Thâm Tỉnh Băng

Chương 10: Thị vệ

Tiếc rằng lão Thái y kia quá nhanh chân, Du công công đuổi theo hết nửa con đường cũng không kịp.

Du công công chỉ đành hậm hực đeo hòm thuốc về phòng, chưa đi được hai bước đã nghe giọng nói tức giận của Hoài Hoài trong buồng, “Thái y này còn xấu hơn, đổi nữa!”

Du công công lập tức giậm chân, “Uổng cho ta hầu hạ ngài bao năm! Ngay cả ta mà cũng không nhận ra hả?”

Hoài Hoài nhìn kỹ lại, liền nằm xuống lần nữa.

Du công công rất bực, thấy Xuân Bảo vào liền ném luôn hòm thuốc đi, ra ngoài cho nguôi.

Xuân Bảo ngáp dài, nằm xuống chảy hai dòng nước mũi, “Thái y tuấn tú kia vẫn chưa đến à?”

Hoài Hoài chán muốn chết, lấy cái hộp nhỏ đựng bánh, miễn cưỡng nói: “Đúng vậy, đến một lão đầu tử, lãng phí bao nhiêu thời gian của ta, nếu thực sự để lão chữa khỏi, ta phải làm thế nào…”

Xuân Bảo thấy Hoài Hoài mở hộp bánh liền nín thở dòm lom lom.

Hoài Hoài nhìn bánh một cái, cau mày, môi mấp máy, như là có chuyện muốn nói.

Xuân Bảo hồi hộp đứng tại chỗ, hai tay siết đỏ lên.

Hoài Hoài cầm một miếng bánh, còn chưa đưa đến dưới mũi, bánh đã vỡ tan rơi đầy bàn.

Xuân Bảo vội giải thích: “Chắc ngươi có điều không biết, bánh này cho nương nương dùng, dĩ nhiên đặc biệt giòn, cách nướng cũng không giống các loại bình thường, vào miệng tan ngay chính là chỗ đặc sắc của nó…”

Hoài Hoài cả giận nói: “Ta còn chưa vào miệng thì thứ này đã hóa thành tro rồi…”

Xuân Bảo nói: “Ừ, lần sau nhanh tay một chút là được.”

Hoài Hoài phất tay: “Đổi món khác đi.”

Xuân Bảo lúng túng cất bánh đi, “Dù sao thì Thái y tuấn tú kia cũng không chỉ đến một ngày, tới lúc đó ta lại đi ngự thiện phòng lấy ít nữa là được.”

Hoài Hoài lại nằm xuống, “Được.”


***

Đợi đến giữa trưa, Du công công bưng than đá đến phòng Hoài Hoài, lại thực sự gặp một Thái y trẻ tuổi vào cung.

Hẳn là Hứa thái y trở về bẩm rõ tình hình bên trên đáp ứng, lại phái một người khác.

Thái y trẻ tuổi này quả thật tướng mạo đẹp, mặt nhỏ mi cong, môi son răng ngọc.

Thấy Du công công liền mở miệng: “Xin hỏi công công, nơi này là Họa Vũ cung à?”

Du công công dừng chân, “Đúng thế.”

Thái y trẻ tuổi hơi gật đầu, “Vậy thì đúng rồi, nghe nói ở đây có bệnh nhân cần chạy chữa gấp…”

Du công công thoáng sửng sốt, nghĩ bên trên còn thật sự phái tới một người tướng mạo đẹp, vội vàng bưng cơm canh dẫn Thái y vào nhà.

Vào cửa phát hiện gian ngoài không một bóng người, Du công công bỏ than đá vào lò đồng, thấp giọng lẩm bẩm, “Tên này chân đã bỏng thành móng heo mà vẫn chạy được.”

Thái y trẻ tuổi là người cẩn trọng, đưa mắt nhìn Du công công một cái, “Trong nhà có tiếng ngáy rất nhỏ, hẳn là có người.”

Du công công nghe vậy giơ tay vén màn.

Nằm chàng hảng trên giường, trừ Hoài Hoài ra thì không còn người thứ hai.

Du công công vội vàng lay hắn dậy, “Tổ tông, Thái y đến khám bệnh.”

Hoài Hoài ngủ đến mơ hồ, nghe hai chữ Thái y vội vàng trùm chăn.

Du công công nhìn Thái y một cái, lại lôi chăn, “Tổ tông?”

Người trong chăn bông quát: “Chờ chút!”

Thái y trẻ tuổi bước ra gian ngoài, bỏ hòm thuốc xuống, lấy gối kê để bắt mạch.

Hoài Hoài ở dưới chăn vuốt tóc chỉnh xiêm y, lúc này mới tung chăn ra.

Du công công nhìn kẻ mới còn rối bù chỉ chớp mắt đã sạch sẽ thanh lịch như vậy, rất đỗi sửng sốt, “Ngài…”

Hoài Hoài ngồi dậy, nhìn ra ngoài, “Thái y đến rồi à?”

Đang nói chuyện thì Thái y trẻ tuổi ấy vừa vặn vào buồng, cùng Hoài Hoài nhìn nhau một cái, lại nhìn đôi chân sinh mủ kia.


Hoài Hoài ngắm Thái y trẻ tuổi từ trên xuống dưới mấy lần, “Ngươi là Thái y?”

“Chính thế?”

“Là Thái y tuấn tú nhất trong hoàng cung?”

“Không dám nhận, không dám nhận, Thái y viện này kiệt giả đông đảo, hạ quan không dám cao ngạo.”

“Thế không được, ta muốn tìm Thái y tuấn tú nhất Thái y viện khám bệnh cho ta.”

“… Bệnh giả nên coi trọng y thuật của y giả, há có thể xét diện mạo mà chọn người chữa.”

Hoài Hoài rất ảo não, “Ngươi cứ kêu người tuấn tú nhất Thái y viện đến là được, làm gì mà lắm lời quá vậy.”

Thái y trẻ tuổi nghe thế, không nói một lời, quay người ra ngoài thu dọn hòm thuốc.

Du công công thấy vậy, cầm hòm thuốc lão Thái y hôm qua để quên, đuổi theo ra ngoài phòng.

Thái y trẻ tuổi đang định mở miệng, Du công công vội chặn lại: “Thái y không cần nói, ta biết, tuy là đại nhân không chấp tiểu nhân, nhưng tên này khinh người quá đáng.”

Thái y trẻ tuổi cười cười, mở miệng, không ngờ bị Du công công giành trước, “Thái y, lại nói tướng mạo anh tuấn thì thế nào, bằng tướng mạo ngài, so với hắn sợ là chỉ hơn chứ không kém, tiểu tử này cũng nên đái một bãi ra tự soi mình đi.”

Thái y trẻ tuổi hít sâu lấy hơi, nhưng vẫn không xen vào được.

Du công công đeo hòm thuốc của lão Thái y lên vai hắn, “Đây là hôm qua Hứa thái y bỏ quên, phiền ngài chuyển giao cho.” Thái y trẻ tuổi lúc này mới mở miệng, “Khi nãy ta muốn bảo ngươi trở về nói lại một tiếng, Thái y viện này trừ ta ra, phần lớn qua tuổi nửa trăm, không hề có ai tuấn tú, mong rằng hắn tâm tính đàng hoàng, dưỡng thương cho khỏe mới là đúng đắn.”

Du công công khom lưng gật đầu, “Thái y nói phải, ta nhất định sẽ chuyển lời.”

Thái y trẻ tuổi chỉ khoát tay, đoạn quay người đi.

Có tiểu thái giám đem bữa trưa vào, lần này không cầm thực hạp, mà hai tay bưng đĩa sứ lớn đậy kín.

Du công công về phòng, thấy Xuân Bảo đã ở trong phòng, ngồi trên ghế đẩu cạnh giường nói chuyện với Hoài Hoài, đôi mắt ấy dòm lom lom cái đĩa, không mảy may dời đi.

Hoài Hoài nhìn chân mình đăm đăm, thở dài, “Phải làm thế nào đây, bệnh sắp xong rồi, mà đến mấy Thái y đều không phải là y.”

Vị giác Xuân Bảo xưa nay linh mẫn, ngửi qua liền biết diệu dụng trong đĩa sứ, không nhịn nổi nuốt nước bọt, “Xong rồi? Xong rồi thì phải ăn, kẻo nguội sẽ không thơm.”

Hoài Hoài nhìn lên, vừa vặn thấy Du công công, vội nói: “Lần sau kêu người đẹp nhất tới.”

Du công công mở lồng che, đĩa trắng thịt đỏ, trong phòng tức thì thơm phức.

Xuân Bảo bất tự giác đứng dậy, nhìn chằm chằm đĩa bát trân xào kia. (Bát trân là tám loại nguyên liệu nấu ăn quý)


Du công công vẫn chưa chú ý, chỉ lo cúi đầu loay hoay bát đũa, “Ban nãy Thái y đó nói, trừ hắn ra thì Thái y viện chỉ còn một đám lão đầu tử, ta đi đâu tìm Thái y tuấn tú, vả lại ngài có thể khám Thái y đã là được thánh sủng rồi, há cho ngài chọn tới lựa lui.”

Hoài Hoài như toàn thân mất sức, “Vậy phải làm sao cho được?”

Du công công quay đầu nhìn Xuân Bảo, “Y đi không được, ngươi cõng y tới đây, ăn xong lại cõng về.”

Xuân Bảo ngơ ngác đáp một tiếng, dùng tay áo chùi miệng, chạy tới thức ăn.

Du công công tát gã một phát, nghiến răng nói, “Nhãi con! Kêu ngươi cõng người lại đây, ngươi tự mình tới là cái chó gì?”

Xuân Bảo bị tát nổ đom đóm mắt, nhưng hình như cũng quen rồi, quay lại cõng Hoài Hoài.

Tâm tư Hoài Hoài còn nằm trên chuyện vừa rồi, thấy Xuân Bảo tới, đang định nói chuyện thì lại bị gã ôm ngang khỏi giường.

Xuân Bảo này mặc dù đậm người, chung quy cũng là một đứa trẻ, thân cao không hơn năm thước, bế Hoài Hoài to con không phải là trầy trật bình thường.

Xuân Bảo mặt đỏ lên, cổ lồi gân xanh, gầm một tiếng, làm Hoài Hoài rơi bịch xuống đất.

Dưới tình thế cấp bách, Hoài Hoài chỉ muốn đứng dậy, không ngờ chân vừa chạm đất lại đau như dùi tim khoét xương.

Hoài Hoài la lên, nhào tới Du công công.

Du công công bị hai người dọa không nhẹ, đứng tại chỗ ngây ra một hồi, lập tức bị Hoài Hoài đẩy lên giường lò.

Không cẩn thận đụng trúng đĩa bát trân xào trên bàn ăn, làm đổ ụp hết xuống giường.

Xuân Bảo hơi loạng choạng, ổn định thân thể, vội vàng đi lên thu dọn.

Du công công bị đụng nổ đom đóm mắt, thấy Xuân Bảo dùng đôi tay nhem nhuốc nhặt đồ ăn vào đĩa sứ trắng tinh, càng tức không để đâu cho hết, đi tới đạp gã một phát, “Đồ con lừa! Cõng một người cũng không xong.”

Hoài Hoài dưới đất đau đến độ mặt dài thêm mấy tấc, run rẩy trèo lên giường lò, “Đau chết lão tử… Lần này sợ là trứng cũng bể nát rồi…”

Du công công vội đỡ hắn lên giường, “Ngài hãy ở lại đây, ta kêu tiểu trù phòng làm ít cơm canh mang tới.”

Dứt lời, lại đá Xuân Bảo khom lưng phủi phành phạch một phát, “Dính đất rồi, bẩn quá, xong luôn rồi.”

Xuân Bảo ngẩng đầu lên, bưng bát trân xào đã nhặt lại, rất là xót, “Nghe thơm quá, đổ tiếc ghê.”

Du công công hừ khẽ, “Ngươi thích thì ăn đi.”

Nói xong liền phủi bụi trên y bào, quay người ra ngoài.

Xuân Bảo vui mừng cầm đũa gom đồ ăn trong đĩa lại, xong xuôi lại gác đũa, bưng đĩa lên dốc vào miệng.


Trong cổ họng kêu ừng ực, to hơn nhiều tiếng heo táp trong máng.

Hoài Hoài há hốc mồm, “Ngươi lại dùng đũa theo cách này, thật là mở mang kiến thức…”

Thấy Xuân Bảo vừa dốc vừa nhai trông như muốn liều mạng, lại đẩy cơm ra phía trước, “Ăn ít cơm kẻo mặn.”

Xuân Bảo như không nghe thấy, chỉ lo ăn thịt, mới nửa chén trà đã vét sạch đĩa, nước thịt cũng liếm sạch trơn chẳng sót lại tí nào.

Xuân Bảo lấy tay áo lau nước dính mép, chép miệng, “Có trà không? Mặn quá.”

Hoài Hoài xách bình gốm, lắc đầu, “Du công công quên rót, ngươi đi kêu lão pha một ấm đem tới.”

Xuân Bảo lắc đầu, nhìn chằm chằm bát thuốc đen sì đặt cạnh cơm, “Cái gì đây?”

Hoài Hoài nói: “Nghe bảo là thuốc bổ, ta uống không quen, ngày nào cũng dùng để tưới hoa, nếu ngươi khát nước thì cứ lấy uống trước, có thể đỡ hơn, ta cũng khỏi phải đổ.”

Xuân Bảo mắt đầy cảm kích, “Thế ta không khách khí nữa.”

Dứt lời, liền uống hết bát thuốc đen đặc kia, sau đó lại tự hài lòng nói: “Thoải mái.”

Hoài Hoài lại ủ ê mặt mày, “Nghe ý Du công công thì Thái y tuấn tú nhất Thái y viện chính là người mới đến, còn lại đều là lão đầu tử, ta nghĩ mỹ nhân kia hẳn không phải là Thái y.”

Xuân Bảo ợ một cái, miệng phả ra mùi quái dị nhàn nhạt, “Không phải Thái y thì có thể là ai?”

Hoài Hoài nhìn chân mình, suy nghĩ một lúc lâu, “Mỗi lần ta gặp y, phía sau y đều vây quanh một đội người lớn, thái giám cung nữ, còn có rất nhiều đới đao thị vệ.”

Đôi mắt dại ra của Xuân Bảo bỗng lóe tinh quang, gã vỗ mạnh bàn ăn, làm cái đĩa sứ trượt đi ba tấc, “Không phải Thái y, thì nhất định là thị vệ rồi!”

Hoài Hoài ra vẻ thể hồ quán đỉnh, “Xem dáng vẻ y, nhất định không phải ngự tiền thị vệ bình thường, mà nên là thống binh!”

Xuân Bảo nói: “Vậy dễ rồi, muốn tìm thị vệ thì vào cung tìm, những thị vệ đó đều đi theo Hoàng thượng bất kể ngày đêm, nhất định sẽ tóm được.”

Hoài Hoài hơi chần chừ, “Nhưng thị vệ thích thứ gì, ta nên có chút chuẩn bị…”

Xuân Bảo suy nghĩ hồi lâu, lại đáp một nẻo, “Thị vệ bình nhật đến đều để bắt người, nếu ngươi phạm lỗi, họ sẽ trở lại bắt ngươi.”

Hoài Hoài hoàn toàn quên suy nghĩ của mình vừa rồi, theo ý Xuân Bảo, nhìn đôi chân chảy mủ một cái, rất tuyệt vọng, “Không còn cách khác à?”

Xuân Bảo nhíu đôi mày thưa thớt, “Trừ lúc giúp Hoàng thượng bắt người có thể gặp được, ta còn thấy rất nhiều thị vệ ở cạnh sân khấu kịch.”

Hoài Hoài hỏi: “Nói vậy, ngự tiền thị vệ đều thích xem kịch?”

Xuân Bảo gật đầu: “Hẳn là như thế.”


Hoài Hoài vẻ mặt khó xử, “Ta không biết hát mà…”

Xuân Bảo vênh mặt nhướng mày, khá đắc ý, “Không sao, trước khi vào cung, ta có nghe một đoạn ở bên ngoài, rất dễ nhớ, để ta dạy cho ngươi.”

Hoài Hoài vô cùng cảm kích, “Sau khi thành công, ta nhất định sẽ báo đáp ơn hiến mưu của Xuân đệ.”

“Việc nhỏ thôi, không cần khách khí.” Xuân Bảo vừa nói vừa lui vài bước, một tay chống nạnh, trừng mắt phồng má, lấy hơi hát:

“Tùng tùng cheng cheng, tùng tùng cheng cheng, nói một chút về hảo hán Võ Nhị Lang, công phu luyện trên đũng quần, trên đồi Cảnh Dương giết hổ, ruộng cao lương đập chết sói, ngày hôm đó Nhị Lang muốn mài gậy, một gậy giết tám con dê, dương quan ngửa mặt hai hàng lệ, hãm cha hắn hiếp mẹ hắn, dương v*t nhà ai khỏe thế, tùng tùng cheng cheng, tùng tùng cheng cheng…”