Tấn Thành đế quay về Dưỡng Tâm điện. Những hoàng tử được phép tham dự triều chính cùng một số vị đại thần đều được gọi tới thảo luận chính sự.
Nghe tin những người được phái đi tập kích hai đoàn sứ thần đã trở về phục mệnh, Tấn Thành đế long nhan đại duyệt. Chỉ cần Trăn quốc và Kị Tang quốc khai chiến, đây là chuyện cực kỳ tốt với Tấn quốc. Cái gọi là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi này mà không làm thì đúng là uổng phí cơ hội trăm năm.
Đang lúc các đại thần dâng lời nịnh nọt, Tấn Thành đế lại thấy gương mặt của thất tử nhà mình chẳng hề có chút vui mừng, tựa như đang gặp chuyện khó khăn, "Lão thất, sao mặt mày con lại nhăn nhó thế kia? Y đồ của Kị Tang quốc không thành, chúng ta đương nhiên phải ăn miếng trả miếng. Chẳng lẽ con cảm thấy trẫm giải quyết chuyện này có chỗ nào chưa thỏa đáng?"
Hắn muốn nói tới chuyện cống nha phiến, nhưng việc này trước mắt còn chưa công khai, Tấn Thành đế chỉ mờ mịt ám chỉ.
Thiệu Hoa Trì sửng sốt, đứng lên hành lễ, "Nhi thần đương nhiên không có ý kiến gì với quyết định của phụ hoàng, nhi thần chỉ lo lắng, ván này chúng ta thắng thật sao?"
Nếu hai nước kia đã chọn cùng một thời điểm để rời Tấn quốc, chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp? Không có định ước gì sao?
Phó Thần thoáng nhìn qua Thiệu Hoa Trì, sau đó lại buông mắt, làm như phận nô tài, chỉ là cái cột gỗ, chẳng nghe thấy gì hết.
Lời này của Thiệu Hoa Trì vừa mới ra miệng, các vị đại thần lập tức dừng tranh luận. Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn đứng bên cười nhạt, "Lão thất, phụ hoàng đã quyết định, đương nhiên sẽ cân nhắc kế sách vẹn toàn, đâu đến lượt đệ nhắc nhở? Lại nói, một hoàng tử ngày ngày còn ở trong hậu cung như đệ đương nhiên có nhiều chuyện không rõ về quốc gia đại sự. DƯỡng Tâm điện này cũng không phải Trọng Hoa cung của đệ, nếu có gì muốn hỏi thì lát nữa đại ca dạy đệ." Có ý kiến cũng phải câm, đừng có làm mất mặt. Với cái tính nết của ngươi thì tốt nhất cứ ru rú trong cung điện, chỗ này không phải chỗ chơi.
Nghe thế, các vị đại thần đều lẳng lặng xin phép rời đi. Lúc nhị hoàng tử vẫn còn phong độ, Thiệu Tử Du luôn luôn khiêm nhường. Nhưng lúc này, y đứng dậy, hành lễ với Tấn Thành đế để xin phép, sau đó mới quay sang đại hoàng tử, "Đại ca, lời ấy sai rồi. Thất ca chẳng qua là đưa ra nghi vấn. Phụ hoàng hy vọng chúng ta có thể tham dự triều chính nên mới bảo mỗi người phát biểu ý kiến của riêng mình. Huynh không cho thất ca lên tiếng, chẳng phải là uổng phí ý tốt của phụ hoàng sao?"
"Lão thất còn chưa nói gì, sao lão cửu đệ lại tự dưng đứng ra nói chuyện. Ta không biết từ khi nào đệ lại hiểu lòng lão thất như vậy đấy." Ý nói y hiềm nghi cửu hoàng tử kết bè kết phái.
Nhưng Thiệu Tử Du cũng không phải đèn cạn đầu, không dễ gì đâm đầu vào cái bẫy như vậy, "Đệ chỉ nói lý lẽ, không giúp đỡ ai. Đại ca việc gì phải xuyên tạc lời nói của đệ?"
Các nhi tử có ý thức cạnh tranh nhau là chuyện tốt, chỉ cần không kết bè kéo đảng thì đôi khi cà khịa nhau một chút cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua chỉ là đánh nhau bằng nước bọt, cho nên Thiệu Mộ Tiễn và Thiệu Tử Du có khắc khẩu cũng đều biết chừng mực. Tấn Thành đế nâng tay hòa giải, quả nhiên không hề nổi giận, quay sang Thiệu Hoa Trì, "Lão thất, con nói hết những điều mình nghĩ xem nào."
"Vâng, Hoa Trì cảm thấy, hai phe trước mắt không có người tử vong, chỉ bị vài vết thương nhẹ. Bọn họ về bẩm báo với quốc chủ, cùng lắm là khiến quốc chủ hai bên thống hận đối phương thôi chứ không trở thành nguyên nhân khai chiến." Đốt lửa vẫn chưa đủ to đâu.
"Lời này có ý gì? Chẳng lẽ con cho rằng phải giết hết bọn họ?"Tấn Thành đế vừa mới dùng tiên đan xong, hôm nay tinh thần vẫn còn hơi lường nhác. Nghe thấy chuyện hứng thú, hắn ngồi thẳng lên, nghiêm túc thảo luận.
Các vị đại thần khác vốn không có bao nhiêu ấn tượng với thất hoàng tử. Chủ yếu vì thất hoàng tử chẳng có tài năng gì đặc biệt, trước kia cũng không được sủng ái, căn bản không đáng để tâm. Nhưng kể từ khi y bắt đầu được tham dự triều chính, thâm chuyện lúc trước y được dân chúng hết lòng ngợi khen vì trấn an thương binh, một vài đại thần đã thay đổi đánh giá trong lòng mình với vị hoàng tử này, cũng rất quan tâm liệu y sẽ về phe ai.
Mà cái Thiệu Hoa Trì cần nhất bây giờ chính là khiến đám triều thần dần quen mặt mình, chậm rãi hòa nhập vào môi trường đó. Muốn vậy, y phải thể hiện một chút, ít gì cũng phải xóa đi hình tượng về một hoàng tử kiêu căng, nóng nảy, tính khí thất thường.
"Nếu cả hai phe đều chết quá nửa, hoặc là hấp hối chạy về cấp báo, chắc chắn sẽ khiến quốc chủ đối phương hoảng sợ." Thiệu Hoa Trì nói đến điểm quan trọng thì ngừng, cúi đầu chờ đợi.
Đây là chuyện rất dễ hình dung. Nếu trông thấy sứ thần mình phái đi hầu như bị diệt sạch, bị người của quốc gia đối địch đuổi tận giết tuyệt, đương nhiên sẽ nổi giận lôi đình. Hành động này rõ ràng là vũ nhục quốc thể, cũng xem như một lời thông báo, đối phương muốn tận diệt cả quốc gia bọn họ. Mục đích của phe địch rất rõ ràng, muốn chặn đường về của các sứ thần để họ không thể quay về báo cáo, hoàng đế sẽ cảm thấy mình bị nước địch lừa gạt, cho rằng đối phương đang chuẩn bị cho một âm mưu còn đáng sợ hơn.
Nghĩ sâu thêm một chút, nếu cả đoàn sứ thần chết sạch, không còn người mật báo, vậy Tấn quốc chẳng phải sẽ bị nghi oan là kẻ chủ mưu sai khiến phía sau sao? Thật là giỏi tính toán, muốn Tấn quốc chịu tiếng xấu thay cho mình, bọn họ coi Kị Tang quốc/ Trăn quốc là chốn không người à?
Liên tưởng như thế, mọi người đều nhận ra, biện pháp lúc trước vẫn còn quá nhẹ!
Nhóm người này không thể chết sạch, nhưng nhất định phải trọng thương, bị thương càng nặng càng tốt.
Phải thế mới có hiệu quả.
"Tốt, tốt !!" Tấn Thành đế đứng lên, "Vậy thì quyết định thế đi, nghe rẽ chưa!"
Ở một vùng thung lũng hoang vu cách Loan kinh mười quận, một đám người che mặt, ta cầm đao, lục soát mọi nơi có thể ẩn nấp xung quanh, tìm cá lọt lưới.
Có sáu người nơm nớp lo sợ, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phía trên, dù đang bị thương cũng bất chấp, không dám phát ra âm thanh nhỏ nào. Bọn họ đều mang thương tích đầy mình, trốn ở hang động trong triều núi. Đám người kia che kín mặt, nói khẩu âm của Kị Tang quốc, vẫn đi qua đi lại trên đỉnh đầu. Bọn họ chỉ là sứ thần, chưa bao giờ gặp qua đao kiếm, đều sợ đến vỡ mật.
Đội ngũ nhiều người như thế, cùng bao nhiêu quà cáp Tấn quốc tặng đáp lễ, bị cướp sạch cũng đành thôi, vậy mà còn giết tới hơn ba mươi người. Chỉ còn lại sáu người bọn họ mang chút hơi tàn, gần như bỏ mạng.
Nếu không có hai người mà Tân gia trước khi ly thế định dẫn tới Trăn quốc thì bốn người kia cũng không sống được. Tuy rằng Tân Di chết, rất nhiều kẻ chẳng ưa gì gã, nhưng giờ cũng nghĩ Tân Di kia hóa ra cũng làm được một việc tốt.
Hai người kia đang canh giữ ở cửa động, chờ xem quân quân lính đã rơi đi chưa, chính là Túc Ngọc và Diệp Tân.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại quay đi.
Túc Ngọc từng được huấn luyện võ thuật, biết chút căn bản, nhưng nếu một mình trốn khỏi sự đuổi giết của cả dám người vẫn là quá sức. May thay Diệp Tân rất địa lý, căn cứ vào hướng dòng chảy mà đoán ra ngọn núi phụ cận này. Nhờ thế bọn họ mới có thể chạy trốn truy binh tới đây. Diệp Tân lớn lên ở vùng núi, tương đối thạo các loại địa hình núi non, tìm ra huyệt động này, giúp bọn họ tránh thoát kiếp nạn.
Nhận thấy ánh mắt cảm kích của những người đằng sau, bọn họ biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên Phó Thần giao cho : Trà trộn vào Trăn quốc.
Muốn được thừa nhận thì phải khiến những người này mang ơn.
Hai người họ nghe tiếng những kẻ lục soát bên trên đi xa dần. Vết thương trên người bọn họ nghiêm trọng hơn so với bốn người kia. Bốn sứ thần Trăn quốc thấy hai người Tấn quốc này rõ ràng tình trạng không tốt chút nào mà còn hết lòng bảo vệ bọn họ, mỉm cười với bọn họ, lòng cảm kích càng dâng lên, đúng là gặp hoạn nạn mới biết chân tình.
Về sau, các ngươi chính là huynh đệ của ta!
Mùa đông đến rất nhanh, trời còn chưa sáng, các thái giám cung nữ ở TrọngHoa cung đã thức dậy, bắt đầu một ngày mới. Nhạc Tín là người mới tới cách đây vài tháng, tầm mười bảy mười tám tuổi. Hắn quét xong lối đi, chất thành đống lá đỏ rực, hà một hơi, nhìn hơi nước bay lên không trung. Hắn im lặng nhìn mảnh sân náo nhiệt. Đây là cảnh tượng hắn thấy mỗi ngày. Điện hạ sắp phải dự khóa học buổi sáng. Quét lá xong, hắn lại đi lau hành lang, sau đó lại lấy một chậu nước nóng, chuẩn bị hầu hạ sư phó rửa mặt. Sư phó hắn tên là Phó Thần, thái giám trưởng sự ở Trọng Hoa cung, tháng trước vừa được thăng làm chính tam phẩm. Nghe nói, Tấn triều chưa từng có một người nào được phong chính tam phẩm ở tầm tuổi đó. Ấn tượng của hầu hết mọi người về sư phó là trầm mặc, cần mẫn, kiên nhẫn. Biết bao người hâm mộ Nhạc Tín, nói được làm thủ hạ cho một đại thái giám thụ sủng lại phúc hậu, thật may mắn làm sao. Nhưng người ngoài không biết, hắn được phái tới đây làm việc không phải chuyện tình cờ.
"Nhạc Tín, còn sớm mà đã quét xong đình viện rồi à? Chăm chỉ như vậy, sư phó của ngươi nhất định sẽ khen ngươi!" Hỉ Nhi mang ấm đồng đun nước từ trong bước ra, tươi cười chào hỏi hắn. Để dâng trà nóng cho thất điện hạ, nàng phải dậy sớm hơn một canh giờ so với những người khác để chuẩn bị. Nàng ngửa mặt nhìn sắc trời, nói: "Thường ngày Phó gia lúc nào cũng dậy tầm giờ này, nhưng hôm nay thật hiếm thấy. Ngươi chuẩn bị xong rồi chờ ngoài cửa, chắc sẽ không lâu đâu."
Phó Thần được điện hạ sủng hạnh ra sao, các nàng hiểu rõ hơn ai hết. Ngay cả những không kịp hầu hạ thất điện hạ cũng chẳng dám thúc giục hắn.
"Chẳng phải là sợ sư phó chờ lâu sốt ruột sao, chuẩn bị sớm chút thôi. Thôi, nói chuyện với ngươi sau, ta đi trước đã." Nhạc Tín cao giọng, chạy tới thiên điện.
Nhạc Tín tới trước cửa phòng Phó Thần, nhẹ nhàng gõ cửa, "Sư phó, ngài dậy chưa?"
Các cung nữ, thái giám làm chức sư phó trong cung đều có quy định nghiêm khắc. Để được gọi như thế, chí ít phải ở cấp chính tam phẩm. Mỗi thái giám trưởng sự đều quản từ sáu đến ba mươi thái giám. Trừ người trong Trọng Hoa cung, Phó Thần còn quản lý một tiểu viện khác ở Giám Lan viện, thường ngày cũng hay lui tới đó.
Trong phòng có tiếng Phó Thần truyền ra, "Dậy rồi."
Nhạc Tín bưng chậu nước, im lặng đứng ngoài chờ, trong đầu lại nghĩ sư phó dù sao cũng là người bình thường, mùa đông lạnh như vậy, cũng không thể nào không bao giờ mắc sai lầm, chắc là còn muốn ngủ nướng thêm chút nữa.
Lúc này, Phó Thần đang đứng trước gương đồng trong phòng, quan sát bản thân. Ngọn nến cháy bên cạnh chiếu sáng gương mặt hắn. Khi đáp lời, hắn đang sờ sờ cằm mình để xác định không còn vấn đề gì nữa mới buông cái nhíp xuống.
Hắn dùng khăn gom mấy cọng râu vừa nhổ, bỏ vào ngọn đèn, đốt sạch.
Nắm tay siết chặt, mắt nhắm lại, lông mi khẽ run, chi thấy bây giờ hắn cũng không hoàn toàn bình tĩnh. Hắn kéo cao cổ áo, che đi chỗ hầu kết. Tuy hiện giờ nhìn vẫn chưa rõ rằng, nhưng nhắn vẫn thầm cảm thấy lo lắng, đề phòng theo bản năng.
Hắn rút một tấm lệnh bài trong ngăn kéo, chính là lệnh bài của Lục Bồ phủ mà hắn được vị công tử tình cờ gặp gỡ bên sông hộ thành đưa cho. Lúc ở trong quan tài, hắn cũng không thể phán đoán chính xác người bên ngoài là ai, dù là giọng nói hay nội dung của trò chuyện. Nhưng ngay khi nghe được tiếng bánh xe trên mặt đất, cùng với tốc độ di chuyển, có thể tạm nắm được quy luật.
Lúc ấy, vị công tử kia chắc chắn ở bên ngoài chiếc quan tài. Tình trạng tử vong của Tân Di lúc ấy rất thảm, nhìn như bị hành hạ đến chết, rõ ràng do đối phương cố tình.
Tân Di chết càng thảm, hắn lại càng có lợi. Hắn muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Tấn quốc và Trăn quốc!
Vị công tử này chắc chắn không phải người của thương hội Trăn quốc nào cả. Hắn rốt cuộc có mục đích gì? Vì sao lại tình cờ xuất hiện ở đó? Thậm chí còn muốn giết Phó Thần?
Trước tiên, có thể khẳng định một điều, đối phương không biết hắn. Nếu thật muốn giết thì sao không ra tay từ lần đầu gặp mặt? Lúc ấy hắn hoàn toàn không có năng lực phòng vệ.
Điểm tiếp theo cũng thật kỳ lạ. Sau khi xác định hắn chưa chết, đối phương muốn tiến hành âm hôn, khiến hắn chết cũng không được siêu sinh, đến cả linh hồn cũng không tha. Vì sao phải làm đến mức ấy?
Không thù không oán với nhau, việc gì phải phí công vì chuyện không đâu, lẽ nào là nhất thời buồn chán.
Ai mà tin được lại có kẻ vì buồn chán mà chạy đến chốn hoan vu, chỉ để giết một kẻ nằm trong quan tài, còn tiện tay tàn sát Tân Di cùng đoàn hộ vệ.
Phó Tần cất tấm lệnh bài đi, bước ra mở cửa.
Về mặt hầu hạ sư phó, Nhạc Tín xuất thân từ Giám Lan viện, đương nhiên làm rất thành thạo.
Phó Thần cũng không nói là không cần người hầu hạ, sẽ tự mình làm hết. Thám giám chưởng sự đương nhiên phải để đồ đệ hầu hạ mình, không cần hầu hạ chính là bất mãn với đồ đệ, đồ đệ sẽ phải chịu đòn.
Hắn không làm chuyện gì khác người, chỉ làm việc theo đúng điều lệ. Phận làm hạ nhân thì không được phép có cá tính. Hạ nhân bọn hắn không có tư cách một mình một ý, đưa lối sống thời hiện đại về bối cảnh này. Quan điểm xã hội từng thời không phải thứ có thể chống đối.
Lau mặt xong, Nhạc Tín đang định ra ngoài đổ nước, bỗng nghe Phó Thần nói một câu, "Đóng cửa lại, tới đây trò chuyện nào."
Nhạc Tín không hiểu lắm, chẳng biết vì sao Phó Thần nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
"Sư phó, ngài có gì cần sai bảo sao?"
"Lời này trái lại ta phải hỏi ngươi mới đúng. Hoàng quý phi sai ngươi đến bên cạnh ta chắc cũng không phải không giao cho ngươi bất cứ công việc gì, chỉ đơn giản bảo ngươi tới hầu hạ ta đâu chỉ?" Phó Thần bình tĩnh nhấc chén trà trên bàn, dường như đã nhận ra từ rất lâu.
Nhạc Tín trợn to mắt, suýt chút nữa là làm rơi chậu nước trên tay. Hắn hoang mang, rối loạn buôn chậu sang một bên rồi quỳ xuống, "Ta....Ta...."
"Muốn nói ngươi không phải sao? Hay ngươi cho rằng ngươi làm mấy động tác nhỏ kia ngay dưới mí mắt ta mà ta còn không nhìn thấy?"
"Sao ngài nhất quyết khẳng định là hoàng quý phi?" Trong cung có nhiều chủ tử như vậy, sao nhìn một cái đã xác nhận là hoàng quý phi phái tới.
Biết không thể lừa gạt được, trán Nhạc Tín đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy một luồng áp lực không thể nói rõ tỏa ra trên người Phó Thần, khiến người ta khϊế͙p͙ đảm.
"Thực ra lúc đầu ta cũng không chắc, nhưng giờ thì chắc rồi."
Thời tiết Loan kinh đã vào đầu đông. Tại nhã gian ở tầng hai Túy Tiên Lâu.
Trong căn phòng nọ, mọi người đều lẳng lặng đứng sau lưng một nam nhân, chỉ có mình nam nhân ấy ngồi trên chiếc ghế, nhìn xuống ngã tư đường tấp nập, như một vị đế vương buông mắt nhìn ngàn vạn chúng sinh.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Mới nửa canh giờ trước, tòa tửu lâu này đã bị tra xét đến lần thứ ba, nghe nói là truy tìm nhân vật khả nghi. Lại nghĩ đến, gần đây xảy ra chuyện bách tính vùng ngoại ô bị giết hại, sau đó là chó dữ tấn công ngay trong lễ cầu nguyện, khiến cho cả Loan kinh đều rơi vào tình trạng hoang mang, đề phòng, việc ra vào thành đều tương đối khó khăn. Tuy nhiên, những chuyện này, đối với bách tính mà nói cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Ban nãy còn có một nhóm lính tuần tra của Ấp An phủ vừa đến kiểm tra nhã gian này của hắn, khi thấy hắn là người của thương hội Trăn quốc mới rời đi. Trăn quốc và Tấn quốc hữu nghị bang giao, cho nên người Tấn quốc vẫn tương đối hoan nghênh đám thương nhân đến Tân quốc buôn bán, dâng bạc cho nước bọn họ. Lúc đến Loan kinh, Lý Biến Thiên đã không có ý định lén lút. Giấu đầu lòi đuôi mà làm gì, càng quang minh chính đại, người khác càng không thể nghi ngờ.
A Tam từ bên ngoài đi vào, quỳ xuống, "Chủ công, hôm nay quốc sư vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh."
"Phái người trông nom cẩn thận, dù thế nào cũng phải cứu mạng y!"
"Vâng ! Ngoài ra, mấy vị chúng ta có liên hệ ở Trăn quốc và Kị Tang quốc đều không thể hoàn toàn khống chế tình hình. Quân đội hai nước đều chủ trương : Chiến ! Quyết báo mối huyết hải thâm thù ! Trong đó, tân nhậm tiểu hoàng đế của Trăn quốc cùng nhϊế͙p͙ chính vương càng giận dữ. Người Kị Tang quốc bày mưu sát hại cửu thiên tuế tiền nhiệm Tân Di, còn đuổi tân giết tuyệt thành viên của sứ đoàn."
Rắc !
Lý Biến Thiên bóp nát chén trà trong tay, có thể cho người ta thấy trước khi chân hắn bị thương, nhất định không phải như người ngoài nghĩ là kẻ trói gà không chặt, trái lại còn có sức mạnh cao thâm bí hiểm.
Mu bàn tay hiện đầy gân xanh. Kế hoạch của hắn lại một lần nữa xảy ra sai lầm. Đây là chuyện hắn hoàn toàn không ngờ tới !
Trăn quốc và Kị Tang quốc, hai nước này đều nằm trong số những tiểu quốc hắn nắm trong lòng bàn tay, vậy mà dám cãi lời hắn, cánh mới cứng một chút đã đòi học bay !
Thấy Lý Biến Thiên nổi cơn thịnh nộ, mọi người đều lập tức quỳ xuống, "Chủ công bớt giận!"
Lý Biến Thiên chẳng nói chẳng rằng. Lúc này, A Nhất lại gõ cửa đi vào, nói có người cầm lệnh bài của Lục Bổ phủ tới.
Lý Biến Thiên nhướn mày, có chút bất ngờ ngoài dự tính. Hắn thu lại cơn giận, như thể chưa xảy ra chuyện gì, nhìn những mảnh vỡ trên bàn, nói. "Dọn dẹp chỗ này một chút rồi mời người vào đi."
Người tới chính là thiếu niên Lý Biến Thiên từng gặp gỡ một lần, quyết định tặng lệnh bài Lục Bổ phủ hắn. Hắn mặc y phục thường ngày, nhìn tinh thần cũng không quá tệ.
Phó Thần nhìn quanh một chút, thấy đám hạ nhân một tấc cũng khôi rời chủ kia thì có chút ngại ngùng.
Thấy thiếu niên không được tự nhiên, Lý Biến Thiên xua tay, "Lui xuống cả đi."