Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 5 - Chương 7: Một cánh tay, một cái chân

Mười hai bàn tay phá vỡ tường bao, đánh thẳng tới.

Nhưng tường không vỡ nát, chỉ có những lỗ hổng hình bàn tay xuyên qua, hơn nữa còn không có âm thanh nào.

Có thể đánh phá tường đá cũng chẳng phải chuyện gì quá ghê gớm, nhưng đánh xuyên tường chỉ để lại lỗ hổng hình bàn tay, không khuyết một miếng nào, ngoài ra cũng không phát ra âm thanh thì trong thiên hạ, số người có thể làm được không những không nhiều mà quả thực là cực kỳ ít thấy.

Thiên Chính đại sư nói:

- Thiên vương Lục chưởng, quả nhiên là tu vi nội công, chưởng công tuyệt diệu, không thể coi thường.

Sau đó tường liền đổ xuống, sau người bước vào trong.

Sáu người lùn.

Bọn họ mình thấp, đầu to, tay dài, chưởng thô.

Tiêu Thu Thủy thầm thở dài, giống như đã hiểu tại sao sáu người này trước khi tiến vào lại phải hiển lộ một thân công phu trước.

... Những người thấp bé thường khó tránh khỏi thích phô trương thanh thế, cũng giống như những người xấu xí hay thích trang điểm vậy, há chẳng phải là điều rất xấu xí mà cũng cực kỳ tự nhiên của nhân tính sao?

Sáu người này đều thích nhìn bàn tay mình.

... Có lẽ họ không chỉ đang nhìn vũ khí đáng tự hào nhất của bản thân mà còn đang nhìn xem trong đường vân bàn tay có dấu hiệu gì về thắng bại, sống chết của trận chiến này hay không?

- Ngươi chính là Thiếu Lâm Thiên Chính.

Thiên Chính chắp tay niệm Phật hiệu:

- A Di Đà phật.

Người lùn lên tiếng hỏi mặc áo đen, một thân toàn màu đen, giống như một con quạ đen, hắn nói:

- Ta là Miêu Sát.

Đưa mắt sang phía một người lùn mặc áo gấm:

- Hắn là Tô Sát.

Hất cằm về phía một người áo xanh:

- Hắn là Ngao Sát.

Lại chỉ một người áo xám, nói:

- Hắn là Vu Sát.

Trở tay chỉ một người áo trắng:

- Hắn là Cung Sát.

Cuối cùng chỉ một người áo đỏ đứng bên cạnh, nói:

- Hắn là Dư Sát.

Thiên Chính đại sư đáp:

- Lão nạp biết, trên giang hồ các vị được gọi là Lục sát.

Miêu sát nói:

- Đúng. Bọn ta có thể vì một mục đích mà giết người.

Tô Sát nói:

- Chu đại thiên vương bảo bọn ta giết người, bọn ta sẽ giết.

Ngao Sát tiếp lời:

- Sáu người bọn ta vốn là cô nhi không cha không mẹ, nếu không được Chu đại thiên vương thu nhận thì chỉ là sáu đứa cô nhi đã sớm mất mạng mà thôi...

Thiên Chính đại sư nói:

- Lão nạp hiểu. Các vị nói với chúng ta, họ của các vị vốn khác nhau, chỉ là muốn chứng minh một điểm. Sáu người các vị có được ngày hôm nay, được ở cùng nhau, đều là nhờ Chu đại thiên vương tài bồi, cho nên không ngại phải chết vì ông ta.

Vu Sát ngắt lời:

- Không ngại giết người vì ông ấy.

Thiên Chính đại sư cười đáp:

- Lão nạp đã hiểu.

Lương Đấu tiếp lời:

- Bọn ta đều đã hiểu, vậy các ngươi cũng có thể nói rồi.

Cung Sát lại ngạc nhiên hỏi:

- Nói cái gì?

Thiên Chính mỉm cười, Lương Đấu đáp:

- Các ngươi nói những chuyện đó với bọn ta, chính là muốn đưa ra một yêu cầu nào đó. Nếu yêu cầu không được đáp ứng thì thà quyết một trận tử chiến, cho nên báo trước cho bọn ta không nên từ chối.

Dư Sát vỗ tay than:

- Hai vị quả là người hiểu biết.

Bỗng hạ giọng cười nói:

- Nếu như chư vị đáp ứng, Chu đại thiên vương cũng có món lễ vật nhỏ muốn tặng mọi người.

Hắn vừa dứt lời, Tô Sát và Miêu Sát đã đột ngột bay ngược ra sau.

Thân pháp họ bay ngược không ngờ còn hoàn hảo hơn lúc bay vào.

Họ bay ngược ra sau tường, sau một thoáng lại phóng ra.

Dư Sát cười nói:

- Đây là hai trong ba món lễ vật, đại sư cùng Lương đại hiệp cứ xem qua trước, mời, mời.

Đây là có ý mời mọi người xem trước lễ vật là như thế nào.

Dư Sát phất tay, Tô Sát liền ném chiếc bao lớn đen ngòm đang vác sau lưng xuống, mở dây buộc, kéo miệng bao, lập tức xuất hiện một người, một kẻ đầu trọc!

Tên đầu trọc này là một hòa thượng.

To Sát tiếp tục kéo bao xuống, hai vai hòa thường liền lộ ra.

Hòa thượng đó mặc áo cà sa màu đỏ vàng, hai mắt trợn trừng, nhưng huyệt đạo đã bị khống chế, không những không thể động đậy mà còn không thể lên tiếng. Cho dù hung hãn như huyết ảnh giả cũng không dám đối mắt với Thiên chính

Hòa thượng đó không ngờ lại là Huyết Ảnh đại sư!

Huyết Ảnh đại sư, lại là “lễ vật”?!

Chỉ nghe Tô Sát nói:

- Huyết Ảnh học nghệ thành tài rời khỏi Thiếu Lâm, sau lại đại khai sát giới, gian dâm cướp đoạt, không gì không làm, quý phái vốn đã có ý truy nã hắn, chỉ ngại hắn đã đầu thân vào Quyền Lực bang, nếu truy đuổi hắn chỉ sợ sẽ khiến Thiếu Lâm bị quấn vào phong ba trên giang hồ, không dễ đối phó... Chu đại thiên nghe tới chuyện đó, đặc biệt sai sáu người bọn ta bắt tên phản nghịch này giao cho phương trượng Thiếu Lâm phát lạc.

Thiên Chính đại sư chắp tay than:

- Thiện tai, thiện tai.

Miêu Sát xách một chiếc túi, túi rất lớn, miệng túi buộc thắt nút. Mở nút thắt ra, chỉ thấy một hộp sách cổ xưa, trên có viết bằng chữ Phạn, Thiên Chính đại sư trông thấy cũng không khỏi thoáng mở to mắt. Miêu Sát cười nói:

- Kinh này vốn của Đạt Ma sang đông, lưu lại ở Thiếu Lâm, sau ba trăm năm hương hỏa, kinh sách cuối cùng rơi vào tay thế tục nhân sinh, nghe nói các đời Thiếu Lâm đã tìm kiếm suốt hai trăm bốn mươi sáu năm mà không được... Chu đại thiên vương nghe tới chuyện đó, đặc biệt sai tại hạ giao trả phương trượng Thiếu Lâm lưu giữ, vật về nguyên chủ.

Phật môn tuy vô sân vô dục nhưng kinh này chính là bản gốc, là bí kíp chí bảo trong Phật học, là cao tăng như Thiên Chính đại sư thì lại càng động tâm. Ông hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Còn có một vật, không biết...

Dư Sát cười đáp:

- Quyền lộ nội gia chí cương chí mãnh của Thiếu Lâm cùng quyền pháp nội gia chí âm chí nhu của Võ Đang trước nay không thể sử dụng phối hợp, nhưng Chu đại thiên vương nghiền ngẫm hai phái mấy chục năm đã tìm được phương pháp kết hợp, chỉ không biết nên cùng nghiên cứu với Thái Thiện Võ Đang thì tốt, hay là xin thỉnh giáo đại sư ngài thì tốt, bây giờ...

Dư Sát cười cười, không nói thêm nữa.

Lương Đấu thầm hít một hơi lạnh, nghĩ:

“Thật lợi hại. Cho dù Thiên Chính vô tham vô dục nhưng Thiếu Lâm, Võ Đang vẫn luôn đứng ngang hàng, mỗi phái một phương, nếu như có ai giành được bí quyết kết hợp võ công hai nhà thì chắc chắn là thanh thế sẽ tăng cao, võ công kịch tiến, phái kia sẽ chẳng có cách nào theo gót được nữa... Dụ hoặc tới cỡ này, có ai mà nhẫn nhịn được?”

Chỉ thấy Thiên Chính trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng:

- Chỉ không biết Thiên vương muốn lão nạp làm chuyện gì?

Dư Sát đáp:

- Không gì cả.

Miêu Sát lập tức tiếp lời:

- Chỉ có điều, xin đại sư cùng bằng hữu không quản một chuyện.

Thiên Chính chậm rãi hỏi:

- Không quản chuyện gì?

Vẫn là Dư Sát trả lời:

- Không quản chuyện một cánh tay và một cái chân.

Thiên Chính đại sư tiếp tục hỏi:

- Cánh tay và cái chân của ai?

Dư Sát không đáp, Cung Sát đột nhiên cao giọng nói:

- Của Tiêu Thu Thủy!

Lần này cả chính Tiêu Thu Thủy cũng giật mình, giật bắn mình.

Thiên Chính đại sư không hỏi thêm nữa.

Lương Đấu lại không nhịn được phải hỏi.

- Tại sao các ngươi muốn một cánh tay, một cái chân của cậu ta?

- Bởi vì ở Tỷ Quy, hắn dẫn người giết Trường Giang tam anh.

Lương Đấu lại hỏi:

- Nhưng trên đỉnh Đan Hà hắn từng cứu Trường Giang ngũ kiếm, hơn nữa Nhu thủy Thần quân Ung Hi Vũ cũng đáp ứng giúp hắn thoát tội.

- Có chuyện này.

Có vẻ trong sáu người, Dư Sát là người biết cách ăn nói, lại thông minh cơ cảnh nhất:

- Cho nên đã không tính toán chuyện Trường Giang tam anh nữa, nhưng hắn lại giết lão tam Kim Bắc Vọng trong Trường Giang tứ côn.

Tiêu Thu Thủy cũng không phải người sợ chết, nhưng hắn phải tự biện hộ:

- Hắn không phải do ta giết!

Ngao Sát lập tức hỏi:

- Vậy thì là ai giết?!

Tiêu Thu Thủy đáp ngay:

- Đệ tử của Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân mà của Quyền Lực bang, Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng giết.

Ngao Sát không nói gì, Dư Sát lại nói:

- Hóa ra là như thế. Ta biết ngươi cũng không phải loại dối trá, nhưng Kim lão tam tuy không phải do ngươi giết nhưng vẫn tại ngươi mà chết.

Điểm ấy là chính xác, hai tên Chung Liễu ám sát Kim Bắc Vọng là vì muốn đoạt lấy hắn, cho nên Tiêu thu Thủy không nói gì.

Dư Sát cười lạnh, lại tiếp:

- Huống hồ, mệnh lệnh của Thiên vương đã được ban ra rồi.

... Nếu Chu đại thiên vương đã lệnh, vậy không còn có thể cứu vãn được nữa.

... Lão muốn một người chết, kẻ đó phải chết, lão muốn một người sống, kẻ đó phải sống.

.... Sự sống chết của một người đều do lão chi phối.

Thiên vương đã ra lệnh, có nói thêm gì nữa cũng vô dụng... Ý Dư Sát chính là như vậy.

- Hơn nữa....

Dư Sát nói:

- Vì Nhu thủy Thần quân thỉnh cầu, Chu đại thiên vương chỉ cần một cánh tay, một cái chân của Tiêu Thu Thủy mà thôi.

Hắn cười cười, lại tiếp:

- Cái bên nào cũng được.

Khi Dư Sát nói như vậy, phảng phất như là vừa bán ra một món đồ cực kỳ đắt đỏ với một cái giá vô cùng rẻ mạt.

Nếu hắn là một thương nhân, vậy hắn đã thông báo, hàng của hắn đã được giảm giá rồi, giảm đến cực kỳ lời rồi.

... Dù ngươi muốn không mua cũng không được.

Chỉ cần Thiên Chính không quản, người khác dù có quản cũng không quản nổi.

Sáu người bọn hắn rất tin tưởng vào võ công của mình, ngoài ra còn tin tưởng hơn nữa nào ba món “lễ vật” của Chu đại thiên vương.

Tam anh Tứ côn, Ngũ kiếm Lục chưởng, Song Thần quân, trong số bộ hạ của Chu đại thiên vương, ngoài Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc cấp trưởng lão cùng hai Thần quân Liệt hỏa, Nhu thủy, thì Lục sát là mạnh nhất.

Bọn hắn vẫn luôn rất tự tin cũng luôn rất tự phụ về võ công của mình.

Một người nếu trời sinh đã xấu xí thì thường sẽ bỏ nhiều thời gian vào học vấn chứ không tốn thời gian để khoe khoang vẻ ngoài, dung mạo của mình.

Võ công Lục chưởng sở dĩ cao, là vì bọn hắn chuyên tâm.

... Bởi vì bọn hắn biết, nếu muốn nổi bật hơn người thì phải khổ luyện, khổ luyện không ngừng, khổ luyện từng ngày, khổ luyện từng giờ, từng phút.

Lương Đấu ho nhẹ một tiếng, ông biết Thiên Chính dù không đáp ứng cũng không dễ mở miệng.

Bây giờ là lúc để ông lên tiếng, hơn nữa cũng nên do ông ra mặt.

Ông là huynh đệ của Tiêu Thu Thủy, cho dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể để bọn chúng làm vậy.

Lúc đầu ông không dám nói, là vì có mặt Thiên Chính đại sư, ông không dám vượt giới hạn, bây giờ thì ông đã dám. Ông không dám, là vì tôn trọng. Ông dám, là vì nghĩa khí.

Lương Đấu nói:

- Đưa ta đi gặp Ung học sĩ, ta nói chuyện với ông ta.

Dư Sát lắc đầu, cười nhẹ:

- Vô dụng, nói với ai cũng chẳng có dụng gì.

... Bởi vì Chu đại thiên vương đã ra lệnh.

Lương Đấu hắng giọng:

- Vậy thì, ta không đồng ý.

Dư Sát nhìn sang phía Thiên Chính, cười nụ:

- Cũng không ai cần người đồng ý.

... Thiên Chính đại sư đồng ý là được.

Thiên Chính đại sư là Bắc đẩu võ lâm, chỉ cần Thiên Chính không ra tay, Lục chưởng Lục sát liền không phải kiêng dè gì.

Khúc Mộ Sương bỗng cao giọng nói:

- Bọn ta không đồng ý.

Khúc Mân Miêu hô còn to hơn nữa:

- Đánh chết bọn ta cũng không đồng ý.

Dư sát mặt không biểu lộ gì, chỉ thở dài một tiếng, nói:

- Vậy các ngươi chỉ có thể chết thôi.

Lục sát quyết ý phải ra tay lần nữa.

Bọn hắn cảm thấy lấy chưởng xuyên tường để hù dọa vẫn còn là quá nhẹ nhàng.

Trước tiên giết hai người này coi như phá giới, có lẽ Lương Đấu cũng sẽ biết khó mà lui.

Lương Đấu, người này trên giang hồ rất có danh tiếng nghĩa hiệp... Nếu có thể không trêu chọc vào thì cứ cố gắng không trêu vào là hơn.

... Đó là nguyên tắc làm việc của thủ hạ dưới trướng Chu đại thiên vương.

Một khi đã chọc vào, đuổi tận giết tuyệt.

... Đó cũng là một nguyên tắc làm việc khác của thủ hạ dưới trướng Chu đại thiên vương.

Nguyên tắc thường có hai mặt: Có lúc trông như không nguyện làm hại người, một mặt khác lại là giết người không thấy máu!

Bây giờ bọn hắn muốn dùng mặt giết người, trước tiên giết chết chị em họ Khúc.

Đáng tiếc, bọn hắn vừa động, Lương Đấu đã động rồi.

Ông chặn trước mặt chị em họ Khúc.

Năm người còn lại trong Lục sát đều biến sắc. Vốn là một mình Dư Sát ra tay, nhưng Lương Đấu chắn trước mặt, bọn hắn cũng không thể không đồng loạt ra tay. Đại hiệp Lương Đấu, danh động khắp thiên hạ, Lục chưởng vẫn còn chưa dám khinh địch.

Lương Đấu chợt cảm thấy bõng chưởng ngập trời, ông không phân biệt được chưởng nào là hư, chưởng nào là thực.

Khắp đại sảnh rộng lớn, đến cả bàn, ghế, ấm, chén, cũng đều biến thành bóng chưởng.

Lương Đấu lùi lại, lùi đến trước bồn hoa, đột nhiên bồn hoa biến thành bàn tay, ấn vào sau lưng ông.

Ông phóng người lên, hạ xuống trước hoành phi, hoành phi lại đột ngột biến thành bóng chưởng, Lương Đấu vội vàng cúi xuống, lao về phía giá binh khí.

Nhưng mỗi món vũ khí trên giá lại đều biến thành một bàn tay, đánh về phía ông.

Lúc này Lương Đấu mới biết, võ công của Lục chưởng vượt xa Ngũ kiếm từng gặp trên đỉnh Đan Hà.

Trong đại sảnh này, mọi đồ vật đều biến thành chưởng, không thể di động nổi một bước, không thể rút lui nổi nửa bước.

... Càng huống hồ, ông còn phải bảo vệ chị em họ Khúc.

Sáu kẻ này vừa ra tay đã hạ sát thủ.

... Nếu đã ta tay, thì tuyệt không lưu tình.

Lương Đấu thở dài một tiếng. một luồng đao quang mờ nhạt bắn ra.

Ánh sáng chẳng hề chói mắt, một đao rất bình phàm.

.......................

Đường cổ, gió tây, ngựa gầy.

Bốn người ở nơi chân trời.

Chân trời không xa, có lẽ chỉ gần trong gang tấc.

Hai người một ủ rũ, một đầu đội cao quan, cùng một thiếu niên, một người trung niên, cưỡi ngựa tiến vào khách điếm.

Khách điếm cách Thành Đô mấy chục dặm.

..............

Ánh đao lóe lên rồi biến mất.

Đao lại trở về trong vỏ đao bình phàm.

Đao có phải là một thanh đao bình phàm hay không? Còn người thì sao?

... Người có phải là một người bình phàm hay không?

Lương Đấu rất không muốn xuất đao, bởi vì mỗi lần ông xuất đao là đều phải đả thương người.

... Lương Đấu thực không muốn đả thương người.

Nhưng một khi ông đã xuất đao thì không những đả thương người, mà có thể còn giết người.

Hiện tại, ông không thể không xuất đao, mới giao đấu hiệp đầu tiên, ông đã bị ép phải xuất đao.

... Bởi vì nếu không xuất đao thì sẽ không ứng phó nổi.

Càng đáng sợ hơn là, lần này ông đã xuất đao, nhưng vẫn có cảm giác chưa chắc đã ứng phó nổi.

Chưởng đều biến mất.

Luồng sát khí bức người đó loáng cái đã thu hết về trong ánh mắt và chưởng tâm của sáu người.

Trong mắt sáu người bọn hắn, ngoài giết chóc còn có một thoáng kinh ngạc.

Bởi vì trong lòn bàn tay bọn hắn đều có thêm một vết cắt.

Vết đao.

Máu khẽ rỉ ra, nhỏ xuống đường vân trong long bàn tay. Bọn hắn kinh ngạc, nhưng cũng quyết chí phải giết Lương Đấu.

… Địch thủ như vậy, tuyệt không thể để ông ta sống sót, thả hổ về rừng!

Vì thế sát khí trong mắt bọn hắn càng nặng.

Thần sắc Lương Đấu vẫn như thường, chỉ khẽ ho nhẹ một tiếng.

Tiêu Thu Thủy lập tức phát hiện ra tấm áo chùng xanh của ông thoáng chút ẩm ướt, ẩm mất một khoảng nho nhỏ, màu xanh sáng biến thành nâu đậm, một màu cực kỳ u trầm. Khi màu đỏ trộn lẫn với màu xanh, khi hai màu sắc tươi sáng đó hòa hợp với nhau sẽ sinh ra một màu nâu tiêu điều như vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lương Đấu đã phải phun máu rồi? Phun ra máu tươi rồi?

Lương Đấu mỉm cười.

Ông nhận ra mình không phải là đối thủ của sáu người này hợp lại.

Nhưng dù có không phải là địch thủ... thì cũng chỉ có thể đối đầu đến chết mới thôi.

Thân tại giang hồ, có một số chuyện dù cho trăm ngàn trở ngại cũng không chùn bước, dù có chết muôn lần cũng không chối từ.

Người có thể đối mặt với cái chết mà không sợ hãi, thử hỏi trên thế gian có được mấy ai?

... Có được vài người!

Ít nhất Tiêu Thu Thủy và Tề công tử là người như vậy!

Họ chia ra đứng hai bên trái phải Lương Đấu.

Ánh mắt Lục chưởng co rút lại, bọn hắn chuẩn bị ra tay lần thứ hai.

Bóng chưởng ngập trời, đột nhiên, một ngón tay như hoa mềm nhẹ nhàng điểm vào lòng bàn tay bọn hắn.

Mười hai chỉ, mười hai phát điểm, mười hai bàn tay đều mềm oặt xuống.

Thiên Chính đại sư, mặt thoáng mỉm cười, giống như chưa hề cử động.

Nhưng Lục chưởng lại kinh hãi vô cùng, theo mười hai bàn tay đang tê dại, ánh mắt nhìn Thiên Chính đại sư của bọn hắn còn kinh sợ hơn của Huyết Ảnh.

- Niêm Hoa chỉ.

Có ngươi kêu lên thất thanh.

Tiếp đó cả sáu người đều cũng biến sắc.

Trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, Niêm Hoa chỉ chỉ là một kỹ, nhưng lại là một kỹ rất đặc biệt.

Cực kỳ ít người học Niêm Hoa chỉ, nếu không phải vô cùng ngốc, thì cũng là vô cùng kém cỏi.... Bởi vì người học Niêm Hoa chỉ có thành tựu, trong một vạn người, tối đa chỉ được hai, ba người, hơn nữa đã học Niêm Hoa chỉ thì không thể học thêm môn nào trong bảy mươi mốt kỹ còn lại, nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Thiên Chính khi ấy đang tuổi thiếu niên, thông minh tuyệt đỉnh, tại Thiếu Lâm rất được trưởng bối coi trọng lại lựa chọn Niêm Hoa chỉ.

Lúc đó Hình Thần đại sư vẫn còn tại thế. Hình Thần hỏi:

- Tại sao con lại chọn Niêm Hoa chỉ?

Thiên Chính đáp:

- Bởi vì nó muốn con học.

Sau Hình Thần khen tư chất hòa thượng thiếu niên này có thể trí thông thiên địa.

.... Một người nếu chuyên tâm học một thứ gì đó, hoặc làm một việc gì đó, đầu tiên phải đặt mình vào chỗ chết, cắt đứt đường lui, mới có thể chuyên tâm một lòng học tập, vậy mới có hy vọng có thành tựu.

... Nếu không bạn vừa muốn làm thơ, lại vừa muốn diễn kịch, vừa thích học võ, lại vừa thích khiêu vũ, vừa có hứng thú với âm nhạc, lại cũng muốn nguệch ngoạc vài nét với hội họa, thì vĩnh viễn khó có hy vọng thành công.

Thiên Chính chuyên tâm một lòng, tinh nghiên Niêm Hoa chỉ, quả nhiên đạt được thành tựu trước nay chưa từng có.

... Tuyệt học Thiếu Lâm, vốn bất kỳ tuyệt kỹ nào cũng đủ tạo thành một đại cao thủ. Kẻ nóng nảy tham nhiều lại thành chẳng được gì. Niêm Hoa chỉ của Thiên Chính đại sư tuy chỉ là một kỹ, nhưng đã đạt tới mức thân thông thiên địa, tồn hồ nhất tâm, hình ngoại thành nội nội, không chút trở ngại, ngay cả các bậc cao nhân đã học được năm, sáu loại trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm như cao tăng của Tàng Kinh lâu, Mộc Hiệp đại sư cũng còn lâu mới là đối thủ.

Dư Sát khôi phục nhanh nhất, hắn tuy vẫn buông thõng hai tau nhưng đã có thể cười nói:

- Thiên vương từng nói, nếu có mặt Thiên Chính đại sư, Thái Thiện chân nhân, thì không thể lực địch, câu này không hề sai.

Hắn cười tiếp:

- Đại sư hảo chỉ lực.

Thiên Chính cười đáp:

- Đa tạ.

Cũng không nói gì thêm nữa.

Dư Sát lại lên tiếng:

- Có điều, tại hại vẫn có chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.

Thiên Chính đáp:

- Mời nói.

Dư sát nói:

- Đại sư là cao tăng xuất trần, tại sao lại phải xen vào chuyện thế tục này, thực khiến vãn bối không thể hiểu nổi.

Thiên Chính cười đáp:

- Nếu có người bảo thí chủ chặt một cánh tay xuống cho hắn, thí chủ cũng đồng ý? Nếu thí chủ không đồng ý thì sao bắt cậu ta đồng ý?

Dư Sát nói:

- Nhưng cánh tay đó không phải của đại sư, mà là của hắn, chuyện này không liên quan tới đại sư.

Thiên Chính đáp:

- A Di Đà phật, ai nói không liên quan. Thiên hạ thương sinh, vốn đều là thiện niệm của Phật ta, tự nhiên là đáng quý trọng.

Sư sát hỏi:

- Thế nên chặt một cánh tay của hắn cũng chẳng khác nào chặt của đại sư?

Thiên Chính cười nói:

- Thà rằng thí chủ cứ chặt một cánh tay của lão nạp còn hơn.

Dư Sát thở dài:

- Vậy đại sư cũng không cần đại lễ của Thiên vương nữa?

Thiên Chính cười:

- Đã khiến lão nạp chịu thiệt thì còn nhận làm chi?

Dư Sát hỏi:

- Huyết Ảnh đại sư là phản đồ, Thiếu Lâm không cần xử lý sao?

Thiên Chính chắp tay nói:

- Loại người này thiên lý không dung, chớ nên lấy cánh tay người khác đem đổi.

Dư Sát lại hỏi:

- Phạn kinh thần hội, vốn thuộc về Thiếu Lâm, đại sư cũng không cần?

Thiên Chính đáp:

- Lá rụng về cội, tro bụi về đất, là của Thiếu Lâm, cuối cùng cũng sẽ về Thiếu Lâm.

Dư Sát cười ngất:

- Vậy thì bí quyết dung hợp nội ngoại gia quyền, đại sư chắp tay nhường lại Võ Đang rồi...

Thiên Chính cười nói:

- Thiên vương nghiên cứu ra bí quyết dung hợp võ công tâm pháp nội ngoại gia, thực là chuyện đáng mừng, chỉ là người của Phật ta, có thể hằng tịch thiên địa, giác ngộ chân tâm, xá bỏ sinh tử, vô tướng vô minh, mới là pháp môn chính đạo.

Dư Sát cứng họng, Miêu Sát quát lên:

- Lão sư già nhà ngươi, ba món đại lễ cũng không đổi được một cái chân của Tiêu Thu Thủy sao?

Thiên Chính lại cười:

- Vật chết có lý nào lại đổi được vật sống? Dùng một người sống sờ sờ để đối lấy mấy thứ tội nghiệt đó, thực là không đáng.

Lục chưởng đều im lặng. Dư Sát bỗng nói:

- Trước khi đi Thiên vương từng dặn dò ta, nếu như Thiên Chính không chịu, nói không muốn đem người có sinh mệnh đổi lấy vật không có sự sống thì có thể cho ông ta xem một thứ...

Thiên Chính, hàng mi trắng khẽ động, nói:

- Ồ?

Dư Sát cười khan:

- Nếu đại sư đã chấp mê như vậy, tại hạ cũng chỉ có thể bị ép phải làm thế thôi.

Nói đoạn liền vỗ tay.

Ngao Sát và Cung Sát lại bay ngược ra ngoài.

Đến khi tiến vào đã xách theo một người.

Lại là một hòa thượng.

Lần này đến cả Thiên Chính cũng phải thoáng biến sắc.

Vị Long Hổ đại sư cao lớn kia, hàm râu dựng ngược, sắc mặt đỏ bừng.