Đám cung nữ Mặc Họa đang phơi hoa quế ở hậu viện thì nghe công chúa truyền gọi, chẳng hiểu vì sao.
Tới nơi thì giật thót cả mình. Công chúa tính tình khoan dung độ thượng, gương mặt luôn luôn tươi cười, nhưng hôm nay vành mắt nàng sưng đỏ, chóp mũi lại ửng hồng, giống như vừa mới khóc. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiệm vụ thường ngày của cung nữ là để ý mọi cảm xúc của chủ, đương nhiên vừa trông thấy đã nhận ra ngay.
Vậy nên việc công chúa chỉ truyền một mình Mặc Họa cũng chẳng có gì lạ lùng. Bộ dạng không ra thể thống này của công chúa, sao có thể để kẻ khác thấy được.
Mặc Họa cúi mi, xem như không nhìn thấy.
"Mặc Họa, ta thấy ngươi tương đối thân thiết với Phó Thần, việc này ngươi làm là thích hợp nhất, hơn nữa phải giấu mẫu thân." Vịnh Nhạc trịnh trọng nói.
"Vâng, xin người cứ sai bảo." Mặc Họa luôn luôn rạng rỡ, giống như trong ấn tượng lần đầu gặp mặt của Phó Thần. Nét cười kia không phải cười cho có lệ, cười lấy lòng, ngoài cười trong không cười, mà là cả gương mặt đều mang ý vui, khiến cho chủ tử cảm thấy dễ chịu. Cũng nhờ bộ dạng như thế nên Mặc Họa mới được hoàng quý phi đặc biệt coi trọng. Đó chính là dáng vẻ mà một nô tài được dạy dỗ tốt nhất trong cung nên có. Ngay cả Phó Thần cũng vậy. Vịnh Nhạc mơ hồ nghĩ, Phó Thần cũng không phải tự nhiên mà được mẫu phi sủng ái. Khi được Vịnh Nhạc công chúa trao cho một vật, Mặc Họa không kìm được sợ hãi mà thốt lên, "Thứ này...."
"Ngươi lo mà làm đi." Đáy mắt Vịnh Nhạc có chút không đành lòng, có chút khó chịu, lại có phần đau xót.
Lúc nãy thấy Phó Thần đi ra, nàng định vào tìm mẫu thân, nhưng không ngờ cửa phòng khóa chặt, nên trong lặng ngắt như không có người. Đang chuẩn bị rời đi, nàng lại thoáng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào ngắn vô cùng ngắn ngủi, giống như đang dùng hết sức kìm nén, nhưng vẫn không khống chế được, bật ra ngoài. Mẫu phi của nàng luôn đoan trang, thanh nhã, thậm chí còn chưa từng cười to, sao có thể khóc? Nàng không phải đóa hoa kiều diễm yếu ớt, thích bi xuân thương thu. Sau hoàng hậu, nàng là người đứng cao không ngã lâu nhất hậu cung. Để bảo vệ hài tử, nàng có thể hóa thân thành tấm khiên kiên cố nhất.
Nhưng lúc này, nàng đang khóc, thậm chí còn khóc đến mức không thể kiềm chế. Vịnh Nhạc đau đớn đến nghẹn thở.
Vịnh Nhạc không biết, có phải nàng đã làm sai điều gì hay không?
Cho dù có sai, nhưng người đã rời cung, không thể quay lại.
Mặc Họa đi tới thiên điện, trông thấy đám người vây đầy quanh phòng Phó Thần.
Chỉ mới một khoảng thời gian ngắn, tin Phó Thần bị hoàng quý phi đuổi khỏi Phúc Hi cung đã lan truyền khắp chốn. Thái giám được nương nương của bọn họ sủng ái nhất lại bị tên Mậu Tài kia vượt mặt. Đây chính là chuyện kỳ lạ nhất nửa năm nay ở Phúc Hi cung. Từ một từ tam phẩm công công tiền đồ vô lượng, bỗng nhiên bị đuổi đi, chẳng có chỗ nào thu nhận về, phải quay về thành thái giám đương sai ở Giám Lan viện như lúc trước, đúng là trò cười cho thiên hạ. Đủ loại người, từ kẻ thích hóng hớt buôn chuyện, đến người hay tin muốn tới an ủi, hay kẻ muốn ra vẻ ta đây thắng cuộc như Mậu tài, khiến cho nơi này vô cùng náo nhiệt.
Phó Thần chỉ ôm một hộp gỗ, cùng một túi lớn trông như đựng quần áo ra khỏi phòng, tiếng ồn áo thoáng chốc ngưng lại.
Mậu Tài đang là người được sủng nhất trong số đám thái giám mới vào. Gã bắt chước y hệt tác phong của Phó Thần, khéo léo ôn hòa, mặt luôn tươi cười, làm việc nhanh nhẹn, không tâng bốc nịnh nọt, cũng thăng cấp rất nhanh. Gần đây Phó Thần rất ít khi đương sai ở Phúc Hi cung, nên gã đã sớm đoán nương nương chán hắn rồi, muốn đổi người đây. Mậu Tài là chính là lựa chọn hàng đầu. Kẻ thất sủng gặp kẻ đang thụ sủng, chẳng khác chi tân hoan gặp cựu ái, chẳng phải là một vở kịch sao?
Cho nên mọi người cho rằng Phó Thần sẽ mang vẻ mặt xám xịt, như chuột chạy qua đường mà rời đi. Thế nhưng Phó Thần rất bình tĩnh, hoàn toàn không có dáng vẻ nghèo túng như bọn họ tưởng.
"Phó Thần, đừng quên huynh đệ nhé." Có một gã to con bước lên nói với Phó Thần. Đây là những người thật lòng muốn đến đưa tiễn hắn. Những người này trước kia cũng hợp tác với đám Thái Hòa, tìm cách bắt nạt hắn. Hai bên xem như không đánh nhau không quen biết. CÓ đôi khi bọn họ làm việc không tốt cũng được Phó Thần nói đỡ trước mặt nương nương mấy câu. Hiện giờ, Phó Thần thất bát như thế, nếu cười nhạo thì thật có lỗi với lương tâm, trong mắt thoáng lộ vẻ thương hại.
Phó Thần mới mười mấy tuổi đầu, nếu bị Phúc Hi cung ghét bỏ thì còn cung nào muốn nhận hắn nữa.
Quả thật lòng trung của hắn với hoàng quý phi đã trở thành đề tài bàn tán say sưa của các cung khác. Rất nhiều người tin rằng Đức phi của thể tấn chức hoàng quý phi, công đầu phải kể đến tiểu thái giám này. Nhưng cũng vì thế, nếu hoàng quý phi không dùng hắn nữa, các nương nương cũng đâu dám yên tâm dùng một kẻ từng là tâm phúc của người khác.
Thấy ánh mắt thương hại của bọn họ, Phó Thần vừa cảm thấy có chút buồn cười, lại hơi cảm động. Đôi khi không nên đánh giá người khác bằng con mắt quá khắc nghiệt. Nếu cứ nhìn vào kẻ khác với tâm lý chỉ trích thì sẽ chỉ thấy ai ai cũng mang mục đích riêng của bản thân. Nhưng đâu thể phủ nhận, đăng sau mục đích ấy cũng có ý tốt thật lòng.
Từ biệt xong xuôi, Phó Thần đang định rời đi thì bị Mậu Tài gọi lại, "Đợi đã."
Mậu Tài vẫn còn nhớ rõ, sau khi Phó Thần dưỡng thương xong, quý phi nương nương chẳng hề do dự mà chọn Phó Thần hầu hạ, hoàn toàn chẳng hề để tâm đến gã. Cũng chính ngày đó, ánh mắt Phó Thần còn chẳng thèm liếc đến gã, xem gã như sâu bọ không bằng.
"Mậu công công còn có việc gì sao?" Phó Thần mới chỉ gặp Mậu Tài ba lần. Lần đầu tiên là khi Mục Quân Ngưng vẫn còn là Cẩn phi. Nàng muốn phủ nội vụ điều tới một vài thái giám có bộ dạng tuấn mỹ đến hầu hạ, Mậu Tài là một trong số đó. Lần thứ hai là sau khi vết thương ở quốc yến bình phục, gã và Mục Quân Ngưng cùng xuất hiện ở Phúc Hi cung. Lần thứ ba chính là lần này. Giờ Phó Thần mới có dịp cẩn thận quan sát gã.
Cái nhìn trực tiếp như vậy, giống như một đốm lửa nhỏ, khiến cả người Mậu Tài nóng phừng phừng.
Cảm giác được đối thủ coi trọng khiến gã lấy lại được ít thể diện.
"Mau mở tất những bọc quần áo ngươi mang ra. Đâu ai biết ngươi lấy đi những gì. Nếu Phúc Hi cung bị mất đồ vật nào, đến lúc đó không phải rất khó giải thích sao?" Mậu Tài đưa ra lý do thỏa đáng. Phó Thần đi rồi, hắn đương nhiên thành thái giám có phẩm cấp cao nhất ở Phúc Hi cung, cũng là đầu lĩnh mới. Quan mới nhậm chức còn phải ra uy, gã đương niên muốn người ở Phúc Hi cung biết, từ nay về sau ai mới là tổng quản.
Mà trước kia cũng từng xảy ra chuyện nô tài bị quý chủ tử đuổi ra khỏi cung, ăn trộm vàng bạc xong bị bắt. Gã có ý hoài nghi nhân phẩm của Phó Thần, ở đây chẳng ai là kẻ ngốc.
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Chiếc hộp Phó Thần ôm trong tay là thứ hắn chuẩn bị ngay khi mới chuyển tới phòng này. Bên trong có rất nhiều đồ do hắn thiết kế, sau đó được chỗ lục hoàng tử tạo ra thành phẩm. Mục Quân Ngưng gom lại, đưa cho hắn. Bên trong còn có phương thức liên hệ với lục hoàng tử, vài phương án để lục hoàng tử công nhận thân phận thái giám của hắn, ngoài ra còn có ghi chép chỗ nàng sắp xếp nhân lực trong cung, bao gồm một vài mật thám. Việc nắm giữ tình hình trong cung, nàng cũng xem là tay lão luyện. Bên cạnh đó, còn có một tấm bản đồ hoàng cung chi tiết nàng cho hắn khi mở lời muốn chiêu mộ. Đó là một phần đại lễ, cũng là tấm lòng của một nữ tử.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể mở ra.
"Phó công công, cũng không phải ta muốn nhằm vào ngươi. Đều là thái giám với nhau, ta cũng không dễ dàng gì. Quy củ chính là quy củ, ngươi cũng không thể ỷ mình từng được nương nương đề bạt mà coi thường đám tiểu thái giám bọn ta." Mậu Tài khiêm tốn, cười rất ôn hòa. Từ cách nói chuyện cho đến động tác đều giống Phó Thần đến tám phần.
Chỉ một mắt lướt qua, khiến bọn họ chết đứng như trời trồng. Loại khí thế chấn nhϊế͙p͙ lòng người này khiến mấy tiểu thái giám kia không dám làm bậy. Bọn họ sao mà quên được. Phó Thần là từ tam phẩm, còn được Lưu Túng coi trọng. Tuổi còn nhỏ mà làm đến vị trí này, nhất định không phải kẻ dễ chơi. Hơn nữa, dù vị Phó gia này lúc nào cũng ôn hòa, dế nói chuyện, nhưng nếu hắn muốn chơi ác với mấy tiểu thái giám này thì dễ như trở lòng bàn tay. Lúc đó, chỉ bằng một tên Mậu Tài là có thể che chở bọn họ hay sao?
"Nương nương không ở đây là các người quên hết phép tắc hay sao? Tụ tập ở đây làm gì? Không có việc gì làm à?" Lúc Mặc Họa đến, chỉ nghe được nửa sau, liền lớn tiếng quát.
Nàng là đại cung nữ theo hầu bên cạnh hoàng quý phi lâu nhất. Vừa mới nói ra một câu, quả nhiên là khác hẳn. Đám người đang đứng xem cảnh tân hoan gặp cựu ái đánh ghen lập tức giải tán, không dám lộn xộn trước mặt Mặc Họa.
Chỉ còn Mậu Tài vẫn kiên trì đứng đó, nhất quyết bắt Phó Thần phải mở bao ra.
"Mậu công công, ngay cả ta mà ngươi cũng không nể mặt?" Mặc Họa hỏi.
"Mặc Họa cô nương, ngươi đừng làm khó ta. Ta chỉ làm việc dung quy củ, xảy ra chuyện gì, ta và ngươi đều không thể gánh trách nhiệm." Mậu Tài uy hϊế͙p͙ nói.
"Sao ta lại không nhớ từ khi nào có quy củ người ở Phúc Hi cung chuyển ra ngoài còn phải soát hành lý? Không thì chúng ta đi gặp nương nương đối chứng thử xem, để nương nương định đoạt?" Mặc Họa chuyển thẳng vấn đề sang hoàng quý phi. Bị hỏi lại như thế, vẻ bình thản trên mặt Mậu Tài tan tành. Những điều Mặc Họa nói đều là sự thật, gã chẳng còn cách nào ngoài rút lui.
"Cáo mượn oai hùm, gã thật sự nghĩ mình là nhân vật tầm cỡ sao?" Thấy bộ dạng của Mậu Tài, Mặc Họa chép miệng, lại quay sang Phó Thần, "Còn cả ngươi nữa, bình thường miệng lưỡi bén nhọn lắm cơ mà, lúc cần dùng thì im như thóc vậy?"
"Không phải là đã có ngươi rồi sao? Đa tạ, Mặc Họa" Nhân mạch hắn tích lũy mỗi ngày, nhất định sẽ có lúc dùng tới. Mà nhân mạch này là do hắn dùng tấm lòng chân thành đổi lấy. Nếu giả nhân giả nghĩa thì sẽ chẳng có ai bảo vệ mình lúc quan trọng.
"Cảm tạ cái gì, quen biết lâu rồi còn khách khí với ta chi nữa." Mặc Họa sờ cây trâm trên đầu, sau này Phó Thần còn tặng nàng cả mấy thứ lặt vặt như khuyên tai, nàng lấy làm cảm kích. Hơn nữa, nàng biết rõ hơn ai hết, trong mắt nương nương, Mậu Tài chẳng là cái thá gì, chẳng qua gã gặp đúng dịp mà thôi. Nàng cầm một phong bao rất dầy, của Vịnh Nhạc công chúa giao cho, bỏ vào tay Phó Thần. "Cầm lấy, đừng từ chối. Cái này không phải nương nương cho mà là của công chúa điện hạ. Người nói lúc xung quanh không có ai thì hãy mở ra."
Biết tính nết Phó Thần, Mặc Họa đã nói trước để chặn đường lui.
Đúng lúc đó, ngoài cửa xôn xao một hồi. Lúc Phó Thần và Mặc Họa đi tới thì thấy Thái Bình tất tưởi chạy vào.
"Thái Bình, Vương Phú Quý và Tiểu Ương đành nhờ ngươi." Thái Bình là một trong số ít người biết việc hắn quay về chỗ thất điện hạ. Mục Quân Ngưng đổi cung hai lần, bọn Vương Phú Quý cũng phải đi theo, lần nào cũng do Thái Bình giúp đỡ.
Nghe Phó Thần dặn dò, vẻ mặt Thái Bình có chút kỳ quái, "Thôi thì ngài tự ra ngoài cửa xem ai tới đi."
Lúc Phó Thần và Mặc Họa ra ngoài, quanh cửa Phúc Hi cung đã bị đám hạ nhân bu kín, bao gồm cả Mậu Tài muốn làm khó Phó Thần trước khi hắn rời đi.
Lúc này, người đang được sủng ái nhất, có thể nói là đại hồng nhân trong cung, thất điện hạ đang chờ bên ngoài. Chẳng biết vì sao y không sai người vào báo, cứ như đang chờ ai vậy.
Lúc thấy Phó Thần, hắn nhướn mày nói, "Vừa lúc đi ngang qua đây, chuẩn bị xong xuôi rồi đi thôi."
Cái bộ dạng kia, muốn bao nhiêu ngạo kiều có bấy nhiêu.
Như vầy thì còn ai không hiểu nữa, Phó Thần vừa bị nương nương chán ghét đuổi cổ, đã lại có ngay nhà chủ mới tốt hơn.
Hơn nữa, nhà chủ này còn tới tận nơi rước.
Rốt cuộc, ai lại đi tuyên truyền mấy tin đồn không đáng tin như vậy.
Mậu Tài nhìn bóng dáng bình thản của Phó Thần đi về phía thất điện hạ, trên mặt đủ loại biểu cảm đặc sắc.
Rõ ràng hắn có hậu chiêu như thế mà còn cố tình để kẻ khác cười nhạo mình.
Mậu Tài cảm thấy tâm trạng như rơi xuống tận cùng vực sâu, không sao vớt lên nổi.
"Sao điện hạ lại tới đây?" Phó Thần nhìn thất hoàng tử đi tới, vẫn bộ dạng kiêu căng như trước, chẳng thèm nhìn đến ai.
Đây là bộ dạng bình thường của Thiệu Hoa Trì trong cung, để người khác cảm thấy y ương ngạnh, nóng nảy, không có gì đáng sợ, một kẻ rất dễ dàng khống chế.
"Không phải đã nói rồi sao, tình cờ đi ngang qua." Địa vị của ta ở trong cung hiện giờ không coi là thấp, chắc chắn là chói mù mắt mấy kẻ khinh thường ngươi. Ta chỉ nghĩ là, ngươi là người của ta, sao có thể để kẻ khác coi như chó nhà có tang, ta chỉ vì thể diện của mình mà thôi ! Y lườm Phó Thần một cái, "Mang đồ nhiều như vậy, lưng không thấy mỏi sao?"
Đừng cho là ta không nhìn ra nhé, mấy thứ trong túi kia toàn đồ linh tinh nữ nhân kia cho ngươi chứ gì.
Quỷ Tử đứng sau lưng lập tức hiểu ý, tiến lên nhận lấy bao hành lý của Phó Thần.
Phó Thần thoáng chút ấm áp nhưng không hiện lên nét mặt. "Nô tài nhiều lời."
"Ừ, tên thái giám ngươi quen biết ở Giám Lan viện trước kia cùng với thái hộ của hắn, ta đã sai người đưa đến tiểu viện sau trọng hoa cung. Bọn họ ở riêng, ngươi muốn gặp cũng không ai ngăn cản." Y muốn tạo điều kiện thuận lợi cho Phó Thần. Có cả đình viện riêng, nào có mấy nô tài nhận được vinh sủng như thế. Gương mặt Thiệu Hoa Trì hơi ửng hồng, không biết có phải mặt trời chói gắt quá hay không. Y hắng giọng một tiếng, mới dùng ngữ điệu bình tĩnh, nói. "Tiện tay thôi, đừng nghĩ nhiều."
"Vâng, nô tài không dám nghĩ nhiều." Mắt Phó Thần chứa đầy ý cười. Thái Bình định nói, tiện tay mà thế à, nhưng lại thôi.
Chủ tới hai người họ một trước một sau, nhìn cũng hòa hợp một cách bất ngờ.
Lúc đi ngang Cảnh Dương cung, Thiệu Hoa Trì hơi dừng bước.
Ở nơi đó, Phó Thần đã tận mắt chứng kiến một vài nô tài ép Thiệu Hoa Trì uống chất thải ô uế, cũng chính là nơi y giả ngây giả ngốc, bị nhốt trong phòng chứa củ khóa kín cả ngày dài. Hắn biết rõ khi ấy, Thiệu Hoa Trì bị tra tấn đến thân tàn ma dại. Cũng chính tại đó, Phó Thần ra tay giúp đỡ Thiệu Hoa Trì. Bọn họ chính thức quen biết nhau.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì xa xăm mà chua xót. Hóa ra bọn họ đã từng trải qua nhiều như vậy. Có vui sướng, có khổ đau, có lạnh lùng, có bỏ lỡ, cuối cùng mới có được sự tin tưởng ngày hôm nay. Y quay đầu nhìn Phó Thần cũng đang thất thần nhìn nơi đó. Phó Thần là người rất khôn khéo, bình tĩnh, thật hiếm khi thấy hắn có giây phút thất thần. Không biết vì sao, trong lòng Thiệu Hoa Trì như có ngàn ngọn cỏ phe phẩy, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp.
Phó Thần dường nhiêu hiểu được ánh mắt Thiệu Hoa Trì, cũng mỉm cười đáp lại.
"Bỗng nhiên có chút nhớ mùi vị đào hoa cao." Thiệu Hoa Trì vừa đi vừa như vô tình nói. Đào hoa cao là thứ mà người khi ấy còn là tiểu thái giám, đút cho người khi ấy còn là một hoàng tử ngốc. Chỉ có tiểu thái giám ấy mới đối xử tốt với một hoàng tử ngốc mà chẳng có mục đích gì.
"Lát nữa nô tài sẽ đến Thiện Thực phòng lấy một chút. Điện hạ kết thúc khóa cưỡi ngựa bắn cung, vừa lúc ăn đỡ đói." Dù bây giờ không phải mùa hoa đào nhưng Thiện Thực phòng sẽ dùng phương thức đặc biệt để giữ cho rau quả xanh tươi, người trong cung có thể ăn thức ăn bốn mùa quanh năm.
"Ừ, ngươi tự đi lấy đi." Thứ ngươi mang tới bao giờ cũng có hương vị khác.
Y biết làm thế rất phiền nhưng cuối cùng vẫn muốn sai Phó Thần đi.
Ra khỏi Trường Xuân môn, liền thấy một đoàn người vội vã tiến vào, theo sau còn có mấy thái y của Thái Y viện.
Trông thấy thất hoàng tử, bọn họ thi nhau hành lễ.
"Đang đi đâu vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Thái hậu không khỏe, chúng nô tài đang tới đó."
Thiệu Hoa Trì nghiêm mặt, "Vậy còn hành lễ cái gì, ta và ngươi cùng đến đó xem hoàng tổ mẫu ra sao."
Lúc bọn họ tới nơi, hoàng đế đang ở ngoài cửa chính điện. Trên đường đi, bọn họ còn trông thấy không ít phi tần bị đuổi về.
"Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu sao rồi?" Thiệu Hoa Trì nôn nóng tiến tới.
Mặt mũi hoàng đế nãy giờ vẫn luôn hết sức cau có, trông thấy Thiệu Hoa Trì thì thoáng dịu lại. Hắn đã đuổi hết phi tần về, nhưng khi thấy nhi tử mình sủng ái thì không nỡ đuổi đi. Từ việc này có thể thấy, sau khi xảy ra vụ chó dữ tấn công, thái độ của Tấn Thành đế với thất hoàng tử đã thay đổi hoàn toàn. Hắn thở dài, "Hoàng tổ mẫu con...."
Đúng lúc này, một nữ nhân trung niên mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai rối bù, chẳng hồ có chút uy nghiêm bỗng nhiên đẩy thủ vệ canh cửa, xông ra ngoài. Phó Thần vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ tôn quý của người này ở Trường Ninh cung, vốn trang nhã ung dung là thế, nay lại bị phá hủy thành bộ dạng này.
Tóc bà ta rối bù, nét mặt điên cuồng, vươn bộ móng sắc nhọn ra, đôi mắt nhìn như đang nhắm vào Thiệu Hoa Trì mà vồ lấy. Phó Thần nhanh tay kéo y sang một bên mới không bị cào rác da thịt.
Thiệu Hoa Trì theo bản năng ôm lấy eo Phó Thần. Nhỏ quá đi....
Cũng rất săn chắc nữa....
Khụ.
Ta đang nghĩ cái gì vậy.
Nguy hiểm vừa qua, Phó Thần mới buông Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì mới thuận thế bỏ tay ra.
"Nô tài thất lễ, quên mất điện hạ có võ công." Phó Thần nhẹ giọng tạ lỗi.
"Ừ, không sao." Trong lòng lại nghĩ, ban nãy Phó Thần ra tay cũng rất linh hoạt. Tuy không thể so với người luyện võ lâu năm nhưng cũng tương đối có lực. Thường ngày hắn bận tối tăm mặt mũi, chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia, không có thời gian luyện võ, sức mạnh ấy ở đâu ra?
Nhưng cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát mà thôi. Thiệu Hoa Trì quăng hết tạp niệm ra sau đầu, nhìn về thái hậu trông như đã hóa điên.
"Còn không giữ lấy người !" Tấn Thành đế rống lên giận dữ.
Thị vệ hai bên cũng không dám làm thái hậu bị thương, chỉ dám giữ lấy tay bà.
Bà ta điên cuồng cầu xin, nước mắt giàn giụa, hoàn toàn không có chút uy nghi mà một thái hậu nên có, "Hoàng đế, cho ta đi, không có nó ta không sống được....A a a a a, buông ta ra...!!!"
Thái hậu giãy dụa rất kịch liệt, đám lính suýt nữa là không giữ nổi nữa.
Thái hậu phát rồ như thế, đừng nói là hoàng đế, bất cứ ai nhìn thấy cũng tưởng mình nhìn nhầm.
Cũng không thể trách hoàng đế, để giữ bí mật, hắn đuổi hết người ra ngoài.
Thái hậu là nữ chủ nhân lớn nhất hậu cung. Nếu chuyện này bị gièm pha, hoàng thất Thiệu thị bọn họ xem như mất hết mặt mũi.
Sắc mặt hoàng đế cực kỳ không tốt. Nếu không phải nhi tử còn đang ở trước mặt, hắn thật không dám nhìn thẳng vị mẫu hậu kia của mình. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng ít nhất nhìn bề ngoài, hắn và vị đích mẫu này quan hệ không tồi. Tấn quốc lấy hiếu trị thiên hạ, không thể để thái hậu xảy ra chuyện gì.
Nếu tiếp tục thế này, hôm nghênh đón quân đội chiến thẳng trở về, thái hậu cũng phải tham gia. Như thế thì mặt mũi hoàng gia còn đâu nữa.
Bây giờ nhất định phải khiến thái hậu khôi phục như bình thường.
"Con cũng thấy đấy, hoàng tổ mẫu con, bà ấy...."
"Hoàng tổ mẫu muốn nha phiến sao?"
Tấn Thành đế gật đầu, chuyện đã rõ như ban ngày, lại trông thấy Phó Thần đứng bên cạnh. "Sau khi Tiểu Phó Tử liều chết lao vào lửa cứu được một thùng nha phiến, thái hậu vẫn luôn xem thùng nhan phiến kia như bảo bối, hút càng lúc càng nhiều. Trẫm thấy có chút kỳ lạ nên sai người khắc chế lượng thuốc. Nào ngờ mẫu hậu lại bắt đầu đánh giết hạ nhân trong cung."
Đến tình trạng nàng, Tấn Thành đế cũng phát hiện ra có điều không ổn. Mỗi lần hút xong, thái hậu lại trở nên bình thường, cho tới khi hút sạch cả thùng.
Tấn Thành đế trước giờ vẫn xem nha phiến là thứ tốt. Dù có thái y đưa ra ý kiến phản đối, căn cứ trên ghi chép trong sách cổ, thứ đó không nên dùng nhiều, có thể gây nghiện, nhưng Tấn Thành đế vẫn khăng khăng cố chấp. Thái hậu hút xong, ít sinh bệnh hơn hẳn, đương nhiên cho rằng đây là thần dược. Nếu dùng tốt thật, hắn còn định dùng cho chính mình. Nhưng bây giờ, hắn không nhịn được mà ớn lạnh sống lưng. Mau sao hắn còn đang dùng thần đan do quốc sư luyện chế, nếu không lúc hối hận thì muộn rồi.
Hắn cảm thấy áy náy, ban nha phiến cho các nhi tử, không ngờ lại là mầm họa.
Giống như Phó Thần từng nói với Thiệu Hoa Trì, hầu như kẻ làm vua đều không bao giờ cho là mình sai. Chỉ cần biểu hiện của thái hậu chưa nghiêm trọng, hoàng thượng sẽ không chịu để tâm.
Lần này thấy mức nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ mới có thể tiến hành tiếp kế hoạch.
"Trước tiên nhi thần đem phần của mình tới, của tam ca thì chắc do hoàng quý phi giữ, còn của tứ ca...." Đồ hoàng đế ban thưởng sao có chuyện thu về. Hiện giờ đang cần khống chết thái hậu ngay lập tức. Hoàng đế cần nha phiến nhưng không tiện mở miệng, cũng may Thiệu Hoa Trì rất tri kỷ, chủ động lên tiếng trước.Đúng lúc này, tứ hoàng tử yết kiến, nghe nói y mang theo một thùng đồ lớn.
Hiện giờ, một thùng kia của tứ hoàng tử chẳng khác nào bảo pháp cứu mạng của thái hậu.
Cũng khiến hoàng đế có cơ hội quan sát vị hoàng tử hắn đã quên từ lâu.
Bình thường mà dâng cho thái hậu, cùng lắm là được khen vài câu, nhưng vào chính thời khắc quan trọng thế này xuất hiện mới có tác dụng lớn.
Dâng lên bây giờ, cả thái hậu và hoàng đế đều sẽ ghi nhớ y.
Mà từ chút ghi nhớ này ít ra cũng khiến tứ hoàng tử biết ơn lòng tốt của Thiệu Hoa Trì.
Cho dùng bọn họ đều biết rõ, một thùng này chỉ có thể giải quyết được vấn đề trước mắt của thái hậu. Nha phiến suy cho cùng vẫn là độc dược. Người Kị Tang quốc có lòng hiểm ác cũng phải tra tới cùng.
Kị Tang quốc bọn họ có âm mưu gì mới dâng cái thứ đòi mạng này cho Tấn quốc họ.
Tấn Thành đế nheo mắt, khí thế quân vương ngập tràn. Chuyện này không thể công khai tìm hiểu, phải ngầm điều tra.
Nhờ tứ hoàng tử đến đúng lúc, chuyện của thái hậu tạm thời yên ổn.
Nhưng bộ dạng điên dại của bà ta vẫn in dấu trong lòng bọn họ.
Nếu không có chuyện hỏa hoạn bất ngờ xảy ra ở Tiến Lặc phòng, e là bọn họ vĩnh viễn không biết nha phiến đáng sợ đến mức nào.
Chúc Lương Bằng đã dẫn những kẻ từng dùng nha phiến từ Cao Châu về đây. Hắn làm theo lời phân phó của điện hạ, để lại vài người bảo vệ gia đình Phó Thần, tránh cho bọn họ bị cướp lương thực. Thiệu Hoa Trì suy nghĩ rất chu đáo, nếu chỉ cho lương thực thì cả một nhà yếu ớt như thế làm sao an toàn được.
Còn chưa đến gần xe ngựa, Thiệu Hoa Trì đã nghe tiếng ô ô kêu gào từ bên trong.
Y phất tay bảo Chúc Lương Bằng mở màn xe ra. Các binh lính khiêng ba lồng sắt lớn ra bên ngoài, có người còn suýt chút nữa bị kẻ điên cuồng bên trong cào bị thương.
Thiệu Hoa Trì thấy bộ dạng bọn họ có phần giống với hình ảnh của hoàng tổ mẫu hắn thấy trong cung lúc nãy, sắc mặt nghiêm nghị. Chuyện nha phiến xem ra nghiêm trọng hơn nhiều so với y dự đoán.
Chúc Lương Bằng lấy những mảnh vải bịt miệng ra, bọn họ lập tức phát ra tiếng kêu gào như dã thú, vô cùng ghê rợn. Âm thanh kia chẳng giống loài người. Thiệu Hoa Trì trấn tĩnh, đến gần quan sát.
Theo lời Phó Thần nói, những kẻ này là người trước kia thường xuyên hút nha phiến, có kẻ mười năm, kẻ hai mươi ba mươi năm. Kẻ hút mười năm lúc gào lên vẫn còn chút giống người, còn tương đối khỏe mạnh. Kẻ hút hai mươi năm thì gầy trơ xương, chẳng khác gì cây gậy trúc, nhưng ít ra vẫn còn gào thét được. Còn kẻ hút ba mươi năm kia, tiểu tiện không kiểm soát, mặt tèm lem nước mắt nước mũi, nhìn như đang hấp hối, mạng chẳng còn bao lâu.
"Canh chừng bọn họ, mấy ngày nữa ta sẽ đưa tới cho phụ hoàng xem."
Thứ này nhất định phải cấm chỉ hoàn toàn. Thiệu Hoa Trì chưa bao giờ cảm thấy cảm kích như thế, may sao Phó Thần đã thiêu hủy hết nha phiến.
Y để tay lên ngực tự nhủ, khi ấy y đồng ý giúp Phó Thần tìm mấy kẻ này về chỉ vì không nỡ từ chối mưu sĩ, hơn nữa, vì Phó Thần không chịu nói nguyên nhân mà cảm thấy hắn tâm tư quá nặng.
Nhưng đúng là chuyện nghiêm trọng như vậy, dù Phó Thần có nói ra cũng chẳng ai tin.
Chính y cũng không dám hoàn toàn tin tưởng lời nói một phía của Phó Thần, cho là hắn yêu ngôn hoặc chúng.
May thay, thứ đó đã không lan truyền rộng rãi ở Tấn quốc.
Hắn đã cứu Tấn quốc một phen.
Chưa có lúc nào, Thiệu Hoa Trì chân thành kính trọng người gọi là Phó Thần ấy như lúc này. Dù hắn làm việc không để người ta biết, không ai cảm kích hắn, nhưng hắn vẫn sẽ làm.
Phó Thần tới Giám Lan viện. Diệp Tân đã chuẩn bị xong. Gã thu thập chút đồ dùng cần thiết, chờ Phó Thần đến.
"Quyết định chưa?"
"Ừ, theo lời ngươi nói, Tấn quốc vốn không phải chỗ ta có thể dung thân. Đám nô tài tham gia vụ việc kia chắc chắn sẽ bị xử lý hết, vừa lúc Trăn quốc muốn ta."
"Được, ngươi mau chóng chuẩn bị, những việc còn lại ta sẽ nhờ Lưu tổng quản hỗ trợ." Diệp Tân từng giúp hắn chuyện phóng hỏa Tiến Lặc phòng, sau đó cũng không tiết lộ với ai.
Phó Thần quan sát gã một thời gian rồi, nếu kẻ này dám nói cho người khác kế hoạch của hắn, hắn sẽ nhân cơ hội giải quyết Diệp Tân.
Còn nếu không, hắn sẽ giữ mạng cho người này. Một nhân tài như vậy là hạt giống tốt, chỉ cần bồi dưỡng một chút thì sẽ thành một mật thám ưu tú, mất đi thì rất đáng tiếng. Ngoài năng lực ra, Phó Thần còn để ý tới phẩm tính vốn có của gã.
"Phó Thần, ngươi hai lần cứu mạng ta, sao trước kia ta không phát hiện ngươi là một người tốt như thế? Lúc nào ta cũng nghĩ ngươi đúng là tên hồ ly." Diệp Tân cảm khái nói. Lúc bọn họ còn là tiểu thái giám, ai mà nghĩ tới được này hôm nay. Gã sẽ không tiếp tục ở lại Trăn quốc mà tiến tới nước khác để phát triểm dã tâm. Chính Diệp Tân cũng phải thừa nhận, gã và Phó Thần không ở cùng đẳng cấp.
Tầm nhìn của gã chỉ loanh quanh ở Tấn quốc, còn Phó Thần không biết từ lúc nào đã bắt đầu xây dựng thế lực, ở cả trong ngoài cung, thậm chí còn hướng tới nước khác. Hắn thật sự là một thái giám sao?
"Thực ra ta vẫn còn nhớ kỹ chuyện ngươi giúp Lý Tường Anh làm việc xấu đấy." Phó Thần cười lạnh, nhắc lại chuyện cũ.
"Thôi, đừng có nhắc đến chuyện hồi đó nữa được không. Nếu như ta không làm thì Lý Tường Anh cũng tìm người khác tới làm. Chẳng phải sau đó ta đã suýt chết rồi hay sao?" Diệp Tân chỉ vào ngực mình. "Ta nhớ kỹ ta nợ ngươi hai mạng, đời này rồi sẽ có cơ hội trả cho ngươi."
"Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, muốn sống sót, muốn làm nên chuyện, thì cứ ngoan ngoãn nghe lời là được. Ngươi bây giờ có nhiều sơ hở quả, tính tình cũng chưa thành thục, cần rèn luyện tử tế. Người huấn luyện ngươi là người ta tương đối tín nhiệm, tuy khổ cực một chút nhưng ít ra có thể giữ mạng cho ngươi. Đừng nên coi thường người khác, rèn luyện bản thân cho tốt, phát huy tác dụng của cái lưỡi không xương nhà ngươi. Sau khi ngươi ra khỏi cung, người kia sẽ đến tiếp ứng." Đưa một người giỏi về giao tế đến Trăn quốc hữu dụng hơn nhiều so với giữ lại Tấn quốc. Tuy chỉ là một tiểu thái giám nhưng ai nói một cái ốc vít không thể đục thủng thuyền? Chuyện tương lai lâu dài, bây giờ còn quá sớm để nói.
Ra khỏi Giám Lan viện, Phó Thần tìm nơi ẩn nấp, mở phong thư mà công chúa trao cho hắn, hoàn toàn không ngờ trong dó là một xấp ngân phiếu.
Ngân phiếu cảu Tấn triều sử dụng kỹ thuật in ấn đặc biệt. ví dụ như ngân phiếu Hoàng Gia Kinh Doanh do Hộ bộ ban hành chỉ có thể đổi tiền ở Húc Dương hiệu, chưa từng bị làm giả bao giờ.
Thông thường, những lúc kinh tế trong nước khó khăn, quốc khố trổng rỗng hay nhu cầu quân sự cấp bách, triều đình sẽ phát hành ngân phiếu, tục xưng là quan phiếu. Nhưng lúc này, Tấn Thành đế vẫn duy trì sự phồn vinh giả tạo, ngân phiếu vẫn chưa giảm giá. Một xấp ngân phiếu như thế này tương đương với một kho tiền lớn.
Mở thư ra, bên trong còn có giấy ghi lại chi tiết lai lịch của ngân phiếu này, công chúa tìm thấy chúng trong ngăn kéo ngầm ở phòng Thẩm Kiêu.
Sau khi Thẩm Kiêu chết, công chúa liền tới chỗ ở của Thẩm Kiêu để thu thập đồ đạc của phu quân đã mất để lại, vô tình phát hiện ra ngăn kéo ngầm này.
Tuy nàng oán hận Phó Thần, nhưng có qua có lại. Phó Thần là ân nhân của nàng, số tiền bất nghĩa này thay vì để lại cho Thẩm Kiêu hoặc đám người đứng sau lưng y, chẳng bằng cho hắn, xem như đáp tạ hắn có công vạch mặt Thẩm Kiêu, giúp nàng được giải thoát. Hơn nữa, dù không muốn cầm lấy những đồng tiền bất nghĩa nhưng cũng có thể dùng nó giúp đỡ nhiều người. Bản thân tiền không sai, sai là người dùng nó.
Những lời này giống như khuyên Phó Thần không cần quá cứng nhắc, tìm cách trả lại nàng.
Nàng biết, Phó Thần rời khỏi hoàng quý phi, những ngày tới ở trong cung sẽ không dễ chịu như lúc trước. Thứ thái giám cần nhất e rằng chỉ có bạc. Có bạc rồi mới có thể khiến người ta có cảm giác an toàn. Nàng nghĩ đây là thứ vô cùng hữu ích, ít nhất có thể giúp Phó Thần sống sót.
Nhưng mà số lượng thế này thì nhiều quá, xem ra công chúa không biết giá cả thị trường thế nào rồi.
Công chúa sinh ra trong hoàng thất, chẳng có khái niệm gì về tiền bạc, vậy cũng dễ hiểu thôi.
Ngân phiếu của Thẩm Kiêu?
Có lẽ là về sau, tổ chức chống lưng cho y sẽ sai người tới lấy, tiếc là lại chậm hơn công chúa một bước, bị hớt tay trên.
Đọc câu tiền bạc không sai, Phó Thần nghĩ nàng rất hiểu lý lẽ, xem ra đã quyết tâm vứt bỏ con người trước kia của mình.
Hắn không khỏi nhớ tới cách sống của Đức phi. Chỉ một nữ tử tài năng như thế mới dạy dỗ được một công chúa kiên cường, không thường tình nhi nữ.
Hắn và Vịnh Nhạc công chúa đều biết, những oán hận trước kia không thể giải quyết dứt điểm bằng một chồng ngân phiếu, nhưng kết quả này đều là lựa chọn của từng người bọn họ.
Cầm số ngân phiếu đó, Phó Thần không vì hai người từng đối địch mà không nhận lấy. Hắn nào phải kẻ sĩ diện như đám nhà nho lạc hậu, đương nhiên không màng đến thứ tự tôn chẳng ăn được kia. Hắn biết rõ mình cần bạc, nếu không thì đâu cần thông qua Mục Quân Ngưng để móc nối với lục hoàng tử để thu lợi.
Bạc, đương nhiên phải dùng ở chỗ cần thiết.
Phó Thần ra khỏi cung. Thanh Nhiễm sai người truyền tin tức, Túc Ngọc đã chờ sẵn ở trà lâu.
Khi hắn tới nơi thì Túc Ngọc đã ngồi đó tự bao giờ. Trăn quốc đang xảy ra chuyện lớn, sốt ruột muốn về nước ngay. Đây xem như chuyện cuối cùng y làm được cho Phó Thần, sau đó đành giao cho đám Thanh Nhiễm.
"Công tử, ta đã đến đón vị thái giám ngài đề cử." Túc Ngọc chắp tay.
"Cảm thấy thế nào?"
Túc Ngọc nghĩ Diệp Tân là kẻ nói năng ngọt xớt nhưng lại không khiến người ta chán ghét, hiểu lý lẽ nhưng không kém phần cay nghiệt, chỉ là tính tình còn chút non nớt, "Cần rèn luyện thêm."
"Điều tra đến đâu rồi?" Phó Thần gật đầu. Hắn cũng biết rõ Diệp Tân hiện giờ cùng lắm chỉ có thể dựa vào bản năng để giao tiếp, vẫn chưa trở thành thanh kiếm sắc trong tay bọn họ.
"Lúc người của chúng ta tới đó không tìm thấy thứ gì khả nghi, cũng không có thứ gì giống cây châm hết."
"Vậy sao?" Phó Thần không hiểu sao bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn.
"Có cần tiếp tục điều tra không?"
Phó Thần nhìn về phía hoàng cung, rất nhiều cảm xúc phức tạp lẫn lộn, thâm thúy mà bình tĩnh. Hắn chậm rãi nói, "Không cần, chuyện này dừng ở đây."
Lời editor: Bao giờ Phó gia mới thôi được mô tả như một đóa hoa kiều diễm đây....