Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy!

CHƯƠNG 10

Docsach24.com

ô mặc một bộ đồ đen.

Trên khuôn mặt trắng hồng của cô là đôi mắt như viên đá ngọc màu xanh đen, đầy quyến rũ. Lúc này, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào thi thể chồng mình.

Diệp Tiêu đứng cách đó chừng một mét, chăm chú quan sát những biểu lộ của cô ta, cố gắng để bắt được từng thay đổi trên khuôn mặt. Thế nhưng mọi thứ đều vô ích. Khuôn mặt Dung Nhan không hề bộc lộ chút cảm xúc nào. Cô im lặng đứng đó nhìn thi thể người chồng đã trắng bệch, cứng đờ, trông giống như một hòn đá không có sinh linh. Tất nhiên khi đã là xác thì đã không còn sinh mệnh nữa. Nhìn từ góc độ này thì Chu Tử Toàn bây giờ chẳng khác gì một hòn đá.

Cô gật đầu.

Sau đó, tấm vải trắng bọc thi thể lại được phủ lại như cũ, từ từ đẩy vào trong phòng lạnh.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Dung Nhan không nói lời nào đi theo đằng sau Diệp Tiêu ra ngoài hành lang. Ánh đèn sáng trắng ở hành lang chiếu xuống trán cô. Cô nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, lưng dựa vào tường, dùng tay giữ chặt lồng ngực đang phập phồng lên xuống.

“Có phải chị cảm thấy khó chịu không?” Diệp Tiêu nhẹ nhàng hỏi bên tai cô, “Tôi thường xuyên nhìn thấy những cảnh như thế này, rất nhiều người nhà nạn nhân khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của người thân mình đều có những phản ứng như vậy. Có lúc là do những nỗi đau thấm vào tận xương tủy, có lúc đơn giản chỉ là do cảm thấy hãi hùng, buồn nồn khi nhìn thấy xác.”

Dung Nhan lập tức mở mắt ra, phản ứng của cô ta rất nhanh: “Anh nghi ngờ tôi là loại sau sao?”

Có vẻ như đầu óc cô ta hoàn toàn tỉnh táo, Diệp Tiêu nghĩ thầm trong bụng, anh lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ cảm thấy chị là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn hẳn so với những người nhà đã từng đến đây nhận xác. Chị quả thật là rất mạnh mẽ, tôi rất khâm phục chị. Có những lúc chúng tôi thậm chí còn phải chuẩn bị sẵn bác sỹ và một số thuốc cấp cứu để cứu chữa cho những người nhà do đau buồn quá mà ngất đi.”

“Có những lúc, trong mắt các anh, mạnh mẽ chưa chắc đã phải là một từ có ý tốt.” Cô quay người sang một bên, không muốn để Diệp Tiêu nhìn thấy khuôn mặt cô. Xem chừng cô ta đúng là có cảm giác buồn nôn.

Diệp Tiêu nhỏ nhẹ nói: “Chị có muốn vào phòng vệ sinh không?”

“Chắc là anh đang lo tôi sẽ nôn ra đây làm bẩn chỗ này phải không?” Cô im lặng một lúc rồi nói với Diệp Tiêu: “Chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở đâu?”

Hai người đi xuống dưới tầng trệt, ở phía cuối đường hành lang, Dung Nhan cúi đầu đi vào nhà vệ sinh.

Diệp Tiêu đợi ở bên ngoài. Anh nhìn đồng hồ: 16 giờ 15 phút.

Một lát sau, phía đằng sau lưng anh vang lên tiếng bước chân đang tiến lại nhanh. Anh ngoảnh đầu lại thì thấy Trịnh Trọng như đang chạy về phía anh.

“Diệp Tiêu, tớ nghe nói vợ của Chu Tử Toàn đã đến để xác nhận xác. Cô ta về chưa?”

“Đang ở bên trong.” Diệp Tiêu chỉ tay hướng vào nhà vệ sinh.

Trịnh Trọng lập tức nói nhỏ lại “À, tớ hiểu rồi, những lúc như thế này thì việc đó cũng là bình thường.”

“Nhưng cô ta biểu hiện rất trấn tĩnh, vô cùng trấn tĩnh.”

“Đúng thôi. Dù thế nào đi nữa cô ta vẫn là một nhà văn mà.” Trịnh Trọng ngày càng nói giọng càng bé đi, “Diệp Tiêu, tớ rất muốn gặp nhà văn nữ viết truyện trinh thám này. Tối hôm qua cậu nói cô ta rất xinh, đúng không? Bây giờ cô ấy đã trở thành góa phụ xinh đẹp. À thật ra ý tớ là thông thường trong các vụ án mạng như thế này các góa phụ xinh đẹp thường là trọng tâm điều tra của cảnh sát?”

“Tớ hiểu ý của cậu.”

“Cô ta vào bao lâu rồi, sao vẫn chưa ra thế?” Trịnh Trọng là một người khá nóng vội, anh luôn kinh ngạc trước sự điềm tĩnh và chín chắn của Diệp Tiêu.

“Chắc cũng được mười phút rồi.”

Trịnh Trọng lắc đầu, kéo Diệp Tiêu vào đầu bên kia của đường hành lang, vào lúc anh biết chắc chắn không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người mới bảo Diệp Tiêu: “Lúc nãy, bọn tớ đã sắp xếp lại một lượt các đồ tùy thân của nạn nhân?”

“Cậu phát hiện được điều gì rồi?”

“Trong chiếc áo vest đầy những vết thủng của anh ta không tìm được vật chứng nào cũng không tìm ra cặp da hay tiền nong gì hết. Nói chung là chẳng có cái gì, trong túi quần cũng vậy, không tìm được vật gì.”

“Thế còn các thứ khác thì sao?”

“Chẳng có thứ nào nữa cả. Những thứ như đồng hồ đeo tay, điện thoại, các loại thẻ hay đồ trang sức cũng chẳng có. Nói tóm lại, trên người anh ta ngoài quần áo ra chẳng có bất cứ đồ vật gì. Mọi thứ đều bị khuơ sạch rồi.” Mắt Trịnh Trọng nhìn chăm chú vào phía bên kia của hành lang nhưng miệng vẫn tiếp tục nói: “Ít nhất thì nhìn từ bên ngoài, đây trông giống như một vụ cướp của giết người. Đương nhiên cũng có khả năng là tên giết người đã cố ý tạo hiện trường giả, sau khi giết chết Chu Tử Toàn thì lột sạch tất cả đồ đạc để đánh lừa cảnh sát.”

“Hoặc là…” Diệp Tiêu dừng lại hồi lâu, “trên người Chu Tử Toàn có vật gì đó rất quan trọng.”

Nói hết câu, anh quay sang lạnh lùng nhìn Trịnh Trọng.

“Cuối cùng cô ta cũng đã ra.” Trịnh Trọng nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.

Dung Nhan đi đến trước mặt hai người. Lúc này trông cô đã khá hơn lúc nãy rất nhiều. Khuôn mặt đã có sắc hồng. Cô bình tĩnh nói: “Cám ơn anh, Diệp Tiêu.”

“Có gì đâu. Để tôi giới thiệu chút nhé.”

Nhưng Trịnh Trọng đã cướp lời anh nói: “Chào cô, tôi là Trịnh Trọng, là cộng sự của anh Diệp Tiêu. Chúng tôi cùng nhau phụ trách việc điều tra vụ án của chồng chị. Chúng tôi rất lấy làm tiếc trước cái chết của chồng chị. Mong chị có thể tích cực phối hợp với chúng tôi.”

“Chào anh.” Dung Nhan chỉ gật nhẹ đầu với Trịnh Trọng, sau đó vẫn nói tiếp với Diệp Tiêu: “Không biết là bao giờ tôi có thể nhận thi thể của chồng tôi về, tôi không muốn để anh ấy tiếp tục nằm trong nhà xác lạnh giá đó nữa. Tôi mong có thể nhanh chóng cử hành tang lễ và hỏa táng cho anh.”

“Tất nhiên tất cả những người thân đều đưa ra câu hỏi này. Có điều thi thể chồng chị chúng tôi vẫn cần phải có chút việc cần làm nốt. Nhưng chị cứ yên tâm, chắc cùng lắm chỉ đợi khoảng hai ngày nữa chúng tôi sẽ đưa thi thể đến nhà tang lễ.”

“Rất cám ơn anh. Việc này chắc các anh đã thông báo với công ty chứng khoán Thiên Hạ rồi chứ ạ?”

“Chúng tôi đã thông báo rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ nói chuyện kĩ hơn với các anh ấy.” Trịnh Trọng lên tiếng.

“Thế thì tốt rồi. Có lẽ tôi nên sớm về nhà để lo việc hậu sự cho chồng mình. Tạm biệt các anh.”

Diệp Tiêu gật đầu: “Chị đi đường cẩn thận nhé, có cần chúng tôi đưa chị về nhà không?”

“Tôi không còn là trẻ con, tôi biết tự lo cho bản thân mình.” Dung Nhan đưa mắt lên nhìn hai người rồi lạnh nhạt nói một tiếng: “Các anh không cần tiễn tôi đâu. Tạm biệt các anh.”

Diệp Tiêu và Trịnh Trọng đưa mắt nhìn theo Dung Nhan cho đến khi cô khuất bóng sau chiếc cầu thang của sở cảnh sát. Sau lúc đó hai người đưa mắt nhìn nhau, Trịnh Trọng hỏi: “Cậu có nghĩ là cô ta có vấn đề không?”

“Kinh nghiệm bản thân bảo tớ rằng…” Diệp Tiêu từ từ nói: “Ma quỷ luôn luôn đồng hành với thiên sứ.”