Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 111: Bát quái kinh thiên

Bát quái kinh thiên

Edit: Yunchan

***

Đêm hôm đó khi Lạc Vân Khanh mang thuốc về cứu Mục Hi Thần và Nhạc Lê Yên, còn nhân tiện đưa cho Hàn Ngâm một bức thư do La chưởng môn tự tay viết.

Từ ánh mắt của hắn, đương nhiên không nhìn ra trong thư viết gì.

Chết sớm siêu sinh sớm!

Hàn Ngâm cắn răng mở nhanh ra, đọc lướt qua với tốc độ tia chớp, ngay sau đó chợt kêu lên một tiếng "A" hưng phấn, nhắm thẳng người Lạc Vân Khanh mà bổ nhào tới, tốc độ nhanh tới nỗi sư huynh cô chỉ kịp biến sắc chứ không kịp né. Tiếc là cuối cùng cô không thực hiện được ý đồ, bởi vì cô đã bị sư thúc bên cạnh níu cổ áo, vứt thẳng ra ngoài.

"Đau... đau quá..." Cô ngồi bệt ra đất, oán giận không gì sánh nổi.

Mộ Thập Tam lườm cô không chút thương hại: "Học ở đâu cái thói xấu hở ra là nhào lên người khác hả!"

Ặc...

Hàn Ngâm đỏ ửng mặt, hất đầu đi: "Xì!"

Nhưng thoáng cái cô đã lại cười toe toét: "Chưởng môn nói sẽ không trục xuất ta khỏi môn phái, nhưng thân là đệ tử Cửu Huyền lại mang danh Tông chủ Ngũ Hành tông dù sao cũng không tiện, nên ngài ấy muốn ta nhanh chóng thu đồ đệ, rồi truyền lại ngôi Tông chủ."

Kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, thật không biết cô lo lắng cái quái gì nữa.

Mộ Thập Tam nói thản nhiên: "Y còn nói Tạo Hóa Kim Tiền là chí bảo của Cửu Huyền, ngươi không được truyền lại cho đệ tử Ngũ Hành tông, hơn nữa nếu mai sau ngươi tu tiên không thành, trước khi thọ tận phải trao trả nó cho Cửu Huyền, đúng chứ?"

Nghe ra hệt như đang bảo quản Tạo Hóa Kim Tiền thay cho Cửu Huyền ấy, nhưng mà chỉ cần cô còn sống, Tạo Hóa Kim Tiền là pháp bảo của cô, vậy là đủ rồi, cô chẳng thèm quan tâm mình chết rồi thì bị ai lấy mất đâu! Vì vậy tâm trạng Hàn Ngâm vẫn phơi phới, gật đầu nói: "Đúng thế!"

Thấy cô chẳng chút để tâm, Mộ Thập Tam cũng cười theo, tiện thể liếc mắt nhìn sang Lạc Vân Khanh.

Vị sư điệt này của hắn cũng thật hiểu lòng người, biết rõ có một số việc càng nói sớm càng tốt, để lòng được nhẹ nhõm. Huống hồ chỉ cần Tạo Hóa Kim Tiền ở trong tay Hàn Ngâm, thì La Cẩn tuyệt đối sẽ không trục xuất Hàn Ngâm khỏi Cửu Huyền, chẳng qua...

Mộ Thập Tam thở dài trong lòng, hỏi tiếp: "Chuyện Tô Tinh Trầm chưởng môn nói thế nào?"

Lạc Vân Khanh rũ mắt bẩm: "Chưởng môn nói nếu sư thúc ở đây, thì chuyện này xin làm phiền ngài sắp xếp, còn nữa... chưởng môn nói sư thúc hiếm khi ra sức vì môn phái, bởi vậy trước khi chưa bắt được Tô Tinh Trầm thì không cần gấp gáp quay lại."

Hắn chỉ đi tản bộ mà thôi, sao chuyện bắt Tô Tinh Trầm lại biến thành chuyện của hắn?

Ngực Mộ Thập Tam nghẹn lại, tức giận mắng thầm: Lão hồ ly ra vẻ đạo mạo!

Hàn Ngâm ở bên cũng giành hỏi: "Sư phụ có nhắn gì với muội không?"

Lạc Vân Khanh mấp máy môi, đoạn mới đáp: "Sư phụ bảo muội ở lại đây chuyên tâm Tụ Linh, cẩn thận Tô Tinh Trầm, không cần để ý tới Du sư huynh."

Thực ra khi Lệ Thanh Hàn nghe Hàn Ngâm lấy được Tạo Hóa Kim Tiền, còn học được Hỗn Nguyên tâm pháp, ban đầu rất vui mừng, sau đó sực nhớ ra người đang trông giữ Ngũ Hành linh mạch hiện nay là Du Tịch Bình khó ưa ngang ngửa Tống Việt, liền bực mình vỗ bàn nói với hắn ngay tại chỗ: Nói cho sư muội ngươi biết, nếu tên tiểu tử họ Du đó có bắt chẹt sinh sự gì, thì không cần nể mặt Tống sư bá ngươi, cứ đập trước rồi báo sau, có vi sư làm chủ cho nó!

Nguyên văn thế này, nếu hắn nói ra thì đúng là dạy hư Hàn Ngâm. Hắn đành phải dùng cách diễn đạt khéo léo một chút. Trong lòng thì lại than phiền, tính tình vị sư phụ này của hắn vẫn bốc hỏa như thời tráng niên, già rồi mà không đứng đắn.

Về phần Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam...

Lạc Vân Khanh thầm nhủ hắn không có thói quen tin chuyện vô căn cứ, vì vậy không báo lại, nhưng cũng chẳng rõ làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Nhà gỗ dựng ở Ngũ hành linh mạch này không nhiều lắm, nên đương nhiên cũng không thể ở thoải mái như ở Cửu Huyền. Ban đêm Hàn Ngâm ngủ chung một phòng với Giang Tĩnh Dạ, không dằn được lòng tò mò, cô bèn gặng hỏi chuyện khi Mộ Thập Tam còn ở Diệp gia. Tiếc rằng năm đó Giang Tĩnh Dạ chỉ là một tiểu nha hoàn, thân phận giới hạn, phạm vi hoạt động cũng có hạn, bình thường trừ nghe người ta bàn tán Thập Tam công tử còn nhỏ tuổi mà đã thông minh hơn người, đoán rằng vị trí chủ nhân của Diệp gia nhất định sẽ do hắn tiếp quản ra, thì những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả.

Lòng buôn chuyện không được thỏa mãn, Hàn Ngâm đành phải chuyển qua thu dọn đồ đạc mang theo trên người. Chỉ cần thứ gì có thể luyện khí thì cô đều thồn hết cho Tạo Hóa Kim Tiền, hạ quyết tâm không để cho pháp bảo này ở không.

Làm xong, Hàn Ngâm lại lấy trận đồ thất tình lục dục ra kiểm tra Tích Tích, phát hiện Tích Tích đang tung tăng dạo phố trong huyễn cảnh, bèn bật cười, cười xong ngẫm lại thấy thế này cũng tốt, dù cô có rảnh hay không thì Tích Tích cũng có thể tự tiêu khiển trong trận đồ này.

Khi định nhét trận đồ vào, Hàn Ngâm sực nhớ tới Đàm Niệm Tuyết đang tu luyện trong đồ rửa bút dưỡng hồn, tự dưng đột phát ý tưởng, nhủ bụng Đàm Niệm Tuyết tu huyễn thuật, thế thì để cho cô ta vào huyễn cảnh rèn luyện một lần, nhất định có lợi. Thế là cô hô một tiếng, rồi cũng thu đồ rửa bút dưỡng hồn vào trong trận đồ.

Lúc này Giang Tĩnh Dạ đang ngồi ngoài nhìn bỗng nhiên hừ lạnh: "Tà vật cô mang theo đúng là nhiều."

Hàn Ngâm chẳng để bụng, chỉ ngáp một cái, đáp: "Lo chi là chính hay tà, chỉ cần xài được là đủ..."

Nói rồi cô ngã ngửa xuống giường duỗi người thích ý, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon, ngày mai dậy sẽ bắt tay vào tu luyện Hỗn Nguyên tâm pháp, sau đó nỗ lực Tụ Linh theo tâm pháp.

Giang Tĩnh Dạ lưỡng lự một lát, rốt cuộc vẫn không dằn được hỏi thăm chuyện Mộ Thập Tam ở Cửu Huyền.

Hàn Ngâm nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hắn là sư thúc của ta, ngày ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nên được người ta tặng cho cái biệt danh là Cửu Huyền đệ nhất đần..."

Nói tới giữa chừng, chính cô lại không nhịn được bật cười ha ha, lăn lộn hết cả giường.

Giang Tĩnh Dạ biết bụng dạ cô gian xảo, buồn bực nói: "Cô lừa ta!"

"Lừa cô làm gì?" Hàn Ngâm cười đã rồi, bèn ngồi dậy nghiêm mặt nói: "Hồi sáng cô cũng nghe thấy lời của Du sư huynh rồi đó thôi? Hắn nói sư thúc là cái gối thêu hoa nhìn được nhưng xài không được đó!"

Nhắc lại chuyện này Giang Tĩnh Dạ vẫn tức cành hông, bật lại ngay lập tức: "Y không phải!"

"Đúng vậy, hắn không phải." Hàn Ngâm nằm xuống ôm chăn, nói: "Nhưng không thể trách người ta hiểu lầm được, lúc hắn ở trong môn phái đích thị là cái dạng đó."

Giang Tĩnh Dạ khó hiểu: "Biệt danh khó nghe như vậy mà y không ngại sao?"

Từ lâu Hàn Ngâm đã biết đạo lý tiền không để lộ rồi, chuyện này cũng hệt vậy thôi, khi khổng khi không khoe khoang làm gì, trái lại còn chọc cho người ta ghen ghét, do đó cô chậm rãi khép mắt lại, đáp qua quýt: "Có gì phải ngại? Cũng như có người chửi cô là heo, cô biết mình không phải heo là đủ rồi, lẽ nào còn phải đi gặp người đó chứng minh cô không phải heo à?"

Giang Tĩnh Dạ bị cô nói cho câm nín, sau đó tâm tư đột nhiên bị khuấy động, trầm ngâm nói: "Ta chợt nhớ ra một việc."

"Việc gì cơ?"

"Ta từng nghe người ta xầm xì... nói Thập Tam công tử..." Giang Tĩnh Dạ ngập ngừng: "Nói y không phải là con ruột của Diệp lão gia..."

Á á! Tin động trời!

Hàn Ngâm giật bắn người, hỏi dồn: "Diệp phu nhân vụng trộm với ai à?"

Giang Tĩnh Dạ nghệt ra, mặt đỏ lên, mắng: "Cô nương mà lại nói lời khó nghe như thế sao."

"Nếu không thì nói sao?" Hàn Ngâm khó xử: "Hình như thông gian còn khó nghe hơn."

"Cô!" Giang Tĩnh Dạ bị cô chọc tức tới mức mày liễu dựng ngược.

Hàn Ngâm le lưỡi, chuyện này cũng đâu thể trách cô, cô nghe nhiều lời đồn ở phố phường nên thành thói quen rồi, vả lại nhất thời cũng không nghĩ ra được từ nào văn vẻ hàm súc để đánh giá chuyện này, đành phải giục: "Kệ nó đi, cô nói tiếp đi."

Da mặt Giang Tĩnh Dạ quả thật không dầy cui được như cô, chỉ mong sao thoát khỏi vấn đề này cho nhanh, nghe vậy bèn nói ngay: "Diệp phu nhân không phải mẹ của Thập Tam công tử, mẹ y là ngoại thất mà Diệp lão gia nuôi bên ngoài, nghe nói lúc y ba tuổi, Diệp lão gia mới đón hai mẹ con về Diệp gia, cho danh phận."

"Thông..." Suýt chút nữa thì Hàn Ngâm lỡ mồm, vội chữa lời: "Còn lời đồn không phải con ruột thì sao?"

Giang Tĩnh Dạ ngẫm nghĩ một chút: "Không biết."

"A a, có ai làm người ta cụt hứng như cô không hả!"

"Ta không biết thật." Giang Tĩnh Dạ bực bội nói: "Vì mới nghe được phân nửa đã bị người ta phát hiện, họ không chịu nói nữa thì làm sao ta đuổi theo hỏi được? Hơn nữa lúc đó ta vẫn còn nhỏ, có mấy lời nghe không hiểu, nên thật lòng không nhớ nổi."

Cô vừa nói vữa ngẫm kỹ lại: "Có lẽ, là vì vẻ bề ngoài của Thập Tam công tử không giống Diệp lão gia."

Hàn Ngâm không đồng tình: "Có khi hắn giống mẹ thì sao."

"Cũng có thể." Giang Tĩnh Dạ nhìn lại cô: "Ta không nhớ rõ dáng dấp của mẹ y thế nào."

Hàn Ngâm cũng nhìn trả lại cô, một lát sau bỗng chôn mặt vào chăn giả khóc hu hu: "Đáng ghét! Ta không bao giờ nói chuyện với cô nữa đâu!"

Sương mù trong Hỗn Độn Mê cốc không gây ra tổn thương gì với người tu tiên, nhưng có thể khiến người bình thường chùn bước, bởi thế ở đây có rất ít người lai vãng, đệ tử Cửu Huyền cũng không thiết lập pháp thuật phòng hộ gì ở phụ cận.

Chẳng qua với tình hình này, dù không đề phòng người thường, cũng phải đề phòng Tô Tinh Trầm quay lại đánh lén. Thế nên khi thức dậy vào sáng hôm sau, Hàn Ngâm đã nhìn thấy các đệ tử Cửu Huyền tất bật bố trí pháp trận dưới sự hướng dẫn của Du Tịch Bình.

Mộ Thập Tam đâu à? Không biết hắn lôi ở đâu ra cái ghế dựa, ngồi bên ngoài ăn uống, phơi nắng, nằm ngủ, đối lập hoàn toàn với cảnh bận rộn mồ hôi như mưa của đồng môn, rõ là nhàn hạ đến mức người ta phải giận sôi.

Hàn Ngâm xám xịt: "Sư thúc, ngài thế này thật thiếu đức độ."

"Có gì mà thiếu đức độ?" Mộ Thập Tam thảy vào miệng một quả nhân hạt thông, rồi nói với vẻ mặt vô tội: "Người khỏe mạnh thì lao động, người trí tuệ thì ưu phiền, còn người bao cỏ thì trốn việc để uống rượu."

Nói rồi hắn xòe tay ra trước mặt Hàn Ngâm.

Hàn Ngâm hết cách, đành phải lấy một vò Túy Sinh tửu ra cho hắn, sau đó nhân cơ hội này thỉnh giáo những thắc mắc trên Hỗn Nguyên tâm pháp và những chuyện cần chú ý lúc Tụ Linh, đợi nhớ hết rồi, cô đang định đi tu luyện, thì thấy Giang Tĩnh Dạ tựa cửa, ngửa mặt nhìn lên trời.

"Sao vậy?" Cô cũng ngửa mặt nhìn một tia sáng xanh đang lao vút tới từ phía chân trời.

Lát sau tia sáng xanh kia đã trờ tới trước mặt, hóa ra đó là một con Thanh Loan có vẻ ngoài như phượng, trên Thanh Loan có một người đang ngồi, Hàn Ngâm vừa thấy người này thì lập tức mở miệng oán giận: "Muội ấy tới đây làm gì!"

"Cô ta là ai?" Giang Tĩnh Dạ hỏi.

Hàn Ngâm hơi nhướng mày: "Là đồ nhi ngoan của Thập Tam công tử nhà cô, họ Tần tên Vô Ưu, bị người Cửu Huyền đặt biệt danh là cái bóng."

Giang Tĩnh Dạ khó hiểu: "Cái bóng gì?"

Hàn Ngâm than thở: "Là cái bóng của Thập Tam công tử nhà cô đó!"

Cô còn chưa nói dứt câu, thì Thanh Loan đã tan thành đốm sáng rồi biến mất.

Tần Vô Ưu hạ xuống đất xong thì nhìn quanh quất, vừa thấy Mộ Thập Tam, sắc mặt cô đã sáng bừng lên, lập tức chạy tới trước mặt hắn hành lễ, nói với giọng vô cùng ấm ức: "Sư phụ, hôm đó chẳng phải người nói chỉ đi tản bộ thôi sao, đồ nhi làm món gà muối mà người thích ăn, rốt cuộc gà để nguội lạnh mà vẫn không thấy người trở lại."

Phụ lòng tốt của đồ đệ, nếu là sự phụ bình thường thì chắc sẽ thấy hổ thẹn, nhưng hiển nhiên Mộ Thập Tam không phải là loại bình thường, hắn nghe vậy chỉ cười lười nói: "Ta đang cần đồ nhắm rượu, bây giờ ngươi đi làm cũng không muộn."

Tần Vô Ưu:...

~ Hết chương 111 ~

Sư thúc ghen rồi kìa ~