Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 1-2: Xung đột

Editor: CP

Beta: Ginji

Trịnh công công đi ra liền canh giữ cách cánh cửa ba bước, mặt hướng trước cửa chuẩn bị khi tình hình có biến thì sẽ theo vọt vào ngay, hai vị võ quan kia cũng không dám chậm trễ, cùng Trịnh công công canh giữ ở trước cửa với sắc mặt đầy vẻ lo lắng. Bọn họ một mạch đem người áp giải đến đây, hiển nhiên cũng biết người nọ không phải dạng người hiền, trong quá trình áp giải hầu như tất cả mọi người đều phải tốn nhiều công sức.

Nam nhân quỳ trên mặt đất đã tự mình vùng vẫy đứng lên, y trông thực chật vật, sợi tóc hỗn độn che đậy khuôn mặt tiều tụy và gầy yếu, quần áo trên người đã muốn cọ rách, hầu như không nhìn ra nhan sắc ban đầu, trên mặt trừ vết thâm đen còn có nhiều vết máu, những vết máu đã khô, đông thành các vệt nâu đen đầy trên quần áo. Mặc dù chật vật và tiều tụy, nhưng y vẫn như trước đứng thẳng, mắt sáng như đuốc, sáng quắc như thiêu đốt mặt của vị vua ở đối diện. Y không nói, nhưng nghiến răng nghiến lợi bộ dáng tựa như ngay lập tức sẽ đem khối thịt trên người hoàng đế cắn xuống.

Hoàng đế trên mặt không biểu cảm vẫn đứng đối diện y, chỉ di chuyển từng bước nói: “Xem ra Đại tướng quân có rất nhiều chuyện muốn nói với quả nhân, không bằng chúng ta liền nhân cơ hội này hảo hảo tâm sự.” Nói xong thân thủ di chuyển đến bên gáy Mạc Kỉ Hàn, nhổ ra một cái hoa kim châm nhỏ vứt bỏ, trong điện im lặng, hoa kim châm rơi xuống đất tạo tiếng vang rất khẽ.

Mạc Kỉ Hàn không né không tránh, tựa như chắc chắc người đối diện sẽ không giết hắn, đợi gỡ xuống hoa kim châm, hậu kết của y chuyển động cao thấp một lát, mở miệng nói: “Nhậm Cực, ngươi đê tiện!” Thanh âm khàn khàn khô khốc, giống như ma sát qua nền đá vụn.

Hoàng đế trẻ tuổi nghe được tù binh đối với chính mình hô thẳng kỳ danh nhục mạ cũng không giận trái lại còn cười, chính là đáy mắt không mang theo ý cười mà ngược lại càng lộ vẻ lạnh lẽo: “Binh pháp có câu ‘Binh bất yếm trá’(chiến tranh không ngại dối lừa), Đại tướng quân nói vậy chắc cũng hiểu rõ. Nói đến đê tiện, ” Nhậm Cực đột nhiên dừng cười, từng bước uy hiếp: “Do ngươi dùng kế giết mười vạn quân sĩ của Khải Lương ta làm cho phụ vương ta ôm nỗi hận mà chết, khi đó có từng nghĩ đến hai chữ đê tiện?”


Mạc Kỉ Hàn cười: “Ngang nhiên xâm chiếm đất của nước ta, giết không tha, vốn không cần giảng đạo nghĩa.”

“Ba!”

Thanh âm bàn tay chạm vào da thịt vang lên trong điện, đầu Mạc Kỉ Hàn bị đánh nghiêng sang một bên, lảo đảo hai bên sau đó lại đứng thẳng, trên mặt hiện rõ dấu đỏ hình năm ngón tay, y dồn sức phun ra một búng máu, quay đầu nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ của Nhậm Cực, đột nhiên nở nụ cười. Cười châm biếm, cười không biết sợ, y cười nói: “Ngươi dùng hết thủ đoạn đem ta bắt về, để cho ta xem cái này sao?”

Nhậm Cực đột nhiên đi đến năm ngón tay mở rộng chế trụ cổ y, lực khống chế trên cổ Mạc Kỉ Hàn dần dần tăng, khuôn mặt người trước mắt từ hồng dần dần chuyển tím, hô hấp càng thấy nặng nề gian nan, dù vậy, y nhưng không giãy dụa, ánh mắt nhìn Nhậm Cực lộ vẻ thoải mái như sắp giải thoát.

Nhậm Cực chặt chẽ nhìn chằm chằm biểu cảm của y, tay đột nhiên căng thẳng sau đó quăng hướng ra ngoài, vung tay áo lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ muốn tử sớm, không dễ dàng như vậy đâu!”

Mạc Kỉ Hàn bị lực đạo của hắn đẩy ra ngoài, nháy mắt trong mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng, rồi sau đó”Phanh” một tiếng té ngã trên đất, tiếng ho khan cùng tiếng thở dốc, y co rút thân mình trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, xem ra xương cổ bị bóp tốn thương.

Nhậm Cực thấy y nằm ở trên mặt đất không thể dậy nổi, cưới nói bóng gió: “Đại tướng quân, ngươi bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.” Khi nói từng bước đi tới, hắn cũng không nghĩ khiến cho y chết sớm như vậy, hắn phải tra tấn y đến ngày giỗ phụ hoàng cũng là ngày y bị lăng trì, an ủi trước vong linh.

Mạc Kỉ Hàn trên mặt đất nhìn thấy Nhậm Cực từng bước đi tới, do vậy tim đập càng nhanh, thể lực y đã muốn cạn kiệt, nội lực còn lại cũng không có, chỉ có cơ hội lúc này, nhất định phải vững vàng, dốc sức!


Lúc Nhậm Cực tiêu sái đến gần, Mạc Kỉ Hàn cuộn tròn càng chặt, thân thể không dấu vết âm thầm tích lực, bắt đầu tập trung đếm: một, hai, ba, ngay bây giờ!

“Ba” một tiếng, Mạc Kỉ Hàn cùng thân thể từ trên mặt đất nhảy vọt lao thẳng đến Nhậm Cực, dây thừng trói trên người y theo động tác lướt xuống, chỗ huyệt vị bị hoa kim châm đâm vào nhất thời máu tươi tươm ra, làm quần áo rách nát của y nhiễm sắc đỏ tanh nồng, giữa bàn tay là ánh sáng kim loại lóe lên lạnh lẽo sắt nhọn tinh tế hướng ấn đường của Nhậm Cực (điểm giữa hai đầu lông mày) mà lao tới. Toàn bộ động tác đều linh hoạt gọn khéo, ngay lập tức lao tới.

Nhậm Cực ngay khi nghe tiếng thanh trầm đục vang lên thì đã cảnh giác, tức khắc nghiêng người ra sau lướt qua, Mạc Kỉ Hàn lướt tới với tốc độ mặc dù nhanh nhưng cuối cùng lại kém một chút, chỉ kém một chút thôi (đúng… kém một chút thôi là ko có truyện để đọc rùi ^^), hoa kim châm giữa lòng bàn tay liền rớt ra.

Mạc Kỉ Hàn không khỏi nôn nóng, thể lực củng nội công của y đang nhanh chòng mất đi, trước mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ, nếu không đem Nhậm Cực giết chết, sợ là vĩnh viễn cũng không còn cơ hội. Nghĩ đến này, mũi chân chạm xuống đất lại tăng lực, đồng thời cổ tay run nhẹ, muốn đem hoa kim châm phóng ra. (sao anh cố chấp thế nhỉ, cứ thix cãi lời tác giả, và làm cho fans tụi em đau lòng vì ko có truyện đọc…hâyyy)

Ngay khi hoa kim châm từ cổ tay y sắp phóng ra, thì cổ tay đột nhiên đau nhức, tay Nhậm Cực đã bắt lấy gân mạch y, nội lực kịch liệt xông thẳng vào, phế phá nội phủ kinh mạch, đồng thời ngực “Khách khách” vang lên thanh âm xương sườn bị chặt đứt.... Hắn bị Nhậm Cực đá ra ngoài, “嘭” đâm mạnh vào cột trụ trên đại điện.

Cổ họng có vị ngọt, lại nôn ra mấy ngụm máu tươi, đầy trên mặt, Mạc Kỉ Hàn cảm giác trước mắt chính mình đã muốn nhìn không rõ đồ vật này nọ, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi, ý thức dần dần phiêu xa, nháy mắt mông lung nhìn đến cửa điện bị mở ra, có mấy người bối rối chạy vào, không khỏi cười khổ, rốt cuộc vẫn là thất bại, bất quá chính mình nếu như vậy mà chết đi, thì chỉ sợ cũng là chuyện may mắn nhất. (cảm thương cho anh T.T… nhưng anh ko được chết…truyện của em)

Trịnh công công nghe được động tĩnh, cũng bất chấp tội phạm thượng, cuống quít đẩy cửa tiến vào, thấy Hoàng Thượng nhà mình thần sắc tàn nhẫn mắt như tẩm độc, nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên mặt đất cách đó không xa. Người nọ nằm trên mặt đất, người đầy vết máu mới, trên khuôn mặt tóc tay hỗn độn, nhìn không rõ ngực có phập phồng hay không, cũng không biết sống hay chết.

Trịnh công công kinh hãi, “Đông” quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Hoàng…Hoàng Thượng.” Hai vị võ quan đi theo vào, thấy Trịnh công công quỳ xuống cũng quỳ xuống: “Thần cứu giá không kịp, tội đáng muôn chết”


Nhậm Cực đứng trên bậc ngọc, hừ lạnh một tiếng vung tay áo bào: “Dẫn đi!”

Hai vị võ quan lên tiếng trả lời liền đem người được nhắc đến đang nằm trên mặt đất chuẩn bị dẫn đi, Nhậm Cực dường như nghĩ đến cái gì đó, nói thêm: “Nhớ rõ đừng giết chết, chuyện khác tùy ý.” (anh sẽ hối hận vì quyết định này…khakha…)

Mạc Kỉ Hàn vì đau mà thanh tỉnh, toàn thân đều đau, giống  như bị rút gân bái cốt, như vậy đau tỉnh rồi lại đau ngất đi, rồi lại từ trong đau ngất đi đó lại đau đớn mà tỉnh, y đã không còn đếm được là trải qua bao nhiêu ngày.

Mở to mắt mê man, một hồi lâu người mới nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng trước mắt, vị trí chính mình vẫn là địa lao, cách đó không xa là lửa than bốc cháy rừng rực, phía trên là các hình cụ đang nung đỏ. Cúi đầu nhìn nhìn chính mình, toàn thân cao thấp đã muốn không cón một khối da lành lặn, chỗ da thịt bị roi xé rách vẫn còn rướm máu, nằm dọc theo dấu vết thương cũ sâu vào từ từ nhỏ giọt, khi rơi xuống đất còn có thể nghe được tiếng “lách tách”, cũng không thanh thúy, ngược lại thực ngưng đọng, xem ra trên mặt đất đã chảy không ít.

Thử động động chân tay, phát hiện hai tay hai chân đều bị buộc rất chặt, nghiêng đầu nhìn, phát hiện nguyên lai chính là dùng ngưu cân (dây gân bò => “phỏng đoán”… chàaaa), đại khái là phòng trước chính mình có thể chặt đứt dây, cho nên phải dùng đến ngưu cân đem chính mình trói lại. Lúc này ngưu cân đã khô, lại bị máu của chính mình thấm ướt, thẳng đến ghìm cương da thịt cơ hồ chạm đến xương, tay chân đều đã muốn không còn cảm giác, huống chi hoa kim châm phong huyệt cũng đâm càng sâu, động đầu ngón tay cũng không thể. Mạc Kỉ thất vọng đau khổ đến nổi không khỏi dâng lên chút tuyệt vọng: như vậy thực không bằng chết tốt hơn.

Ý định Nhậm Cực là không cho y chết sớm, mỗi lần kết thúc nghiêm hình thì sau đó đều đem y cứu chữa, y vô lực tự làm đứt tâm mạch, chỉ có thể cắn lưỡi, lần đó sau khi “bị” cứu chữa xong ngay cả miệng cũng bị phong bế, hiện giờ xem như muốn sống không được, không khỏi cười khổ.

Một thanh âm lạnh lạnh truyền đến: “Nguyên lai Đại tướng quân tâm tình hảo, vẫn còn cười được.”

Mạc Kỉ Hàn chấn động, y từ khi bị giam ở đây Nhậm Cực chưa lần nào xuất hiện, y cứ tưởng rằng không đến ngày giỗ của Khải Lương tiên đế sẽ không nhìn thấy hắn. Giương mắt nhìn lại, Nhậm Cực dường như tâm tình tốt lắm, trong ánh lửa ngay cả cười đều mang theo một chút cởi mở, nhưng kiểu cưới đó Mạc Kỉ Hàn chính là không nghĩ muốn nhìn thấy, bởi vì điều đó chỉ có thể lý giải một vấn đề.


Quả nhiên, Nhậm Cực đi đến trước mặt hắn, giơ giơ lên cấp báo trong tay: “Vừa mới nhận được tin báo, đại quân đã đánh bại Mậu Quan.”

Mạc Kỉ Hàn đột nhiên biến sắc, Mậu Quan, là lá chắn rất khó tấn công nơi hiểm trở nhất của Phù Ly quốc, một khi bị công phá, thì việc lật đổ đất nước của y là không xa.

Nhậm Cực thấy y sắc mặt thay đổi đột ngột, cười càng khoái trá: “Quả nhiên Phù Ly chỉ có một người tướng quân ngươi, không có ngươi quân ta thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn được.”

Mạc Kỉ Hàn sắc mặt xanh trắng, nhìn thấy Nhậm Cực đi tới gở xuống mảnh vải che miệng y, nói: “Đại tướng quân có gì muốn nói, thì cứ việc nói đi.”

Mạc Kỉ Hàn cử động môi muốn nói lại phát không ra tiếng, y nhớ không rõ chính mình bao lâu rồi không uống nước, môi sớm trở nên trắng rạn nứt, hơi hơi động lại tách ra mấy vết nứt, máu lại chảy ra, khóe môi tái nhợt thấm nhiều vết đỏ sẫm.

Y giật giật môi, âm tiết mơ hồ phát ra nghe không rõ chính xác là gì, Nhậm Cực từng bước về phía trước cơ hồ ghé sát vào môi y, nhìn y kéo khóe miệng, thong thả khàn giọng nói: “Ngươi chinh phục được, chỉ có thể là ruộng đất thôi.”

“Ba” một tiếng, mặt Mạc Kỉ Hàn lại bị đánh nghiêng sang một bên, Nhậm Cực sắc mặt chuyển trầm, cầm roi da quất “Bá”, tiếp theo roi da gào thét xé gió hung hăng quất xuống, tiếng da thịt kéo căng nứt lọt vào tai Mạc Kỉ Hàn giống như hư ảo, thân thể y giống như đã thành thói quen, cảm giác đau đớn sớm trở nên mơ hồ.

Nhậm Cực không nói gì, chỉ cầm roi quất xuống, số roi ngày càng nhiều, sắc mặt hắn mặt cũng càng dữ tợn, y vì cái gì không kêu? Thậm chí ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng?


Thời gian dài trôi qua, trừ bỏ hô hấp ngoài ra chỉ có tiếng roi da vung trong gió cùng da thịt chạm vào phát ra tiếng vang, đến cuối cùng mới nghe được Mạc Kỉ Hàn kêu rên một tiếng, lại ngất đi.

Nhậm Cực ném roi da đã sớm đầm đìa máu, đi đến trước mặt Mạc Kỉ Hàn đang hôn mê, ngón tay dùng sức trắng bệch nắm lấy cằm y: “Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chinh phục!” Đối mặt với Mạc Kỉ Hàn không hề hay gì, hắn nói như vậy.