Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 285: Nàng ghen sao?[5]

Nói tới đây, Lâm Hồi Âm cảm thấy mình thông minh cực, liền vỗ vai Dạ Huyền, nói:“Cứ như vậy đi, dù sao ngươi cũng lợi hại lắm rồi, không cần biết thứ tự khảo hạch gì, ta không nghĩ nữa, cho nên đến lúc đó ngươi phải bại bởi ta, để cho ta đếm ngược thứ hai, ngươi đếm ngược thứ nhất.”

“Đếm ngược thứ hai với đếm ngược thứ nhất có khác nhau sao?” Dạ Huyền từng ở Thần sơn tu tiên, lúc khảo hạch đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

“Đương nhiên là có!” Lâm Hồi Âm mở to hai mắt nhìn Dạ Huyền, dùng ánh mắt "hắn không hiểu" nói:“Mọi người chỉ biết chửi đứa đếm ngược thứ nhất là đại ngu ngốc, sẽ không mắng đứa đếm ngược thứ hai, hơn nữa, đếm ngược thứ hai dù không mạnh nhưng cũng hơn đếm ngược thứ nhất!”

Dạ Huyền cảm thấy Lâm Hồi Âm hoàn toàn là già mồm át lẽ phải, nhưng cũng chưa bao giờ cùng nàng tranh cãi, ngược lại bị nàng chọc cười, hắn nhắm mắt lại, lười biếng tựa vào một gốc cây,“ừ” một tiếng, nói:“Tùy ngươi.”


Dạ Huyền thực hưởng thụ cảm giác ngồi cùng nàng, giống như mọi thứ xung quanh đều là hư không, tâm tình hắn vui vẻ.

Lâm Hồi Âm chẳng cảm thấy như Dạ Huyền, tuy chân bị thương, không thể ngự kiếm phi hành nhưng cà người cũng không rảnh rỗi, chán đến chết đi được, nhặt hòn đá lên khắc vào thân cây.

Thân cây cưng cứng, Lâm Hồi Âm dùng khí lực rất lớn mới khắc được, dùng nửa ngày, mới viết ra được ba chữ xiên xiên vẹo vẹo:“Lâm Hồi Âm”, tên nàng.


Lâm Hồi Âm cảm thấy chỉ có ba chữ thì có chút đơn điệu, nghĩ nghĩ, vẽ thêm một hình ngộ nghĩnh.

Dạ Huyền ngồi ở một bên vẫn nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy không rõ, liền vươn đầu ngón tay, điểm điểm, hỏi:“Đây là chữ gì thế?”

“Này không phải chữ a!” Lâm Hồi Âm vừa trả lời vèa khắc sâu lên:“Đây là hình trái tim........ Ở cái thế giới của ta ý, hình này biu đạt tình yêu, đơn giản mà nói, chính là.......”” Lâm Hồi Âm tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ, liền xoay quá, nhìn Dạ Huyền, dùng lời nói trực tiếp nhất:“Ta yêu ngươi.”

Biết rõ “Ta yêu ngươi” trong miệng nàng không phải nói cho mình nghe nhưng Dạ Huyền vẫn đỏ mặt, mất tự nhiên gật đầu,“ừ” một tiếng, lại không nói nữa, chỉ nhìn chăm chú vào hình trái tim kia.