Thâm Độ Chí Tình

Chương 35: Cam kết

Ra khỏi nhà hàng, hai người ngồi lên xe của Cố Diễm.

“Về nhà hay ra ngoài uống chút gì?” Cố Diễm vừa khởi động xe vừa hỏi cậu.

Trang Duy nghĩ một lát mới nói “Mua chút gì về làm bữa ăn khuya đi” Lòng bàn tay cậu dường như vẫn còn hơi ấm của Cố Diễm, chỉ là biểu hiện của Cố Diễm tự nhiên như vậy làm cậu không dám nghĩ nhiều.

“Được” Cố Diễm cài GPS xong thì lái xe đi, xung quanh đây hàng quán cũng khá nhiều, Trang Duy muốn mua thức ăn gì cũng rất dễ dàng.

Mang theo thức ăn quay về nhà Trang Duy, sau khi hai người cởi áo khoác ra, Trang Duy đi rửa tay trước, sau đó dọn thức ăn ra, lại nấu thêm hai tách cà phê, chuẩn bị ăn khuya cùng với Cố Diễm. Cậu không biết lúc nãy Cố Diễm đã ăn với Kiều Sở Khâm chưa, bản thân cậu đã ăn lửng bụng rồi mà bây giờ vẫn có hơi đói bụng.

Sau khi hai người ngồi xuống, Trang Duy đưa một tách cà phê cho Cố Diễm “Sao lại đột nhiên trở về?”

“Muốn tạo bất ngờ cho cậu” Cố Diễm nhìn Trang Duy “Nhưng xem ra cậu cũng không vui vẻ lắm”

“Không phải không vui” Trang Duy cong cong khóe môi.

Cố Diễm uống một hớp cà phê, lấy một miếng bánh ngon nhất từ trong hộp trên bàn ăn đưa cho Trang Duy “Tâm trạng cậu không vui lắm, làm sao vậy?”

Trang Duy nhìn Cố Diễm, khi cậu thấy Cố Diễm đúng là rất vui vẻ nhưng cảm xúc phiền muộn mấy ngày nay cũng không vì Cố Diễm trở về mà bay đi. Cậu đã cố gắng che giấu không biểu hiện ra ngoài, dù sao chuyện này không liên quan gì đến Cố Diễm, không ngờ Cố Diễm vẫn phát hiện ra.

“Là vì chuyện của Văn Phương Húc” Trang Duy biết nói cho Cố Diễm nghe chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nhưng cậu vẫn muốn tìm một ai đó để tâm sự.

“Anh ta làm sao?” Cố Diễm tất nhiên vẫn còn nhớ Văn Phương Húc từng nhờ Trang Duy tìm anh xin hợp tác.

Trong lòng Trang Duy thầm thở dài, nói hết mọi chuyện với Cố Diễm, kể luôn chuyện mà cậu cãi nhau với Văn Phương Húc.

Nghe xong câu chuyện, Cố Diễm mới nói “Kết hôn trong giới kinh doanh cũng không ít, đây là chuyện của hai gia đình, tôi không có đánh giá gì. Nhưng lừa gạt kết hôn đúng là một chuyện rất vô sỉ, tôi cũng không đồng ý. Tuy nhiên, đây là chuyện của nhà họ Văn, cậu nói gì cũng không tốt”

“Tôi biết, tôi chỉ là không hi vọng người tôi từng coi là anh trai đáng kính cuối cùng lại khiến tôi ghê tởm như vậy” Trang Duy cũng không muốn dùng từ “ghê tởm” đối với Văn Phương Húc nhưng cậu không thể tìm được từ nào thích hợp hơn.


“Thật ra tôi thấy cậu không cần phải bận tâm” Cố Diễm đứng ở góc độ khách quan phân tích “Mặc dù còn chưa biết đối phương là ai nhưng chịu đầu tư vào nhà họ Văn, còn đồng ý kết hôn với Văn Phương Húc, chắc chắn số tiền đầu tư vào không hề nhỏ. Có thể đảm nhận nổi đầu tư kiểu này chắc chắn cũng không phải nhân vật tầm thường. Cô gái được gia đình như vậy nuôi dưỡng trên căn bản cũng sẽ không phải người dễ bị lừa gạt, cho nên tôi cảm thấy cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Nếu lần kết hôn này thật sự có thể diễn ra, trong lòng đối phương khẳng định cũng đã có tính toán, có ý đồ gì với nhà họ Văn cũng khó mà nói được”

Cố Diễm dù sao cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, đã chứng kiến rất nhiều chuyện còn hơn thế, đương nhiên càng hiểu rõ hơn ai hết.

Cố Diễm cười nhẹ nói với Trang Duy “Cậu chỉ cần nhớ kĩ, kết hôn chưa bao giờ là chuyện của một người, vậy là được rồi”

Lời nói của Cố Diễm cũng làm Trang Duy nhẹ lòng đôi chút, thật ra cậu cũng biết chuyện này vốn dĩ không cần bản thân xen vào.

“Anh…” Trang Duy nhìn Cố Diễm, ngập ngừng “Anh cũng sẽ kết hôn giống họ sao?”

Cố Diễm nhướn mày, hỏi ngược lại “Cậu cảm thấy thế nào?”

Trang Duy cảm thấy vấn đề này của mình thật sự quá mức ngu ngốc, kết hôn hay không cũng đâu phải Cố Diễm nói được là được, hơn nữa coi như Cố Diễm nói không đi nữa thì ai có thể bảo đảm sau này thật sự sẽ không có? Dù sao mọi việc đều có biến số.

“Ai biết được…” Trang Duy mím môi, cậu đã từ bỏ đi tìm đáp án này rồi.

Cố Diễm khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Trang Duy làm kiểu tóc của cậu có chút rối bù “Ngốc, tôi sẽ không kết hôn vì lợi ích”

Trang Duy nhìn anh, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng… “Ai có thể chắc được?”

Cố Diễm nở nụ cười “Tôi sẽ không cam kết với cậu chuyện tôi không thể thực hiện, nếu tôi đã nói, nhất định sẽ làm được. Bây giờ cậu không tin cũng không sao, cứ để thời gian trả lời đi”

Trang Duy kinh ngạc nhìn Cố Diễm, Cố Diễm cũng mỉm cười nhìn cậu. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Trang Duy chợt lóe lên một suy nghĩ – Có khi nào Cố Diễm cũng thích cậu hay không?

Chớp mắt đã đến ngày kết hôn của Văn Phương Húc, dù sao đối với cuộc hôn nhân này, Trang Duy cũng không nói đến tình bạn với Văn Phương Húc có còn hay đã tan vỡ nhưng cậu vẫn phải tham dự, coi như tình bạn nhiều năm giữa hai người không còn nữa thì vẫn còn có mối quan hệ giữa hai nhà Trang – Văn.

Thiệp mời gửi đến chỗ Quý Sâm, Trang Duy không muốn cho Văn Phương Húc biết địa chỉ nhà mình để tránh xảy ra phiền phức, gửi đến công ty thì không tiện cho lắm, cho nên gửi ở chỗ Quý Sâm cũng xem như hợp tình hợp lý.

Sự có mặt của Trang Duy gây náo loạn một trận, không phải vì cậu là con trai trưởng nhà họ Trang mà bởi vì danh tiếng của chính cậu. Có thể gặp được minh tinh trong hôn lễ, cho dù là đối với mấy cô gái con nhà danh gia vọng tộc cũng là một chuyện đáng hào hứng.

Đưa thiệp mời ra, ký tên, đi tiền xong thì có nhân viên phụ trách đưa cậu vào phòng dự tiệc, ngồi xuống vị trí đã sắp xếp trước.

Trang Duy coi như rất ít khi lui tới nhà họ Trang, nhưng là người một nhà, trong trường hợp này thì phải ngồi cùng một bàn. Lúc Trang Duy đến, Trang Dịch Sơn, Lương Sảng và Trang Dụ đã có mặt ở đó.

Trang Dịch Sơn thấy mặt Trang Duy không thèm nói một tiếng, chỉ có Lương Sảng xởi lởi “Tiểu Duy tới rồi, nhanh qua đây ngồi đi, lâu rồi không gặp con, còn ốm hơn trên TV nữa”

Cho dù Trang Duy không thích Lương Sảng đến mức nào, trước mặt người ngoài vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu, gật đầu một cái.


Trang Dụ thấy Trang Duy thì lập tức kéo ngay cái ghế bên cạnh mình ra “Anh, ngồi đây đi”

Trang Duy nhìn một chút, lúc này có một ghế trống kế bên ba cậu, một cái còn lại thì bên cạnh Trang Dụ. Thái độ của ba làm Trang Duy cảm thấy nếu ngồi gần nhau sẽ càng bối rối hơn, nói không chừng còn có thể không hợp ý nhau sẽ rất khó coi, cân nhắc một chút, cậu chọn ngồi bên cạnh Trang Dụ.

“Tình cảm anh em hai đứa tốt thật” Một bà cô ngồi chung bàn khen ngợi.

Trang Duy không nói gì, Trang Dụ thì cười cười nhìn cậu.

Lương Sảng lập tức nói tiếp “Đúng vậy đó, Tiểu Dụ từ nhỏ đã rất thích bám theo anh nó”

Lương Sảng dối trá làm Trang Duy không muốn ngồi đây thêm một phút giây nào nữa, Trang Dụ ân cần đưa nước uống cho cậu làm cậu thấy sự giả tạo của Trang Dụ càng ngày càng thuần thục rồi.

Trang Dịch Sơn vẫn không để mắt tới Trang Duy, Lương Sảng cũng tranh thủ bắt chuyện với mấy bà cô ngồi chung bàn.

Trang Dụ thì thầm sát bên tai Trang Duy “Anh, anh có biết lai lịch nhà họ Thang làm sui gia với nhà họ Văn không?”

Trang Duy không hề quan tâm, sau khi nhận được thiệp cưới cậu mới biết cô dâu tên là Thang Lộ, nhưng điều này thì có liên quan gì đến cậu, cậu cũng không thắc mắc gì.

Trang Dụ cũng không quan tâm Trang Duy có muốn nghe hay không, nói tiếp “Tôi nói cho anh biết, nhà họ Thang đời này chủ yếu là làm mặt nạ, sau đó đánh vào lĩnh vực trang điểm. Tổ tiên nhà họ Thang chủ yếu làm nghề khai thác mỏ, của cải phong phú, sau này mỏ than đá không còn dùng được mới đổi nghề. Cũng may là đời sau biết phấn đấu, chậm rãi làm nhà họ Thang giàu có trở lại. Thang Lộ này cũng mới đi du học về, nhìn bề ngoài có vẻ ngốc bạch ngọt nhưng tôi cảm thấy cô ta cũng không đơn giản như vậy”

“Cậu gặp rồi?” Trang Duy hỏi.

“Ừ, tuần trước tôi với ba đi biếu quà nhà họ Văn, trùng hợp cô ta cũng ở đó” Trang Dụ cười nói “Lớn lên cũng được, nhưng mà hơi lùn một chút”

Thật ra nếu như cậu và Văn Phương Húc không cãi nhau đến như vậy, Văn Phương Húc nên đưa Thang Lộ đến gặp cậu mới đúng. Nhưng không gặp cũng chẳng sao, ngược lại chuyện của Văn Phương Húc, cậu sẽ không xen vào nữa.

Giờ tốt sắp đến, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Là người đến dự lễ, Trang Duy nhìn Văn Phương Húc và Thang Lộ trên sân khấu, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Vẻ ngoài của Thang Lộ nhìn có chút ngây thơ nhưng khi đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn hoàn toàn không có chút lúng lúng hay mất bình tĩnh, người phụ nữ như vậy, Trang Duy cảm thấy Văn Phương Húc đúng là vẫn không thể lừa gạt được cô. Nói sao thì cũng là lựa chọn của bọn họ, chỉ hy vọng sau này bọn họ đừng hối hận.

Sau khi kết thúc nghi thức thì chính thức mở tiệc, đôi vợ chồng mới đi thay trang phục để lát nữa đi mời rượu, rất nhiều khách mời nhân lúc thời gian trống đi ra ngoài tranh thủ hút thuốc, gọi điện thoại hoặc là hóng gió một chút, nhất thời trên hành lang đứng không ít người.

Trang Duy tính sau khi đưa món ăn lên một lúc thì lịch sự xin phép đi về, không cần chờ Văn Phương Húc mời rượu, tránh cho hai bên lúng túng.

Lúc này điện thoại của cậu reo lên, hiển thị tên của Cố Diễm.

Trang Duy đứng dậy bước ra ngoài, muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại. Trang Dụ thấy Trang Duy lặng lẽ cầm điện thoại ra ngoài, đôi mắt láo liên, âm thầm bám theo.


Trang Duy mới vừa ra khỏi phòng tiệc, tiếng chuông điện thoại đã ngưng bặt. Trang Duy nhìn cuộc gọi bị ngắt, đang tính gọi lại thì đột nhiên bị vuốt nhẹ sau gáy một cái.

Trang Duy hết cả hồn, vừa quay đầu thì đối diện ngay với ánh mắt ôn nhu của Cố Diễm, sự bất mãn do bị dọa trong nháy mắt tan thành mây khói.

“Sao anh lại ở đây?” Trang Duy nhìn Cố Diễm, trông cậu có chút ngơ ngác.

“Phó Khâm về đây hẹn tôi ăn cơm, cùng lúc tiện đường đến đón cậu” Cố Diễm nói “Buổi lễ kết thúc rồi sao?”

Ở ngoài Cố Diễm vẫn là người lạnh lùng khó gần, tổng giám đốc Cố khí thế kinh người, cho nên dù trên hành lang có người nhận ra anh cũng không có ai dám bước lên chào hỏi.

“Ừ, xong rồi” Trang Duy trả lời, Phó Khâm về đây cũng không nói trước một tiếng, nhưng dù sao hiếm khi cô có thời gian, có thể đến gặp một lần cũng được.

“Vậy đi lấy áo khoác đi, chúng ta đi qua đó luôn” Cố Diễm nói.

“Được”

Trang Duy vừa dứt câu, bên cạnh liền vang lên một giọng nói đầy vui sướng “Tổng giám đốc Cố?”

Trang Duy quay đầu nhìn lại, là ba của Văn Phương Húc. Lúc này bên cạnh ba Văn còn có vài người trong thương giới, nhìn thấy Cố Diễm đều rất kinh ngạc.

Nghe động tĩnh ngoài cửa, người ở trong cũng đổ mắt nhìn ra, trong đó không ít người nhận ra Cố Diễm. Chỉ trong một lúc, tin tức Cố Diễm đến đây truyền khắp cả phòng tiệc.

“Tổng giám đốc Cố, chào ngài, tôi là đổng sự trưởng của mỹ phẩm Văn thị” Ba Văn mặc dù không biết tại sao Cố Diễm đến đây nhưng đây chính là cơ hội đối với ông ta.

Cố Diễm gật đầu với ba Văn, sau đó vỗ vai Trang Duy “Đi lấy áo khoác đi”

“Ừm…” Mặc dù Trang Duy cảm thấy để Cố Diễm một mình đứng đây không tốt cho lắm nhưng thấy không ít người hay tin chạy ra, tránh cho càng lúc càng đông, cậu phải nhanh chân chạy về phòng tiệc lấy đồ đi ngay.

“Nếu tổng giám đốc Cố đã đến rồi thì xin mời vào chung vui, uống vài ly rượu mừng” Ba Văn nhiệt tình đon đả.

“Không được, tôi còn bận việc” Cố Diễm từ chối không chút nể mặt.

Ba Văn nhớ lại Cố Diễm đứng nói chuyện với Trang Duy, lập tức hỏi ngay “Tổng giám đốc Cố quen với Tiểu Duy sao?”

“Ừ” Cố Diễm gật đầu, thật ra nếu anh nói không quen trái lại có thể giúp Trang Duy ít bị chú ý một chút, nhưng anh có quyết định của mình, không hề có ý giấu diếm, trực tiếp thừa nhận.

Ba Văn vừa nghe thì nói ngay “Tôi biết Tiểu Duy từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ kia cũng thật là, sao lại không với tôi một tiếng là ngài sẽ đến chứ”


“Tôi chỉ đến đón cậu ấy mà thôi” Cố Diễm nói.

Lúc này Trang Duy cũng cầm áo khoác chạy ra.

Cố Diễm thấy bộ dạng gấp rút của Trang Duy, nói “Mặc áo khoác vào trước”

Trang Duy cũng không cãi lại anh, ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.

Ba Văn thấy vậy liền tranh thủ nói “Tiểu Duy này, nếu tổng giám đốc Cố đến rồi thì cùng đi vào uống ly rượu đi”

“Không được đâu bác, tụi con còn có việc phải đi trước” Trang Duy biết Cố Diễm không muốn giao thiệp với bọn họ, nếu không ba Văn cũng sẽ không nhờ cậu giữ chân Cố Diễm lại.

Cố Diễm không nói gì thêm, chỉ giúp Trang Duy gài khuy áo lại rồi trực tiếp nắm tay cậu đi ra ngoài.

Để lại một đám người ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ rời đi, ai cũng không dám đuổi theo.

“Cậu lái xe đến đây?” Cố Diễm hỏi.

“Ừ” Trang Duy gật đầu.

Cố Diễm bấm thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, nói với cậu “Vậy lấy xe của cậu đi, tôi để tài xế lái xe về”

“Cũng được” Trang Duy đưa chìa khóa cho Cố Diễm “Anh lái xe” Cậu không biết Phó Khâm hẹn Cố Diễm ăn cơm ở đâu, để Cố Diễm lái xe sẽ dễ hơn.

“Ừ” Cố Diễm nhận chìa khóa, sau khi ra khỏi thang máy thì gọi điện cho tài xế rồi mới lên xe của Trang Duy, chạy đến nhà hàng đã hẹn trước.

Khi hai người đến nơi thì Phó Khâm đã chọn món ăn xong rồi, Cố Diễm cũng thuận theo ý cô.

Trang Duy và Phó Khâm coi như là người quen, không cần phải khách sáo, nói vài câu rồi ngồi xuống ghế, bắt đầu gọi món ăn.

Phó Khâm chọn thức ăn rồi nhàn nhã uống trà nóng.

Trang Duy vừa chọn xong mấy món thì điện thoại reo lên, nhìn màn hình, vậy mà lại là ba cậu gọi tới. Nếu là bình thường Trang Duy sẽ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng sau khi cậu đi với Cố Diễm, Trang Duy cũng không còn thấy bất ngờ nữa.

“Tôi ra ngoài nghe điện thoại” Trang Duy nói xong thì bước ra ngoài.

Cố Diễm chọn món xong, người phục vụ cũng đi ra ngoài.


Phó Khâm cười chế giễu Cố Diễm “Cậu vẫn chưa xác định quan hệ với Trang Duy à?”

“Không cần gấp” Cố Diễm cười nhẹ.

“Còn không gấp gì nữa chứ? Tôi thấy Trang Duy cũng đâu phải không có cảm giác với cậu, cậu còn chờ cái gì?” Phó Khâm thực sự không hiểu, chuyện này chỉ mỏng như giấy dán cửa sổ thôi mà.

“Chị không hiểu” Cố Diễm nhấp một ngụm trà “Để một con mèo nhỏ đi vào chiếc lồng không khó, khó là khi mở cửa lồng, tôi muốn bảo đảm nó sẽ không chạy ra, hơn nữa vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi”

Phó Khâm cạn lời nhìn Cố Diễm, giờ phút này, cô đột nhiên có chút thông cảm với Trang Duy – Nếu như xác định quan hệ, Trang Duy còn có thể chạy trốn được sao?