Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 30-2

Nói xong, ta đẩy cửa lớn ngự thư phòng, không để ý tiểu thái giám đang ngăn cản mà bước vào.

Hạ Hầu Dận đang ở bên trong, còn có một nam nhân vô cùng oai hùng, cao lớn và rắn rỏi, tuổi trẻ anh tuấn, mang theo một loại hương vị nam nhi biên quan đặc biệt hào sảng, không cần hỏi, người kia nhất định chính là Uy
Vủ tướng quân.

Lại suy nghĩ một chút về Như Nguyệt, thấy thế nào bọn họ cũng là một đôi bích nhân xinh đẹp.

”Phiêu Phiêu?” Nhìn ta tiến vào, Hạ Hầu Dận hiển nhiên lấy làm kinh hãi, thốt
ra tên gọi của ta, nhưng mà lập tức ý thức được có người ở đây, lập tức
đổi giọng, “Mẫu hậu đến nơi đây có việc?”

”Đúng vậy, nghe nói
Đổng tướng quân hồi kinh, cho nên cố ý tới.” Ta mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh Hạ Hầu Dận, sau đó lôi kéo Như Nguyệt đến, “Hoàng thượng và
Đổng tướng quân, thảo luận không sai biệt lắm?” Ta mới không có hứng
thú đi tìm hiểu chuyện quốc gia đại sự đâu, loại chuyện tình phức tạp
này để cho bản thân nam nhân bọn họ tự chơi đi, không thú vị lại phức
tạp, cũng chỉ có nam nhân ngu ngốc tự cho là đúng mới thích, còn lo lắng nữ nhân sẽ tham chính.

”Đã thảo luận không sai biệt lắm, thế nào, Mẫu hậu tìm Lăng Văn có chuyện gì không?” Thì ra, Đổng đại ca là Đổng Lăng Văn.

”Đương nhiên có chuyện, Đổng tưởng quân tuổi tác đã không còn nhỏ, Như Nguyệt
nhà ta thanh xuân cũng không đợi người, thật vất vả chờ được Đổng tướng
quân về, tự nhiên cũng nên để cho vợ chồng son bọn họ gặp mặt, nói
chuyện tương lai, Hoàng thượng nghĩ thế nào?” Ta cười híp mắt kéo kéo
cánh tay Như Nguyệt, sau đó quét mắt về phía Đổng Lăng Văn, lần nữa ta
nhìn lại đại nhi tử.

Xem ta cỡ nào thiện lương, tới ở đây thời
gian mới có vài ngày, lại giúp hắn thực thi quy chế giáo dục phổ cập cho hậu cung, lại giúp tâm phúc của hắn giải quyết hôn nhân đại sự, ta thật sự là quá vĩ đại, quá thần kỳ!


Ưm, nhưng mà mấy người này có hay không quá không nể tình?

Hạ Hầu Dận vẻ mặt không thể tin được nhìn ta, Như Nguyệt run lẩy bẩy nhìn
ta, mà Đổng Lăng Văn thì đáng ghét hơn, trực tiếp cho ta một ánh mắt
lạnh buốt....

Thật là thật là, trước là ta chia rẻ bọn họ không
sai, nhưng bây giờ ta nghĩ thành toàn cho bọn họ không được sao? Tuy
rằng ta rất không tình nguyện, thế nhưng đừng nghĩ ta ích kỷ như vậy có
được không?

Hừ, nếu đã không cảm kích, ta đây thực sự mặc kệ, đáng ghét đáng ghét!

Càng nghĩ càng giận, ta liền muốn nhấc chân đi ra ngoài, mặc kệ bọn họ,
không muốn cùng một chỗ sẽ không cùng một chỗ, làm cái gì khiến cho tội
lỗi đều là của ta vậy, nổi giận.

Nhưng là đúng lúc này, Hạ Hầu
Dận một phen kéo ta lại, mặt không đổi sắc hướng Đổng Lăng Văn cười
cười, “Đúng thật, là trẫm sơ sót, hơn nữa là Mẫu hậu nghĩ chu đáo, Lăng
Văn, hôm nay ngươi liền dẫn Như Nguyệt đi ra ngoài một chút đi, thuận
tiện nhìn một chút cha mẹ của ngươi còn có Như Nguyệt cũng thật lâu
chưa có trở về nhà, Lăng Văn mấy ngày nay ở kinh thành, ngươi cũng đừng
hồi cung vội, trở về thương lượng hôn sự tốt một chút, rồi định ngày,
chỉ là Lăng Văn còn phải quay về biên quan, cho nên, trở lại ngươi vẫn
là phải hồi cung, dựa theo quy củ trong cung, cho ngươi sau này có thể
tự do ra vào, đến lúc đó, trẫm và Mẫu hậu sẽ chuẩn bị cho các ngươi một

phần quà cưới.”

”Nô tỳ cảm ơn Hoàng thượng, Thái hậu.” Như Nguyệt vành mắt đỏ lên, nhìn Đổng Lăng Văn, kích động không kiếm chế được, lúc này quỳ xuống tạ ân.

Mà tiểu tử Đổng Lăng Văn này nhìn ra được
cũng rất kích động, hẳn là vừa nãy khi ta nói hắn nghĩ là đùa hắn, căn
bản không tin, lúc này Hạ Hầu Dận mở miệng hắn mới tin, lập tức tạ ân.

Ưm, nhân gia không phải là lần trước chia rẻ bọn họ một lần thôi sao, làm
gì tính toán chi li như thế, đáng ghét. Có điều là khi thấy hắn đối với
Như Nguyệt có tình cảm rất thật lòng, được rồi ta liền hào phóng tha thứ cho hắn. Dù sao nữ tử báo thù, mười năm không muộn mà, đến lúc đó tặng
một chút dược vật không mất tiền, để cho hắn đêm tân hôn không
giương.... Oa ha ha, ý kiến hay!

”Vậy các ngươi đi xuống đi, Lăng Văn, trước khi rời cung lại tiến cung một lần, trẫm còn có việc muốn
nói với ngươi.” Nói xong, Hạ Hầu Dận vung tay lên, liền đuổi người rồi.

Kết quả là, trong ngự thư phòng chỉ còn lại hai chúng ta.

Bầu không khí, bắt đầu dâng lên mập mờ.

Nhưng là ta hôm nay tâm tình tương đối gió nổi mây phun, không có tâm tư chú ý vấn đề tâm tình của đại nhi tử.

”Thế nào hôm nay lại tới nơi này? Đừng nói ngươi thực sự muốn thành toàn cho bọn họ?”

”Đương nhiên là thật tình muốn thành toàn nha, mặc dù có điểm luyến tiếc Như
Nguyệt, hiện tại ta ở chỗ này, chỉ có Như Nguyệt là quen thuộc, ta gả

nàng đi đương nhiên khó chịu, thế nhưng nàng cũng không còn nhỏ, dù sao
cũng phải gả, Đổng Lăng Văn này thoạt nhìn là một nam nhân rất tốt, hiểu được đối với nàng tốt, ta đây vì sao không thành toàn?” Ta phiền muộn,
nhân gia làm chút chuyện tốt không được sao?

”Thực sự?” Đại nhi tử căn bản không tin ta, ta tức giận trợn mắt nhìn hắn, đáng ghét, không nên hoài nghi uy tín của nhân gia!

”Nói nhảm, ngươi cảm thấy ta có cái tâm tình đến đùa hôn nhân đại sự của
người ta sao?” Ta tâm tình không tốt, khẩu khí càng không tốt.

”Khó nói nha, trước đây không phải là người nhìn không vừa mắt sao?” Hạ Hầu Dận buông tay than thở, nhắc nhở ta đã từng làm ác.

”Hạ Hầu Dận, ngươi nghe rõ cho ta!” Nghe hắn vừa nói như thế, ta chẳng biết cơn tức nào ào tới, bắt lại y phục của hắn, hung tợn mở miệng, “Ta sẽ
không phá hư bọn họ, chỉ cần bọn họ là thật lòng, ta cũng sẽ không phá
hư, chỉ cần trong vòng phạm vi năng lực của ta, ta sẽ thành toàn, Như
Nguyệt cũng tốt, ngươi cũng tốt, vô luận ai cũng tốt, mặc kệ ta quá khứ
là làm sao, chí ít hiện tại, ta chính là nghĩ như vậy cũng phải làm như
thế! Ngươi sau này không nên nhắc lại cho ta, ta trước đây như thế nào,
ta đều đã quên, ta không cần thiết dựa vào phương thức ta trước đây để
làm!” Nói xong, ta liền khí thế gầm lên ném hắn ra, sau đó xoay người
rời đi.

”Phiêu Phiêu, người đi đâu vậy?” Hạ Hầu Dận theo sau, một phen ôm lấy ta.

”Ta đi nơi nào không cần ngươi quan tâm, ngươi tránh ra cho ta đi!” Ta hận
cái dạng này của hắn, giống như bản thân rất thoải mái, dường như có vẻ
lỗi lầm cái gì đều là Đoạn Phiêu Phiêu.

Trước đây, nếu như không
phải là bởi vì hắn, Đoạn Phiêu Phiêu căn bản không hiểu cái gì là đố kỵ, lại càng không huỷ đi hạnh phúc của mình, gả cho một nam nhân có thể
làm cha của nàng làm Hoàng hậu, sẽ không bởi vì không có cách nào quên
mà luôn luôn canh cánh trong lòng, luôn luôn làm rất nhiều chuyện không người nào lý giải được nhưng cũng không cách nào lấy được mọi thứ.

Đoạn Phiêu Phiêu có sai sao? Sai cũng là do nàng yêu sai người rồi.


Tình cảm của chính mình, có cái gì đúng sai có thể nói đây?

Nước mắt ta bỗng nhiên tràn ra, cảm thấy Đoạn Phiêu Phiêu lưu lại trong lòng ta đó là tình cảm thống khổ.

Hạ Hầu Dận không nói gì, chỉ là ôm ta, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, im lặng an ủi ta.

Ta khóc chết đi sống lại, cuối cùng ở trong lòng Hạ Hầu Dận hỗn loạn mà
ngủ, ngay cả như thế nào trở lại Phi Phượng Cung cũng không biết, chỉ là sáng ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện mình tốt lành ở trong tẩm cung,
mà Như Nguyệt đã đi, hầu hạ ta là một tiểu cung nữ Cẩm Tú.

Ta từ
từ rời giường mặc quần áo tử tế, sau đó phân phó Cẩm Tú chuẩn bị kiệu,
ta đã không nhịn được, ta nhất định phải ra cung, đi gặp một chút ba mẹ
của ta.

Vô luận như thế nào, thay vì mượn năng lực của bản thân
để ra cung, không bằng mượn bọn họ, huống hồ, nếu như lời Như Nguyệt nói lần trước là thật, như vậy bọn họ thật sự rất yêu thương nữ nhi này,
nếu thật sự ta có ngày ta đột nhiên mất tích, có lẽ thống khổ nhất không phải là người khác, mà là bọn họ.

Thương cảm tâm tư cha mẹ trong thiên hạ, ta nhớ lại cha mẹ của ta ở kiếp này, nhịn không được nước mắt rơi xuống.

Đáng ghét, dạo này làm sao yêu khóc như thế đây?

Chờ Cẩm Tú chuẩn bị xong cỗ kiệu, ta mới chịu đi ra, Hạ Hầu Dận lại thở hổn hển xuất hiện trước mặt ta, một phen kéo cánh tay của ta, “Phiêu Phiêu, người muốn đi đâu?” Ngữ khí của hắn thật khẩn cấp, dường như rất nóng
vội, sợ ta sẽ phải biến mất.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên trong lúc đó, trong lòng ta có dòng điện không rõ lướt qua.

Nhưng ngay cả như vậy, ta cũng vẫn như cũ phải đi.

Hắn lôi kéo ta, ta đẩy hắn, hai bên giằng co.