Thiệu Hoa Trì trang phục dạ hành, mặt không biến sắc, vội vã lên đường. Không ai biết lúc này y đang nghĩ gì, cũng không ai dám hỏi.
Quỷ Tử thoáng nhìn y. Hắn và các đồng đôi khác giữ một khoảng cách nhất định, theo sau điện hạ. Bước chân bọn họ đạp lên lớp lá rụng trong rừng, xào xạc rung động, hòa cùng tiếng gió đêm.
Từ khi xác định được vị trí, bọn họ vẫn di chuyển không ngừng, giữa đường không một lần dừng nghỉ.
Nhưng thứ áp lực vô hình tỏa ra xung quanh điện hạ chỉ tăng lên chứ không giảm.
Hỉ nộ không hiện sắc, Phó gia, điều ngài yêu cầu điện hạ, e là đã làm được rồi.
Điện hạ ngày càng trở nên thâm trầm hơn.
......
Trong không gian tăm tối, chật hẹp nhưng lại trống rỗng, mở mắt hay nhắm mắt cũng chẳng khác gì nhau.
Cho nên Phó Thần vẫn chọn nhắm mắt. Dược hiệu đang phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, hắn cần cố gắng tỉnh táo.
Những âm thanh soàn soạt, rào rào vẫn không dứt bên tai. Việc chôn sống đang được tiến hành.
Trước khi bị bỏ vào quan tài, chẳng biết Lý Tường Anh đã ba hoa điều gì về hắn trước mặt Tân Di. Dối phương chẳng những xích chặt tay chân hắn, thậm chí còn hạ dược khiến thần trí hắn mơ hồ. Phó Thần chỉ biết cười khổ. Hắn không có ba đầu sáu tay, đã bị nhốt vào đây rồi thì làm sao thoát ra được, cần gì phải đề cao cảnh giác như thế.
Hắn sờ soạng thân và nắp quan tài, muốn tìm một chỗ có thể thông khí, nhưng đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thay vì cứ nằm yên chờ chết, chẳng bằng tìm kiếm cơ hội xem sao, ít ra có chết cũng không hối tiếc.
Để không bị những kẻ bên trên chú ý, hắn vẫn phải giả chết, không dám cử động mạnh.
Phó Thần bỗng nhớ tới một nguyên lý. Khi con người hô hấp, lồng ngực và bụng phồng lên xẹp xuống, cho nên nếu toàn thân bị lún xuống bùn, đầu lộ ra thì vẫn sẽ chết ngạt. Bởi vì bùn đất đè nén bụng, ngực, khiến cho kẻ đó không thể động đậy, hô hấp không thể tiến hành bình thường, người đó nhìn như có thể hít thở nhưng thật ra sẽ nhanh chống hít thở không thông mà chết, so với hoàn cảnh của hắn lúc này cũng có điểm tương đồng. Bùn đất từ bên ngoài lấp kín những chỗ có thể thông khí. Chẳng bao lâu sau, người bên trong không được cung cấp dưỡng khí mới, chết tức tưởi dù tay chân vẫn vẹn toàn.
Chết không đáng sợ, nhưng vì đã chết một lần nên càng biết trân trọng những ngày còn sống.
Những âm thanh ầm ầm vẫn không dứt bên tai. Những kẻ bên trên còn chưa ngừng công việc. Độ to nhỏ của tiếng động khác nhau, Phó Thần có thể hình dung đất đã lấp cao chừng nào.
Chẳng bao lâu nữa, quan tài sẽ bị phủ kín. Phó Thần mở mắt theo bản năng.
Dù chưa tìm dược chỗ thông khí nhưng hoàn cảnh khiến hắn nảy sinh cảm giác muốn chống trả, nỗi tuyệt vọng dâng đầy trong đáy mắt.
Bỗng nhiên, có âm thanh kỳ lạ nào đó âm u vang lên, Phó Thần dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
Lọc cọc, lọc cọc....
Âm thanh hết sức quen thuộc, tần suất cũng rất quen thuộc, tựa như đã từng nghe thấy ở nơi nào.
Đầu óc hắn càng lúc càng choáng váng. Thiếu dưỡng khí để thở cùng tác dụng của thuốc khiến thần trí không thể nào tập trung hoàn toàn, thậm chí còn không thể phân biệt được những âm thanh hỗn loạn xung quanh. Phó Thần dùng sức nhéo đùi mình một cái. Chỗ đó vẫn còn vết thương do chim tê tước mổ. Hắn muốn thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Hắn sợ nếu mình ngất đi bây giờ , e rằng không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Tân Di vẫn đang nhìn bùn đất từ từ dâng cao, bỗng nhiên nhìn thấy một nhóm nhân mã cùng một chiếc xe ngựa đi tới. Gã nheo mắt, có cảm giác nguy hiểm.
Nơi này có hộ vệ của gã đứng gác, có là kẻ mù cũng phải hiểu không thể tùy ý tiến vào. Nếu đã không sợ chết mà tới thì đừng trách bọn ta không nể mặt, "Các người từ đâu tới đây. Chúng ta đang tiến hành mai táng người thân ở chỗ này, người không liên quan mau chóng rời đi, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí."
"Tân Di, đã lâu không gặp, phong thái vẫn không thay đổi so với năm xưa." Trong xe ngựa có tiếng nam nhân nhàn nhạt phát ra.
Trên đời này, kẻ có thể trực tiếp gọi danh tự của gã cũng không có nhiều. Tân Di lửa giận bốc cao ngùn ngụt. Dù thế nào đi nữa, gã cũng xem như một nửa hoàng đế của Trăn quốc, sao có thể để kẻ khác xem thường.
Tân Di tiến lên, người trong xe ngựa lộ ra một nửa thân mình, được hộ vệ đỡ xuống xe lăn.
Khi nhìn thấy dung mạo đối phương, gã phải lùi ra sau hai bước mới đứng vững được.
Lý Biến Thiên?
Hoàng đế của Đại Kích, sao hắn lại ở đây?
Điều này cũng có thể giải thích, vì sao đối phương gọi thẳng tên gã.
Bởi kẻ này có đủ tư cách.
Trong lúc còn đang trợn mắt há mồm, Tân Di phát hiện ra nhân mã của đối phương đã ào ào vây kín quanh mình.
Quả nhiên kẻ đến không có ý đồ tốt!
Đây là địa điểm khả nghi thứ ba ở phía Đông Nam mà đám người Lý Biến Thiên tra ra được. Nơi này chuyên tiến hành tang lễ, rất đúng với câu "Giả tượng hoàn sinh, hư hồn đạm âm."
Bị một nhóm binh lính hung thần ác sát vây quanh, những tên thuật sĩ nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt đang ngồi tụng kinh cũng phát hoảng, vừa la hét vừa chạy trốn.
"Đừng giết ta !"
"Không!"
"Đại nhân, cứu mạng!"
Một kẻ muốn nhào về phía Tân Di cầu cứu, nhưng chưa chạy được bước nào đã dừng sững lại.
Xoẹt.!
Tiếng kêu gào đại nhân kia bỗng chốc ngưng bặt.
Sau đó, cái đầu ấy cộp một tiếng, rơi khỏi cổ tên đạo sĩ kia, lúc chết còn chưa nhắm mắt, lăn lông lốc trên nền đất. Tân Di muốn mở miệng nói, nhưng lời vừa dân đến yết hầu thì bị cắt đứt. Tên lính kia sau khi chém xong đạo sĩ thì lập tức thu đao, trên lưỡi đao vẫn còn ròng ròng máu chảy đến chuôi. Gã cúi đầu với Lý Biến Thiên xong, quay nhìn đám ô hợp, ánh mắt khinh miệt, băng lãnh khiến người khác chết khϊế͙p͙.
Trên đời này nào có mấy thuật sĩ thực sự có bản lĩnh.
Người tính toán chuẩn xác chỉ đếm trên đầu ngón tay, người như Phi Khanh chính là một trên một vạn.
Những thuật sĩ kia nhìn bị đám lĩnh nhìn chằm chằm như vậy, sợ tới mức co rúm lại với nhau, ôm nhau thành một nhúm.
Phía xa xa, vốn dĩ có một tang gia đang khóc thương đưa con gái yểu mệnh cũng bị binh lính bắt hết lại, miệng bị nhét vải không cách nào gào thét, sau đó bị trói gô toàn thân, trông như những con chuột bị nhét vào bẫy.
Lý Biên Thiên vừa xuất hiện, nơi này như bị gió lốc quét sạch, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Đám lính đang lấp đất đằng kia cũng ngừng lại, run rẩy quỳ xuống.
Trong quan tài, Phó Thần không còn nghe thấy tiếp lấp đất, thoáng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cùng lúc ấy, trong cảnh khốn khổ cũng có chút niềm vui. Quan tài này rất lớn, hắn xoay đủ bề mới tìm được một khe hở rất nhỏ, xem như ánh sáng le lói của hy vọng, là đường sống duy nhất của hắn. Nếu bọn họ tiếp tục lấp đất lên, đường sống này cũng là đường cùng.
Hắn chậm chạp di chuyển thân thể, không để dây xích phát ra âm thanh nào.
Cố gắng ghé sát khe hở nhỏ xíu kia, gắng hít từng hơi.
Trong đầu vẫn còn lộn xộn chạy theo suy nghĩ, âm thanh lọc cọc kia rốt cuộc từ đâu mà ra, bỗng nhiên sực nhớ tới một người.
Bãi cỏ ven sông, xe ngựa và chiếc xe lăn...
Bên trên, Tân Di cũng bật cười. Gã là kẻ vô pháp vô thiên, tuổi còn trẻ nhưng có thể lấy thúng úp voi, tính tình hết sức xảo quyệt.
Nhưng hiện giờ, gã phải cố gắng nén cơn giận trong lòng. Gã biết, nếu liều mạng thoát ra, đối phương có thể ra tay ngay lập tức. Người đó hoặc không làm, một khi đã làm là làm đến cùng.
Lý Biến Thiên đang ra oai phủ đầu với gã.
Tuy giết mấy tên thuật sĩ cũng chẳng đáng gì, nhưng đó cũng là người của gã.
Chém đứt đầu chẳng những hù dọa đám thuật sĩ còn lại cùng những bách tính ở Loan kinh xui xẻo bị cuốn vào, đồng thời cũng diễn cho gã xem.
Được lắm, Lý Biến Thiên. Ngươi đến tận Tấn quốc rồi mà còn kiêu ngạo như vậy, thật sự không Tấn quốc là chốn không người sao?
Đương nhiên không phải hắn hành động thiếu tính toán. Quốc sư đang làm nghi thứ cầu nguyện cho những thương binh mang bệnh trở về, khiến hàng trăm người thành kính ở kinh thành cùng đến cầu nguyện. Dân chúng vô cùng cảm kích, ca ngợi hành động của Phi Khanh. Thậm chí người ta còn đồn rằng có một quốc sư vì nước vì dân như thế là phúc phận của Tấn quốc. Lần này có thể đại thắng trở về cũng là nhờ ơn quốc sư cầu phúc cho dân.
Lời đồn đại này chẳng biết từ đâu mà ra, nhưng hiển nhiên rất nhiều người tin theo không chút nghi ngờ.
Nhờ nghi thức cầu nguyện này, đa số binh lực đều tập trung lại để phụ trách trị an, không có ai kéo tới khu nghĩa địa hoang vu này. Nghĩa địa không phải nơi trọng yếu, chẳng ai điều quan đến cả. Còn lính tuần tra có thể ghé ngang nhưng chắc chưa mở miệng nói lời nào, ngày mai sẽ có thêm một cái xác mới.
Đương nhiên, sau khi bắt được Phó Thần, Tân Di vẫn luôn ở khu nghĩa địa, không hề biết việc này.
Lý Biến Thiên ngồi trên xe lăn, được hộ vệ phía sau đẩy tới. Bánh xe va chạm mặt đất phát ra thứ âm thanh quen thuộc, lọc cọc lọc cọc.
Hộ vệ liếc mắt, nhìn chằm chằm cỗ quan tài đóng kín kia.
Quan tài đã bị chôn vùi phân nữa, bùn đất gần như đã lấp kín bề mặt, cũng nhận ra bọn họ thực sự đang mai táng người.
Tân Di thấy hộ vệ đẩy xe lăn có chút quen mắt, hình như đã từng trông thấy ở nơi nào nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng ra .
Gương mặt Thẩm Bân và Thẩm Kiêu giống nhau tới sáu phần, nhưng khí chất lại khác xa một trời một vực, vậy nên quan sát chưa lâu, không nhận ra cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, cái Tân Di thực sự chú ý là đôi mắt đỏ rực cùng sát khí bừng bừng toát ra từ người y.
"Lý huynh, không biết có công to việc lớn nào quấy nhiễu mà phải đến tận đây?" Tuy gã nhìn xuống Lý Biến Thiên, nhưng ánh mắt lại không có chút cao ngạo nào. Lý Biên Thiên chỉ nhấc tay mấy cái đã diệt mấy tiểu quốc, ký ức về thủ đoạn năm xưa của hắn vẫn còn như in.
Đó là lúc Lý Biến Thiên vừa bị thương ở chân, nhưng Kích quốc lại chẳng hề có một tiếng xì xào nào về việc tạo phản, thay đổi hoàng đế. Suy cho cùng, vị hoàng đế này tại vị đã nhiều năm, hoàng quyền vững chắc, dù có là hoàng đế tàn tật đầu tiên trong lịch sử Kích quốc thì người trong nước vẫn ủng hộ hắn. Toàn bộ lực lượng của quốc gia này đều bị hắn nắm chặt trong tay.
Nhưng những nước khác không hề biết, chỉ thấy Kích quốc càng lúc càng cường thịnh thì ngứa đỏ con mắt. Trước kia đều là huynh đệ, ngươi nghèo ta cũng nghèo. Bây giờ dựa vào cái gì mà Kích quốc ngươi càng lúc càng mạnh, không giết ngươi thì giết ai? Lúc Lý Biến Thiên còn khỏe mạnh, bọn họ dè chừng những thủ đoạn như sấm chớp gió giật của đối phương. Nhưng giờ hắn đã tàn tật, miệng cọp gan thỏ, chẳng đáng phải sợ nữa, đây không phải cơ hội tốt để bóp chết hắn hay sao? Vì thế những vụ ám sát cứ liên tục diễn ra, ở biên cảnh chiến tranh không dứt.
Những vẫn là nam nhân trên chiếc xe lăn ấy, chỉ mấy năm năm đã lợi dụng cơ thể mình yếu ớt, dụ đám thích khách vào cung, tiêu diệt sạch sẽ. Sau đó, hắn phái binh tiếp cận, san bằng mấy tiểu quốc xung quanh.
Một quốc gia cường thịnh, một khi muốn mở rộng thì chỉ có thể theo con đường chiến tranh.
Từ đó về sau, ba chữ Lý Biến Thiên khiến những kẻ cầm quyền ở các quốc gia hàng xóm vừa nghe đã sợ vỡ mật. Tân Di cũng đã từng có cơ hội tận mắt chứng kiến sức mạnh to lớn của nam nhân này. Thậm chí, gã còn có cảm giác mơ hồ rằng, Lý Biến Thiên có được thực lực siêu việt, cường thịnh ngang bằng Tấn Quốc.
Dù gã có lấy thúng úp voi, hoành hành ở Trăn quốc thì đắc tội Kích quốc cũng không phải hành động thông minh.
"Chẳng qua là đi chơi một chuyến thôi." Lý Biến Thiên nhìn quanh, thấy một nhà mặc áo tang đang tiến hành chôn cất người thân, vải trắng bay lật phật trong gió, môi khẽ nhếch lên.
Đi chơi một chuyến mà còn mang nhiều người như vậy, sau đó giết người của ta, bao vây ta? Đừng có đùa!
Còn cả một đám người mang vũ khí trên tay nữa, ngươi coi ta là người mù sao!
Tân Di gào thét trong lòng nhưng mặt không biến sắc.
"Trong này là kẻ nào vậy?" Lý Biến Thiên trấn an Thẩm Bân đang càng lúc càng kích động, vỗ nhẹ tay y, khẽ trấn an, "Yên tâm, chớ nóng vội."
"Chỉ là một tùy tùng của ta, giữa đường bị bệnh phong hàn. Ngày thường hắn hầu hạ ta rất chu đáo nên ta muốn tiễn đưa hắn một đoạn đường." Tân Di trả lời. Người gã bắt vẫn là người trong hoàng cung Tấn quốc, lại bị Tấn Thành đế kiên quyết từ chối ban cho, đương nhiên không thể nói ra thân phận của Phó Thần, phải liều chết che giấu. Ai biết lão hồ ly Lý Biến Thiên này sẽ giở thủ đoạn nào ra hãm hại gã.
Thẩm Bân thở hổn hển, hít sâu mấy lần mới có thể dời mắt khỏi cỗ quan tài đang kia. Chủ công còn đang ở đây, y hận không thể lôi kẻ nằm trong quan tài ra mà dùng roi đánh xác chết, lột da bẻ cổ hắn. Y khàn giọng đáp, "Vâng.."
Lý Biến Thiên nhìn những cây nến bày trên mặt đất, lại nhìn đám thuật sĩ kia. Người bên cạnh đến gần, ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Tân Di nhận ra người này, đó là phụ tá nổi danh năm xưa cùng Lý Biến Thiên chiếm đoạt thiên hạ, Dù Kỳ Chính. Bởi không thích tham dự vào chốn quan trường nên cho đến giờ vẫn xuất quỷ nhập thần bên cạnh Lý Biến Thiên.
Hai người trao đổi vài câu, Lý Biến Thiên gật đầu tỏ ý đã hiểu, như cười như không nhìn Tân Di: "Lễ hoàn sinh?"
Tân Di cắn răng. Người bên cạnh Lý Biến Thiên quả nhiên là ngọa hổ tàng long, ngay cả phong tục của Trăn quốc mà cũng biết.
"Hôm nay còn có việc làm phiên huynh, không biết Tân huynh có thể giúp ta chút việc không?"
Thái độ nhờ vả của ngươi thế này đây hả, nếu ta không đồng ý thì sao? Tân Di nở nụ cười gượng gạo. "Lý huynh đã có lời, Tân mỗ sao có thể từ chối."
Lý Biến Thiên nhìn những bách tính Loan kinh bị trói vào một cụm. Qua lời binh lính, hắn biết những người này đang tiến hành tang lễ cho nữ nhi không may qua đời. "Không phải chuyện gì quan trọng, chẳng qua là trước khi ngươi mai táng người trong quan tài này, ta muốn tổ chức một hôn lễ cho hắn, xem như là ta xen vào việc nhà người ta, làm một điều tốt."
"Hôn lễ?" Đây là thứ quỷ gì.
"Người trong quan tài chắc còn chưa thành hôn, vừa lúc nữ nhi của hộ gia đình kia cũng là một hồng nhanh bạc mệnh. Thật vừa khéo, kết thông gia. Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, chính là ông trời tác hợp." Lý Biến Thiên vuốt ve ngón cái, nhưng hắn quên mất ngón tay lúc này không đeo nhẫn ngọc, động tác chỉ làm theo thói quen.
Âm hôn, còn có cách gọi khác là khóa hồn.
Có lời đồn rằng, khi một người dương thọ còn chưa hết đã bất ngờ tử vong, hồn phách sẽ dừng lại ở nhân gian một thời gian, nếu còn chấp niệm thì ở lâu hơn một chút, sau đó sẽ đầu thai.
Âm hôn lại không phải như thế, đó là cách khóa chặt hồn phách, không thể đầu thai, vĩnh viễn quấn lấy một nữ tử đến khi hồn phi phách tán mới thôi.
Thất Sát mang mệnh thiên sát cô tinh, hắn sẽ không thành hôn, dù có thành hôn cũng không lâu bền.
Từ tám năm trước, khi xuất hiện dị tượng cho tới giờ, tuổi của Thất Sát không quá lớn, cho nên Lý Biến Thiên mới có thể thản nhiên cho là Thất Sát chưa thành thôn.
Thất Sát có mệnh cách cứng cỏi, thân xác chết cũng chưa thể an tâm được.
Chỉ có hủy diệt cả thần hồn mới là kế sách toàn vẹn nhất.