Thâm Tỉnh Băng

Chương 68: Mưu nghịch

Liên tiếp rất nhiều ngày, Hà Yến đều ngủ lại Linh Vũ cung.

Triệu Lập và Điền Sùng Quang đã đến Đông Nam, chiến sự hơi dịu đi, song không có hiệu quả rõ rệt.

Trên triều đình, Phỉ Thanh chủ sự Binh bộ nhậm chức Hoài Viễn tướng quân, chức quan tam phẩm, thăng chức vùn vụt khiến người ta phải nhìn ngó.

Sắc xanh mùa xuân đi xa, sắc đỏ đón chào mùa hạ.

Hoàng cung, chiều hôm trĩu xuống.

Hà Yến nhận một viên thuốc, rồi vội vã dẫn Thuận Thuận xuất cung.

Thuận Thuận không hiểu gì cả, nghĩ bình thường chủ tử dù có việc cũng xử lý xong hết lúc ban ngày rồi, ban đêm nhất định ở lại hoàng cung, nhưng hôm nay lại khác, ở ngự thư phòng cùng Hoàng thượng phê tấu chương một buổi trưa, mà Hoàng thượng sắp được nghỉ ngơi lại tìm cớ về phủ.

Nhưng không hỏi nhiều, im lặng theo Hà Yến xuất cung, từ trên xe ngựa vén màn nhìn ra ngoài, thấy cũng không giống đường về phủ.

Chờ đoàn người đến Phó phủ, trăng sáng đã treo giữa trời.

Hà Yến vừa xuống xe ngựa, liền được hạ nhân chờ sẵn ở cửa đón vào trong phủ.

Bấc đèn tựa hạt đậu, chiếu lão nhân tóc mai sương hoa, mặt nhăn nheo như vỏ cây khô, đầy túc mục.

Giọng Phó Tuyết Xuyên khá nghiêm trọng, “Cách kinh thành hai trăm dặm, trú hai vạn tinh binh, dụng ý của Hoàng thượng đã hiển hiện rồi.”

Hà Yến nghe tin tức này, thần sắc trấn định, “Ông và ta cũng coi như may mắn, ba vạn bắc kỵ của Lâm Xương cách nơi này cũng chẳng qua ba trăm dặm.”

Phó Tuyết Xuyên chợt cười, chắp tay, “Lâm nguy không sợ, quả nhiên là kiêu hùng trời sinh, lão phu bội phục.”

Đáy mắt Hà Yến khá hờ hững, “Ông gọi ta đến, cũng chỉ vì việc này?”

Phó Tuyết Xuyên nói: “Có người muốn gặp ngài.”

Hà Yến nhướng mày, “Chẳng lẽ là hắn?”

Phó Tuyết Xuyên cười nói: “Ngài đi sẽ biết, lão phu đã chuẩn bị sẵn ngựa ở bên ngoài rồi.”

Sau đó nhét một tấm ngọc bài cho Hà Yến, “Dùng vật này ra cửa bắc, lão phu chuẩn bị xong hết rồi.”

Hà Yến chắp tay cảm ơn, quay người ra khỏi phòng.

Giục ngựa về hướng bắc, rẽ bụi phóng đến tận bắc giao ngoài thành.

Nam nhân chắp tay đứng trong đình nghỉ mát, mày nguyệt mắt sao, gió bụi mệt nhoài, thấy người đằng trước ghìm ngựa dừng chân, hỏi to một câu, “Ngươi là người hay quỷ?”

Hà Yến ngồi ngay ngắn trên con ngựa cao to, khuôn mặt lạnh tanh, “Lắm lời!”

Người nọ ra đón, “Huynh đệ, đi quỷ môn quan một chuyến, mà ngươi vẫn chưa đổi được tính nết này.”


Hà Yến xuống ngựa, “Sao ngươi còn đích thân đi một chuyến?”

Người nọ nói: “Huynh đệ gặp nạn, Lâm Xương tất nhiên quên mình giúp bạn.”

Hà Yến mắng một câu “Bậy bạ”, nét mặt lại tươi cười.

Lâm Xương cười bước đến, “Ta mặc dù nhận được bút tích của ngươi, nhưng cũng sợ có trá.”

Hà Yến lạnh giọng hừ một tiếng, “Đây trái lại là tình hình thực tế.”

Lâm Xương nắm cánh tay Hà Yến mà đánh liên tục, đáy mắt hơi ướt, “Một năm qua, sợ là không dễ chịu.”

Hà Yến phiền chán đẩy tay hắn, “Vẫn khá hơn ngươi.”

Lâm Xương cười ha ha, “Cũng phải, tiểu Hoàng đế của ngươi một năm nay chèn ép ta không ít, dù không có ngươi, sợ là ta cũng phải phản thôi.”

Hà Yến nói: “Đó là người của ta, ngươi dám phản!”

Lâm Xương lắc đầu thở dài, “Thôi thôi, không phải để lại cho ngươi phản đây sao…”

Hà Yến lườm Lâm Xương, “Không đứng đắn.”

“… Lời đứng đắn không phải không có,” Lâm Xương nghiêm mặt nói: “Mấy vạn người kia khoảng ba bốn ngày là đến, ta đến đây trước, cũng là vì trù tính đại kế với ngươi.”

Thấy Hà Yến sầm mặt, lại nói một câu, “Chỉ cần ngươi nghĩ kỹ rồi, chỉ cần thấy bản thân ngươi đến, chúng ta sẽ lập tức công thành.”

Hà Yến trầm mặc hồi lâu, “Không cần công thành, ta có yêu bài.”

***

Ba ngày sau.

Ngự hoa viên, hoa thơm vươn cao, nắng chiều xuyên qua rừng.

Người đứng bên hồ nước, gấm thạch thanh, sa thủy mặc, thắt đai lưng ngọc ngũ sắc, che không được anh hoa.

Thái giám đứng phía sau cúi đầu, vẻ mặt lại mệt mỏi.

Hôm qua đợi Hà Yến cả đêm ở cổng thành bắc, Thuận Thuận dĩ nhiên mệt mỏi khó giấu.

Hà Yến ném đá xuống ao nước trước mặt, gợn sóng lan ra, không tụ lại nữa.

Thuận Thuận hơi nghiêng đầu, thấy sắc vàng tới gần, giọng cực khẽ, “Chủ tử, Hoàng thượng tới.”

Hà Yến ném đá trong tay đi, quay người lại, nhìn người nọ giáng sa phi ngư bào, nguyệt dung ngọc nhan, thong thả đi đến.

Hỉ Liên thức thời dừng chân, để một mình Hoàng thượng bước đến.

Thuận Thuận thấy thế khom lưng khấu bái, sau đó cũng lui đến bên cạnh Hỉ Liên.

Hà Yến đánh giá Nguyên Kinh vài lần, tiếp tục cười ra tiếng, “Sao hôm nay mặc như tân nương tử vậy?”

Nguyên Kinh sửng sốt, cúi nhìn xiêm y trên người, “Không phải là triều phục sao, giống tân nương tử chỗ nào?”

Hà Yến nói: “Ngươi nhìn xem, màu xiêm y của ngươi còn kiều diễm hơn hoa này mấy phần.”

Nguyên Kinh nói nhàn nhạt: “Mặc màu vàng chán rồi, bèn đổi màu khác.”

“Ta thấy ngươi cả ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngờ ngươi cũng có nhàn tâm nhỉ.” Hà Yến cười khá có thâm ý, “Chẳng lẽ là, nữ vi duyệt kỷ giả dung?”

Nguyên Kinh sầm mặt, “Ngươi ngày càng hỗn xược đấy.”


Hà Yến khẽ cười nói: “Hoàng thượng thứ tội.”

Mắt phượng giận dữ, Nguyên Kinh quay người đi, “Trẫm đi thay xiêm y.”

Hà Yến kéo tay y, giọng khàn khàn, “Rất tốt, tìm một chỗ, ta thay giúp ngươi.”

Nguyên Kinh đang định nổi giận, lại thấy có thái giám lách qua thị vệ, quỳ xuống dập đầu, “Bẩm Hoàng thượng, Đông Nam cấp tấu.”

Nguyên Kinh nghe vậy, hơi nhíu đôi mày bén như đao, “Đem đến đây.”

Hà Yến thu lại nụ cười trên môi, nhìn Hỉ Liên cung kính đem tấu chương thái giám giơ cao qua đầu chuyển giao vào tay Nguyên Kinh.

Thái giám quỳ dưới đất kia chạy vã mồ hôi, cố nén không thở hồng hộc, “Khải bẩm Hoàng thượng, Đại lý tự khanh Dương Liên đang chờ ở ngự thư phòng, nói là nhất định phải gặp được Hoàng thượng.”

Nguyên Kinh cúi nhìn tấu chương trên tay, lệ khí trên mặt đậm dần.

“Quay về ngự thư phòng.”

Sau đó tựa hồ nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Hà Yến, “Trẫm đi một chút sẽ trở lại.”

Hà Yến không nói gì, chỉ hơi gật đầu, xem như xong việc.

Thuận Thuận một cách tự nhiên đi theo sau Hỉ Liên, đi một lúc lâu lại cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu lên phát hiện hoàn toàn không có tăm hơi chủ tử nhà mình.

Dừng bước, Thuận Thuận quay đầu lại nhìn một lúc lâu, lại vòng về, “Chủ tử, ngài còn đứng đây làm gì?”

Hà Yến mặt không biểu cảm, dõi nhìn người nọ đi xa, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất trong liễu lục um tùm, không trông thấy nữa.

Đại lý tự khanh vội vã gặp vua như vậy, cả gan sai người gọi Hoàng thượng về, ngoại trừ điều tra ra việc mưu nghịch, thì không còn việc gì khác.

Lần này đi, khi gặp lại, sợ là phải chĩa đao kiếm vào nhau.

Thuận Thuận đứng bên cạnh đợi một lúc lâu, “Chủ tử?”

Hà Yến nói: “Xuất cung, mau.”

Thuận Thuận hỏi: “Về phủ ạ?”

Hà Yến nói: “Không về được nữa, ra khỏi thành.”

***

Ngự thư phòng.

Dương Liên quỳ dưới đất không hề nhúc nhích, mặc dù đang là cuối xuân đầu hạ, xung quanh toàn là hơi nóng bốc lên, nhưng người này lại mướt mồ hôi lạnh.

Thâm cung màn che, nồng nặc tử khí.

Nguyên Kinh hồi lâu không nói gì.

Dương Liên liều mở miệng, giọng thê lương, “Hoàng thượng… vi thần đáng chết… nói Lâm Xương rắp tâm mưu nghịch không phải là bắn tiếng đe dọa!”

Đầu ngón tay Nguyên Kinh lạnh lẽo, y hơi ngước mắt lên, “Bắc kỵ tới vùng nào rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, cách kinh không đầy trăm dặm.”

Nguyên Kinh khẽ thở ra, “Lui xuống đi.”

Dương Liên ngây ra đó, còn nghĩ chẳng lẽ mình nghe lầm, quỳ nguyên đó không chịu đi, “Hoàng thượng?”


Nguyên Kinh khẽ khoát tay, không muốn nghe hắn nói thêm nữa.

Dương Liên dập đầu, lúc đứng dậy lui về sau, hai mắt trợn tròn lên, vẻ mặt lo lắng.

Chờ người đi rồi, Hỉ Liên trắng bệch mặt quay đầu nhìn Nguyên Kinh.

Mới vừa nghe mưu nghịch, chỉ nghĩ Hoài Hoài trước đây cũng là danh tướng, bèn nói một câu, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài lắm miệng, không bằng nô tài kêu Hoài Hoài đến.”

Nguyên Kinh cầm bút khựng lại, đáy mắt ánh lên sự châm biếm như có như không.

“Không cần.”

Lại nhìn bản tấu Đông Nam binh bại cần gấp viện binh, liền cầm bút viết một hàng chữ nhỏ trên mảnh lụa trắng kia.

Xong xuôi đưa cho Hỉ Liên, “Đem đi cho Kiến Uy tướng quân, kêu hắn cầm mật lệnh này đến Lâm Thành dẫn hai vạn người kia về nam viện quân đi.”

Hỉ Liên cũng không nghĩ nhiều, chỉ dùng hai tay nhận mật lệnh, “Nô tài tuân chỉ.”

Nguyên Kinh lại nói: “Rút trong cung ra ba trăm đới đao thị vệ, bắt Hà Yến trở về.”

***

Ban đêm.

Binh đi trong bóng tối, nối đuôi nhau mà vào.

Bên ngoài ngự thư phòng, bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Binh qua gặp nhau, sát phạt không nghỉ.

Tiểu thái giám sắc mặt tái mét, sấp ngửa chạy, “Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…”

Hỉ Liên sửng sốt, quay đầu trợn mắt mắng: “Đồ ngu xuẩn, chẳng lẽ gặp ma? Còn chút quy củ nào không?”

Thái giám kia hoàn toàn không để ý Hỉ Liên, quên cả quỳ xuống, chỉ run rẩy đứng ở ngoại điện, chầm chậm quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, đáy mắt bỗng nhiên tràn lên một chút quái dị.

Ngay sau đó bên ngoài vang lên vài tiếng rầm rầm, cửa bị phá hé mở, lộ ra bóng đêm như mực.

Thị vệ dính máu tức thì lao vào, ngã xuống đất, vẻ mặt dữ tợn, mắt phủ màu tím.

Cung nhân ngoại điện lập tức ầm lên, ôm đầu trốn như chuột.

Song không một ai hô to hộ giá.

Người hộ giá chết hết rồi, còn gọi ai tới hộ giá, tự mình chạy thoát thân quan trọng hơn.

Trong nội điện choang một tiếng, chén trà trên tay tiểu cung nữ rơi xuống đất, nàng xụi lơ ngã xuống.

Hỉ Liên cứng đờ ở đó, tựa hồ không thể thích ứng với màn đột nhiên tới này.

Trong nội điện, trấn tĩnh nhất ngược lại là Hoàng thượng.

Cúi đầu đặt tấu chương phê dở xuống.

Ngồi ngay ngắn chờ đợi.

Hỉ Liên trừng mắt, thấy Hà Yến thong thả từ sau cửa đi ra, hoa phục gấm dệt, thần sắc lạnh nhạt.

Đáy mắt Hỉ Liên trồi lên chút hỉ sắc, đang định tới cầu cứu hắn, nhưng ý nghĩ này vừa sinh ra, lại lập tức minh bạch.

Hà Yến lướt ánh mắt qua Hỉ Liên, lẳng lặng nhìn người bên trong, không còn bất cứ hành động gì.


Khi nãy trên đường tới đã giết chết ba trăm thị vệ, chính là những người đi bắt mình.

Chỉ mành treo chuông, may mà mình đi trước một bước.

Phía sau binh lính cầm đao xông vào, hàn quang lập lòe, thế như hổ lang.

Ngực Hỉ Liên như bị trúng một kích, khí huyết cuồn cuộn.

Nguyên Kinh cười nói: “Hoài Hoài, ngươi cũng khởi binh tạo phản à?”

Hà Yến nhìn vào mắt y, không rõ là mùi vị gì, “Không phải Hoài Hoài, là Hà Yến.”

Hỉ Liên vừa mới trừng mắt, giơ tay chỉ, môi run run.

“Ngươi… ngươi… tên vong ơn…”

Tiếp đó xụi lơ dưới đất, thất thanh gào khóc.

Không cẩn thận đụng đổ lò hun lưu ly, tro hương từ từ bay lên, lại như gợn sóng lăn tăn bên hồ Tây Tử năm ấy.

Chiều hôm nhạn ngã.

Giang Hoài Cẩn ở phía sau Hà Yến, hai tay nắm chặt chéo áo hắn, nước mắt lóng lánh.

Hà Yến quay đầu nhìn Giang Hoài Cẩn, bất đắc dĩ cười nhẹ, “Đừng khóc.”

Ôm y vào lòng, nắng chiều chiếu lên người, đôi bóng dưới đất quấn vào nhau, phân không ra.

Hiện giờ nghĩ đến, đó quả thật là sự thuần túy cuối cùng.

Từ sau đó, mấy độ lên xuống, không còn phong lưu thuở xưa.

Nguyên Kinh thản nhiên nhìn Hà Yến, vẫn chẳng lên tiếng.

Hà Yến lại chỉ mong y lúc này rơi mấy giọt lệ, túm lấy mình, hoặc đánh hoặc mắng, đều tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Đôi mắt lạnh lẽo như một con dao cùn, đâm không thủng, lại đau buốt.

Nguyên Kinh thì như trút được gánh nặng.

Nghĩ hắn từng nhất kỵ thông mã kiếm Cửu Châu, thiên bôi bất túy chỉ vương hầu.

Lại nghĩ hắn lâm thủy nghênh phong tiếu hồi đầu, vi quân phó cung ẩm cưu tửu.

Đích xác không thích hợp làm kẻ điên.

Lặng im hồi lâu, Nguyên Kinh mới lại mở miệng, “Ngươi khỏe rồi.”

Miệng lưỡi Hà Yến khô khốc, “Ừ.”

“Đóng kịch rất giống.”

“Không giống, ngươi không nhận ra thôi.”

“Ngươi vậy mà lừa trẫm?”

“Ngươi chưa từng lừa ta?”

Nguyên Kinh cười nói: “Ta tính kế ngươi một lần, ngươi lại tính kế ta một lần, hòa nhau rồi.”

“Không hòa được.”


“Ngươi cũng có thể cho ta rượu độc, tru cửu tộc ta.”

“Ngươi không có cửu tộc để tru.”

“Chung quy còn một cái mạng.”

Hà Yến nhìn y, bốn mắt nhìn nhau, “Ta không muốn ngươi chết, vốn cũng không muốn bức ngươi thoái vị.”

Trong mắt phượng ẩn ẩn sự tức giận, “Vậy ngươi đến để thỉnh an?”

Hà Yến bất tự giác nói: “Chúng ta có thể như trước kia không, ngươi nghe ta, ta đi bình tặc.”

“Trước kia?” Toàn thân Nguyên Kinh run lên, sau đó bật cười, “Ngươi nghĩ ta là cái gì? Rốt cuộc cái gì mới là thật?”

“Đều là thật.” Hà Yến nói, “Ta oán ngươi, yêu ngươi, đều là thật.”