Thâm Tỉnh Băng

Chương 35: Độc chết

Hôm sau, khi Hỉ Liên đến Họa Vũ cung tuyên chỉ, Hoài Hoài đã bệnh nặng liệt giường.

Tuy hôm qua bị trói trên giường lò cả đêm, vốn không nên bị lạnh, nhưng Hoài Hoài vẫn nhiễm lạnh, gần trưa liền sốt cao.

Lúc này đang nằm mê man trên giường lò, chưa được giọt nước nào vào miệng.

Xuân Bảo ngủ trong buồng trái lại sắc mặt tươi tắn, ngáy o o, thói quen nhai miệng không vẫn chưa chịu sửa.

Mặc dù buổi sáng Liên Châu đã tới nới dây, thế nhưng trói một đêm tay chân Hoài Hoài vẫn tê cứng.

Hoài Hoài cuộn tròn trên giường, trán rịn mồ hôi.

Bữa sáng trên bàn đã không còn hơi nóng, Hoài Hoài nhìn lướt qua, song không thấy thứ thuốc thường ngày nữa.

Hỉ Liên mở cửa vào phòng, nhìn người trên giường, quay đầu quở mắng Liên Châu đi theo, “Sao người như thế rồi mà còn không mời thái y đến?”

Liên Châu bị mắng đáy mắt đầy oan ức, mà cũng không dám cãi, chỉ ngập ngừng nói: “Hồi bẩm công công, sáng sớm nô tỳ đã đi mời rồi, nhưng Hứa thái y thà chết không chịu đến, nô tỳ cũng chẳng có cách gì…”

Hỉ Liên hừ lạnh một tiếng, “Thật ngu xuẩn, Hứa thái y là ngự y đứng đầu Thái y viện, không có khẩu dụ của Hoàng thượng, há là ai cũng mời được. Gọi ông ta không được, còn không biết đổi người khác?”

Liên Châu nghe vậy mắt rưng rưng, “Nô tỳ biết rồi, nô tỳ sẽ đi mời ngay.”

Nói xong, liền quay người đi.

Hỉ Liên đặt tay lên trán Hoài Hoài, nhíu mày nói: “Sáng sớm đã sốt thế này, đến tối phải làm sao mới được…”

Hoài Hoài dựa lên gối mềm, như không nhìn thấy Hỉ Liên, chỉ nghiêng mắt chăm chú nhìn bên kia bàn ăn, như thể cũng có một người ngồi ở đó.

Thái giám bên cạnh mở miệng: “Hỉ công công, người bệnh nặng thế này, có chuyển đi không?”

Hỉ Liên lấy tay về, thần sắc bình tĩnh, “Thánh dụ há có đạo lý không tôn trọng. Vả lại, sốt cao không phải là bệnh nặng, Vị Ương cung cũng tốt hơn nơi này nhiều, không có gì để thu dọn, ngươi hãy kêu hai người vào, đỡ hắn lên kiệu, khiêng qua là được.”

Thái giám vâng một tiếng, ra ngoài gọi người vào.

Hỉ Liên thở dài, quay người ra khỏi phòng, lại nghe kẻ trên giường nói một câu, “Quá hoang đường, cho dù ta buồn, cũng không phải vì tin những điều ngươi nói…”

“Ta chẳng qua là, sốt cao khó chịu thôi.”


“Ta không muốn hận y, ngươi nhiều lời vô ích.”

***

Ninh tần đột nhiên run tay, đánh rơi thìa bạc vào bát canh, “Cái gì? Hoàng thượng muốn tra!”

Tử Trúc mặt mày trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lo lắng, “Chính thế ạ… Nương nương, phải làm sao đây…”

Bát sứ men xanh đặt lên bàn cộp một tiếng, bắn ra một ít nước canh trong veo.

Ninh tần nhíu đôi mày ngài, “Cẩu nô tài làm việc không nên hồn, chuyện đơn giản thế mà cũng để lộ dấu vết.”

Tử Trúc vội vàng bước lên vuốt ngực cho Ninh tần, tay lại run rẩy, “Nương nương đừng tức giận, coi chừng hại người.”

Vừa khuyên vừa thầm nghĩ, nếu Tú Tú thực sự bị người của Hoàng thượng điều tra ra, hoạn quan không căn cũng chẳng có cốt khí, tất sẽ khai ra Ninh tần, tới lúc đó mình khó tránh khỏi liên lụy, nghĩ đến đây tay liền run dữ hơn.

Ninh tần đẩy Tử Trúc ra, “Kêu Tiểu Lý Tử đến.”

“Nương nương?”

Ninh tần trợn mắt, “Ngây ra làm chi? Không muốn chết thì mau kêu hắn đến.”

Tử Trúc nghe vậy hớt hải quay người chạy đi, mới ra cửa liền đụng phải một tiểu cung nữ, cung nữ kia đang bưng một chung thuốc dưỡng thai, bị Tử Trúc va trúng, chung thuốc rơi xuống đất vỡ tan.

Ninh tần nghe tiếng động này trong lòng căng thẳng, chỉ tiểu cung nữ mà mắng, “Đồ mắt mù, xui xẻo!”

Tiểu cung nữ sợ hãi quỳ thụp xuống, “Nương nương tha mạng.”

Ninh tần vung tay, “Lôi ra ngoài vả miệng.”

Nói xong, tiểu cung nữ nọ liền khóc sướt mướt bị một cung nữ lớn tuổi hơn lôi ra khỏi điện.

Ninh tần dùng đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc khẽ chống đầu, khuôn mặt phù dung hằm hằm tức giận.

Tiếng vả miệng bên ngoài vang lên liên tục, cùng với tiếng cung nữ kêu khóc cầu xin, càng khiến người ta phiền lòng hơn.

Trời âm u như muốn đổ tuyết.

Tính ngày, thì Hoàng thượng đã suốt một tháng không lộ diện rồi.

Trong phòng, khóe mắt phi tần buông xuống hơi động nhẹ, lại lăn dài một giọt nước mắt lóng lánh.

Ninh tần thở ra một hơi dài, nghẹn ngào nức nở.

Tử Trúc dẫn Tiểu Lý Tử vào, thấy Ninh tần như thế, cùng sợ hãi quỳ xuống.

“Nương nương, long thai quan trọng.”

Ninh tần nghe vậy, nước mắt càng như châu đứt dây, nhìn Tiểu Lý Tử mà gằn từng chữ, “Tiểu Lý Tử, nếu bản cung có việc gì, các ngươi đừng ai thoát được can hệ.”


Tiểu Lý Tử quỳ dưới đất dập đầu thật mạnh, “Chỉ cần nương nương nói một câu, Tiểu Lý Tử muôn chết không từ.”

Tử Trúc cũng đỏ mắt theo, lại không quên đưa mắt ra hiệu cho xung quanh lui đi.

Chờ những kẻ không phận sự trong noãn các lui sạch, Ninh tần mới lại mở miệng, “Tiểu Lý Tử, trong cung còn ít mã tiền cuối cùng, ngươi đem chúng đi nấu hết, đổ cho cẩu nô tài Họa Vũ cung kia, nếu không thành thì ngươi cũng không cần quay lại nữa.”

Tiểu Lý Tử sắc mặt trắng bệch, hai chân run lẩy bẩy, “Nô tài biết, nô tài sẽ đi làm ngay.”

***

Trời âm u mây lè tè, còn chưa vào đêm mà Họa Vũ cung đã lẻ loi ánh nến.

Lúc Tú Tú tỉnh lại, trên bàn gỗ kế bên thắp nửa đoạn nến đỏ.

Do phòng ốc đang ở hướng mặt về đông đưa lưng về tây, đợi đến khi mặt trời ngả về tây, sẽ tối hơn các phòng khác rất nhiều.

Cửa két một tiếng, bước chân rón rén như mèo, rất cẩn thận.

Tú Tú nằm bẹp trên giường, quay đầu không được, chỉ hỏi một câu khô khốc, “Ai?”

Người phía sau nhìn ra ngoài, thấy không có ai, liền vội vàng đóng cửa.

Tú Tú trợn mắt, rất cảnh giác, “Ai đó?”

Nhưng người nọ vẫn không đáp, chỉ tiến lại gần hơn, thổi tắt nến.

Tú Tú sợ hãi vô cùng, cố nén đau nhổm dậy, quay đầu lại nhìn.

Mặt Tiểu Lý Tử y như người chết, trắng đến hãi người, hắn tiến lại, cười âm trầm, hệt như tiểu quỷ đòi mạng của Diêm vương.

“Lý Đức Thắng…” Môi Tú Tú run run, “Ngươi… ngươi… đến làm gì?”

Tiểu Lý Tử đặt thực hạp lên bàn gỗ bên cạnh, đẩy đoạn nến chưa cháy hết xuống đất, lăn vào trong bóng tối dưới gầm giường, không tìm thấy nữa.

“Tú công công, nghe nói ngươi bị đánh, ta đến thăm ngươi thôi…”

Tú Tú nhìn chằm chằm đôi tay quắt queo của Tiểu Lý Tử lấy một cái lọ sứ cổ nhỏ thân to trong thực hạp, trên mặt chết cứng, “… Đây là… đây…”

Tiểu Lý Tử cười rút nút lọ, nước thuốc bên trong còn ấm, phả ra mùi đắng, “Đây là thuốc nương nương ban cho ngươi, uống nó rồi công công sẽ chóng khỏi…”

Ở trong cung làm nô tài nhiều năm, giờ khắc chết người này, trong lòng Tú Tú dĩ nhiên hiểu rõ.

Bất chấp đau, Tú Tú giãy giụa muốn xuống đất, nhưng bị Tiểu Lý Tử đè lại, “Tú công công, ngươi bị thương nặng như vậy, ta thấy ngươi nên tĩnh dưỡng thì hơn…”

Tú Tú môi tím tái, giọng run rẩy, “Lý công công… ta đối xử với ngươi không tệ mà…”

Tiểu Lý Tử bóp cằm Tú Tú, trên đầu lồi gân xanh, “Bớt nói nhảm đi!”

Tú Tú hai mắt lồi ra, liều chết giãy giụa, móng tay bấu vào tay Lý Đức Thắng rướm máu.


Nước thuốc đen đặc chảy ra khóe miệng, song chảy vào cổ và chui vào phế phủ nhiều hơn.

Trong bóng tối, hai người vật lộn chốc lát, cuối cùng theo một cánh tay buông thõng xuống mà quay về tĩnh mịch.

Tiểu Lý Tử thả kẻ co quắp xuống, tìm một mảnh vải lau khô thuốc trên khuôn mặt dữ tợn kia, bấy giờ mới nhân trời tối mà yên ắng rời đi.

Bên ngoài gió thổi bóng lay, mây tuyết mịt mù.

Trời càng tối hơn.

***

Bận rộn ở Vị Ương cung cả ngày mới sắp xếp xong cho Hoài Hoài, Hỉ Liên thở một hơi, chạy tới ngự thư phòng.

Vào điện, vừa vặn Nguyên Kinh cũng phê tấu chương sắp xong.

Trên long án chỉ còn mấy bản tấu cuối cùng, Nguyên Kinh tựa hồ tâm trạng không tệ, vẻ mặt ôn hòa, trông càng tuấn tú hơn.

Hỉ Liên khom người đứng bên, lấy chén trà trên đĩa của thái giám dâng trà, đặt cạnh tay Nguyên Kinh.

Nguyên Kinh lật tấu chương trên tay, không ngẩng đầu lên, “Dọn qua rồi?”

Hỉ Liên nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đã dọn qua rồi.”

Suy tư giây lát, lại tiếp: “Nhưng mà thân thể không khỏe lắm.”

Nguyên Kinh khẽ nâng mi mắt lên, “Không khỏe thế nào?”

Hỉ Liên cúi đầu nói: “Đêm qua trời lạnh, sáng sớm liền sốt cao, nô tài đã sai người mời thái y đến khám, thái y nói không đáng ngại, kê ít thuốc uống là khỏi thôi.”

Nguyên Kinh gác bút, “Người đã khỏe chưa?”

Hỉ Liên dừng một thoáng, “Hồi bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa.”

Nguyên Kinh đứng dậy, vân rồng như ẩn như hiện trên thường phục màu vàng, khẽ cử động là sẽ lăn tăn như gợn sóng.

“Trẫm đi thăm hắn một chút.”

Hỉ Liên cung kính nói: “Nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Nguyên Kinh chậm rãi ra khỏi điện, “Không cần, đi tới là được.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, không nói gì nữa, theo sau Hoàng thượng ra khỏi ngự thư phòng.

Lại nói Vị Ương cung kia, từ lúc dựng đã hết sức hoa lệ, vàng son rực rỡ.

Cung nhân so với cung thường cũng nhiều hơn gấp ba, mới có thể lo liệu nổi.

Thế nhưng Hoài Hoài không phẩm không cấp, phân lệ kém xa tần phi, nên cung nhân phân đến hầu hạ cũng không nhiều, thành thử Vị Ương cung này lại trống vắng chưa từng thấy.


Từ Vị Ương cung đến ngự thư phòng, không cần kiệu, chỉ một chén trà là đến nơi.

Nhưng chỉ một lúc như vậy, chờ Hoàng thượng đến Vị Ương cung thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen rồi.

Cung nữ cầm đèn của Vị Ương cung váy áo lả lướt, mạn diệu nhu mỹ.

Nghe Hoàng thượng giá lâm vội khom người khấu bái.

Thị vệ tùy tùng rất thức thời đứng chờ ở ngoài điện, cung nhân Vị Ương cung cũng đều quỳ ở cửa đại điện.

Chỉ có mình Hỉ Liên theo sau Nguyên Kinh vào điện.

Màn gấm tầng tầng, trong tòa cung điện rộng lớn lại trống vắng không một bóng người.

Nguyên Kinh dừng bước cạnh vách ngăn, đầu ngón tay vén tấm màn trắng như tuyết che kín, trên long sàng rộng lớn chăn đã tung lên, nhưng không có một ai.

Cái bóng cao lớn từ tấm màn cạnh cây cột sơn đỏ rồng uốn đi ra, chăm chú nhìn phần gáy trắng như ngọc trước mắt, đột nhiên giơ tay ra.

Lưng Nguyên Kinh căng lên, sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng còng.

Có người từ sau lưng vòng qua ôm chặt lấy y, mạnh tay mà không mất đi sự ôn nhu.

Nguyên Kinh đáy mắt âm lãnh, đang muốn nổi giận, lại nghe giọng nói khàn khàn của người nọ.

Hoài Hoài sốt đến hồ đồ, mặt nóng bừng dán lên gáy Nguyên Kinh, mười ngón tay đan trước thắt lưng y, “… Ta chỉ trông ngóng ngươi đến…”

Hỉ Liên trợn tròn mắt, “Không biết quy củ… ngươi thật to gan…”

Trong mũi toàn là mùi đàn hương thoang thoảng, Hoài Hoài hít hít, bất tự giác cười, “Ta biết ngươi tốt với ta, Hà Yến chỉ lừa ta thôi.”

Nguyên Kinh đột nhiên thay đổi chủ ý.

Những ngón tay vốn muốn giật Hoài Hoài ra hạ xuống, lại đặt lên đôi tay nóng hổi trên hông.

Hoài Hoài mơ mơ màng màng cảm thấy tay lạnh, nắm lấy theo phản xạ.

“Hoài Cẩn…”

Hỉ Liên trơ mắt nhìn thiên tử vẻ mặt giận dữ bị người ta kéo vào sau vách ngăn điêu hoa, quay người, buông màn, không thể nhìn thấy nữa.

Nến đỏ cháy rực, ánh trăng bàng bạc.

Giữa quang ảnh, Vị Ương cung lại bị chiếu rọi rực rỡ tột cùng.

Nguyên Kinh từ đầu đến cuối không nói một lời, Hỉ Liên cũng không dám ngăn cản, nghĩ tới vẻ tức giận phức tạp trên mặt Hoàng thượng, vừa như ngầm đồng ý, vừa không tình nguyện, thật sự là bản thân lão bình sinh chưa thấy bao giờ.

Hỉ Liên ngây ra trong nội điện, đi không được ở không xong, đứng yên nửa giờ liền như đã nghĩ thông, quay ra ngoài điện chờ, trước khi đi không quên thổi tắt ngọn nến bập bùng.

Tổng quản nội giám chờ ngoài cửa, nhìn thấy trong điện tối đi, dáng người từ trong bóng đêm đi ra lại chỉ có mình Hỉ Liên.


Vội vàng khom lưng tiến lên, “Hỉ công công… việc này…”

Hỉ Liên cúi nhìn thẻ bài trên tay tổng quản nội giám, “Cầm về đi, đêm nay… có người thị tẩm rồi.”

Nội điện u tĩnh, trừ tiếng hít thở đều đều bên tai ra, thì không còn tiếng động nào khác.

Người trên giường, mặc nguyên quần áo mà nằm, như keo như sơn.

Nguyên Kinh bị Hoài Hoài ôm cứng ngắc, hoảng sợ mở mắt, hoàn toàn không buồn ngủ.

Nhưng người ngủ say sau lưng lại khác với ngày xưa, rất im lặng, thỉnh thoảng nhúc nhích, cũng nắm chặt các ngón tay, sợ mình chạy mất.