Người có lúc tương phùngEdit: Yunchan***Giọng xuất hiện bất ngờ này hoàn toàn không vang dội, nhưng âm điệu biếng nhác trầm trầm đó lại êm tai mê hoặc tới khó thể hình dung, khiến người ta không tài nào xem nhẹ, thế nên mọi người có mặt ở đây đều nghe rõ mồn một.
Phần lớn vẫn bình thường, chỉ ngoảnh đầu tìm người lên tiếng, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, châm chọc chưởng môn tứ đại môn phái mà chẳng chút kiêng dè. Trong khi chưởng môn tứ đại môn phái thì phản ứng hoàn toàn khác hẳn, sau khi sững sờ, trên mặt họ đã viết đầy nỗi kinh hoàng! Kinh hoàng! Kinh hoàng tột độ!
Và nhóm Lạc Vân Khanh đang giằng co với chưởng môn tứ đại môn phái cũng có chung nét kinh hoàng y như thế. Nhất là Hàn Ngâm, trái tim bị cơn kinh hoàng và vui sướng ập tới đột ngột bỗng như bị bóp nghẹn, cơ thể lung lay chao đảo, gần như sắp ngất xỉu ngay tại chỗ.
Giọng nói này!
Giọng nói êm tai trầm ấm này!
Hàn Ngâm thật sự nghi ngờ mình đang mơ, nếu không, làm sao cô có thể nghe lại giọng nói vang vọng trong đáy lòng mình, từng giờ từng phút đều quanh quẩn trong cơn mơ của trong suốt ba năm qua được!
Mộ Thập Tam! Mộ Thập Tam!
Đôi môi cô khẽ mấp máy, trong lòng kêu gào, cơ thể cô gồng lên rất chặt, gồng tới mức xương cốt cũng đau đớn cứng đờ, cổ cô cũng chậm chạp không quay về hướng phát ra âm thanh.
Không phải không thể, mà là không dám!
Cô thật lòng rất sợ vì mình quá nhớ mong nên xuất hiện ảo thính, chỉ cần quay đầu lại thì thực tế tàn khốc sẽ đập tan sự nhẫn nại kiên cường cô cố dựng lên để ngụy trang cho sự đau khổ suốt ba năm qua. Cô đã yếu ớt tới mức không chịu nổi một lần bị đả kích, nhất là sự tuyệt vọng đáng sợ sau hy vọng.
Lúc này có một đôi tay với tới, giữ lấy cánh tay cô thật chặt, bóp tới nỗi cô phát đau.
Vân Sơ Tâm dịch dung thành Giang Tĩnh Dạ, cứ bóp chặt lấy cánh tay cô như vậy, nói với cô bằng giọng trầm thấp nỉ non như kẻ mộng du: "Là hắn thật sao? Là hắn đúng không? Ta không hoa mắt đúng không!"
Trong giọng của Vân Sơ Tâm toát lên niềm hưng phấn và sung sướng không thể che giấu. Khiến Hàn Ngâm biết mình không nằm mơ, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, chậm rãi quay đầu lại.
Phút chần chờ như kéo dài đăng đẵng, nhưng thực tế chỉ là một chớp mắt.
Cách biển người, cô đã nhìn thấy người đó đứng bên cạnh Tần Vô Ưu.
Đó là đệ tử Tề Liên của Liên Hoa phái?
Không! Không phải! Khi Hàn Ngâm thấy rõ người nọ, đối diện với ánh mắt hắn, cô đã kết luận ngay không chút nghi ngờ, người đó là Mộ Thập Tam! Người có thể nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp tràn ngập cưng chiều và tự trách, mang theo sự nhớ nhung tới khắc cốt ghi tâm và thương tiếc tới tận xương tủy như thế, chỉ có mình Mộ Thập Tam!
Giờ khắc này mọi âm thanh đều trôi xa, tất cả mọi người đều trở nên không quan trọng nữa, trong mắt Hàn Ngâm trừ Mộ Thập Tam khiến cô nhớ thương, thề bầu bạn suốt đời với cô ra thì chẳng còn ai khác nữa. Mà trong lòng cô, trừ hạnh phúc và vui sướng bành trướng tới tận cùng ra thì cũng không còn thứ gì khác nữa.
Hoa rồi sẽ nở, người rồi cũng có lúc tương phùng.
Mộ Thập Tam, hắn còn sống!
Chưởng môn tứ đại môn phái lấy lại phản ứng rất nhanh, nét mặt đề cao cảnh giác như lâm đại địch.
Hạ Sát trừng Mộ Thập Tam quát: "Đúng là ngươi!"
"Chẳng... chẳng phải ngươi chết rồi sao..." Lục Hàn Thu có vẻ hoảng loạn.
Ngôn Ánh Sương nhìn đệ tử Tề Liên đã bị Mộ Thập Tam đánh ngất, ném vào trong bụi rậm bên cạnh, chỉ thấp thoáng lộ ra một đôi chân, mà mày nhíu lại thật sâu.
Tần Phái không tài nào bình tĩnh lại, tay cầm trường kiếm run lên, quát về phía Mộ Thập Tam: "Mộ Thập Tam, ngươi... ngươi dám bắt nữ nhi của ta làm con tin, đúng là vô sỉ..."
Bắt nữ nhi của hắn làm con tin?
Người Tần Phái nhắc tới chắc là Tần Vô Ưu đứng cách hắn ba thước, đang do dự có nên lại gần hắn hay không đây mà. Đây đúng là suy bụng ta ra bụng người, bản thân làm ra chuyện vô sỉ, cho nên nghĩ người khác cũng làm y như thế.
Mộ Thập Tam thấy khá là buồn cười, hắn đứng cạnh Tần Vô Ưu, đó là vì lúc hắn lên núi, vừa khéo gặp phải Tề Liên đang trốn ở đường ra, không muốn bị dây vào trận hỗn chiến.
Có lẽ vì dung mạo giống nhau, Tề Liên sau cơn kinh ngạc đã đoán ra ngay thân phận của hắn, muốn hét lớn lên. Kết quả còn chưa hét thành câu đã bị hắn tiện tay đánh ngất chẳng chút do dự. Sau đó hắn cau mày nhìn dung mạo của tên Tề Liên này, lắng tai nghe Tần Phái ngồi đó đắc ý tường thuật đã dùng Tề Liên có vẻ ngoài giống hắn để làm mồi ra sao, khi nghe được điều này hắn liền nhếch mép cười tà ác, lấy từ túi Càn Khôn ra một viên Chuyển Dung đan, bóp miệng Tề Liên vỗ vào.
Để dược lực của Chuyển Dung đan tan ra hoàn toàn cần một canh giờ, hắn chẳng buồn quan tâm Tề Liên tỉnh lại sẽ chịu cơn đau đớn nghịch gân sửa cốt, chuyển đổi dung mạo cỡ nào, cứ thẳng tay ném Tề Liên vào trong bụi rậm bên cạnh. Chẳng qua tuy hành động của hắn rất khéo léo linh hoạt, không kinh động tới đám đông đang toàn tâm chú ý tới tình hình trên đài, nhưng lại kinh động tới Tần Vô Ưu đang đứng rất gần Tề Liên.
Khi đó Tần Vô Ưu hơi mở miệng, kinh hoàng nhìn hắn chòng chọc hồi lâu, cuối cùng trong mắt dần trào ra nước mắt vui mừng. Cô đã sớm quên mất Tề Liên, người sau khi trải qua chuyện này có thể vịn vào danh tiếng để danh chính ngôn thuận kết bạn song tu với cô, chỉ muốn run giọng kêu lên một tiếng sư phụ.
Thế nhưng khi đó Mộ Thập Tam chỉ lạnh lùng liếc thoáng qua cô, ánh mắt hờ hững như đang nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết. Sau đó tất cả sự chú ý của hắn đã đổ dồn hết lên Hàn Ngâm, trong mắt hắn là nhớ nhung và yêu thương tha thiết dâng lên đầy ắp, khiến tim Tần Vô Ưu như rơi xuống vực sâu. Lúc này cô mới nhớ ra, có lẽ vào ba năm trước đây khi cha cô đặt bẫy hắn, hoặc ngay lúc này khi hắn nghe cô lấy danh nghĩa song tu để đặt bẫy Hàn Ngâm, sợi dây tình cảm sư đồ vốn đã mong manh giữa hai người họ đã đứt đoạn hoàn toàn, không còn sót lại chút tàn dư nào nữa.
Trong lòng Tần Vô Ưu đấu tranh đau đớn, muốn giải thích, muốn biện minh cho mình, nhưng Mộ Thập Tam chỉ nhìn mỗi Hàn Ngâm, còn cô chỉ như một người qua đường, hoàn toàn không đếm xỉa, cho tới giờ khắc này...
Cô được Tần Phái nhắc nhở, vội vã nhỏ giọng nói: "Sư... sư phụ, người mau bắt ta làm con tin, sau đó..."
Tần Vô Ưu ra đề nghị này, thứ nhất là lo lắng Mộ Thập Tam lộ diện trước mặt mọi người sẽ nguy hiểm tới tính mạng, thứ hai đây là một cơ hội hoàn hảo để tỏ rõ lập trường, nịnh nọt lấy lòng, có lẽ sau cơn nguy ngập Mộ Thập Tam sẽ tha thứ cho cô, nói không chừng còn...
Bất kể cô ta đang nghĩ gì thì chúng cũng không có khả năng trở thành hiện thực!
Mộ Thập Tam hoàn toàn coi thường bọn Tần Phái, cũng mắt điếc tai ngơ với lời đề nghị của cô ta. Hắn cứ thế sải bước băng qua biển người, đi thẳng tới trước mặt Hàn Ngâm, sau đó bên môi cong lên một nụ cười như ánh ban mai phá tan đêm tối, không coi ai ra gì, ôm chầm lấy cô, ôm siết vào lòng, thật chặt.
Hàn Ngâm không muốn khóc, nhưng khi sa vào cái ôm ấm áp xa cách bao năm, ngửi thấy hơi thở trầm hương quen thuộc, trong cơn vui sướng ngập lòng còn pha lẫn chua xót khổ sở, nước mắt vẫn không cầm được tuôn rơi. Tròn ba năm! Hơn một ngàn ngày, nếu như nói một ngày không gặp như cách ba thu, vậy thì cuộc chia ly của họ quả thật như thương hải tang điền. Huống chi tương tư khó ngăn, sao còn chịu được nỗi tuyệt vọng người trời cách biệt, khiến cô cả ngày lẫn đêm đều bàng hoàng ở giữa ranh giới của sống và chết.
"Xin lỗi." Ánh mắt Mộ Thập Tam dịu dàng vô hạn, hôn nhẹ lên tóc cô, theo sau đó là giọng nam trầm thấp: "Ta về trễ."
Hàn Ngâm cười mà như khóc, khóc mà như cười, cứ như muốn xác nhận lại lần nữa, bám lên vai hắn cắn mạnh một phát, sau đó ngước mặt lên, rưng rưng cười hỏi hắn: "Đau không?"
"Rất đau." Mộ Thập Tam trả lời thành thật, nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười sâu đậm.
Đến đây Hàn Ngâm mới hoàn toàn an tâm chôn mặt về lại ngực hắn, thở phào một hơi: "Vậy thì không phải là mơ."
Dùng đau đớn của người khác để xác minh mình có nằm mơ không...
Đây là cô chưa hoàn hồn lại từ cơn kinh hoàng hưng phấn, nên mạch suy nghĩ còn bị rối loạn sao.
Mộ Thập Tam không nhịn được cười khẽ thành tiếng, muốn kéo cô sang bên trò chuyện tiếp. Lúc này chưởng môn tứ đại môn phái đã bị thái độ chẳng coi ai ra gì của hai người chọc cho điên tiết. Nhất là Tần Phái, còn bị ánh mắt nhìn Mộ Thập Tam đầy tuyệt vọng ưu thương của Tần Vô Ưu làm kích động, phẫn nộ tới mức gầm thét: "Mộ Thập Tam, rốt cuộc ngươi có xem bọn ta ra gì hay không hả!"
"Câm miệng!" Hàn Ngâm có bao nhiêu chuyện muốn nói với Mộ Thập Tam lại bị cắt đứt ngang xương, lập tức hét trả hắn không chút khách sáo: "Ngươi dài dòng quá!"
Mộ Thập Tam vừa xuất hiện, khí thế của cô lập tức đổi khác.
Đó không phải là sự bất cần vì đã có chỗ dựa, mà toàn thân cô như cây khô gặp mùa xuân, tìm lại sức sống, nét mặt, dáng mày không còn vẻ ủ ê lạnh lùng mà đã tràn trề sức sống năng động, ngay cả giọng điệu khi trách cứ Tần Phái cũng thiếu sự phẫn hận và oán niệm sâu nặng, trái lại còn mang theo chút hờn dỗi của nữ nhi, như chỉ đang bực mình vì bị quấy rầy khi đang tâm sự với người thương.
Tần Phái tức tới suýt lệch mũi, quyết định tạm phớt lờ hai người họ, bắt được Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh trước mới là chính sự. Chỉ có vậy, người của những môn phái khác mới có thể ra tay tương trợ mà không còn dọ dự gì nữa. Bằng không chỉ với bốn vị chưởng môn và đệ tử Lưu Tiên môn thì muốn đối phó với nhóm Mộ Thập Tam sẽ tử thương vô cùng trầm trọng.
Hắn hạ quyết định xong, lập tức quay đầu, cầm kiếm dồn ép Lạc Vân Khanh, quát: "Tránh ra! Nếu tiếp tục bảo vệ người của Ma môn, ta sẽ giết luôn cả ngươi! Ngươi..."
Lời còn chưa dứt, một bóng lửa màu đỏ kim chợt phóng vút lên cao, hóa ra một con thần điểu Chu Tước lộng lẫy mà trang nghiêm. Chu Tước hơi nghiêng đầu, đôi mắt rực rỡ đảo vòng trên đầu mọi người một lượt, sau đó nhìn thẳng vào Tần Phái.
Giọng biếng nhác của Mộ Thập Tam vang vọng bốn phía: "Không nghe thấy sao, Tiểu Ngâm nói ngươi dài dòng!"
Hắn chẳng những không chết, tu vi dường như còn cao thâm hơn một bậc! Tần Phái không nói rõ là kiêng dè hay bận đối phó với Lạc Vân Khanh mà chần chừ không ra tay, chỉ hung hăng trừng Mộ Thập Tam, rồi quay qua nói với bọn Lục Hàn Thu: "Tên này giao cho các người, đừng để hắn nhúng tay làm hỏng chuyện!"
Thế mà bọn Lục Hàn Thu mới đó còn hô hào muốn khơi mào hỗn chiến, lúc này chẳng những không nghe theo lời Tần Phái, trái lại còn dè dặt lui ra sau hai bước, cứ như đang sợ Mộ Thập Tam hiểu lầm họ muốn động thủ vậy.
"Các ngươi!" Tần Phái không tài nào hiểu nổi, mắt như muốn phun ra lửa tới nơi.
Vẻ mặt của Hạ Sát và Ngôn Ánh Sương toàn là thất bại.
Lục Hàn Thu cười khổ: "Tần huynh, ngươi quên chúng ta đã lập trọng thệ rồi sao?"
Hắn vừa nhắc tới, Tần Phái lập tức như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh, thoáng chốc đã bình tĩnh lại, sau đó trên trán chợt toát mồ hôi lạnh.
Không sai! Ba năm trước đây khi họ đối phó với Mộ Thập Tam, đích thực đã lập trọng thệ, nếu Mộ Thập Tam chấp nhận lời khiêu chiến của tám người, còn may mắn sống sót, thì sau này sẽ không ra tay với hắn nữa, bằng không kiếp này đừng mong thành tiên.
Loại thề thốt này đối với người bình thường thì chẳng đáng giá bằng một trò cười, nhưng đối với người chỉ cách tiên môn mấy bước như họ thì lại là sự kiêng kỵ tối cao. Mặc dù khi đó họ nghe tai này ra tai kia, nhưng người vi phạm lời thề, tiếp tục truy sát Mộ Thập Tam là trưởng lão Liên Hoa phái vốn đã hết hy vọng thành tiên nên không sợ lời thề ứng nghiệm, khác với bọn họ vẫn ôm đầy hy vọng trên con đường tu tiên.
Tần Phái đành gửi gắm chút hy vọng cuối cùng lên những người dự lễ, liếm đôi môi đã khô ran nói: "Các vị ——"
Hắn vừa mở miệng, lập tức có hơn phân nửa người dự lễ không hẹn mà cùng rút lui mấy bước, sau đó nhìn quanh quất vờ như chẳng có gì xảy ra, phân nửa còn lại không đáp lại ánh mắt của hắn cũng nhìn ngang ngó dọc, phát hiện hình như mình bị rớt lại làm người chết thay, cũng vội vàng lùi lại theo.
Chim đầu đàn chết nhanh, rùa rúc đầu mới sống được lâu!
Lúc ở Toàn Cơ phái, họ hợp tác với bọn Hạ Sát đối phó với Mộ Thập Tam, đó là vì Mộ Thập Tam chỉ có một thân một mình, trông rất dễ đối phó, nhưng chẳng ngờ lại đoán sai, làm bao nhiêu đệ tử của họ phải bỏ mình, quả là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hôm nay ngay cả bọn Hạ Sát còn không dám ra tay, cũng chưa biết hai đệ tử Cửu Huyền mà Tần Phái hoài nghi có phải là Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh thật hay không. Như vậy có thể thấy, trừ phi đầu họ bị đá phang, bằng không chẳng dại gì làm chuyện chắn tên tiêu tai cho người khác, rước họa lên thân mình.
~ Hết chương 212 ~