Thâm Tỉnh Băng

Chương 5: Gặp nhau

Hoài Hoài co ro trong chăn, trở mình quay mặt về người chết kia, “Sao ta luôn có thể mơ thấy chuyện của ngươi vậy? Giang Hoài Cẩn là ai? Vợ ngươi à?”

Người chết ngủ bên kia không có mảy may động tĩnh.

Hoài Hoài ngáp một cái, “Huynh đệ, ngươi chiếm giường ta ngủ suốt một năm mà ngay cả một câu cũng không nói, chẳng lịch sự gì cả.”

Đợi một lúc lâu, thấy người chết không phản ứng, Hoài Hoài cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn ta nữa, ra khỏi chăn dậy mặc quần áo.

Sau khi gọn gàng rồi, đang định mở cửa thì vừa vặn gặp Du công công bưng chậu rửa mặt vào.

Du công công bị Hoài Hoài va phải, loạng choạng, nước trong chậu đồng tràn ra một ít, ngấm ướt áo bông.

“Tổ tông, mới sáng sớm, ngài muốn đụng chết ta hả?”

Hoài Hoài lui lại mấy bước, nhìn Du công công bưng chậu vào phòng, một tay đóng cửa lại, “Tới đây rửa mặt đi, bữa sáng đã kêu tiểu trù phòng làm xong rồi, chờ lát nữa sẽ đưa đến.”

Hoài Hoài nhíu mày, “Ta muốn đi tìm Xuân Bảo.”

“Ngày mai ta đi tìm với ngài,” Du công công nghĩ chuyện sáng sớm Hỉ công công sai người đến dặn dò, nhúng khăn vào chậu, “Hôm nay ngài không thể đi đâu.”

Hoài Hoài tới lau qua mặt một cách không tình nguyện, “Cả ngày bị nhốt trong viện này, chán lắm.”

Du công công nói: “Ngài trái lại lành sẹo quên đau, ta thấy hôm qua đáng ra nên thiến ngài, cho đau mấy tháng ngài sẽ ngoan ngoãn thôi.”

Hoài Hoài ném khăn vào chậu nước, muốn ra khỏi phòng, bị lão thái giám túm chặt chéo áo, “Ngài khoan đã, đợi lâm triều xong sẽ có người tới gặp ngài, coi như vì cái mạng già này, hãy ngoan ngoãn ở đây một ngày.”

Hoài Hoài không hiểu lắm, “Ai tới?”

Du công công nói: “Ngài không cần quan tâm, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng, đó chính là phúc khí của ta rồi.”


Hai người đang lôi lôi kéo kéo thì một tiểu thái giám mặt chữ điền vàng vọt cầm thực hạp đi vào, chẳng rằng chẳng nói đặt hộp lên bàn ăn bằng gỗ lim, mở nắp bày ra hai đĩa bánh bao, và một bát cháo gạo nếp loãng.

Hoài Hoài không nhùng nhằng với Du công công nữa, theo mùi thơm đi vào buồng, ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến.

Tiểu thái giám mang cơm kia còn chưa đi, lấy ở dưới cùng thực hạp ra một cái bát sứ men xanh, để trước mặt Hoài Hoài.

Nước thuốc đen đặc tỏa ra mùi đắng lờn lợt, làm Hoài Hoài nhăn mũi.

Du công công cuối cùng thở phào ra, “Ăn xong rồi, đừng quên uống thuốc.”

Dứt câu, vội quay người ra khỏi phòng.

Suy nghĩ nhân lúc Hoài Hoài ăn cơm lao đi khóa cửa cung, để đỡ phải theo sau canh chừng, nhọc lòng tốn sức.

Hoài Hoài ăn cơm xong, tiện tay đổ thuốc vào chậu hoa trong góc phòng, khoác thêm áo bông, rồi mở cửa ra ngoài.

Sắc bạc lấn át thông xanh, gió thổi tuyết vờn.

Thái giám cung nữ trong cung đều bận quét tuyết phủi bụi, không ai rảnh để ý Hoài Hoài, Hoài Hoài cũng vui vẻ khi được tự tại, nhìn ngó xung quanh một hồi lâu, thấy Du công công không ở đây, liền chạy chầm chậm tới cửa cung.

***

Tảo triều.

Trên Kim Loan điện, thiên tử tức giận.

Do Bình quân trên chiến sự Bắc cương liên tục tan tác, đương trường lôi Binh bộ Thị lang ra ngoài đánh chết, hạ chỉ lệnh cho Tổng đốc Bắc cương Dương Phương lập tức về kinh gặp thánh, không được chậm trễ.

Ngoài Phúc Thọ điện lại máu thịt bấy nhầy, máu đỏ tươi chảy lênh láng, không bao lâu đã đông lại.


Các đại thần nơm nớp lo sợ, cúi đầu buông tay, không dám hó hé.

Sát khí trên mặt Nguyên Kinh đế ngồi trên long ỷ không giảm nửa phần, “Bãi triều.”

Chúng thần tử hô to vạn tuế, rạp xuống đất dập đầu, mới cẩn thận khom lưng lui ra ngoài.

Hỉ Liên ở bên dưới ghế cửu long sơn vàng thấy Hoàng thượng đứng dậy vội khom lưng tiến lên, theo sau đi ra đại điện.

Do dự không biết có nên nhắc Hoàng thượng chuyện đi thăm Hoài Hoài không.

Đột nhiên gió Tây thổi mạnh, rơi tuyết đọng trên mái cong, bông tuyết lả tả bay.

Nguyên Kinh dừng chân, đứng cạnh cột cẩm thạch bàn long ở ngoài điện, y phục gấm vóc màu vàng thêu rồng bị gió thổi muốn bay lên.

Hỉ Liên ngẩng đầu, thấy mặt người nọ bị nắng chiếu, trắng đến trong suốt.

Nguyên Kinh nhìn nơi xa, trên mặt lại hoàn toàn mất đi lệ khí, thêm vài phần xinh đẹp.

Hỉ Liên nhìn theo, chỉ thấy bên trong thâm cung tuyết trắng vô tận này, không biết hồng mai cung nào nở rực rỡ, thò đầu ra, như ngọn lửa đốt lên vài điểm đỏ, gai mắt như máu, chờn vờn trong gió thành từng đám.

Nguyên Kinh nhàn nhạt hỏi: “Hắn hiện ở tại nơi nào?”

Hỉ Liên vội vàng cúi đầu, “Hồi bẩm Hoàng thượng, hiện tại đã dọn đến Họa Vũ cung, chính là nơi ngày trước Liên thái phi ở, từ lúc Liên thái phi hoăng, Họa Vũ cung bỏ trống mấy năm, gần đây mới quét dọn cho hắn vào ở.”

Nguyên Kinh nói: “Bãi giá, đi Họa Vũ cung.”

Hỉ Liên sửng sốt, nhìn tứ trảo kim long quan trên đầu Hoàng thượng, “Hoàng thượng, thứ cho nô tài lắm miệng, nên thay thường phục rồi đi, Họa Vũ cung đường sá xa xôi, nô tài sợ Hoàng thượng mặc triều phục sẽ mệt…” (Tứ trảo kim long quan là mũ có rồng vàng bốn chân)


Nguyên Kinh gật đầu, không nói gì nữa.

Lên long liễn, cùng Hỉ Liên về cung thay y phục, sau đó đi đến Họa Vũ cung.

***

Cửa Họa Vũ cung lâu năm không tu sửa, sơn son loang lổ, lộ ra lớp gỗ bên trong, cực giống vết thương thối rữa mưng mủ.

Hoài Hoài tìm một hòn đá từ góc tường cung tan hoang, đập cái khóa đen sì kia một lúc lâu.

Xích sắt chỉ bị đập móp mấy lỗ, ngoài ra không có dấu hiệu nào khác cho thấy bị hỏng.

Hoài Hoài ném hòn đá, ngẩng đầu nhìn tường cung màu son mà ngẩn người.

Không bao lâu lại có chủ ý.

Du công công dẫn một đám cung nhân bận rộn làm việc, nghĩ đã đến giờ, đống tạp nham trước mắt khiến hắn càng nôn nóng.

Hoàn toàn không có thời gian nghĩ Hoài Hoài đã đi đâu, dù sao thì cửa đã bị khóa bằng xích sắt, hắn cũng chẳng chạy được đi đằng nào.

Hoài Hoài thấy Du công công bưng khay vào phòng, liền chuyển tới cây dương đại thụ cạnh tường cung mé Tây, nhổ nước bọt vào bàn tay, cong lưng lấy sức, từ từ trèo lên cây.

Hoài Hoài ôm thân cây cẩn thận nhích lên, khó khăn tới gần tán cây, ước lượng độ cao xấp xỉ tường cung, lúc này mới bạo gan, run rẩy giơ chân qua.

Ngói vàng trên tường bị Hoài Hoài giẫm lên, rơi một mảnh xuống mặt đất bên ngoài tường cung, vỡ làm đôi.

Cuối tuyết địa này bỗng vòng ra vài đôi giày đen, dẫn long liễn màn che gấm vàng, mỗi lúc một gần hơn.

Trán Hoài Hoài rịn mồ hôi, chỉ nghĩ làm sao mới có thể ôm đầu tường này, hoàn toàn không phát hiện đội ngũ bên dưới.

Một đội người đến cửa Họa Vũ điện, Hỉ Liên kêu ngừng long liễn, ngẩng lên nhìn cái chân trên tường, mặt hơi cứng lại.

“Ai ở trên đó?”


Hoài Hoài nghe tiếng kêu phía dưới, còn cho là bị Du công công nhìn thấy, liều nhắm mắt trực tiếp nhảy lên đầu tường.

Nhảy lên như vậy làm ngói vàng trên đầu tường rào rào rơi xuống, đập hết xuống đất, còn có vài mảnh suýt rơi vào ngựa kéo liễn, tuy ngựa trong cung đều được huấn luyện nghiêm chỉnh song cũng bị dọa không nhẹ, cào móng hí lên, long liễn hơi lắc lư.

Hỉ Liên lập tức sầm mặt, “Lớn mật!”

Hoài Hoài khó khăn lắm mới ổn định thân thể, liều mạng bò lên tường, nhìn xuống đất.

Đội nhân mã kia trợn mắt lên, nhìn hết sang bên này.

Xe ngựa được vây chính giữa hoa lệ vô cùng, phía sau rèm gấm bỗng xuất hiện một bàn tay trắng như ngọc, vén rèm, lộ ra một khuôn mặt.

Nguyên Kinh nhíu mày nhìn ra ngoài, vừa vặn gặp ánh mắt người nọ trên tường.

Đôi mắt trong veo sáng ngời trên tường đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng rực, vậy mà có nét trẻ con mình chưa thấy bao giờ.

Nhưng không bao lâu, chính là sự tham lam tàn nhẫn quen thuộc.

Hoài Hoài sững sờ trên tường, trong đầu như bị lửa đốt.

Có tình cảm bí ẩn không thể cho ai biết bành trướng trong nội tâm, hệt như dã thú, muốn nhai nát, cắn nuốt, từng chút ăn người này, hoặc là muốn ăn vào thân thể người này.

Phải hình dung người trong kiệu như thế nào đây, trên đời này vô vàn người đẹp, nhưng mặt mày người này lại in vào tim mình, chỉ nhìn một cái liền gợi lên thiên lôi địa hỏa, không cách nào dằn xuống.

Đôi mắt đen kịt sau màn cũng đang trừng mình, sau bối rối thoáng qua một chớp mắt, là sự thâm thúy giá lạnh thấu xương.

Hoài Hoài rất phấn khích, đến nỗi hạ thân phồng lên, ép vào đầu tường gồ ghề, cực khó chịu.

Nguyên Kinh căng thẳng, mắt hạ xuống, buông rèm.

Hỉ Liên nhìn Hoàng thượng một cái, thay đổi rất nhỏ kia chung quy trốn không nổi ánh mắt giỏi xem sắc mặt, “Hoàng thượng…?”

Giọng nói sau màn hờ hững, lại ẩn chứa sự phẫn nộ, “Bãi giá! Hồi cung!”