Thâm Tỉnh Băng

Chương 77: Phiên ngoại

Tuyết bay lả tả.

Khi Hà Yến đến, Lâm Xương đang ở trong phủ hưởng niềm vui thê nhi, nghe thị vệ tới báo tin, ngay cả phúc cũng chẳng màng hưởng nữa, lập tức bế nhi tử trên đầu gối xuống, đứng dậy ra đón.

Đợi trông thấy Hà Yến, Lâm Xương đang tính lao tới, nhưng nhìn rõ người phía sau hắn lại bị dọa mất thăng bằng quỳ luôn xuống.

Hà Yến cúi xuống nhìn hắn, “Hồi xưa trước mặt y chưa từng thấy ngươi niềm nở thế này, sao hôm nay lại quỳ nhanh nhẹn vậy?”

Lâm Xương trợn mắt nhìn Nguyên Kinh, “Hoàng thượng…”

Nguyên Kinh được Hà Yến đỡ một tay xuống xe, nghe Lâm Xương nói câu này lại nghiêng đầu nhìn Hà Yến, “Không phải ta họ Giang à?”

Hà Yến thấp giọng cười, chỉ mở miệng dỗ dành y: “Ngươi theo Hỉ bá vào trong trước đi, ta muốn trò chuyện với người này.”

Thị vệ bên cạnh nghe vậy thức thời nói: “Lâm tổng đốc đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho đại nhân rồi, không bằng để tiểu nhân dẫn ngài qua đó.”

Hà Yến nhàn nhạt nói: “Cũng được.”

Sau đó lại quay sang Nguyên Kinh, “Đi đi.”

Nguyên Kinh không mở miệng, chỉ khẽ gật đầu, rất ngoan ngoãn.

Lâm Xương bò dậy, nhìn Hỉ Liên và Hoàng thượng được thị vệ dẫn vào trong, khuôn mặt càng cứng đờ, “Tiểu Hoàng đế này sợ là không bình thường lắm…”

Hà Yến nhìn bóng lưng kia xa dần, “Điên rồi.”

“Điên rồi?” Lâm Xương sửng sốt, lại quay đầu nhìn Nguyên Kinh, bóng lưng kia đi vào bên trong cánh cửa tối om, như bạch hồng chìm xuống vực sâu.

Hà Yến tiếp tục: “Tự mình uống rượu độc, nếu không phải trước đó ta đã đổi, sợ là bây giờ ngay cả ta ngươi cũng không gặp được đâu.”

Lâm Xương thở dài, “Thật là một người đáng thương.”

Sau mới có phản ứng, “Không gặp ngươi? Ý ngươi, chẳng lẽ là muốn đi theo y?”

Hà Yến bị Lâm Xương hỏi á khẩu, ngớ ra một lát, nộ sắc nơi đáy mắt từ từ bùng lên, “Bậy bạ! Ngươi nghĩ ta sẽ kém cỏi như thế! Ta chẳng qua muốn xử lý hậu sự cho y thôi…”

Lâm Xương lườm Hà Yến, “Đúng vậy, ngươi là người giỏi giang, đợt trước biên thành Bắc Cương ngươi thà bỏ ta mà đi, cũng muốn dẫn binh của ta về cần vương…”

Hà Yến cười nói: “Tại ta biết ngươi không phải hạng người ngu trung, chắc chắn tự thấy khó mà lui, ai biết ngươi chạy còn nhanh hơn ta tưởng.”

Lâm Xương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi vừa đi, Hách Liên Xung liền dẫn binh công thành, tiền tuyến hậu triều đều không yên ổn, ta nghĩ giữ được non xanh lo gì thiếu củi, nếu thực sự cứ thế chết trận, nước mất rồi sợ là cả truy phong cũng không có, chẳng thà dẫn binh chạy trốn còn giữ được mạng sống, sau đó lại nhớ ra nơi này, bèn đến thẳng đây.”


Hà Yến nói: “Nơi này chọn rất tốt.”

Lâm Xương nhướng mày, “Dĩ nhiên, nơi này dễ thủ khó công, dễ nghỉ ngơi dưỡng sức nhất.”

Hà Yến đáy mắt gian trá, “Kế tiếp, ngươi tính làm thế nào?”

Lâm Xương khựng lại, “Không phải đang muốn tới hỏi ngươi sao?”

Hà Yến nói: “Lưu tặc nguyên từ Thiên Tĩnh, Bắc di nguồn từ Hồ Lang, hai bên đều là ngoại tộc, trong thời gian ngắn hẳn sẽ chưa nên trò trống.”

Lâm Xương gật đầu, “Cũng phải, người Trung Nguyên há lại cam tâm tình nguyện chắp tay nhường giang sơn, kế tiếp sợ là phải hỗn chiến rất lâu.”

Hà Yến chăm chú nhìn Lâm Xương, “Ngươi có muốn đánh tiếp không?”

Lâm Xương im lặng một lát, lắc đầu, “Ta chỉ muốn thê nhi khỏe mạnh, không cầu vinh hoa phú quý.”

Hà Yến cười nói: “Chẳng phải ngươi suy nghĩ rất tốt.”

Lâm Xương ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ giật mình, “Ta còn cho là ngươi sẽ chê ta?”

Hà Yến buồn bã thở dài, “Nếu không phải ngươi gọi ta đến, ta cũng chỉ muốn cùng y nhàn vân dã hạc, cả đời bình an.”

Lâm Xương hỏi: “Ngươi không oán y nữa?”

Hà Yến nói nhàn nhạt: “Y cũng chẳng còn nhớ nữa, ta tội gì đi so đo những việc này, chỉ cần y mãi ở bên cạnh ta là đủ rồi.”

Lâm Xương gật đầu, “Thế giờ ta đi khiển binh luôn?”

Hà Yến hơi giật mình, “Động tác nhanh thế làm gì?”

Lâm Xương lên giọng: “Không phải ngươi nói muốn quy ẩn sao?”

Hà Yến trầm ngâm giây lát, “Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”

Lâm Xương bị gió thổi nổi một tầng da gà lên má, “Vào nhà nói tiếp.”

***

Phủ quan Khương Thành.

Hành lang điêu hoa, mái cong rồng lượn.

Trong sảnh đường cũng cổ phác nhã trí, có vận vị Bắc Cương.

Nữ nhân thong thả vào nhà thoa một tầng son phấn mỏng, kết hợp ngọc trâm tố nhã, nền nã thích hợp.

Liên Nguyệt nghe Hà Yến dẫn theo gia quyến, nghĩ ở trong phòng một mình cũng rất ngột ngạt, muốn đến trò chuyện, bèn trực tiếp dẫn tiểu nhi tử tới thăm dò đến cùng.

Gió chiều giá buốt, trong sảnh đường đốt chậu than mà vẫn chẳng giấu được sự quạnh quẽ.

Một ngọn đèn, một người đầu ngón tay lạnh ngắt.

Chờ thấy rõ người ngồi ngay ngắn bên kia, Liên Nguyệt thực sự sửng sốt mất một lúc.

Nghe có người vào, Nguyên Kinh đặt chén trà ủ tay xuống, liếc nhìn qua, hắc mâu thanh diễm.


Liên Nguyệt lúc này mới có phản ứng, vẻ mặt xấu hổ, “Muội muội quả thật tướng mạo xinh đẹp, tỷ tỷ thất thố, mong muội đừng trách.”

Nguyên Kinh không nói gì, trên mặt lạnh lạnh thanh thanh, không có mảy may biểu cảm.

Đầu ngón tay dài nhọn khẽ đặt trên tay vịn ghế, Liên Nguyệt ngồi xuống, lại lôi từ vạt áo ra một chiếc khăn lụa, phủi tuyết li ti bám trên vai, “Hà đại nhân và phu quân ta là sinh tử chi giao, tỷ tỷ mới đầu còn lấy làm lạ, người tài ba như Hà đại nhân sao mãi chưa có giai nhân làm bạn, hôm nay được thấy thiên tư muội muội, quả thật không uổng công Hà đại nhân tìm kiếm bấy lâu.”

Nói xong, liền nghe một tràng ho đằng sau.

Quay đầu, lại nhìn thấy một nam tử âm nhu ho sù sụ không nén được, em bé trong lòng thì đang khóc ra rả.

Hỉ Liên vừa vào phòng liền nghe thấy những lời này của Liên Nguyệt, quả thực dở khóc dở cười, đang tính nhắc nhở, lại thấy Liên Nguyệt đứng dậy ra chào, “Sao còn để một nam nhân trông trẻ?”

Liên Nguyệt vừa nói vừa đón lấy đứa bé, thuần thục đu đưa dỗ dành một lúc lâu.

Hỉ Liên thấy Nguyên Kinh không có phản ứng, cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng cảm ơn Liên Nguyệt một câu, rồi quay đi bưng trà nóng tới.

Tiểu nhi tử của Lâm Xương ở trong phòng chơi một lúc lâu mới nhìn thấy Nguyên Kinh, ngắm một hồi, sau đó lại ngoan ngoãn đứng trước mặt Nguyên Kinh, ngửa đầu đưa y viên kẹo trên tay, “Cho này…”

Liên Nguyệt hơi xấu hổ, “Lân Nhi… thứ ban nãy con đã liếm cả buổi, sao còn cho người ta nữa?”

Tiểu Lân Nhi kia như không nghe thấy, tiếp tục chìa kẹo ra, “Cho này, ngọt lắm…”

Liên Nguyệt cười thở dài, “Thật là phá quá…”

Lại nói Hà Yến trò chuyện với Lâm Xương một lúc lâu, đã sớm hết kiên nhẫn nghe tiếp, kêu hắn dẫn về chỗ ở, đang suy nghĩ làm sao mới có thể cắt đuôi Lâm Xương, vừa bước qua bậc cửa liền thấy tiểu tử ba tuổi kia đang ra sức xum xoe.

Rất là đáng ghét!

Lâm Xương thu hai tay vào tay áo, nhìn thấy Liên Nguyệt, vẻ mặt căng thẳng, “Sao nàng cũng ở đây?”

Liên Nguyệt ngược lại bình thản, “Nữ nhân gia đến trò chuyện thôi, xem chàng căng thẳng kìa.”

Lâm Xương nghe câu “nữ nhân gia” này, lập tức miệng khô khốc, đưa mắt nhìn Hà Yến.

Không ngờ người này đang đứng phía sau Tiểu Lân Nhi nhà mình, ngọn lửa trong đáy mắt cháy hừng hực.

Lâm Xương thầm hô một tiếng không ổn, vừa định tiến lên bế Lân Nhi đi, thì thấy Hà Yến giơ tay ra trước.

“Không được-“

Giọng Lâm Xương lại thoáng có vài phần thê lương.

Liên Nguyệt lườm hắn, “Sao vậy?”

Nguyên Kinh thấy Hà Yến cùng giơ tay với mình, trên mặt thoáng nụ cười nhẹ, như hoa hé nở vậy.

Chỉ năm ngón tay đan vào nhau, lại là khanh khanh ta ta giấu không được, tình ý miên miên.

Liên Nguyệt thấy thế cười nói: “Còn tưởng muội muội tính tình lãnh đạm, hóa ra là thấy ngài mới chịu cười một chút.”

Lâm Xương giọng khàn khàn, “Mau câm miệng đi.”

Hà Yến nắm tay Nguyên Kinh, “Trời không còn sớm, vào trong trước đi.”

Nói xong, liền lôi y vào bên trong.


Tiểu Lân Nhi kia quay đầu nhìn cha mẹ mình, thế mà gào khóc ầm lên.

Liên Nguyệt nhìn Nguyên Kinh đứng dậy đi theo Hà Yến vào trong, sắc mặt trở nên khó coi.

Ban nãy người này được áo choàng ngân hồ che toàn thân không nhận thấy, giờ nhìn lại vóc dáng và mặt giày mới thấy không hề giống một nữ nhân.

“Đây…”

Lâm Xương vội bế Lân Nhi tới, lại nhìn Liên Nguyệt một cái, “Nam nhân đấy…”

Liên Nguyệt trố mắt, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, “Kia… đây…”

Lâm Xương nói: “Nàng đưa con đi trước đi…”

***

Hà Yến vừa đóng cửa liền quay lại đè người ta lên cửa, “Nhớ ta không?”

Đôi mắt Nguyên Kinh như điểm sơn, “Nhớ.”

Hà Yến mừng thầm, muốn hôn y một cái, nhưng môi chạm môi rồi lại không thể dừng.

Bốn mắt nhìn nhau, một đôi là hắc đồng sâu thẳm, một đôi lại là mắt phượng hơi rời rạc.

Môi Nguyên Kinh lành lạnh, mềm mềm, Hà Yến dùng đầu lưỡi cẩn thận mô tả, khẽ mút liếm, tay cũng theo đó luồn vào áo choàng, kéo xiêm y bung ra, trượt vào khẽ vuốt ve hồng anh trước ngực.

Bên tai vang lên một tiếng rên nhẹ vô ý, lại chừng như muốn đòi mạng Hà Yến.

Lửa dục bốc lên, nụ hôn cũng từ hiền hòa ôn nhu ban đầu nhiễm thú tính, tùy ý cuồng liệt, phủ kín môi và cổ Nguyên Kinh.

Áo choàng ngân hồ rơi xuống đất, bị hai bàn chân giẫm lên, bước chân hỗn độn, hơi thở thất thố.

Hà Yến đẩy y lên giường, thở hổn hển, trong đôi mắt toàn là lửa dục hừng hực.

Chỉ là, còn chưa kịp giơ tay cởi xiêm y người nọ, lại có đôi tay bám lên cổ mình trước, cởi áo tháo đai lưng, lộ ra cơ bắp săn chắc.

Hà Yến cười khẽ, “Sốt ruột như vậy?”

Nguyên Kinh hai tay khựng lại, ngây ra, “Hả?”

Ngón tay Hà Yến cọ mặt mày xinh xắn kia, “Ngươi chưa bao giờ như thế, ta rất vui.”

Thấy mắt phượng lờ mờ, không nhiều lời nữa, chỉ cởi sạch sẽ quần áo Nguyên Kinh, giật cẩm y trên người mình, cúi xuống.

Da thịt dán sát, quấn chặt lấy nhau.

Tai và cổ bị môi lưỡi liếm mút, ngứa ngáy khó chịu, Nguyên Kinh đôi mắt tán loạn muốn giơ tay đẩy ra, nhưng hơi nóng kia đã tới ngực, như làm việc ác mà mút mát cắn nhẹ, khiến hai điểm ấy trơn bóng đỏ tươi, loang loáng phát sáng.

Ngón tay thuôn thuôn theo đó dời xuống, Hà Yến chạm vào mé trong đùi người bên dưới, vuốt ve vòng quanh chỗ u mật, thấy ánh mắt Nguyên Kinh sợ hãi, lại xấu xa cho một ngón tay vào.

Nguyên Kinh khẽ nhíu mày, ánh trăng bàng bạc đổ vào phòng, đôi mắt phượng đen sẫm lại hơi ươn ướt.

Hà Yến kiên nhẫn cẩn thận đảo nhẹ, chỉ cảm thấy đầu ngón tay như đút vào dương chi, bên trong mềm mại, cảm giác rất tuyệt vời, vào thêm một ngón tay, lại thành hút chặt, ẩm mềm bao lấy.

Nguyên Kinh không nhịn được rên một tiếng, hai tay túm cánh tay Hà Yến, “Nhẹ thôi…”


Hà Yến rút tay ra, thẳng lưng lên, trong đầu nhớ lúc đi Hỉ Liên mang theo hương chi, đang do dự có nên ra ngoài hỏi Hỉ Liên không, thì thấy cái hộp nhỏ đen sì trên mép giường.

Hà Yến thở dài trong lòng, nghĩ lão thái giám này cũng khá quan tâm.

Nhưng vừa mới mở nắp, người bên dưới lại hơi nhổm dậy ngậm môi hắn.

Hà Yến hắc đồng chợt lạnh, khóe môi khẽ nhếch, sau đó hôn càng hung mãnh hơn.

Một mặt nóng bỏng công kích môi lưỡi người nọ, một mặt phết cao chi trong hộp bôi lên huyệt khẩu mềm mại, sau đó đâm vào, bôi trơn từ từ, cho đến khi vào ba ngón tay, lại nhìn mặt Nguyên Kinh không hề có vẻ đau đớn, lúc này mới buông lỏng y ra, rút ngón tay, lấy vật căng cứng dưới thân cọ xát nếp uốn một lúc lâu, song không chịu vào.

Nguyên Kinh bị khiêu khích toàn thân run rẩy, mắt phượng thất thần, “Ngươi…”

Hà Yến chăm chú nhìn y, tinh mâu trầm ổn, “Muốn?”

Hai má Nguyên Kinh đỏ ửng lên, “Ừ.”

Hà Yến nói giọng khàn khàn: “Thế tự mình tách chân ra chút nữa, cho ta xem ngươi muốn cỡ nào.”

Nguyên Kinh chần chừ chốc lát, sau đó dạng chân ra rộng hơn.

Hà Yến khẽ hít một hơi, trái lương tâm nói: “Cũng không phải là rất muốn…”

Nguyên Kinh thần sắc ngẩn ngơ, hơi nghi hoặc sờ hông mình, “… Mở không ra nữa…”

Hà Yến thấy dáng vẻ ghẹo người này, trong lòng lập tức rung động, tính khí bá đạo tiến thẳng vào, cho đến ngập hết cả.

Bên trong căng ra hết cỡ, có mồ hôi dồn lên đầu, làm ướt rèm mi đen nhánh, thoạt nhìn lại như nước mắt, tự dưng thêm rất nhiều vẻ dâm ngược. Nguyên Kinh không tự chủ được co lại, nhưng hậu huyệt bị nam căn cắm sâu vào, mới đầu còn cạ cạ, chờ sau khi thích ứng liền mạnh mẽ ra vào từng phát.

Hai người cổ kề cổ chân đan chân, môi lưỡi quấn nhau, xác thân tương liên.

Chỗ giao hợp cũng càng lúc càng dính, thúc vang thành tiếng, thanh sắc dâm mỹ.

Nguyên Kinh chân cẳng mềm nhũn, tay có phần chống không được, bị Hà Yến nhìn thấy liền đè trên giường, ấn chân thúc vào không ngừng.

Tới canh hai, màn buông xuống.

Có người rên rỉ kìm nén say người, thở hổn hển mê hoặc lòng.

Hà Yến sức eo cực tốt, thúc liên tục rất lâu không nghỉ, trán nhỏ mồ hôi, từng giọt rơi lên ngực bụng người nọ, lẫn dịch nhầy phía trước chảy ra, dính dấp một mảnh.

Nguyên Kinh như hư thoát, chỉ có phân thân ngóc lên, còn các chỗ khác đều mềm nhũn.

Mắt thấy sắp lên đỉnh, lại nghe Hà Yến lạnh lùng nói, “Kêu tướng công!”

Nguyên Kinh bị thúc chẳng còn sức lực, “… Tướng… tướng công…”

Hà Yến lại lớn tiếng nói: “Kêu nữa!”

Nguyên Kinh tinh thần rời rạc, “… Tướng công…”

Trên tâm lý cực thỏa mãn, Hà Yến ánh mắt sáng rực, cúi nhìn lỗ nhỏ kia bị bắt ngậm nhả vật khổng lồ, tim đập càng nhanh hơn, sau đó đẩy mạnh vài phát, rên khẽ một tiếng, bắn chất dịch màu trắng đục vào trong cơ thể Nguyên Kinh.

Xong việc, Nguyên Kinh da như sương tuyết, rịn một tầng mỏng mồ hôi lạnh.

Nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị lật người lại, thúc vào hậu huyệt sưng đỏ.


Người vùi trong chăn nệm nức nở một tiếng, “Đủ rồi…”

Hà Yến như bị ma nhập, “Không được!”

Lại nói: “Ngươi đừng vội, lần này tướng công sẽ cho ngươi thoải mái.”

Tiếp đó nắm thắt lưng nhỏ xíu kia, nâng y lên thành tư thế quỳ, tháo dây buộc tóc trên đầu Nguyên Kinh trói ngược tay y lại, thúc mạnh không nghỉ.

Chờ Nguyên Kinh cũng xuất tinh rồi, Hà Yến lại vẫn chưa thỏa mãn, ôm tới làm lần nữa.

Hai người này liều chết triền miên, tận đến tinh mơ gà gáy mới xong.

Hoàn