Thái Hoàn Khúc

Hồi 4

Chàng chưa bao giờ biết lão nhân vừa là sư phụ vừa là phụ thân của chàng có địa vị như thế nào trên giang hồ. Cũng như không biết được lão nhân là nghiêm sư hay là tử phụ của chàng.

Chàng chỉ biết rằng, từ lúc nhỏ đã cùng sống chung với lão nhân trong một khu rừng sâu.

Lão nhân đã từng dẫn chàng đến bên ngọn thác Cửu Long Đàm, để nhìn những bọt nước trắng xóa đẹp đến mê người. Những lúc ấy, lão nhân thường nói cho chàng biết cuộc sống vô cùng tươi đẹp và thế giới thì bao la vô tận.

Khi đó chàng cảm thấy rất lạ, là khi lão nhân nói những lời này trong mắt dường như có vẻ thê lương rất khó tả.

Chàng cũng còn nhớ, chàng thường cùng với lão nhân ngồi trước gian nhà tranh thổi sáo vào những buổi hoàng hôn. Những lúc đó, lão nhân thường chỉ hoàng hôn nói rằng hoàng hôn tuy đẹp nhưng không sao so được với ánh bình minh. Những người trẻ tuổi nếu như không biết quý trọng tuổi thanh xuân, thì đến khi già họ sẽ cảm thấy đó chính là tổn thất lớn nhất trong đời.

Thế rồi qua ngày hôm sau, lão nhân lại càng nghiêm khắc bắt chàng luyện công.

Có điều khiến cho chàng không sao hiểu được, tại sao lão nhân này lại gọi là Ban Liễu tiên sinh. Bởi ở núi Hoàng Sơn cơ bản không có cây liễu, mà chỉ có tùng. Có thể nói không ở đâu nhiều tùng bằng ở Hoàng Sơn.

Thế nhưng, lão nhân này tại sao lại gọi là Bạn Liễu tiên sinh?

Lúc ấy chàng vô cùng thất vọng, bởi vì như vậy xem ra lão nhân không phải là phụ thân của chàng.

Nhưng không hiểu tại sao từ một vài động tác rất nhỏ và quan tâm thân thiết, chàng lại cảm thấy lão nhân chính là thân phụ của chàng, dù rằng giữa họ chẳng ai nói ra điều này.

Ngày tháng trôi qua giống như dòng thác Cửu Long Đàm không có một giờ khắc nào ngưng nghỉ. Rồi chàng lớn lên, học võ công, học hội họa, thổi sáo và đánh đàn. Chàng cũng không biết lão nhân làm thế nào có được sợ học uyên bác đến như vậy, và chàng cũng chưa bao giò nghĩ rằng có lúc mình lại học hết toàn bộ những thứ đó.

Mãi cho đến một ngày kia...

Đó là vào một mùa đông, tuyết rơi trắng xóa ngọn Hoàng Sơn. Những mỏm đá, những cây tùng đều khoác lên người một bộ áo trắng.

Những lúc thời tiết như vầy, cũng chính là lúc chàng luyện tập vất vả nhất.

Bỗng nhiên có một hôm, lão nhân cho chàng ngừng tất cả mọi công việc lại, cùng với lão ngồi bên cạnh đống lửa trong gian nhà tranh. Gian nhà ấm cúng, đồng thời trong lòng chàng cũng cảm thấy ấm áp. Lúc đó lão nhân nói với chàng là lão muốn chàng xuống núi, tự một mình chàng đi tạo dựng cuộc sống mới.

Chàng biết rằng trời đất bao la rộng lớn và cũng biết rằng cảnh vật bên ngoài vô cùng hấp dẫn. Thế nhưng sau khi nghe lão nhân nói xong, chàng cảm thấy ngực mình như bị ai đó ấn mạnh một quyền. Chỉ có điều chàng biết rõ, xưa nay mỗi một lời lão nhân nói ra không hề có thay đổi. Cho dù chàng đã ra sức khẩn cầu, nhưng sự việc vẫn không đổi. Bởi vì lão nhân đã từng nói trên đời này không có một anh hùng nào cứ sống mãi ở trong nhà.

Thế rồi ngay trong ngày hôm ấy, chàng đã rời khỏi lão nhân, rời khỏi Hoàng Sơn và bắt đầu một cuộc sống mới.

Tại sao phải là một ngày tuyết rơi giữa mùa đông lạnh giá, lại bắt một chàng thiếu niên rời khỏi nơi anh ta đã từng sinh sống và lớn lên để dấn thân vào trong thế giới xa lạ và lạnh giá?

Bạn Liễu tiên sinh vốn có dụng ý riêng của lão. Lão hy vọng chàng thiếu niên này có thể trở thành một bậc kỳ tài, đồng thời cũng muốn cho chàng biết mùa đông qua đi sẽ là mùa xuân và mùa đông tuy lạnh lẽo nhưng không dài.

Khi chàng bước từ mùa đông sang mùa xuân, khi đó chàng mới lãnh hội đầy đủ sự quý giá của mùa xuân.

Thế rồi cuối cùng mùa xuân đã đến và mùa hạ cũng đã đến. Đợi đến khi mùa xuân và mùa hạ cùng đi quan, lúc ấy chàng cũng đã có vẻ cứng cáp và thành thục nhiều trong hoàn cảnh sống mới.

Nhưng đối với những việc trong võ lâm, chàng vẫn còn chưa biết gì. Bởi vì những ngày vừa qua, chàng chỉ tùy ý vân du trong thế giới bao la, căn bản chưa hề tiếp xúc với người trong giang hồ, cũng như những sự việc khiến cho chàng hoảng sợ, bất an.

Mãi đến trước khi gặp Nhập Vân Long Kim Tứ, chàng vẫn còn là một thiếu niên chẳng hề có ai biết đến, và chàng cũng chẳng biết một ai.

Liễu Hạc Đình im lặng hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Thế nhưng những việc này tạm thời chàng phải quên đi mà lo nghĩ đến chuyện trước mắt.

Chàng không biết lúc này phải nên làm thế nào đây? Sự thật chàng cũng không có cách gì để giải quyết.

Nào ngờ...

Trong cảnh im lặng đáng sơ, đột nhiên chàng nghe thấy có tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia vô cùng nhẹ nhàng. Liễu Hạc Đình lập tức nín thở tập trung lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng bước chân kia dường như ở phía đường hầm.

Liễu Hạc Đình liền đặt tai vào sát tường lắng nghe, tiếng bước chân kia quả nhiên nghe rõ hơn. Lúc này đã bắt đầu nhiều tiếng bước chân.

Nhưng họ là ai chứ?

Ngoài tiếng bước chân ra chàng không hề nghe thấy gì. Một hồi sau, ngay cả tiếng bước chân cũng im bặt. Bốn bề lại trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Liễu Hạc Đình đang cố gắng chờ đợi âm thanh cùng ánh sáng, nhưng tất cả âm thanh và ánh sáng dường như vĩnh viễn không trở lại với chàng.

Thế thì chàng chờ đợi gì? Lẽ nào chàng đang chờ đợi cái chết? Chàng ngầm thở dài, chợt nhớ đến những tiếng chim và thú rừng kêu giữa đêm khuya trong rừng vắng, khi chàng còn sống ở Hoàng Sơn. Những âm thanh này vô cùng khó nghe, nhưng vào lúc này nếu như được nghe lại những âm thanh kia, dù có phải giảm thọ một nửa cuộc đời chàng cũng cam tâm chấp nhận.

Lưng tựa vào vách, chàng cũng không biết mình đứng như thế đã bao lâu, chỉ cảm thấy vách đá lạnh như băng giờ đây đã có vẻ ấm lên. Vì đứng quá lâu nên toàn thân chàng cứng đơ như một khúc gỗ.

Lúc này chàng không muốn nghĩ đến gì, bởi vì tất cả dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Không ngờ...

Vách đá phía sau lưng chàng đột nhiên chầm chậm chuyển động.

Toàn thân chàng cũng mất tự chủ di chuyển theo vách đá. Tiếp theo, một tia sáng từ phía sau lưng chàng chiếu vào.

Chàng vô cùng kinh ngạc, liền xoay người lại.

Chỉ nghe từ phía sau có tiếng nói nhỏ nhẹ:

- Quả nhiên đã mở.

Âm thanh ánh sáng cùng xuất hiện trong lúc chàng tuyệt vọng nhất. Đây vốn là điều chàng vui sướng nhất không gì sánh bằng.

Nhưng sau một loạt những chuyện thần kỳ xảy ra, giờ đây đã khiến cho chàng thận trọng hơn. Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy phía sau vách đá đang từ từ chuyển động, đột nhiên có một người bước ra, trên tay có cầm ngọn đuốc rất dị kỳ.

Ánh sáng đột ngột khiến cho chàng chói mắt.

Chàng liền nhắm hai mắt lại, trong bụng nghĩ thầm:

- "Người này là ai? Từ đâu đến đây? Là bạn hay thù?" Thân hình lui về sau hai bước, chàng liền mở hai mắt ra nhìn, chỉ thấy người cầm đuốc kia không ngờ lại là một thiếu nữ.

Thiếu nữ có mái tóc dài phủ bờ vai. Ngoài mái tóc đen ra, trên người thiếu nữ toàn một màu trắng tinh. Gương mặt thiếu nữ đẹp tuyệt trần. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, nhìn thiếu nữ đẹp chẳng khác gì một nàng tiên.

Liễu Hạc Đình cũng đã từng hành tẩu đó đây, đã từng gặp qua nhiều thiếu nữ đẹp.

Thiếu nữ áo xanh mà chàng gặp vừa rồi có thể nói là mỹ nhân trong thiên hạ. Nhưng nếu đem so sánh với thiếu nữ này thì hãy còn kém xa.

Bạch y thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt chàng, đột nhiên buông tiếng thở dài:

- Không ngờ các hạ lại ở đây.

Đưa tay sửa lại mái tóc, thiếu nữ nói tiếp:

- Ta quả thật lo lắng cho tánh mạng của các hạ.

Lời nói của thiếu nữ ấm áp, nhỏ nhẹ. Còn cử chỉ dịu dàng uyển chuyển càng khiến cho thiếu nữ kia vốn đã xinh đẹp lại càng gây thu hút hơn.

Liễu Hạc Đình càng nhìn nàng càng cảm thấy ngây ngất, thế rồi chàng tránh ánh mắt không dám nhìn nàng lâu.

Chỉ nghe bạch y thiếu nữ dịu dàng nói:

- Sư tỷ của ta từ nhỏ đến lớn rất kiêu ngạo, và hành động việc gì cũng rất tùy tiện. Nếu như...

Bất y thiếu nữ chợt thấp giọng:

- Nếu như sư tỷ muốn hại chết các hạ, thật ra cũng không hề có ác ý gì. Hy vọng các hạ có thể lượng thứ bỏ qua cho.

Liễu Hạc Đình nghe nói vô cùng ngạc nhiên, bụng nghĩ thầm:

- "Thiếu nữ này thật ra là ai? Sư tỷ của nàng là ai? Lẽ nào chính là Thạch Quan Âm?" Chàng lại nghĩ tiếp:

- "Thiếu nữ này quả là ngây thơ. Sư tỷ nàng muốn hại chết mình mà còn nói là không có ác ý?" Nghĩ đến đây chàng cảm thấy vừa nghi hoặc lại vừa tức cười, nhưng ngoài mặt chàng vẫn mỉm cười nói:

- Tại hạ đã rơi vào tình cảnh này, đa tạ cô nương ra tay cứu giúp.

Thiếu nữ thở dài, cắt ngang lời chàng:

- Các hạ không cần phải đa tạ. Ta biết những việc này đều do sư tỷ của ta làm ra cả, cho nên ta giúp các hạ, đấy là việc tất nhiên. Ta quả thật không hiểu, tại sao sư tỷ lại thường muốn giết những người không hề có thù oán gì với mình cả?

Trong mắt nàng đầy vẻ trách móc khi nói những lời này.

Liễu Hạc Đình trong lòng cũng thấy cảm động, lên tiếng hỏi:

- Sư tỷ của cô nương có phải chính là Nam Hải Tiên Tử Thạch Kỳ?

Bạch y thiếu nữ gật đầu nhè nhẹ:

- Từ lúc sau khi sư phụ quy tiên, ta chưa hề gặp qua sư tỷ. Không ngờ mấy năm nay, sư tỷ... sư tỷ lại thay đổi đến thế. Bấy lâu nay ta vẫn ở trên núi hầu bên mộ của sư phụ, mãi đến gần đây mới biết sư tỷ ở chỗ này, cho nên... cho nên ta mới đến tìm sư tỷ.

Giọng nói của thiếu nữ nhỏ nhẹ, dịu dàng, thỉnh thoảng lại ngừng giây lát.

Chỉ nghe thiếu nữ kia nói tiếp:

- Khi ta vừa đến đây, đã nghe thấy các hạ đang thổi sáo. Tiếng sáo kia, ta... chưa hề được nghe qua bao giờ.

Tim Liễu Hạc Đình bỗng nhiên đập mạnh hơn.

Thiếu nữ hơi cúi xuống, nói tiếp:

- Ta vốn định vào trong tìm sư tỷ, nhưng khi nghe thấy tiếng sáo của các hạ, ta dường như quên đi tất cả.

Liễu Hạc Đình chỉ cảm thấy sự mỏi mệt vừa rồi giờ đây như không còn nữa, liền vội nói:

- Chỉ cần cô nương muốn, bất cứ lúc nào tại hạ cũng có thể thổi cho cô nương nghe.

Thiếu nữ mỉm cười, đầu càng cúi xuống thấp hơn. Lần đầu tiên Liễu Hạc Đình nhìn thấy nàng cười. Nụ cười của thiếu nữ đẹp tựa như một bông hoa đang xòe nở giữa ban mai.

Chỉ thấy thiếu nữ vẫn cúi đầu, nhưng giọng nói đã thấp hơn. Nàng lại nói tiếp:

- Sau đó tiếng trống kia vang lên. Tiếp theo là một ánh kiếm quang lóe lên, phá hủy những chiếc trống. Ta nhận ra ánh kiếm chính là thanh Tị Ma Long Ngân Kiếm của sư phụ năm xưa, cho nên biết sư tỷ đã đến.

Thiếu nữ ngưng nói, đưa tay ngọc lên sửa lại mái tóc.

Nghe thiếu nữ nói những câu này, Liễu Hạc Đình cảm thấy như có tiéng sấm đánh sát bên tai mình, toàn thân càng chấn động, bụng nghĩ thầm:

- "Lẽ nào thiếu nữ áo xanh kia chính là sư tỷ của thiếu nữ này? Và cũng chính là Thạch Quan Âm Thạch Kỳ, mà mọi người trong võ lâm đều biến sắc mỗi khi nghe đến danh?" Trong phút chốc, dáng vẻ ngây thơ bướng bỉnh của thiếu nữ áo xanh bỗn ghiện ra trong đầu chàng. Chàng dường như không thể nào tin rằng đây lại là một sự thật.

Chỉ nghe thiếu nữ kia nói tiếp:

- Gian nhà này vốn do một vị cố hữu của sư phụ dựng lên năm xưa. Khi còn nhỏ ta đã từng đến đây, nên biết được trong gian nhà này khắp nơi đều có các cơ quan. Lúc nhìn thấy các hạ tiến vào bên trong, trong lòng ta không khỏi, đang định... đang định vào trong xem thử. Nào ngờ lúc ấy sư tỷ của ta cũng đã theo các hạ vào bên trong. Lúc đó ta chợt nhớ đến những lời bàn tán trong võ lâm có liên quan đến sư tỷ, mà trong lòng càng lo lắng hơn.

Giọng nói của thiếu nữ càng lúc càng nhỏ, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn. Trong khi nói thần thái nàng có vẻ hơi ngượng ngùng, nhất là mấy chữ "càng lo lắng hơn", dường như phải dùng hết toàn lực nàng mới có thể nói ra được. Phải biết rằng, để một thiếu nữ lo lắng cho mình vốn không phải là chuyện dễ. Để nàng nói ra được điều này lại càng vô cùng khó hơn. Lúc này trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy rất là vui sướng.

Chỉ thấy thiếu nữ kia im lặng hồi lâu, rồi lại nói tiếp:

- Tuy biết các hạ nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta lại không muốn lộ diện cùng xung đột với sư tỷ, nên chỉ còn cách tiến vào bên trong bằng con đường hầm bí mật phía sau gian nhà. Tuy rằng trước kia ta đã từng đến đây và cũng biết những đường hầm bí mật trong gian nhà này. Nhưng đã trải qua nhiều năm nên không còn nhớ rõ. Vì thế mà phải mất khá lâu ta mới tìm được đến đây.

Thiếu nữ ngừng lại sau khi nói một hơi dài. Sau đó nàng lại nói tiếp:

- Ta lo rằng lúc này các hạ đã bị sư tỷ giết chết, nào ngờ... lại gặp được các hạ ở đây.

Liễu Hạc Đình vẫn chăm chú lắng nghe vẻ say mê. Đợi đến khi thiếu nữ nói xong chàng vẫn còn chưa định thần lại, và không biết nên phải nói gì. Có những việc khó lý giải, giờ đây chàng đều hiểu cả.

Tại sao gian nhà này không một bóng người?

Hóa ra chủ nhân của nó chính là thiếu nữ bên cạnh chàng.

Tại sao vừa nhìn là thiếu nữ áo xanh kia phát hiện ra ngay chiếc đèn dầu bằng đồng?

Đã là chủ nhân gian nhà, tất nhiên thiếu nữ áo xanh phải biết rõ điều này.

Những cánh cửa trong đường hầm tại sao đột nhiên cùng lúc đóng lại hết?

Đã là chủ nhân của gian nhà, đương nhiên thiếu nữ áo xanh biết rõ các cơ quan bí mật và chính y thị đã đóng các cửa lại.

Trong bóng tối, tại sao thiếu nữ áo xanh đột nhiên biến mất?

Hóa ra y thị đã đi ra ngoài rồi.

Liễu Hạc Đình ngầm thở dài một tiếng, trong bụng nghĩ:

- "Y thị không muốn đích thân ra tay giết mình, những muốn nhốt mình chết ở đây.

Không ngờ một thiếu nữ diện mạo kiều diễm và trẻ tuổi đến như vậy, nhưng lại ác độc đến như thế..." Nghĩ đến đây, chàng không khỏi giật mình chợt nhớ rằng, những sự việc có liên quan đến Thạch Quan Âm Thạch Kỳ, từ lâu đã được lưu truyền trong võ lâm. Vậy tuổi tác của y thị tuyệt đối không thể trẻ như thiếu nữ áo xanh kia. Liễu Hạc Đình đưa mắt lên nhìn, chỉ thấy thiếu nữ đứng đối diện có đôi mắt đen lánh, cặp mày lá liễu, mũi cao, môi đỏ cùng mái tóc đen nhánh. Nhìn thiếu nữ có vẻ trẻ trung, diễm lệ nhưng không đoán được nàng khoảng bao nhiêu tuổi.

Liễu Hạc Đình trầm ngầm hồi lâu, không biết dùng cách nào để bày tỏ sự nghi hoặc trong lòng mình với thiếu nữ kia.

Bạch y thiếu nữ khẽ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn mơ màng về phương xa:

- Nghĩ ra, cũng đã nhiều năm ta và sư tỷ chưa hề gặp nhau. Không biết hiện giờ diện mạo của sư tỷ ra sao?

Ngừng lại giây lát, thiếu nữ lại nói tiếp:

- Nhưng ta biết sư tỷ sẽ không hề có gì thay đổi, vĩnh viễn giống như một thiếu nữ trẻ trung.

Đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình, thiếu nữ cất giọng hỏi:

- Đúng vậy không?

Liễu Hạc Đình gật đầu:

- Đúng thế.

Lúc này chàng không nhịn được liền lên tiếng hỏi:

- Chẳng lẽ lệnh sư tỷ đã luyện được cách giữ cho dung mạo trẻ mãi?

Chỉ thấy thiếu nữ gật đầu nhè nhẹ, nhưng lại mỉm cười nói:

- Về việc này... để sau này ta sẽ nói cho các hạ nghe.

Liễu Hạc Đình và thiếu nữ đã đứng đối diện rất lâu. Chàng không những bị ánh mắt của thiếu nữ làm cho ngây ngất, mà tâm thần cũng đã như ngây như dại. Cho đến tận lúc này, thậm chí ngay cả một bước chân chàng cũng chưa di chuyển. Chỉ thấy thiếu nữ tay phải dường như đã mỏi, từ từ chuyển ngọn đuốc sang tay trái. Chân nàng cũng đã cử động như muốn bước về phía trước, nhưng vì Liễu Hạc Đình đứng chắn trước mặt nên nàng đành phải dừng bước.

Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn quanh, không khỏi tự chê trách mình, rồi cất giọng nói:

- Cô nương đã biết được những đường hầm bí mật ở đây, chắc cô nương cũng có thể mở được những cánh cửa ở đây?

Vừa nói chàng vừa đưa tay ra sau chỉ cánh cửa đỏ.

Bạch y thiếu nữ đưa mắt nhìn theo hướng tay của chàng, nhìn một hồi rồi nói:

- Để ta thử xem!

Liễu Hạc Đình tránh sang bên nhường đường cho thiếu nữ. Chàng chỉ nghe một mùi thơm nhẹ phớt ngang qua, thiếu nữ kia đã bước đến trước cửa. Giơ cao ngọn đuốc, thiếu nữ đưa mắt nhìn một hồi lâu, như đang tìm một chiếc nút bí mật ở trên cửa.

Liễu Hạc Đình nhìn theo dáng vẻ uyển chuyển của thiếu nữ, trong bụng không khỏi nghĩ thầm:

- "Vừa rồi thiếu nữ áo xanh nói rằng đã bỏ quên thanh bảo kiếm trong gian phòng này, không biết y thị nói thật hay giả?" Bỗng nhiên hai mắt chàng sáng lên, bởi vì chỉ trong nháy mắt thiếu nữ kia đã mở được cánh cửa, mà vừa rồi chàng đã dùng hết sức để đẩy nhưng vẫn không nhúc nhích.

Liễu Hạc Đình chợt cảm thấy vừa hổ thẹn, lại vừa khâm phục thiếu nữ kia. Chỉ thấy thiếu nữ quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Không ngờ đã mười năm rồi, nhưng các nút mở cửa bí mật ở đây vẫn không hề thay đổi.

Đưa tay cầm ngọn đuốc vào khoen cửa, thiếu nữ từ từ tiến vào trong phòng. Chợt nghe thiếu nữ ồ một tiếng, như đang ngạc nhiên trước tình cảnh của gian phòng.

Liễu Hạc Đình cũng nhanh chân bước vào trong, đưa mắt nhìn quanh, rồi cũng ồ lên một tiếng.

Chỉ có điều nguyên nhân kinh ngạc của chàng lần này không phải là sự hoa lệ của gian phòng, mà là trên chiếc giường ngủ quả nhiên có một thanh trường kiếm sáng lấp lánh.

Liễu Hạc Đình vội bước nhanh đến bên giường, đưa tay ra lấy thanh bảo kiếm. Tuy dưới ánh sáng rực rỡ của những viên dạ minh châu ở đây, nhưng thanh bảo kiếm vẫn phát ra những tia sáng sắc lạnh.

Mắt chàng đang nhìn thanh bảo kiếm, nhưng trong bụng lại nghĩ:

- "Y thị không có gạt ta! Thanh bảo kiếm này quả nhiên vẫn còn nằm ở đây. Nhưng điều này chứng minh cho cái gì? Y thị nhất định đã cố ý để lại thanh kiếm ở đây, bởi vì y thị biết rõ ta không có cách nào vào được đây cả. Nhưng y thị đâu ngờ rằng..." Chỉ nghe thấy thiếu nữ phía sau lại ồ lên một tiếng, cất giọng nói:

- Đây không phải là thanh Long Ngân Kiếm.

Một bàn tay ngọc từ phía sau lưng Liễu Hạc Đình đưa ra, đón lấy thanh trường kiếm.

Mũi chàng lại ngửi thấy mùi thơm thoảng ra từ người thiếu nữ cùng với mùi thơm kỳ lạ của gian phòng. Cả hai hợp lại thành một mùi thơm khiến cho con người ta không sao kháng cự lại được.

Liễu Hạc Đình không dám xoay người lại, bởi vì chàng cảm giác thân hình của thiếu nữ đang tựa sát lưng chàng. Chàng cũng không thể tiến về phía trước, bởi vì nền nhà lúc này dường như đã biến thành đám mây mềm mại, không thể bước đi được. Chàng đã cảm thấy ngây ngất và hoảng loạn.

Bốn vách tường bằng ngọc soi rõ bóng của hai người. Chỉ thấy thiếu nữ kia một tay cầm thanh trường kiếm, một tay sử a lại mái tóc, trong khi ánh mắt nhìn đắm đuối thân hình cường tráng của Liễu Hạc Đình từ phía sau.

Cuối cùng Liễu Hạc Đình đã xoay người lại.

Chợt bốn mắt của hai người cùng gặp nhau. Liễu Hạc Đình quên hẳn sự việc vừa rồi, mình đã từng kéo tthiếu nữ áo xanh ra ra khỏi gian phòng này, và cũng đã quên đi tất cả.

Chàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như vầy, cũng không biết định lực bao năm khổ luyện của mình, giờ đây tại sao đột nhiên trở nên yếu như thế. Trong mắt chàng lúc này chỉ nhìn thấy thân hình kiều diễm của thiếu nữ. Còn mũi chàng chỉ ngửi thấy mùi thơm phát ra từ người của thiếu nữ. Thế rồi chàng từ tuư đưa tay về phía trước.

Liễu Hạc Đình cảm thấy tay mình như chạm phải một vật vừa mềm mại vừa mơn trớn.

Cảm giác này chàng không biết phải dùng ngôn từ gì để miêu tả cho đúng.

Hai chân Liễu Hạc Đình lúc này đã mềm nhũn và chàng chỉ muốn ngã người lên chiếc giường ở phía sau lưng mà thôi...

Nào ngờ, bạch y thiếu nữ đột nhiên đưa tay bắt lấy mạch môn ở cổ tay chàng, cùng lúc kéo chàng ra khỏi gian phòng. Chỉ trong nháy mắt, cả hai người đã lui ra đến được đường hầm. Hơi lạnh trong đường hầm đã làm cho tinh thần Liễu Hạc Đình tỉnh táo trở lại. Sau khi định thần, chàng liền nhớ lại tình cảnh vừa rồi.

Ngước mắt lên nhìn, chàng thấy thiếu nữ kia đang đứng cúi đầu ở trước mặt. Chàng không hiểu sức mạnh nào đã khiến cho thiếu nữ này có thể thoát thân được từ trong hiểm nạn. Chàng ngầm thán phục định lực của thiếu nữ. Nghĩ đến mình vừa rồi, chàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu xuống không dám nhìn lên. Bởi vì chàng cảm thấy thiếu nữ đứng trước mặt mình thật vô cùng thánh thiện và cao quý. Chàng sợ ánh mắt mình có thể làm vẩn đục sự cao quý và thánh thiện đó.

Cả hai vẫn đứng cúi đầu đối diện nhau. Liễu Hạc Đình đột nhiên phát hện cổ tay mình vẫn còn bị thiếu nữ nắm chặt. Trong giây lát, chàng không biết là nên vui mừng hay hổ thẹn.

Không nhịn được, chàng liền ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy thiếu nữ kia đang mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng buông tay chàng ra. Nụ cười của thiếu nữ như cho chàng sự an ủi và khuyên giải. Với nụ cười này, đủ để cho hình bóng của thiếu nữ vĩnh viễn khắc sâu trong lòng chàng.

Nào ngờ...

Trong lúc thiếu nữ đang cười đẹp tựa bông hoa nở giữa mùa xuân, đột nhiên có tiếng cười lanh lảnh phát ra từ phía đường hầm bí mật mà vừa rồi thiếu nữ kia đã vào.

Tiếng cười kia vang dội khắp đường hầm, như muốn làm rung chuyển mọi thứ.

Liễu Hạc Đình cùng bạch y thiếu nữ đều vô cùng ngạc nhiên. Chỉ nghe tiếng cười kia chưa dứt, đã có một giọng nói cất lên:

- Xem ra thần toán của Gia Cát tiên sinh chẳng qua cũng chỉ có vậy. Tại hạ đã sớm biết gần bên trái gian nhà nhất định có đường hầm bí mật. Nhưng không ngờ lại bị Khuê Anh này phát hiện ra.