Ta là một ông lão ngồi trên chiếc xe lăn, là 1 chủ tịch hội đồng quản trị hữu danh vô thực. Viện kiểm sát và cấp trên đang chuẩn bị rà soát lại toàn bộ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Dù ta có tin con thì cũng làm gì được chứ?”
“Chắc cha đã biết, cảnh sát đang dốc toàn lực để bủa vây, truy tìm con. Nếu cha không tin con thì ngay bây giờ có thể gọi 110 cho cảnh sát đến bắt con.” Dung Nhan đã cùn đường.
“Con gái của ta, tất nhiên là ta tin con chứ, con làm sao co thể giết người được?” ông lão đưa tay về phía Dung Nhan, cô đưa đầu gần lại. Ông vuốt tóc cô nói: “Giọng nói của con giống hệt giọng nói của con gái ruột ta, ngay cả mùi tóc cũng rất giống của nó.”
Dung Nhan bỗng thấy xúc động, cô cũng không hiểu vì sao, trước mặt ông, cô luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cha, đã rất lâu rồi con không nhận được tình cảm của một người cha.”
“Ta cũng đã rất lâu rồi, không được ngửi mùi tóc của con gái ta.” Ông lão mỉm cười nói, “Ta đã bị mất đi một đứa con gái, ta không muốn lại bị mất đi đứa thứ hai.”
Dung Nhan thấy sống mũi mình cay cay. Cô chỉ muốn khóc òa lên nhưng cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại, cô cười nói: “Con mãi mãi là con của cha.”
“Con gái, sự bình an của con là niềm ao ước lớn nhất của cha. Ta đã làm việc trên biển mười mấy năm rồi, điều gì cũng đều đã trải qua. Ta hiểu rất rõ sự tàn khốc của thế giới này, con nhất định phải cẩn thận. Kẻ hiểm ác nhất luôn là người ở ngay bên cạnh con.”
Dung Nhan gật đầu: “Con hiểu ạ.”
“Cái chết của Tử Toàn và Tân Thành đã làm ta rất căng thẳng. Ta già rồi, không thể chịu đựng thêm được bất cứ kích động mạnh nào nữa đâu, cho nên con nhất định phải cẩn thận.”
Ông lão nhìn vào mắt Dung Nhan nói: “Con gái, nhìn vào mắt con, ta có thể biết được quá khứ của con.”
“Quá khứ của con?” Dung Nhan hơi rùng mình.
“Ta đoán, chắc con có một quá khứ khó có thể nói ra, con không muốn ai biết về những năm tháng đó, đúng không?” Dung Nhan im lặng 1 lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Vâng ạ.”
“Trong tận đáy lòng mình, con vẫn chôn giấu bóng đen đó. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến con rơi vào tình cảnh hiện nay.”
“Đúng ạ.”
Giọng ông lão bỗng nhiên có sức lực hẳn lên: “Con gái, con đừng sợ. Một người dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều phải dũng cảm đối mặt với quá khứ của mình, dũng cảm đối mặt với chính cuộc đời mình. “Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”, là người đã nửa đời trôi dạt trên biển cả, ta rất tin vào câu nói này. Ta hy vọng, con cũng có thể trở thành người thuyền trưởng của chính vận mệnh của con.”
“Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”, Dung Nhan khẽ đọc lại câu nói đó.
“Đúng vậy, con gái, hãy dũng cảm lên.”
Cuối cùng Dung Nhan cũng đã không ngăn được những giọt nước mắt, cô khẽ nói: “Cảm ơn cha, cảm ơn người cha thân yêu của con”
“Mau đi đi, trắng đen rồi sẽ rõ. Ta tin là con có thể rửa sạch được những tội danh của mình.” Ông lão cười một cách hiền từ.
Dung Nhan gật đầu, hôn nhẹ lên trán ông lão, sau đó quay người bỏ đi.
Ra đến đường lớn phía ngoài, gió đêm thổi mái tóc cô bay bay, gió đêm cũng thổi khô những giọt nước mắt của cô. Có lẽ, những lời nói đêm nay của ông lão ngồi trên xe lăn sẽ thay đổi cuộc đời cô.
“Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”