Sở thích bất lươngEdit: Yunchan***Nghe xong lời của Hàn Ngâm, Mật Hạt Nhi trầm mặc một hồi, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười quái dị.
"Ngươi —-" Hàn Ngâm thấy có gì đó không ổn, lui về sau một bước, nhìn cô ta cảnh giác.
Quả nhiên Mật Hạt Nhi không dọa người chết khiếp thì không chịu ngừng, cô ta chống nấm đấm lên cằm, cười hề hề nói: "Nếu vậy thì ta an tâm, bây giờ có bắt đệ tử Liên Hóa phái đó về làm nam sủng thì ngươi cũng không trở mặt với ta đúng không?"
Hàn Ngâm có thể cảm giác được, mục đích ban đầu Mật Hạt Nhi muốn thảo luận chính xác là để nghiệm chứng xem đệ tử Liên Hoa phái có phải Mộ Thập Tam hay không, nhưng sau khi xác nhận xong, bụng dạ của cô ta lập tức chuyển hướng, từ hướng bình thường, nhanh chóng, tức tốc chuyển sang hướng bất bình thường.
Đây có tính là giang sơn dễ đổi, còn nết có đánh chết cũng không chừa không nhỉ?
"Chuyện này ngươi không cần phải nói cho ta biết." Hàn Ngâm cạn lời, đương nhiên cô rất không đồng tình với suy nghĩ của Mật Hạt Nhi, nhưng cô không ngốc mà đi tranh luận đúng sai với một ma tu trời sinh tà tính. Vả lại quan hệ giữa cô và Mật Hạt Nhi quả thật chưa thể nói là quen thân, thậm chí còn ngầm đối địch. Dưới tình trạng này, cô không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì Mật Hạt Nhi muốn làm.
Nhưng mà, cô nghĩ ngợi giây lát, vẫn thốt ra một câu: "Ngươi không nghĩ tới cảm giác của Hoa Lộng Ảnh sao?"
Nét mặt của Mật Hạt Nhi lập tức thay đổi, cứ như gặp phải chuyện phiền toái trở tay không kịp, có chút hoang mang, có chút khổ não, còn có chút xấu hổ, nhưng chỉ tích tắc sau cô ta đã trở lại bình thường, vung tay lên mất kiên nhẫn: "Lo tới hắn làm gì?"
Có lẽ cô ta không muốn đề cập tiếp tới Hoa Lộng Ảnh, nhanh chóng nói lảng đi: "Nè, rốt cuộc ngươi có đi hay không đây?"
Hàn Ngâm hết sức kinh ngạc: "Chẳng phải nói không thích rồi à?"
"Nhưng ta thích!" Mắt Mật Hạt Nhi sáng lên: "Ngươi biết đó, thân phận của ta trà trộn vào đó hơi phiền phức, đối đáp không xuôi là bị phát hiện ngay, nhưng nếu đi theo ngươi thì không thành vấn đề, nếu có chuyện gì, ta cũng chỉ cần giả câm giả điếc, ứng phó theo lời ngươi là được rồi."
Hàn Ngâm nhức đầu: "Ngươi định nhòm ngó tới đệ tử Liên Hoa phái thật sao?"
Mặc dù đệ tử Liên Hoa phái có giống Mộ Thập Tam hơn nữa thì cũng chỉ là một người xa lạ đối với cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hào hứng của Mật Hạt Nhi, cô vẫn thấy hơi khó chịu. Loại khó chịu này được thành lập trên cơ sở rất rối rắm, liên quan tới đệ tử Liên Hoa phái giống Mộ Thập Tam, mà Mộ Thập Tam giống Ma chủ Mặc Ly, đúng là thế thân của thế thân.
Mật Hạt Nhi lại chẳng hề ngại ngần, đáp rất tự nhiên: "Nhòm ngó sao, tất nhiên là có, nhưng mà muốn bắt hắn thì hơi khó, nói tóm lại lúc dự lễ thì không có cơ hội để hạ thủ, ta đành phải trà trộn vào ngắm mỹ nam trước, xem tý cho đỡ nghiền, nhân tiện thăm dò tình hình của Lưu Tiên môn, nhất cử lưỡng tiện, chẳng có gì tốt hơn."
Xem tý cho đỡ nghiền...
Mặt Hàn Ngâm đen sì: "Mật Hạt Nhi, đầu ngươi bị lừa đá à! Đường đường là ma chủ, mà lại bất chấp nguy hiểm trà trộn vào tiên môn, chỉ vì đi ngắm mỹ nam! Ngươi ngươi ngươi... ngươi đúng là dị hoa!"
Ngoài từ dị hoa này ra, cô thật tình chả còn từ nào khác để miêu tả Mật Hạt Nhi!
Nhưng càng dị hơn chính là Mật Hạt Nhi vẫn trưng ra cái mặt đương nhiên: "Gì mà chỉ vì ngắm mỹ nam? Chính vì chuyện ngắm mỹ nam siêu quan trọng, không thể nào sai người khác đi ngắm thay, nên ta mới dấn thân vào nguy hiểm, phải chuyện khác thì ta đã sai thuộc hạ đi làm từ lâu rồi, đâu tình nguyện vác thân đi một chuyến chứ."
Hàn Ngâm hoàn toàn hết chỗ nói, xem ra trình độ mê nam sắc của Mật Hạt Nhi đã vượt xa suy nghĩ của cô rồi. Đây nào phải khuyết điểm, mà là nhược điểm, nhược điểm trí mạng! Không biết có ngày nào Mật Hạt Nhi chết trong cái sở thích bất lương này không nữa.
Hàn Ngâm lười nói nhiều, quay người đi luôn: "Ta không thèm phát rồ cùng ngươi, không đi."
"Cả đi lẫn về nhiều lắm là hai ba ngày thôi mà!" Mật Hạt Nhi la hét: "Còn chả tốn thời gian gì, đông người như vậy, ta hành động cẩn thận một tí, không để ai chú ý tới ta thì chẳng có gì nguy hiểm."
Hàn Ngâm vẫn tỉnh bơ: "Nói gì cũng vô dụng, không đi."
Mật Hạt Nhi rõ là người nóng tính, nói chuyện tử tế với Hàn Ngâm hồi lâu đã sớm mất hết kiên nhẫn, không lắm lời nữa, trở tay rút mạnh, chiến phủ trên lưng đã bị cô ta ném ra.
Hàn Ngâm vừa kết đan, tu vi so ra kém hơn Mật Hạt Nhi rất nhiều, chỉ cảm thấy một khí tức băng hàn sắc bén xoáy lên quanh mình, trong khoảnh khắc đó, trong lòng phủ lên một bóng ma chết chóc, đè nén tới nỗi cô không nhấc lên được một đầu ngón tay, trơ mắt nhìn chiến phủ bay sượt qua người, chém phập xuống con đường trước mắt cô không xiêng không lệch.
Tuy hiện giờ cô không hề sợ chết, nhưng dưới sự uy hiếp bất ngờ, đột nhiên đối mặt trực diện với tử vong, thân thể vẫn phản xạ theo bản năng, toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa. Động tác quay đầu nhìn Mật Hạt Nhi của cô cũng hơi cứng ngắc, cơn giật mình cũng bị cơn phẫn nộ thay thế: "Mật Hạt Nhi, ngươi dám động thủ với ta?!"
"Có à?" Chỉ cần Mật Hạt Nhi vung chiến phủ ra thì sẽ nổi lên cơn hưng phấn khác thường, lý trí cũng tuột xuống theo, trong mắt cô ta lóe lên tia giết chóc, khẽ liếm môi nói: "Thật ra ta rất muốn động thủ với ngươi, đáng tiếc đã lập linh khế, chỉ có thể bổ đá trên đất phát tiết chút xíu thôi, đâu có ảnh hưởng gì tới ngươi?"
Hàn Ngâm hiếm khi nghẹn lời, nhưng chính xác là cô chưa đứt sợi tóc nào, cô cũng không thể nói gì, hậm hực đánh vòng qua chiến phủ, đi tiếp.
Nào ngờ lần này Mật Hạt Nhi lại lắc mình lướt tới, xách chiến phủ lên chắn trước mặt Hàn Ngâm, điệu bộ rõ ràng là định đeo bám cô không tha.
Hàn Ngâm thật sự nổi giận, trái lại còn bình tĩnh hơn, nét mặt cũng chuyển sang hờ hững, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ làm vậy là có thể ép ta đồng ý?"
"Không biết." Mật Hạt Nhi lắc đầu: "Chẳng qua dạo gần đây Ma môn chẳng có chuyện gì làm, đám nam sủng kia ta nhìn cũng chán ngấy rồi, bây giờ ta rất rảnh, tiêu phí mấy ngày với ngươi cũng chả sao."
Hàn Ngâm nhìn cô ta chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, nhìn có đến nửa nén hương, lúc này mới phì cười: "Ta chịu thua, bảy ngày sau ngươi quay lại đi, ta chờ ngươi ở đây."
Mật Hạt Nhi rất sảng khoái, nói "Được" một tiếng rồi lập tức thu chiến phủ lại, bỏ đi nghênh ngang.
Trong lòng hai người đều biết rõ.
Hàn Ngâm biết nếu Mật Hạt Nhi cứ bám theo cô nữa thì sẽ vào luôn tiên phủ động thiên, mà hiện tại Sở phu tử và Tích Tích đang ở đó, không khéo là hai ngày trước Giang Tĩnh Dạ cũng tới chơi. Ba người họ không phải là đệ tử của Cửu Huyền hay Ngũ Hành tông, Mật Hạt Nhi chẳng cần cố kỵ chuyện linh khế làm gì. Nếu bản tính khát máu của Mật Hạt Nhi trỗi dậy, xuống tay với ba người họ, thì cô quả thật không có cách nào ngăn chặn, do đó đành phải tạm thỏa hiệp.
Còn với Mật Hạt Nhi, cô cũng chẳng sợ mình đi rồi Hàn Ngâm sẽ đổi ý, vì chạy trời không khỏi nắng, tránh được nhất thời không tránh được cả đời, huống gì sau này Hàn Ngâm còn muốn hợp tác với Ma môn, không nhất thiết phải trở mặt với nhau vì chút chuyện vặt vãnh.
Tính cách của cả hai đều co được giãn được, một trong sáng, một nhanh nhẹn, đến khi cần quyết định thì cực kỳ quả đoán, chẳng cần nói nhiều thêm nửa câu.
Hàn Ngâm nhìn bóng Mật Hạt Nhi biến mất trước mắt, ngồi xuống ôm đầu gối suy nghĩ kỹ một hồi, bỗng nhiên cau mày đứng dậy, bảo Tạo Hóa Kim Tiền tới thành Sinh Tử, coi thử ở chỗ Trương Vấn Hàn có nhận được thiếp mời của Lưu Tiên môn thật không, nhân tiện thả giúp cô một phong thư, truyền tin cho Lạc Vân Khanh ở Cửu Huyền, xong đâu đó mới trở về tiên phủ động thiên.
Tiên phủ động thiên tự dựng nên trời đất của riêng mình, thật ra cũng coi như là một món pháp bảo. Hàn Ngâm được truyền thừa, ở đây cô quả thật có thể sánh với chân tiên, có thể tạo thành cả một thế giới chỉ với một ý nghĩ, cho nên nơi đây đã thay đổi dáng dấp ban đầu, hôm nay bên trong nó đã trải dài núi non trùng điệp, cây cỏ ngát xanh, suối khe chằng chịt, cả một vùng cảnh trí kỳ thú, mọi người chia ra định cư, tự chọn nơi mà mình yêu thích.
Gần đây Hàn Ngâm thích thanh tịnh, nên ở trong một tiểu viện ngói đen tường xanh phủ rợp bóng trúc, con suối trong chảy qua róc rách, bên suối còn có một vườn thuốc, linh hoa linh thảo trồng trong đó, phân nửa là cướp từ Tài Bảo đại gia, nửa còn lại là mặt dầy đòi từ chỗ Ma môn, chẳng qua thời gian trồng chưa lâu nên chỉ mới nhú mầm, tạm thời chưa nhìn ra có gì đặc biệt.
Nơi ở của Sở phu tử tương tự với nhà cũ ở thôn Phượng Tuyền khi xưa, trong căn nhà nhỏ có trồng một vườn rau bình thường, hàng ngày ông luôn mất cả buổi để chăm chút cho vườn rau này, thời gian còn lại không phải kê ghế ngồi trong sân đọc sách phơi nắng, thì chính là dạy ba đồ đệ của Hàn Ngâm đọc sách viết chữ, kể dăm ba chuyện xưa, bởi vậy dù nỗi đau chôn giấu trong lòng ông vẫn chưa xua tan, nhưng ngày tháng trôi qua vẫn coi như thanh nhàn.
Trẻ con trời sinh thích đổi mới, nhưng kỳ lạ là Vân La và Thời Hoàn lại không thích thay đổi nơi ở, hai năm trước Vân La đã chuyển nước trong đầm Âm Dương Lưỡng Ngư tới đây, xây một cái đầm nho nhỏ theo kiểu cũ, nuôi đóa sen Tịnh Đế Âm Dương bên trong, còn mình thì bầu bạn ngay bên cạnh, trong khi Thời Hoàn thì ở bên cạnh thác nước, nó nói thích xem cầu vồng sau cơn mưa.
Chỉ có Hiên Viên Túc là tương đối bình thường, tên nhóc này chẳng yên được giây nào, hôm nay muốn Hàn Ngâm biến ra một vùng biển cho nó, nó ở trong một căn nhà gỗ nhỏ trên mỏm đá ngầm, nghe tiếng gió táp sóng xô, ngày mai lại đòi Hàn Ngâm hóa ra cho nó một con phố sầm uất, nói cho hay là ẩn cư nơi phố thị, đến hôm sau đã đòi sa mạc, đòi rừng rậm, sở thích mỗi ngày một khác. Cuối cùng bị Hàn Ngâm nện cho một cú vào đầu, sau đó cô ném cho nó một đám mây to, bỏ mặc nó trên đó dạo đông dạo tây, thích tới đâu thì cứ tới. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là nó không được lười tu luyện, không thì Hàn Ngâm sẽ ném thẳng nó vào phòng tối nhỏ, cấm cửa ba ngày không cho thò chân ra.
Hàn Ngâm vừa về bèn tìm tới nơi ở trông như vườn bách hoa của Tích Tích, nào ngờ mới đi tới nửa đường đã thấy một đám mây thổi tới, Hiên Viên Túc nằm bò trên đám mây, nhìn cô phấn khích: "Sư phụ sư phụ! Người độ kiếp xong rồi sao? Kết thành kim đan cấp mấy?"
Hàn Ngâm liếc mắt nhìn nó, đáp thản nhiên: "Đi tu luyện."
Hiên Viên Túc nghẹn họng, nhưng biết từ khi sư công qua đời, tuy sư phụ vẫn quan tâm chúng, nhưng không còn nói nói cười cười như trước nữa, mà thường hay trầm mặc kiệm lời, một khi bế quan là tới mấy tháng trời không thấy bóng dáng, khi gặp chúng cũng chỉ lạnh nhạt căn dặn vài câu cần thiết, cực ít nói thừa. Vì vậy nó nhìn Hàn Ngâm với ánh mắt buồn rầu một lát, rồi cưỡi đám mây của nó đi báo với Vân La và Thời Hoàn, cho chúng hay tin Hàn Ngâm độ kiếp thành công.
Hàn Ngâm dõi mắt nhìn nó đi xa, bên môi nở ra nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười này còn chưa nở rộ đã chuyển sang đắng chát.
Cô cũng không muốn thế, nhưng cô thật lòng không lấy lại được sự hăng hái của trước đây, dù cố gượng cười thì trong ánh mắt cũng mang theo u buồn, hy vọng qua vài năm sau cô có thể thay đổi đôi chút, ít nhất có thể cười tự nhiên hơn.
~ Hết chương 206 ~