Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 83: Ẩn tình

Ẩn tình

Edit: Yunchan

***

Lằng nhằng một trận xong thì trời cũng đã gần sáng, mọi nhà trong Tống trang đều đã tỏa ra khói bếp.

May mà đôi vợ chồng nơi họ ngủ trọ sáng sớm không thấy Lạc Vân Khanh và Hàn Ngâm ra khỏi phòng, chỉ nghĩ tối qua hai người họ gặp trộm nên mệt mỏi, hiện còn đang ngủ, chỉ loay hoay bổ củi làm cơm, mãi tới khi Hàn Ngâm nhảy qua cửa sổ về phòng, kéo cửa ra đánh "Két", lão phụ mới bước lên chào hỏi, ân cần hỏi cô tối qua ngủ có ngon không, vết thương trên cánh tay cô có cần băng chút thảo dược hay không.

Cùng lúc đó, Lạc Vân Khanh cũng đi ra khỏi phòng hắn, nói chen vào: "Không cần làm phiền, chúng ta phải đi rồi."

Lão phụ nghe hắn nói vậy, lật đật để lại điểm tâm cho họ, Hàn Ngâm nhân tiện nhét vào tay bà một thỏi bạc, cười nói: "Quấy rầy đại nương một đêm, còn làm sập mất một bức tường của nhà mình, số bạc này đại nương cầm rồi mời thợ tới xây lại tường đi."

Người ở thôn trang bụng dạ chất phát nên vừa thấy bạc đã giật thót, lão phụ luôn miệng nói: "Không cần nhiều vậy đâu, cô nương nhận lại ít bạc đi."

Hàn Ngâm cười, không tiếp lời bà, chỉ nói: "Tối qua cháu mơ một giấc mơ lạ lắm, trong mơ có một hán tử vẻ mặt lo lắng chỉ vào bức tường đổ, như muốn nói cho cháu biết gì đó, nhưng nói mãi không nên lời, cháu hỏi y mãi, y sốt ruột bèn dập đầu với cháu, tới khi cháu chạy lại muốn đỡ thì y lại đột ngột biến mất, làm cháu giật mình thức giấc."

Lão phụ nghe câu này, trong lòng lóe lên, hỏi dồn: "Bề ngoài của nam tử đó ra sao?"

Hàn Ngâm nghiêng đầu ra chiều suy ngẫm: "Người đó cao hơn cháu nửa cái đầu, có hơi béo, da ngăm đen nhưng mắt rất to..."

Mới nói đến đó, lão phụ nhân đã vỗ chân bật khóc: "Đó là đứa con đã chết của lão!"

"Hả! Thật sao?" Dáng kinh ngạc của Hàn Ngâm hơi kịch, nhưng lão phụ còn tâm tư đâu để nhìn cô, chỉ có Lạc Vân Khanh là liếc cô.

Lão phụ vẫn đang thổn thức: "Con của ta ơi! Con báo mộng cho vị khách nhân đây, chắc là có gì muốn nói với mẹ, nhưng con không nói thì hỏi mẹ làm sao đoán ra đây!"

Bà vừa khóc vừa giục Tống lão hán đi mua giấy tiền vàng bạc để đốt cho con trai, rồi lật đật đi thắp hương cho Bồ Tát thờ trong nhà.

Hàn Ngâm kiếm cớ cáo từ, lúc đi có nói thêm một câu: "Đại nương, trước đây lúc nhà mình xây nhà, có phải đã chôn thứ gì quan trọng dưới bức tường đổ không?"

Lão phụ dụi mắt lắc đầu: "Trong nhà nghèo, nào có thứ gì quan trọng để chôn đâu."

Hàn Ngâm cười: "Cháu chỉ đoán theo cảnh trong mơ thôi, nói tóm lại lúc xây tường, đại nương tiện thể đào thử lên xem, cũng không tốn công lắm mà."

Lão phụ đồng ý lia lịa, rồi tiễn hai người ra cửa.

Sau khi ra khỏi Tống trang, đi được một đoạn khá xa.

Lạc Vân Khanh bỗng nhiên lên tiếng: "Muội cho bạc thì cho trực tiếp là được rồi, cần gì phải giở nhiều trò thần bí quỷ thần thế chứ?"

Hàn Ngâm cười đáp: "Vô duyên vô cớ cho bạc, người ta chẳng nghi ngờ vẩn vơ, khiến lòng càng bất an thêm sao. Người không nghĩ gì thì cho là muội nhiều bạc, thích nên tung ra chơi, còn người nghĩ nhiều thì cho là hai chúng ta nửa đêm không ngủ, đi đào tường nhà người ta tìm kho báu. Tìm được rồi chỉ để lại cho chủ nhà hai thỏi bạc, số còn lại thì cuỗm đi hết."

Cô bĩu môi: "Nếu thế thật thì muội cũng cụt hứng, muội tiện tay giúp người không cần báo đáp, chứ không muốn bị hàm oan đâu."

Lạc Vân Khanh lườm cô: "Ta thấy chỉ có muội nghĩ nhiều thôi."

"Lạc sư huynh!" Hàn Ngâm oán giận: "Không phải ai cũng chính nhân quân tử như huynh, tục ngữ dạy không có tâm hại người, nhưng không thể thiếu tâm phòng người, đây là danh ngôn, nếu không có đầu óc hơn người khác, thì muội đã bị người ta bẫy chết từ lâu rồi."

Cô vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt hắn, thấy hắn không có vẻ hờn giận mới thuận đà nói tiếp: "Còn nữa, nói dối cũng giống như vậy, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể nói thật. Thỉnh thoảng bị tình thế bức bách thì nói dối vài câu, chuyện này Lạc sư huynh có hiểu được không? Giống như tối qua..."

Lạc Vân Khanh khẽ gật đầu: "Có lý."

Hàn Ngâm cho rằng vị sư huynh này rốt cuộc cũng mở mang đầu óc, đang hớn hở trong lòng, nào ngờ lại bị câu tiếp theo của hắn giáng cho một đòn.

Hắn hỏi: "Đàm Niệm Tuyết nói dối, muội giấu diếm cho cô ta, cũng vì tình thế bức bách sao?"

Hàn Ngâm nhìn thẳng hắn, trong thoáng chốc có một loại xúc động muốn rơi lệ: "Sư huynh —-"

Sao sư huynh có thể đi học thói xấu!

Lạc Vân Khanh nhìn cô không chớp mắt: "Đừng nhìn ta, muội chỉ nói cho muội nói với cô ta mấy câu, chứ chưa nói không thể dự thính."

Hàn Ngâm nghẹn lời, cô bị nhân phẩm đoan chính của sư huynh làm mờ mắt mất rồi, quên béng mất giới hạn làm người của hắn chỉ nhiều hơn Mộ Thập Tam, chứ hoàn toàn không phải là người dễ lừa.

"Còn không nói mau?" Hắn giục.

"Muội..." Hàn Ngâm chẳng biết xoay sở cách nào, đang định nói thì lại nghe tiếng Đàm Niệm Tuyết vọng ra từ túi Càn Khôn: "Cô đã hứa là không nói rồi đó!"

Hàn Ngâm một khi đã lưu manh thì tuyệt đối không có đối thủ, cô cũng nhìn thẳng không chớp mắt như Lạc Vân Khanh, hỏi ngược lại: "Ta có hứa à?"

Đàm Niệm Tuyết hồi tưởng lại, hình như không có...

Trong phút chốc Đàm Niệm Tuyết cũng có một loại xúc động muốn rơi lệ, tiếc một nỗi bị nhét trong túi Càn Khôn có khóc cũng chả ai thấy, chả ai thương.

Hàn Ngâm không quan tâm tới cô ta nữa, tường thuật lại sự thật: "Kỳ thật muội cũng không biết rốt cuộc cô ta giấu cái gì, chỉ biết xuất thân của cô ta tuyệt đối không thể là thiên kim khuê các như cô ta nói..."

Lời còn chưa dứt, Đàm Niệm Tuyết đã thét ầm lên cực kỳ thất thố: "Cô không biết! Cô nói cô không biết!"

Cô lại bị lừa! Cô tự cho là mình thông minh, tuổi chết tuổi sống gộp lại cũng có hơn hai trăm, lại bị một xú nha đầu chưa tới tuổi cập kê, chưa đủ lông đủ cánh lừa gạt!

Mắt Hàn Ngâm lóe lên, bật cười: "Ta không biết thì có gì sai? Cô có ý kiến gì à?"

"Không... không có ý kiến..." Đàm Niệm Tuyết khóc không ra nước mắt, lỡ nhận chủ rồi, cô còn ý kiến ý cò gì được nữa?

Hàn Ngâm cười càng phởn hơn: "Không có ý kiến là tốt rồi."

"Nhưng mà..." Đàm Niệm Tuyết vẫn không cầm lòng được, muốn hỏi tiếp: "Làm sao cô biết ta không phải thiên kim khuê các?"

Hàn Ngâm khinh bỉ: "Cô bị lẫn à, dễ quên thật đấy! Chẳng phải chính cô nói, sau khi thuật sĩ nung ra đồ rửa bút đã vẽ lên đó cảnh hắn gặp cô lần đầu sao?"

Nhắc tới đây, Lạc Vân Khanh chợt vỡ lẽ, Đàm Niệm Tuyết ngây ra một hồi rồi cũng tỉnh ngộ, hối hận vì để tranh thủ tình cảm đã lỡ bỏ thêm một câu, không ngờ Hàn Ngâm lại phát hiện ra lỗ hổng lớn nhất từ câu này.

Hàn Ngâm mỉm cười: "Thiên kim khuê các rất chú trọng trinh tiết đoan trang, có ai dám mặc đồ xuyên thấu như cô đâu hả? Từ đầu ta đã nghĩ, trang phục này cơ bản không phải của cô nương nhà lành, thậm chí còn trái khuấy hơn cả nữ tử câu lan. Từ đó suy ra, cô là phòng ngoài(*) mà người cha trong lời cô nói nuôi bên ngoài, để tranh sủng tất nhiên không từ thủ đoạn nào, có thể ăn mặc lẳng lơ bao nhiêu thì lẳng lơ bấy nhiêu. Hơn nữa hậu hoa viên của nhà thiên kim khuê các dễ xông vào thế à? Chỉ có nhà riêng được cấp cho bên ngoài mới không canh phòng nghiêm ngặt như vậy thôi."

(*) Tương tự với vợ bé ==!

Nếu như nửa đoạn trước Đàm Niệm Tuyết còn oán thầm trong lòng, nghĩ Hàn Ngâm chỉ giỏi quan sát tỉ mỉ, thì tới phân tích nửa đoạn sau cô ta đã hoàn toàn câm nín.

Thế mà Hàn Ngâm vẫn còn hỏi lại cô ta: "Ta đoán có đúng không?"

Đàm Niệm Tuyết cắn răng: "Không sai..."

"Vậy á!" Hàn Ngâm cười rất chi gợi đòn: "Chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ làm cô thất kinh, thỏa hiệp nhận ta làm chủ ngay lập tức, ta đây không ngại đoán thêm tí nữa, để coi đến cùng thì cô chột dạ vì chuyện gì."

Đàm Niệm Tuyết đã bắt đầu chết khiếp, vội nói: "Không... không cần đoán nữa, cũng là chuyện đã qua rồi, hiện nay ta đã quyết tâm sửa đổi, từ nay về sau chỉ nghe lệnh cô nương, không dám làm bậy nữa."

"Đoán thôi có gì mà ngại." Hàn Ngâm biết cô ta bị ép nhận chủ, không cam lòng, nên càng muốn nói cho cô ta tâm phục khẩu phục, thế là Hàn Ngâm phớt lờ cô ta, đoán tiếp: "Nếu cô cuống cuồng như vậy, chứng tỏ đây là chuyện thẹn với lòng. Ừm, để ta nghĩ xem, trường hợp thứ nhất là cô và thuật sĩ có tư tình, bị lão gia nhà cô phát hiện, hai người thấy sự tình bại lộ nên hợp sức giết hắn, rồi cuốn tài sản bỏ trốn. Trường hợp thứ hai là lão gia nhà cô vẫn chưa phát hiện, nhưng cô lại sinh lòng gian dối, không muốn ở cùng với hắn nữa, bèn âm thầm liên thủ với thuật sĩ giết hắn rồi cuốn tài sản bỏ trốn."

Cô nói thật nhanh như đang hạ khẩu lệnh, rồi bỗng nhiên quay ngoắc qua, hỏi: "Cái nào đúng?"

Đàm Niệm Tuyết lưỡng lự một chút, không dám nối dối nữa, đành phải cắn răng trả lời thành thật: "Là nô gia và thuật sĩ tư tình bị phu nhân phát hiện, cô ta nói muốn đi báo lại với lão gia, nô gia quýnh lên, bèn đi tìm thuật sĩ bàn bạc, thừa dịp đêm khuya vắng người, giết..."

"Giết cả nhà hắn!" Giọng Lạc Vân Khanh lạnh như huyền băng vạn năm.

Đàm Niệm Tuyết lặng thinh không đáp lại tiếng nào.

Hàn Ngâm cũng giật mình, nở nụ cười khổ, hóa ra Đàm Niệm Tuyết còn ra tay tàn nhẫn hơn cô nghĩ!

Từng từ từng chữ của Lạc Vân Khanh mang theo sương lạnh: "Tư tình bại lộ, chỉ cần bỏ trốn là được, tại sao còn phải hạ độc thủ, diệt cả nhà họ?"

Đàm Niệm Tuyết bị khí thế lạnh thấu xương của hắn làm khiếp sợ, giọng cũng lắp bắp theo: "Nô... Nô gia nói tha cho họ, là thuật sĩ nói diệt... diệt cỏ phải diệt tận gốc... nói giết người rồi phóng hỏa là có thể ngụy trang thành đạo phỉ cướp tiền, không ai nghĩ tới hắn..."

Sắc mặt Lạc Vân Khanh càng lạnh hơn, đã lạnh đến mức đông thành băng.

Hàn Ngâm sợ hắn giận dữ quá mức sẽ vung kiếm chém Đàm Niệm Tuyết, vậy chẳng những lợi cho cô ta, còn làm liên lụy tới túi Càn Khôn luyện tới tầng sáu của mình, do đó vội chuyển hướng: "Nếu đã vậy, tại sao thuật sĩ lại muốn giết cô?"

Đàm Niệm Tuyết biết giờ phút này tính mạng đang bị đe dọa, nên không dám nói dối nửa câu, vội vã trả lời: "Thuật sĩ giết người cướp của xong thì tiêu xài hoang phí, chẳng những ăn chơi đàng điếm ở ngoài, mà còn mua vài tiểu thiếp về nhà, nô gia không cam lòng bị lạnh nhạt, có chạy đi tìm hắn lý luận, không khéo khi đó hắn đang say rượu, nô gia lại tức giận, hai bên cãi nhau ỏm tỏi, nô gia nhất thời tức tới mụ mị đầu óc, nói muốn tới quan phủ tố cáo tội hắn làm, vì vậy đã bị diệt khẩu."

Lạc Vân Khanh bình tĩnh lại, cơn tức cũng dằn xuống, lạnh lùng nói: "Về sau hắn không thể chết già cũng do cô thiết kế sao?"

Đàm Niệm Tuyết mất hết dáng vẻ lả lơi, đáp trung thực: "Là nô gia thiết kế, huyễn thân trong đồ rửa bút để mê hoặc một tên sai vặt nhà hắn, hứa với hắn là sau này sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận, tên sai vặt bèn thừa dịp hắn say như chết, bất tỉnh nhân sự mà giết hắn, sau đó mang theo nô gia chạy thoát."

Sau khi nghe xong lời này, Lạc Vân Khanh chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, lặng thinh một lúc lâu.

Hàn Ngâm định nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng ánh mắt sâu thẳm của hắn mang theo vẻ trầm tư, do đó cô không dám quấy rầy, chỉ còn biết chờ ở bên trong im lặng.

Đợi thật lâu, sau đó Lạc Vân Khanh mới như hoàn hồn lại, không nói lời nào mà cất bước đi ngay, đi được hai bước chợt nhớ tới Hàn Ngâm, bèn quay đầu lại giục cô: "Đi thôi."

~ Hết chương 83 ~

Chời ơi, sư huynh đứng đắn của tui bắt đầu bị ai đó dạy hư rồi 〒▽〒