Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ

Chương 46

Đây là lần đầu tiên qua đêm ở một căn nhà mới, có chút khiến người khác mất đi lý trí, nhưng nhiều hơn là sự tò mò và thú vui mới mẻ.
Thậm chí sau này nghĩ lại, bản thân cô cũng không nhịn được mà tự hỏi.


Không phải Thẩm Tư Viễn nói anh đang trả thù lao cho cô sao, đến cuối cùng sao lại, lại biến thành…
Anh hôn cô, còn nói rất nhiều lời âu yếm bên tai cô.
Lâm Tử Diên dường như nhận ra điều gì đó, rèm mi hạ xuống, nhỏ giọng: “Em có thể giúp anh…”


Thẩm Tử Viễn nhướng mày, anh không nghĩ cô sẽ chủ đ0ng nói ra câu này: “Thật sao?”
“Thật.”
Nói xong, cô còn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ dạy của Thẩm Tư Viễn, cô như một học sinh cần cù hiếu học, thỉnh thoảng còn quan sát biểu cảm tr n mặt anh.


Không biết qua bao lâu, Lâm Tử Diên vào phòng t m rửa tay.
Thẩm Tư Viễn bỗng nhiên đi đến rồi ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên sườn mặt cô: “Tử Diên, em thật xuất sắc.”
Gương mặt Lâm Tử Diên đỏ bừng.
Cô không biết câu xuất sắc này của Thẩm Tư Viễn là có ý gì.


Cô quan sát gương mặt điển trai tuấn tú của anh qua gương, có chút thỏa mãn, thoạt nhìn đúng thật là cảm giác không tệ.
Tim cô bỗng dưng đập nhanh.
Hóa ra, có người sẽ vì tâm t nh của một người khác mà rung đ0ng.


Đêm đó cô bồn chồn, thậm chí cũng không nghĩ đến cuối cùng chuyện này lại biến thành Thẩm Tư Viễn hưởng thù lao mất rồi. (ebooktruyen.vn)
Không ngờ bản thân lại bị anh lợi dụng ở chỗ này.
Ngày hôm sau Lâm Tử Diên nhớ lại chuyện này, cô không nhịn được mà nghiến răng.


Quả nhiên anh xứng danh là thương nhân, nói cũng thật dễ nghe, cuối cùng toàn bộ lợi ích đều bị anh chiếm hết.
Có điều không trách anh được, cũng do cô nhất thời nóng đầu, nhưng nhìn thấy tâm trạng Thẩm Tư Viễn dường như khá lên không ít, cô cũng cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành.


Nhưng lúc đi làm, cổ tay cô vẫn còn hơi nhức nên không cẩn thận đánh rơi đồ xuống đất.
Nhân viên giúp cô nhặt lên: “Bà chủ làm sao vậy, tay không thoải mái sao?”
Lâm Tử Diệp ngượng ngùng đáp lại: “Không sao, không cẩn thận th0i.”


Hôm nay Thẩm Tư Viễn lại không ở phòng sách xử lý công việc mà ra ngoài gặp người khác.
Lâm Tử Diên về nhà ăn cơm chiều xong thì nhận được điện thoại của Cao Mộng Vân.
Lúc ấy cô đang ngồi tr n thảm yoga trong phòng khách, cho nên mở thẳng luôn loa ngoài, không để ý hỏi: “Dì, có chuyện gì vậy?”


Giọng nói Cao Mộng Vân hình như vô cùng lo lắng: “Nghe nói chỗ Thẩm Tư Viễn xảy ra chuyện.”
Lâm Tử Diên biết bà ta muốn gọi báo cho cô, cô mỉm cười đáp: “Tin tức của dì hình như hơi chậm rồi.”
“Không phải đều tại đứa nhóc như con sao, có chuyện gì cũng không nói ngay với dì.”


“Nói chuyện này với dì thì có ích gì chứ, dì không hiểu chuyện làm ăn, nói với ba con còn có chút tiếng nói chung, dì biết thì cũng chỉ thêm phiền th0i.”
Lâm Tử Diên biết ý đồ của bà ta, cũng biết tiếp theo bà ta muốn nói gì, cho nên lời nói vô thức mang theo gai nhọn.


“Con bé này, con nói gì thế hả? Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dì chỉ quan tâm con một chút, sao con lại mất kiên nhẫn như vậy?”
Cao Mộng Vân hờn giận nói.
Bà ta quan tâm chỗ nào, rõ ràng là đang sợ lợi ích của bà ta bị mất bớt đi.


Lâm Tử Diên đáp một tiếng, không nói nữa.
Cô đá chân về phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình trước mặt.


Kỳ thật hầu hết thời gian gặp gỡ nói chuyện với Cao Mộng Vân cô đều không tức giận, bởi vì tính cách của cô vốn điềm đạm, hơn nữa cô biết rõ tính cách của bà ta, nếu thật sự muốn hơn thua người này không biết phải nuốt bao nhiêu cục tức.


Tuy rằng cô mạnh hơn bà ta, nhưng mấy năm nay bà ta đều cùng ba cô trải qua mưa to gió lớn, Lâm Tử Diên cũng lười cãi nhau với bà ta.
Im lặng một lúc, Cao Mộng Vân vẫn không nhịn được hỏi: “Nếu lần này Thẩm Tư Viễn thật sự không ổn, con tính làm thế nào?”
“Tính thế nào là thế nào?”


“Cậu ta…nếu cậu ta không tiền không thế, làm sao nuôi con được, hơn nữa chỗ ba con ——”


Bà ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Tử Diên ngắt lời: “Con có tay có chân, vì sao phải cần người khác nuôi, hơn nữa chuyện của Thẩm Tư Viễn còn chưa có kết luận, con sẽ không giống như trong tưởng tượng của dì mà bỏ của chạy lấy người, nếu thật sự như vậy thì con với dì có gì khác nhau?”


Lời nói của Lâm Tử Diên mang theo ý cười, còn có trêu chọc.
Cao Mộng Vân bị nụ cười này của cô chọc giận, tức đến mức một lúc không nói chuyện, cuối cùng trực tiếp ngắt máy.
Sau khi điện thoại ngắt một lúc lâu, Lâm Tử Diên mới phát hiện anh đang im lặng đứng phía sau.


Cô lập tức thả chân xuống, quay lại nhìn anh ngạc nhiên: “Anh về từ khi nào?”
“Về một lúc rồi.”
Anh dịu dàng cười: “Thấy em đang có điện thoại nên không quấy rầy em.”
Lâm Tử Diên chắc chắn anh đã nghe được cuộc gọi vừa rồi.


Cô hơi hối hận, biết thế sẽ không mở loa ngoài, cô vốn nghĩ trong nhà không có ai cho nên mới dám mở loa ngoài. Ai biết Thẩm Tư Viễn lại im lặng không tiếng đ0ng đi vào nghe được mấy lời kia của Cao Mộng Vân.
“Mẹ kế của em…bình thường bà ấy là như vậy, nghĩ gì nói đó, anh đừng để trong lòng.”


Lâm Tử Diên vội vàng giải thích.
Thẩm Tư Viễn bước đến, nhận ra cô có chút kích đ0ng thì cong môi nói: “Anh để ý suy nghĩ của bà ấy làm gì, anh chỉ để ý suy nghĩ của em.”
Lâm Tử Diên nâng mắt nhìn anh.


Thẩm Tư Viễn dường như bị lời nói có hơi “bao che khuyết điểm” vừa rồi của cô lấy lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Yên tâm, anh sẽ không khiến em khó xử.”
Lâm Tử Diên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Chuyện hôm nay xử lý thế nào rồi?”


“Em chắc cũng biết người bắt đầu chuyện này là Thẩm Lương Châu.”
Nhắc tới người này, biểu cảm của Lâm Tử Diên có chút thay đổi, sau đó đáp: “Em biết.”


“Tử Diên, em không cần tự trách, chuyện này không liên quan đến em, bản chất con người Thẩm Lương Châu chính là như vậy, nó không biết thỏa mãn, cho dù không có em là lý do thì một ngày nào đó trong tương lai nó cũng sẽ vì dã tâm của bản thân mà làm ra chuyện gì đó. Hơn nữa lúc này vừa đúng thời cơ, anh có thể mượn tay nó để tóm hết đám người ở sau lưng giở trò quỷ.”


“Vốn anh đã biết rõ rồi sao?”
“Ừ, anh biết rõ.”
Nghe đến đây Lâm Tử Diên mới yên tâm.
Thẩm Tư Viễn: “Chuyện này sẽ không tiếp tục lâu, nhiều nhất là ba ngày, mộng đẹp của Thẩm Lương Châu sẽ tan nát.”


Lúc trở về phòng, Lâm Tử Diên phát hiện sau lưng có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Cô quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông kia, lúc này cô cũng không biết bản thân nghĩ cái gì, không nghĩ nhiều đã đỏ mặt nói: “Lẽ nào anh còn muốn…”


Thẩm Tư Viễn hơi nhướng mày, sau đó lắc đầu cười nói: “Tử Diên, em đang nghĩ gì đó?”
Câu này lập tức khiên Lâm Tử Diên trở nên xấu hổ.
Cô vừa mới ——
Rốt cuộc là cô đang nói cái quái gì vậy.


Câu này của Thẩm Tư Viễn qua tai cô lại giống như anh vốn không nghĩ gì hết, là do Lâm Tử Diên cố t nh nhắc nhở.
Càng xấu hổ hơn chính là, chuyện này vẫn quanh quẩn trong đầu cô cả ngày chưa từng quên đi.


Giờ phút gặp lại gương mặt dịu dàng của anh, cô không nhịn được nhớ đến góc cằm hơi nhếch lên của anh tối qua, ánh mắt hằn đỏ mê người.
Lần đầu tiên cô phát hiện người đàn ông này cũng biết quyến rũ người khác như thế.


Cô bắt đầu thở gấp, cảm thấy cảm thấy bản thân có chút mất mặt, xoay người muốn đóng cửa lại.
Thẩm Tư Viễn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, từ phía sau tóm lấy cổ tay cô nói: “Đợi một chút, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên cũng không quay đầu lại, cắn môi nhỏ giọng nói: “Còn có chuyện gì sao?”


“Ba ngày sau mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo cũ, đến lúc đó sẽ có một bữa tiệc, em có muốn tham dự không?”
Lâm Tử Diên quay đầu lại nhìn anh: “Em sao?”
“Đúng, là em đấy.”


Nụ cười của Thẩm Tư Viễn dịu dàng rạng rỡ, lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc: “Dùng thân phận bà chủ Thẩm thị tham dự.”

Trong ba ngày đó, Thẩm Tư Viễn rất ít khi về nhà, hơn nữa khi trở về cũng đã là sau nửa đêm.
Khi đó Lâm Tử Diên đã đi ngủ cho nên anh cũng không làm phiền cô.


Hai người trong ba ngày này gần như không gặp mặt, mãi đến hơn ba ngày sau, Lâm Tử Diên nhìn thấy một tiêu đề bắt mắt tr n trang đầu tin tức ——
⌈Tập đoàn Thẩm thị thay máu, hôm nay Thẩm Tư Viễn đã tham dự cuộc họp hội đồng quản trị.⌋


Chuyện này tạo ra một trận kinh đ0ng, chân tướng gần như lập tức trở nên rõ ràng.


Thẩm Lương Châu đang ngủ thì bị người ta gõ cửa mang đi điều ra, kỳ thật mấy ngày nay trong lòng anh ta đều không yên, bởi vì Thẩm Tư Viễn quá im lặng, loại im lặng này vốn không phải phong cách hành xử của anh. Cũng chính vì sự im lặng của anh, Thẩm Lương Châu mới cảm thấy bản thân có phải đã đi sai bước nào rồi không.


Mấy ngày nay anh họ của Thượng Thanh Thu liên tục liên lạc với anh ta, Thẩm Lương Châu lo bản thân còn chưa lo xong, nào có thời gian đi quản người khác.
Đợi chuyện này của Thẩm Lương Châu lộ ra ngoài, bên phía công ty của Thượng Thanh Thu cũng xuất hiện vấn đề.


Thượng Thanh Thu cùng anh họ cô ta ở công ty cãi nhau một trận lớn, cả người đều muốn suy sụp.


Công ty vốn đã muốn xuất hiện vấn đề, rất nhiều mâu thuẫn lúc trước còn sót lại lập tức bộc phát ra hết, mặc khác nội bộ đã có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng, khiến Thượng Thanh Thu tìm không ra người có thể tin tưởng được.


Cô ta biết người có thể giúp cô ta lúc này chỉ có một mình Thẩm Tư Viễn.
Cô ta gửi tin nhắn cho Thẩm Tư Viễn, nhưng bên kia vẫn mãi không trả lời.


Cô ta liếc nhìn gương mặt của chính mình trong gương, nói với bản thân không thể cứ ngồi chờ chết được, nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục như vậy, bên phía anh họ cô ta sẽ chờ xem trò cười của cô ta, dự án hợp tác với Thẩm thị cũng sẽ vì vậy mà tạm dừng vĩnh viễn.


Bởi vì anh họ cô ta là người của công ty, bây giờ chuyện hợp tác với Thẩm Lương Châu bị lộ ra ngoài, rất khó để người ta không nghi ngờ có phải chuyện này là do công ty bày ra hay không.
Cô ta biết tối nay có một bữa tiệc nên sửa soạn chuẩn bị, nhanh chóng trở về thay vội một bộ lễ phục để đi dự tiệc.


Bên này.
Lâm Tử Diên đã đến lối vào sảnh tiệc, cô nhìn quanh vài lần.
Vừa lúc cô đang định nhắn tin cho Thẩm Tư Viễn, phía sau bỗng có người ôm lấy eo cô.
“Đang tìm anh sao?” Giọng nói anh trầm thấp.
Lâm Tử Diên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Tư Viễn.


Tóc anh đã cắt ngắn một chút, ngũ quan ôn hòa sắc nét, anh mặc một bộ tây trang màu trắng, dáng người cao lớn, lúc nói chuyện luôn mang theo ý cười.
“Em còn nghĩ anh đang ở bên trong…”
“Ừ, biết em đã đến cho nên đặc biệt ra ngoài đợi em.”


Lâm Tử Diên mỉm cười: “Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi sao?”
Thẩm Tư Viễn nắm lấy tay cô, dẫn cô vào trong, còn khẽ nháy mắt với cô: “Chỉ còn đợi em th0i, bà chủ.”
Lâm Tử Diên như lập tức được anh nâng lên một vị trí rất cao, bản thân cô vẫn chưa thích ứng kịp.


Trong sảnh tiệc có rất nhiều người hướng mắt về phía này, cô cắn môi, sửa sang lại lễ phục tr n người, coi như khá tự nhiên mà ở bên Thẩm Tư Viễn đi xã giao.
Xã giao được một nửa, bỗng từ phía sau truyền đó một âm thanh nghẹn ngào như sắp khóc: “Tư Viễn.”
—hết chương 47—
- -----oOo------