Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 72

Đám thị vệ lập tức vây quanh Thẩm Kiêu.
Vút !
Một âm thanh rất nhẹ lướt qua.
Đồng thời, ánh kim loại cũng lóe lên, xuyên qua màn đêm, lao đến chỗ vị tử sĩ vừa mới quay lại xe ngựa lấy đồ cho Thẩm Kiêu, đâm thẳng vào ngực gã.


Tử sĩ ngã vật xuống đất, không giãy dụa một chút nào. Thẩm Kiêu lại chẳng hề lộ vẻ hoang mang, chỉ có chút khϊế͙p͙ sợ thoáng qua giây lát khi trông thấy Phó Thần, rồi sau đó lại lãnh tĩnh như trước.


"Ta không chết, khiến Thẩm trưởng sử thất vọng rồi." Hàng mi dài đen nhánh của Phó Thần phủ trên một đôi con ngươi như được đúc từ đồng đen lạnh lẽo, ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào nhìn như thể hiền hòa nhưng lại cất giấu một bóng ma âm thầm đáng sợ.


Trẻ tuổi như vậy mà đã ẩn mình sâu trong hậu cung, còn khiến y suýt nữa cho rằng người này không phải Thất Sát, chân mày Thẩm Kiêu nhăn lại, "Thủ đoạn cao minh. Sao ngươi thoát được?"
"Chuyện này nói ra thì dài. Mỗi người đều có phương án bảo mệnh của riêng mình, cho dù có là tiểu thái giám."


"Tiểu thái giám? Một tiểu thái giám tầm thường sao có được năng lực phi thiên độn địa như ngươi, sao có thể sai bảo được những cao thủ này?" Y nhìn mấy người Quỷ Tử Quỷ Tị đứng cạnh Phó Thần.
"Các vị này đều vì chủ của họ mà thôi."


"Vì sao ngươi khẳng định ta không trốn trong kinh thành? Đường ra khỏi thành nhiều như thế, sao nhất định phải chọn đường này?"


"Chậm một khắc là thêm một nguy cơ bại lộ. Đợi đến khi Ấp An phủ đến kiểm tra từng nhà, phong tỏa cửa thành, muốn ra ngoài sẽ càng khó khăn. Tuy rằng sông Ly Giang sẽ đổ ra biển nhưng cửa sông thì cực kỳ hỗn tạp, đông đúc. Còn chỗ nào dễ mất tích hơn đường thủy nữa sao? Ngài cố ý động chân động tay ở mấy phương hướng khác, lưu lại giấu vết để chứng tỏ mình còn ẩn náu trong thành, khiến hoàng thượng đinh ninh ngài còn chưa thoát ra. Sau đó việc điều tra đều đi vào ngõ cụt, lãng phí cả nhân lực lẫn thời giờ. Trong khi đó, ngài sẽ tranh thủ con đường ngắn nhất để rời thành." Đường thủy dễ che giấu hơn những đường khác, nhưng để ra đến bến tàu cần qua nhiều trạm binh lính canh gác, người bình thường sẽ không chọn cách này. Hơn nữa, lộ tuyến của đường thủy rất dễ lần theo, quả thực không phải phương án khôn ngoan.


Nếu Thẩm Kiêu không dùng cố tình để lại dấu vết lừa bọn họ chạt vòng vòng thì sẽ càng khó đoán.


Nhưng Thẩm Kiêu chính vì cho rằng những kẻ truy bắt y sẽ bị sự thông minh của chính họ lừa gạt. Bọn họ không phải không đoán được y chạy đường nào, mà là đoán sai. Vì kiên định với phán đoán của mình cho nên một khi đã tìm sai chỗ thì lỡ mất cơ hội rồi.


"Hóa ra là vậy, ngươi không những không bị lừa gạt mà còn tuyệt đối tin tưởng phán đoán của mình để tìm ra ta. Khả năng đọc thấu nhân tâm, cả sự tự tin đó nữa, thật khó mà có được.... Ngươi là kẻ mà Thẩm Kiêu ta kiếp này phải cúi đầu nể phục. Nếu như không phải lập trường khác nhau thì thật muốn cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan." Thẩm Kiêu nhìn Phó Thần với ánh mắt lộ vẻ đáng tiếc, tán thưởng cùng chút cảm xúc đồng bệnh tương liên. (không ai đồng bệnh với anh đâu, hàng họ người ta còn đủ cả đấy.)


Phó Thần nhớ ra thân thể y không trọn vẹn, trong cuộc nói chuyện lúc trưa của mơ hồ cảm thấy Thẩm Kiêu dường như căm hận, không cam tâm.
"Ta cũng có lời muốn hỏi, không biết Trưởng sử có thể giải đáp hay không?"
"Ồ, còn chuyện gì ngươi không thể tự đoán ra sao?"


"Ta chỉ là một tiểu thái giám, tuy phò trợ hai cung nhưng cũng chỉ để giữ mạng, vì sao các ngài nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết?" Ta có thể gây trở ngại gì cho các người? Điều này quả thực Phó Thần suy nghĩ bao lâu cũng không hiểu, chỉ có thể đi tìm Thẩm Kiêu để nhờ giải đáp. Chỉ nhìn tử sĩ kia điên cuồng phát nổ lao vào hắn trước lúc chết ở Trọng Hoa cung, rồi cùng lúc phái ra nhiều người bao vây truy sát mình hắn, thật sự không thể đoán được.


Không phải Phó Thần tự coi nhẹ mình, nhưng giết một nô tài cần gì phải lao sư động chúng.
"À, chẳng qua chỉ thuận tay làm thôi." Quả thực chỉ là thuận tay, chỉ là nghi kẻ nào là Thất Sát thì đều giết cả. Chẳng ai cho rằng kẻ Ngũ Hào phát tin cảnh báo trước khi chết là Thất Sát thực sự.


Do trong cơ thể sinh ra kịch liệt quặn đau khiến hắn khóe mắt muốn nứt, mồ hôi lạnh như mưa mà xuống, cắn chặt môi, không để chính mình rên rỉ chẳng sợ một tia tiết lộ đi ra đối địch yếu thế.
Trúng độc !


"Ngươi hạ độc ta lúc nào?" Y thở hổn hển mấy hơi mới có thể nói. Trước đó y đã rất cẩn thận, không chạm vào bất cứ thứ gì. Túi thử độc trong ngực cũng không phản ứng, sao y có thể trúng độc?!


Ban nãy, Phó Thần chỉ nói chuyện phiếm để câu giờ. Cuộc trò chuyện kéo dài một chút, độc dược mới càng ngấm sâu.
"Trong quốc yến." Khi Thẩm Kiêu cho là hắn mất tích, hắn đã bôi thuốc độc lên hoa quả dâng lên bàn Thẩm Kiêu.


Hoa quả này là do đám cung nữ Chỉ Diên mang tới ở vòng thứ ba. Lúc ấy, Thiệu Hoa Trì bất ngờ xuất hiện, khiến Chỉ Diên làm đổ đĩa quả xuống đất. Trong lúc nhặt quả, Phó Thần tiện tay nhét một sợi lông vũ nhỏ xíu của chim tê tước dính sẵn thuốc độc xuống đĩa rồi xếp quả lên, chẳng đợi Lưu Túng kiểm tra đã vội vàng dâng lên. Một chi tiết nhỏ như vậy, chẳng ai chú ý tới. Sau đó lại nhờ Chỉ Diên đưa hoa quả này đến bàn Thẩm Kiêu.


Nhìn thấy đĩa quả, Thẩm Kiêu thản nhiên cầm lên.
Chất độc dính vào ngón tay, nhưng tốc độ ngấm vào cơ thể không nhanh, không màu không vị, không để lại dấu tích. Đợi đến lúc nó ăn mòn tứ chi bách hài, Phó Thần mới đi ra khỏi khoang thuyền, đối đáp với Thẩm Kiêu.


Phó Thần đốt mục kiền làm thuốc dẫn. Mùi của mục kiền rất nặng nhưng lại bị mùi cá tanh ngập trong khoang thuyền át đi. Y hít phải mục kiền, chất độc sẽ phát tác trong người Thẩm Kiêu, khi đó sẽ không cách nào cứu chữa.
Phó Thần tính toán thời gian phát độc sao cho Thẩm Kiêu không có cơ hội chạy trốn.


Dù là cuộc trò chuyện ban nãy, hay nhất cử nhất động của Phó Thần, hắn đều tính kỹ để không xảy ra sai sót nào.
"Giỏi, giỏi lắm !" Gương mặt Thẩm Kiêu vặn vẹo, từ từ gục xuống.


Đúng lúc này, những sĩ tử vốn theo lệnh Thẩm Kiêu bỗng dốc toàn bộ lực lượng, xuất hiện ở bốn phương tám hướng như độn thổ mà lên, phản công từ cảnh đường cùng.


Phó Thần kéo dài thời gian, Thẩm Kiêu cũng thế. Y còn một con bài chưa lật, chính là đối phương thấy y quá khinh địch, chỉ mang theo một ít người hầu, tìm cơ hội để giăng lưới bắt hết cả đám.


Đương nhiên y không biết sẽ có kẻ mai phục mình, chỉ việc bảo vệ an toàn của bản thân khi hành tẩu đã thành thói quen.
Chỉ tiếc, chưa kịp phản công thì y đã trúng chiêu rồi.
Hơn nhau ở thời gian, Phó Thần đã sớm động thủ ngay trong quốc yến.


Khi nhìn thấy đám sĩ tử vây quanh, Phó Thần giật mình, mặt đầy sát khí, "Động thủ !"
Thẩm Kiêu chết thì coi như rắn mất đầu.
Theo lệnh của Phó Thần, đám Quỷ Tử đứng ra nghênh chiến.


Hai bên giao chiến ác liệt. Bỗng nhiên, Quỷ Tử thấy đối phương ném ra một thứ, mặt bỗng biến sắc, "Không xong rồi, đạn khói !"


Trong đầu Phó Thần lập tức lội ngược về điểm xuất phát của đạn khói. Trước kia, Tấn quốc từng dùng một món tiền lớn để mua đạn khói từ Kích quốc. Kích quốc nổi danh với khí hậu nóng bức, là một đất nước khói lửa, thứ tượng trưng cho hoàng quyền là lang sói và hỏa diễm. Cờ của nước họ màu đỏ rực thêu con sói lớn màu xanh, ngước mặt ngẩng cao đầu, tôn thờ Hoả Thần Chúc Dung. Pháo hoa được dùng trong các buổi yến lễ cũng do Kích quốc cung cấp. Về sau, Tấn quốc cũng nghiên cứu vấn đề này nhưng thành tựu không bằng.


Ban đầu, vũ khí lạnh ở Kích quốc tương đối phát triển, sau đó mới bắt đầu chế tạo vũ khí nóng, chính là thuốc nổ. Nhưng khí hậu, đất đai hạn chế sản xuất. Sau hơn mười năm dốc hết tài nguyên để chinh chiến, Kích Quốc đã dần suy yếu, suýt chút nữa bị các nước khác thôn tính, cuối cùng hoàng tử nhỏ tuối nhất đã thành công lên ngai vàng. Sau khi tân hoàng đăng cơ, Kích quốc dùng việc chế tác binh khí đổi lấy lương thực và hòa bình, sau đó tu sinh dưỡng tức, trở thành một đại quốc hùng mạnh.


Thời Tấn Thái tông, Tấn quốc được xem như thiên triều, trăm nước sùng bái. Kích quốc vẫn luôn xem Tấn quốc là bề trên, mãi cho đến năm Kiền Bình mới xảy ra thay đổi. Hôm nay, Kích quốc đã không còn là tên đàn em để Tấn triều tùy ý sai vặt.


Tấn Thành đế đòi đạn khói, bọn họ ra vẻ khan hiếm lắm, nếu không phải chiến sự quan trọng thì nhất quyết không đưa ra.
Vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Trong nháy mắt, sương khói mờ mịt bao phủ.
Đúng lúc này, Thẩm Kiêu lảo đảo đứng lên.


Hai mắt tan rã, sắc mặt tái xanh. Khói cay khiến kẻ khắc không thể nào mở mắt, nhưng y lại sẵn lòng chịu mù lòa, dùng âm thanh để xác định vị trí của Phó Thần. "Nếu ngươi còn sống, ta chết cũng không nhắm mắt ! Đằng nào cũng chết, nhất định phải kéo ngươi theo xuống hoàng tuyền."


Chấp niệm trước khi chết chống đỡ Thẩm Kiêu. Chính chấp niệm này cho y chút sức lực cuối cùng để lao vào Phó Thần !"
Cả hai cùng rơi xuống nước.
"Dùng Phích Lịch đạn !" Tứ chi y siết chặt Phó Thần, dùng hết khí lực mà gào thét.


Sức của kẻ điên cuồng sắp chết khiến Phó Thần không thể nào thoát ra được.
Dù chưa từng trông thấy, nhưng Phó Thần ít nhất đã nghe qua về Phích Lịch đạn.


Đó có thể xem như một loại bom thô sơ, uy lực đương nhiên không thể so sánh với kỹ thuật hiện đại, nhưng cũng dễ dàng nổ chết vài người.


Phích Lịch đạn vẫn đang được thử nghiệm trong bí mật, không thể để người ngoài biết, nhưng lúc này Thẩm Kiêu không nghĩ được nhiều như thế. Trong tình cảnh này, bọn họ đều lưỡng bại câu thương. Phó Thần không còn cơ hội sống sót thì không có khả năng tiết lộ cho bất cứ ai, người chết luôn là kẻ kín miệng nhất. Thẩm Kiêu hy sinh máu thịt, trói chặt Phó Thần. Một khi Phích Lịch đạn bị ném tới, không ai có thể thoát thân.


Vết thương vừa mới băng bó trên người Phó Thần lại bị nước ngấm vào đau xót, cánh tay bị thương cũng cản trở hắn dùng sức.


"Phó Thần, sự việc bày vốn nằm trong lòng bàn tay ta. Trước nay ta không có ai là kỳ phùng địch thủ, cũng chưa từng phạm một sai lầm đến lần thứ hai. Lần này ngươi không thoát được nữa rồi !" Máu độc đen thẫm tràn khỏi khóe miệng Thẩm Kiêu, "Chỉ đáng hận là đến nay, hắn vẫn chưa biết đến sự tồn tại của ngươi."


"Thẩm Kiêu!" Phó Thần gọi một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử hiện ra màu xám bạc, trong sương mù, đẹp đến hồn siêu phách lạc.
"Ngươi..." Thẩm Kiêu mặt đầy kinh ngạc, nhìn nam nhân yêu dã cực hạn này.


Có lẽ thường ngày Phó Thần luôn luôn khiêm tốn, kính cẩn nghe lời, thậm chí còn cố tình khiến cho người ta tưởng mình là quả hồng mềm dễ nắn, cho nên khi lộ bô mặt khác, đối phương mới không sao tin nổi.


Chút sức lực cuối cùng của Thẩm Kiêu đều dựa vào nghị lực. Nếu là lúc khác, thôi miên một kẻ ý chí kiên định như vậy, thể chất cùng tuổi tác của Phó Thần hiện giờ sẽ không chịu nổi.
Nhưng hôm nay, Thẩm Kiêu đã là nỏ mạnh hết đà.


Sợi dây ý chí đó, khi trông thấy cặp mắt tựa yêu ma quỷ quái của Phó Thần, bỗng nhiên đứt đoạn !
......


"Các ngươi, mau vớt Phó gia lên, để ta xử lý chỗ này !" Quỷ Tử vừa giao chiến, vừa thúc giục đám Quỷ Tị xuống cứu người. Nếu Phó Thần chết, bọn họ không biết làm sau để giải thích. Trong mắt điện hạ, có lẽ Phó Thần quan trọng hơn cả đám người bọn họ.


"Tất cả các ngươi, mau đi đi ! Đi càng xa cảng tốt, đừng để tâm đến ta !" Sương mù bao phủ bến tàu, âm thanh lãnh tĩnh như nước của Phó Thần âm u vang vọng.
Đám tử sĩ này không muốn mạng, nhưng hắn còn muốn bảo vê đám Quỷ Tử.
"Phó gia !" Loại mệnh lệnh này, bọn họ biết phải làm sao ?


Bọn họ đã từ một cỗ máy chỉ biết nghe lệnh, trở thành người biết đắn đo rồi.


Một đám sĩ tử thoát khỏi trận giằng co với mấy người Quỷ Tử, lợi dụng sương khói che tầm mắt để tiếp cận nơi hai người Phó Thần rơi xuống nước, ném Phích Lịch đạn. Nhân thủ trống trải khiến Quỷ Tử có thể nhanh tay giải quyết đối phương hơn. Nhưng đến khi bọn họ chạy được tới bờ sông cứu Phó Thầm thì mặt sông bỗng như bị xé nát, từng đợt nước văng tung tóe lên bờ, dưới bầu trời đêm tĩnh lặng càng thêm đáng sợ.


Thời gian từ lúc châm ngòi cho đến lúc nổ ước chừng chưa đến *bán la.
*bán la: đơn vị chỉ thời gian đi ha.
Chiếc thuyền ban nãy Phó Thần đứng cũng bị đánh thủng một lỗ lớn.
Ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đen cuồn cuộn, huyên náo vu không.


Khoang thuyền bằng gỗ cháy hừng hực trong lửa đỏ, thắp sáng bốn phía.
Có lẽ một khối Phích Lịch đạn không có bao nhiêu uy lực, nhưng nhóm người này đã ném hết sản phẩm thử nghiệm Phích Lịch đạn được mang tới Tấn quốc. Tổng cộng có bốn khối đều dùng ở chỗ này.


Sương khói lúc này mới tiêu tan. Đám quỷ tử nhìn xuống dưới chân.
Sau tiếng nổ ban nãy, có thứ gì rơi xuống gần chỗ bọn họ.
Đây là ?


Một bàn tay đứt. Bàn tay rất xinh đẹp, nhưng chỉ có một mẩu đến cổ tay, trên đó còn lưu lại mảnh vải áo. Nhìn vải áo có thể đoán ra, là của Thẩm Kiêu !


Y bị nổ đến tan xương nát thịt. Ngay cả những tử sĩ ném Phích Lịch đạn kia cũng đều bị nổ chết hoặc trọng thương. Có kẻ thân mình chỉ thoi thóp còn một nửa, lại bị mấy người Quỷ Tử tiến lên chém thêm mấy đao.
"Phó gia...."


Quỷ Tử nhìn xuống mặt sông lại một lần nữa yên tĩnh, cứ như đợt oanh tạc vừa rồi chưa từng xảy ra, run rẩy nhắm mắt lại. "Lập tức quay về, nhờ điện hạ định đoạt!"
Tiết phủ đêm nay bị huyên náo khiến ai nấy đều hoảng sợ. Đám quan binh ra ra vào vào, nữ quyến ôm nhau ở một góc, run cầm cập.


Ngạc Hồng Phong dẫn theo binh lính tới, xem ra đã điều tra xong, cúi đầu với Tiết Ung, thái độ hết mực cung kính.
"Không biết Ngạc đô đốc đã tìm thấy gì rồi?" Tiết Ung lạnh lùng hỏi.
"Vẫn chưa tìm ra."
Tiết ung cười nhạt một tiếng, "Ngạc Hồng Phong, bổn tướng sẽ nhớ kỹ món quà hôm nay của ngươi."


Ngạc Hồng Phong không hề bị tác động chút nào, "Tuy nói không tìm ra vật chứng nào, nhưng ngài không được phép ra ngoài, nếu không nghe theo, hoàng thượng sẽ lại phái chúng ta đến tra xét."
"Mấy ngày không gặp, Ngạc đô đốc lại uy phong hơn nhiều."


"Ty chức chẳng qua chỉ phụng mệnh hành sự, làm đúng chức năng, xin tướng xa thứ lỗi. Hôm nay nếu là kẻ khác tới, có lẽ sẽ càng không nể mặt ngài đâu." Ngạc Hồng Phong không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.


Lời này làm cho Tiết Ung nghĩ, nếu người đến điều tra là người của đại hoàng tử thì càng khó đối phó hơn, sắc mặt lão càng cau có.
"Thay vì nhớ kỹ ta, không bằng nghĩ lại xem mình có đặc tội với kẻ nào, khiến hắn lôi ngài vào cuộc hay không?"


Ngạc Hồng Phong nói xong một câu thật đáng suy ngẫm rồi dẫn người rời đi, nhìn Tiết Duệ đờ đờ đẫn đẫn, gào khóc không thành tiếng, bị đám lính giữ ở một bên.
Kẻ này vào Tiết phủ muộn nhất nhưng không chịu yên tĩnh phút nào, không ngừng la hét khản cổ.


Tam tử của Tiết tướng thật đúng là phế vật chẳng được tích sự gì. Hắn lắc lắc đầu, tiếc thay cho gia môn bất hạnh, nhưng bọn họ chỉ là người ngoài, cùng lắm là cảm thán được mấy câu thế thôi.
Tiết Ung tạm thời không bị xử lý, chỉ bị giam lỏng.


Trước đó hoàng thượng đã nói, nếu không điều tra được gì thì bắt Tiết Ung đóng cửa tự kiểm điểm.
Tiết Ung suy cho cùng cũng là người của hoàng đế, nếu không coi trọng lão thì sao có thể để nhị tử mình sủng ái nhất cưới con gái lão.


Chưa đến nước bần cùng bất đắc dĩ, hắn cũng không tùy tiện hoài nghi. Hoàng vẫn luôn muốn tín tâm phúc một lòng trung thành với mình.
Sau khi đuổi nữ quyến về chỗ nghỉ, Tiết Ung mới dẫn Tiết Duệ vào thư phòng.
"Nói xem, con thấy chuyện hôm nay thế nào?"


Tiết Duệ cà phơ cà phất cười cười, bộ dạng ngả ngớn mà lăn lên giường, "Người có cấu kết với ngoại triều hay không còn không tự biết sao?"


Hôm nay, Ngạc Hồng Phong đến Tiết phủ vì lời tố cáo của Thẩm Kiêu trước khi mất tích, muốn tìm chứng cớ chứng minh Tiết Ung sai khiến Thẩm Kiêu cấu kết với ngoại triều, mà kẻ đứng sau có phải nhị hoàng tử không thì khó nói.


"Sự việc này rõ ràng là giá họa, cũng may phụ thân cũng có chút thể diện trước mặt hoàng thượng, bằng không mạng già này chắc không giữ được."
"Liệu có phải nhị hoàng tử kia..."


"Ta không nhận được tin tức nào. Nhị điện hạ dù có ương ngạnh đu nữa cũng sẽ không làm chuyện như vậy." Phải nhớ, khi đó tiếng nói của Thiệu Hoa Dương ở trong triều ngoài triều đều lớn nhất, y muốn là gì cũng thừa sức, "Nhưng bị kẻ có ác tâm châm ngòi..."


"Ngạc đô đốc này là loại người nào?" Tiết Duệ lột vỏ nho, bỏ vào miệng, đột nhiên hỏi.


"Ngạc hồng phong là chính lưu thủ Đô Đốc chỉ huy sứ, quản lý ngự tiền. Thủ đoạn không cao minh, lúc trước còn lỗ mãng đắc tội người khác, bây giờ đã khiêm tốn hơn nhiều. Tính tình hắn cũng không nhiều người thích, chẳng biết số phận đưa đẩy thế nào, hoàng thượng bỗng nhiên coi trọng hắn hơn."


"Cho nên, hiện giờ hắn không phải người của phe nào?" Nói như thế, một đô đốc không có tiền đồ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế, chẳng trách sao không hoàng tử nào thu hắn về dưới trướng.
"Đúng, hoàng thượng phái hắn tới đây cũng cho thấy ngài không phải thật sự muốn lấy mạng ta."


"Vậy thì được, chẳng qua là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà thôi." Trâu nào với bò nào thì không biết, nhưng đối với tướng phủ bọn họ thì đúng là một đả kích lớn.
Bỗng có tiếng chân đạp lên mái ngói.
"Ai !" Tiết Duệ ngẩng đầu.


Tiết Duệ nhanh chân bước đi, đang định gọi thị vệ thì trông thấy một kẻ đi ra từ chỗ tối. Khuôn mặt y tiều tụy hơn trước, đã gầy đi rất nhiều, chính là nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương đáng lẽ đang bị cấm túc.


"Nhị điện hạ !" Tiết Ung sợ đến trợn trắng mắt, vội vàng la lên. "Ngài đến đây lúc này là muốn biến lời đồn kia thành sự thật sao? Sao ngài không yên ổn chờ chờ trong phủ, ra đây làm gì?"


Thiệu Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi. Y cũng phải cải trang mới có thể ra ngoài. "Lão đại muốn khiến ta chết không có chỗ chôn, lúc này làm sao ta ngồi yên được."
Vu oan giá họa, hướng sự hoài nghi của hoàng đế đến sự tranh chấp giữa đảng phái của các hoàng tử, sau đó để bọn họ tự cấu xé nhau.


Đây là hậu chiêu Thẩm Kiêu để lại trước khi chết.
Phi Khanh tỉnh tại, thấy mình đang nằm trên nhuyễn tháp, thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Tuy y ngất đi nhưng không có lệnh thì bất cứ ai cũng không thể tiến vào.


Y giương mắt nhìn, thấy một nam tử ngồi ngay ngắn bên cạnh đang xem tấu sớ, trong cảnh tranh tối tranh sáng hơi khó nhìn ra khuôn mặt.
Y giật mình, gương mặt vốn lạnh nhạt bỗng trở nên nghiêm nghị cung kính, "Chủ công, ngài đến đây đầu tiên sao?"
"Đã khá hơn chưa?" Nam tử được gọi là chủ công nhấc mi mắt.


Trong căn phòng u ám chỉ có chút ánh trăng len vào, cách đó không xa còn có hai ngọn đèn dầu chớp động, chiếu lên một gương mặt chẳng hề có khí chất cuồng bá. Khuôn mặt gầy, còn mang chút bệnh trạng, giọng nói nặng nhẹ vừa phải, tư thái cúi đầu tựa như đang lắng nghe. Nhưng đôi mắt người đó đen thẳm, sâu không thấy đáy. Thấy Phi Khanh chuẩn bị đứng dạy làm lễ quỳ lạy, hắn nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản, "Chỗ Thẩm Kiêu ta đã sai người cứu ra, không cần lo lắng."


"Chủ công, Thất Sát đã hiện, tập hợp được hai sao Toàn Cơ và Tố Nữ, không không còn mặt mũi nào gặp ngài...."
"Có biết Thất Sát ở đâu không?" Buông tấu chương xuống, nam tử nhướn mày.
"Không biết...." Thậm chí còn không biết là người nào.


Phi Khanh nhìn bàn bát quái, lại vuốt ve xu tiền đồng trong ngực, sau đó buộc lại những đoạn thi thảo bị bỏ quên trên sàn.
Y đi từng bước đến lan can, nhìn tinh tú trên bầu trời, trái tim co thắng. Tướng tinh của Thẩm Kiêu đã biến mất, biến mất tức là...vong mạng.


Y quay về chỗ nam tử kia, quỳ xuống trước mặt hắn hành lễ, "Xin cho thần tính lại một lần nữa."
Nam Tử gật đầu. "Làm đi."
Khi Phi Khanh quay lại bàn bát quái, giọng nói của nam tử truyền đến, nhưng thanh âm không hề giống với trách móc nặng nề, "Ngươi làm ta thất vọng."


Phi Khanh siết chặt góc áo, quay lại dập đầu ba cái với năm nhân tựa như ma thần này, sau đó mới khởi quẻ lần nữa.
"Báo !" Ngoài cửa có tiếng tử sĩ đến báo tin.
"Nói." Nam tử đáp.


"Thẩm đại nhân và mười hai hộ vệ ở bến tàu Ly Giang, chết...không toàn thây." Lúc bọn họ tìm đến, ngay cả thi thể cũng không vớt được.


Nghe vậy, Phi Khanh khoáng lay động, đôi tay cầm thi thảo run rẩy kịch liệt. Cho dù y đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc nghe tin vẫn không thể không bàng hoàng. Sự chấn động khiến cho vẻ lãnh tĩnh của y không còn được như mọi ngày.
Huyết khí dâng lên cuồn cuộn, cuối cùng phun ra đất một ngụm máu tươi.


Thiệu Hoa Trì vào cung qua Đông Huyền môn, đi qua hành lang thiên bộ thì gặp Cẩn phi nương nương đi tới cách đó không xa, bên cạnh là Vịnh Nhạc công chúa lặng lẽ một cách khác thường. Y biết chuyện xảy ra hôm nay thông qua Phó Thần nên cũng có chút lòng thương tiếc với vị tứ tỷ này, "Cẩn phi nương nương, tứ tỷ.""Tình cờ gặp mặt, nếu không ngại thì cùng đi?" Cẩn phi mời nói.


"Hoa Trì cũng có ý này."
Hành lang thiên bộ cách Chính Đức điện một quãng đường, hai người trao đổi qua lại mấy câu, cực kỳ khách khí.
Là một hoàng tử, trừ mẫu phi của chính mình, y không quen thân bất cứ phi tần nào khác, nếu không phải....
"Vết thương của điện hạ đã đỡ hơn chưa?"


"Đã khỏi hẳn, nhọc công nương nương để tâm, cũng mai có tiểu thái giám trong cung của người tận tình hầu hạ." Thiệu Hoa Trì nói lời cảm tạ. Y ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người Cẩn phi, liền nhớ tới có đôi lần Phó Thần rời Hi Hòa cung đến hầu hạ y, trên người cũng mang theo chút hương thơm nhàn nhạt như có như không này.


Y cau mày. Dù có ân sủng đến mấy đi nữa, Cẩn phi và Phó Thần có phải thân cận quá hay không?


"Đó là chuyện nên làm, được hầu hạ điện hạ cũng là phúc phân của hắn." Cẩn phi khẽ cười, phong tư ưu nhã, dung nhan xinh đẹp, đứng bên cạnh Vịnh Nhạc công chúa nhìn hoàn toàn không giống hai mẹ con mà chỉ như tỷ muội. Vịnh Nhạc công chúa thường xuyên cau mày, dung mạo đã có chút già dặn, cho nên ai giống tỷ ai giống muội cũng khó nói.


Thiệu Hoa Trì khẽ nhói trong lòng, "Không biết Hoa Trì có thể cầu xin nương nương một chuyện quá đáng được không?"
"Ô? Điện hạ bây giờ còn cần yêu cầu bản cung sao? Chỉ cần có thể đáp ứng, sao bản cung có thể cự tuyệt được, vừa tiện tay cho ngài nợ một món nhân tình." Cẩn phi đùa giỡn.


"Thái giám lần trước trong cung của người hầu hạ thực tốt, nên nương nương chịu cho, Hoa Trì muốn hắn đến chỗ mình."


Cẩn phi sửng sốt, lập tức nói: "Phó Thần tuổi còn nhỏ, đến chỗ ngài chỉ sợ thêm phiền. Hắn còn không biết quy củ, giống như hôm nay bản cung còn phải đi tìm hắn đây, chẳng biết đã lủi tới chỗ nào rồi. Chỗ ta có mấy người lanh lợi hơn nhiều, không bằng ta giao bọn họ cho ngài?"


Vịnh Nhạc công chúa vừa nghe đến tên Phó Thần, lập tức ngẩng đầu nhìn Mục Quân Ngưng, nhưng thấy nàng không có biểu hiện gì khác thường, còn nói chuyện rất tự nhiên.
"Mặc Họa..." Cẩn phi chỉ chỉ Mặc Họa đi sau lưng mình.


Mặc Họa dung mạo xinh xắn, hiểu quy củ, làm người khôn khéo, có chừng mực, cũng là cung nữ Cẩn phi ưng ý nhất, dù có đưa nàng đến làm tỳ nữ thông phòng cũng không xem là bôi nhọ thất hoàng tử.


Mặc Họa không nghĩ mình sẽ bị gọi tên. Các nàng là hạ nhân, hầu hạ chủ tử là toàn bộ giá trị trong đời các nàng, cho nên khi thấy các hoàng tử trẻ tuổi trong cung, các nàng cũng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.


Thất hoàng tử không phải đối tượng các nàng hướng đến, nhưng y có thân phận cao quý, lại được sủng ái. Nếu được y nhận về, không còn phải làm nô tài nữa có lẽ cũng không phải chuyện xấu, nhưng nàng từng nghĩ mình sẽ hầu hạ nương nương cả đời.


Trong đầu Mặc Họa đầy mâu thuẫn, không biết lát nữa nương nương hỏi nàng có nguyện ý hay không thì nên trả lời như thế nào.
"Nô tỳ..."


"Ta chỉ muốn Phó Thần, nương nương không thể bỏ thứ mình yêu thích sao?" Không chờ Mặc Họa nói hết câu, Thiệu Hoa Trì đã cắt ngang, đôi mắt sáng quác nhìn Cẩn phi.
Lúc nào, An Trung Hải từ Chính Đức điện đi tới, Cẩn phi không trả lời Thiệu Hoa Trì, tươi cười chào đón, "Hải công công."


"Ôi chao, điện hạ của ta, nương nương của ta, chúng ta nhanh chân đi thôi."
Khi mấy người rời đi, Thiệu Hoa Trì vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ mảnh mai của Cẩn phi nương nương, nhỏ giọng nói, "Nếu ta có thể khiến nương nương quay về vị trí trước đây, không biết người có thể cân nhắc hay không?"


Một tiểu thái giám và Đức phi, bên nào nặng bên nào nhẹ.
Cẩn phi vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng.


Khi bị hoàng thượng truyền triệu, các hoàng tử đều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy nhiều thi thể nằm trong đại điện, hầu như toàn bộ đều là thái giám, trang phục của cung nào cũng có, liền đưa mắt nháo nhác nhìn nhau.


Thi thể của Tưởng Thần đã bị chuyển giao đến Hình bộ chờ khám nghiệm tử thi, sau đó mới tiến hành thêm bước điều tra mới.
Tấn Thành đế ngồi ngay ngắn ở đầu thượng, mặt không rõ hỉ nộ.


Thấy ánh mắt đầy lo lắng của Thiệu Hoa Trì, đáy lòng lại ấm áp hơn một chút. Ít nhất còn đứa con trai này chân thành quan tâm hắn.


Hắn ra hiệu bảo An Trung tường thuật sơ qua sự việc đêm nay một lần, sau đó lại hỏi các hoàng tử có ý kiến gì với chuyện trong cung xuất hiện thích khách hay không. Không có bằng chứng, một chiêu này của hoàng thượng chỉ để thử thực hư, không biết là muốn kẻ chủ mưu chó cùng rứt dậu, hay muốn tra xét các hoàng tử.


Rất nhiều hoàng tử không chịu lỡ mất thời cơ, lập tức bỏ đá xuống giếng, công kích phe nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương, thậm gì còn phân tích đến là sâu xa phong phú.


Đầu tiên là chỉ đích danh Thiệu Hoa Dương mưu đồ làm loạn, bằng không nhiều thích khách như vậy tới từ đâu. Chỉ có Thiệu Hoa Dương hiểu rõ tình thế trong cung như vậy, y là kẻ đáng ngờ nhất.
Điện tiền thoáng chốc huyên náo, vị hoàng tử nào cũng nói lên ý kiến của mình.


"Cãi nhau xong chưa?" Hoàng đế không nhìn được nữa, quát khẽ một tiếng, mặt như phủ đầy mây đen. Đại điện lại một lần nữa im lặng, "Lão cửu, con nói đi."


Cửu hoàng tử phủi ống tay áo, hai đầu gối quỳ xuống, hai tay giao nhau nâng trước ngực, cung kính cúi đầu, "Tử Du cho rằng, nhị ca sau khi bị cấm túc đã thực sự ăn năn hối cải. Huynh ấy là nhị điện hạ của Đại Tấn triều, sao có thể sắp đặt nhiều người không rõ lai lịch vào cung như thế."


Tấn Thành đế gật dầu, không tỏ rõ ý kiến, chỉ vào Thiệu Hoa Trì vẫn đang cúi đầu không lên tiếng, "Hoa Trì, con thì sao?"
"Nhi tử đồng ý với cửu đệ." Thiệu Hoa Trì cũng hành lễ quỳ lạy.


Tấn Thành đế bỗng nhiên đứng dậy, nhìn đám hoàng tử do đại hoàng tử cầm đầu, "Rất tốt ! Thế mới là nhi tử của trẫm ! Người ta nói huynh đệ như thủ túc, chứ không phải vừa thấy lão nhị xảy ra chuyện, những kẻ khác chỉ cầu cho y mau chóng xuống mồ."


"Phụ hoàng, nhu thần không...." Thiệu Mộ Tiễn hoảng hốt, quỳ xuống định giải thích.


Tấn Thành đế căn bản không muốn nghe, "Lão đại, con là đại hoàng tử, cần phải học cho tốt cái gọi là bao dung, độ lượng. Nhìn lão thất lão cửu mà xem, ngay cả các đệ đệ còn hiểu chuyện hơn con ! Còn cả đám các ngươi nữa...."


Thiệu Mộ Tiễn nóng cháy mặt mày. Y không sao chịu nổi bị phụ hoàng khiển trách ngay trước mặt mọi người.
Thiệu Tử Du và Thiệu Hoa Trì liếc sang nhau.
Hai người hiểu ý, lập tức lại quay đi, giống như thể chỉ tình cờ chạm mắt.


Thái giám cải trang thành thích khách là chuyện đại sự trong triều, nhất định phải điều tra triệt để. Tất cả mọi người đều cảm thấy bão tố sắp sửa kéo đến, triều đình và hậu cung lại chuẩn bị rung chuyển.


Hôm nay gọi mọi người tới đây, trừ việc này, hoàng đế còn nói ra một tin tức chấn động. Chia rẽ Thẩm phò mã và Vịnh Nhạc công chúa vốn là một đôi trai tài gái sắc được muôn dân ca ngợi, tuyên bố để Thẩm phò mã và Vịnh Nhạc công chúa hòa ly. Khi nói đến phò mã rốt cuộc mắc sai lầm gì, thì chỉ là chuyện trước kia có lần làm công sự không thỏa đáng, khiến dây dưa lỡ việc. Nhưng đừng nói là dây dưa lỡ việc, kể cả có làm thất thoát quốc khố, khiến dân chúng chịu khổ thì cùng lắm là bị cách chức, đâu đến mức phải hòa ly.


Năm xưa, khi gả công chúa cho y, chính ngài còn luôn miệng khen ngợi y là rường cột nước nhà. Vậy mà bây giờ chỉ làm không tốt một chuyện nhỏ đã muốn chia rẽ một đôi tình nhân thắm thiết, thế thì không phúc hậu chút nào. Ngài không thể ỷ mình là hoàng đế rồi muốn làm gì thì làm.


Đặc biệt, còn có tin phò mã bị tống giam, sau đó bỗng nhiên biết mất, người người đồn thổi là ông trời có mắt nên cứu y.
Mọi người lại nhìn Vịnh Nhạc công chúa đầy thương hại. Dáng vẻ thế kia, chắc chắn là đã khóc rất nhiều, nhưng lại không hề phải đối, cứ thế nhu thuận tiếp chỉ.


Không phải mọi người đều đồng cảm với công chúa. Lúc ở yến hội, thấy công chúa và phò mã phu thê tình thâm, các công chúa khác đều tỏ vẻ giễu cợt. Nhìn xem, một khắc trước còn là đối tượng hâm mộ của mọi người, ngay sau đó đã trở lại nguyên hình rồi, rõ là tiều tụy.


Những người khác còn cho là Cẩn phi đang đứng bên cạnh sẽ nói gì đó, nhưng nàng chỉ trầm mặc nghe lệnh đế vương.


Không ít cười cảm thán sao Cẩn phi thật giỏi nhẫn nhịn, chẳng trách hơn mười năm nay đều nhận vinh sủng ở hậu cung. Ngay cả hạnh phúc trọn đời của nhi nữ còn không quan tâm, kẻ làm mẹ như thế quả là độc ác, vì bảo vệ địa vị của mình mà không tiếc hy sinh con cái.


Tấn Thành đế không thể làm một người cha hiền, để chính mình bị nghìn người trách móc, cũng khiến cho việc hòa ly của Vịnh Nhạc công chúa bị không ít lời gièm pha. Người theo phe hắn cũng phải cảm khái một câu đế tâm khó dò, trách hoàng đế cầm gậy đánh uyên ương, nhưng lời này chẳng ai dám nói thẳng.


Cuối cùng, hắn triệu tập các hoàng tử để thông báo, đại quân tháng sau sẽ về triều, cần tiến hành lễ nghênh đón thật long trọng. Lễ này đương nhiên do Lễ bộ chuẩn bị, các hoàng tử cùng các quan lớn nhất phẩm thay nhau đốc thúc. Công việc được phân chia rõ ràng như vậy, các hoàng tử đều tranh nhau nhận làm.


Một lúc trước còn trách cứ đại hoàng tử một phen, bây giờ lại giao cho y việc tốt.
Thật khiến người ta cạn lời, rốt cuộc hoàng đế sủng hay không sủng?
Người trong cung đều dành hơn nửa đời để phỏng đoán đế tâm, nhờ đó mà lựa cách cư xử.


Chuyện này khiến cho Thiệu Mộ Tiễn vốn đang ủ dột lại phấn chấn hơn nhiều.
Tấn Thành đế nói mấy ngày sau đó, thương binh sẽ đến Kinh Giao, ai sẽ đi nghênh đón, trấn an bọn họ, các hoàng tử lại đùn đẩy cho nhau.


Loại việc tốn sức mà chẳng lợi lộc, đi ra để nghe mắng chửi thế này, ai ngớ ngẩn mới xung phong nhận.
Thiệu Mộ Tiễn vừa mới ý khí phong phát một khắc trước, lập tức nhìn về phía Thiệu Hoa Trì, cười nói, "Lão thất, đệ còn chưa nhận công sự gì, hay là chuyện này đệ đi đi?"


Không phải vừa mới cùng lão cửu công kích ta hay sao? Lão cửu tạm thời không động đến được, nhưng ngươi thì không có thế lực của mẫu phi, ta còn không dám trị hay sao?
Các hoàng tử còn đang khách khí từ chối liền lập tức im miệng, sung sướng khi người khác gặp họa.
"Lão thất, con thấy sao?"


"Nhi tử nguyện đi."
"Tốt lắm, trấm rất hài lòng."
Khi Thiệu Hoa Trì ra khỏi Chính Đức điện, Quỷ Ngọ lập tức đến bên cạnh nói. "Về ngõ Đông Du."
Y đương nhiên cho rằng Phó Thần vẫn còn đang tĩnh dưỡng.


Quỷ Ngọ đổ mồ hôi ròng ròng. Hắn vừa nhận được tin của Quỷ Tức báo, "Điện hạ, Phó gia...."
Thiệu Hoa Trì nheo mắt âm trầm, thậm chí không mở miệng hỏi một câu, khiến đám Quỷ Tử càng cẩn thận dè chừng.


Lúc y tới bến tàu Ly Giang, người của Ấp An phủ cũng đã ở đó đến đó điều tra kẻ khả nghi, đồng thời ra roi thúc ngựa đến báo cho bộ quản lý đường thủy. Bọn họ cũng chỉ nghe tiếng nổ lớn rồi tới đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.


Ấp An phủ doãn thấy thất hoàng tử đang được sủng ái, cũng không dám cản trở, chỉ cười cười lấy lòng.
Đến bên bờ, nhìn mặt sông tối đen, trong không khí còn phiêu tán mùi gỗ cháy, Thiệu Hoa Trì trầm mặc nhìn chiếc thuyền đã bị thiêu chỉ còn lại những khúc tro đen.


Mấy người Quỷ Tử còn cho rằng Thiệu Hoa Trì nhất định sẽ nổi giận, thậm chí còn bắt bọn họ chịu tội.
Nhưng thất hoàng tử rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến người ta sợ hãi trong lòng.
"Xuống tìm đi."
Đám người Quỷ Tử thay phiên nhau nhảy xuống sông, nhưng không ai tìm được.


Thiệu Hoa Trì ngày càng trầm mặc, đôi mắt đỏ như tích huyết, con ngươi đen như mực nhìn bao phủ mặt sông, "Chuẩn bị thuyền cho ta, đi tìm trong phạm vi trăm dặm. Không thấy thì lại xuống tiếp tục tìm."
Y chưa từng căm hận vì sao mình lại không thể bơi như thế.


Đám người Quỷ Tử muốn nói lại thôi. Phó gia e là đã...
Ngay cả thi thể cũng theo dòng chảy của sông mà bị cuốn trôi ra biển rồi cũng nên.
Nhưng khi thấy bộ dáng lạnh như băng, cứng như thép của Thiệu Hoa Trì, bọn họ đều ngậm miệng.


Phi Khanh lần này chỉ hôn mê một lát rồi tỉnh lại. Kích động quá lớn khiến y không thể tiếp thu trong chốc lát. Người bên cạnh đã rời đi tự lúc nào.
Thị vệ tiến đến hầu hạ y, "Chủ công bảo ngài cứ tiến hành theo kế hoạch đã định, nhưng tốc độ phải nhanh hơn."


Lời này đơn giản nhưng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Y nguyên kế hoạch....
Nhanh hơn...
Đoàn người tử Kinh Giao thong thả đi tới, giống như thế gia công tử nào đó ra ngoại ô chơi đùa du ngoạn chẩn bị hồi phủ.


"Chủ công, trên sông có người." Người hầu không dám gõ cửa xe ngựa, sợ quấy nhiễu người bên trong.
Trong xe ngựa có thị vệ thân cân xốc mành lên.
Chỉ thấy một người mặc quần áo vải nổi bập bềnh trên mặt nước, nhìn xa như là cái xác chết trôi.


Thị vệ thấy nam nhân vẫn bình thản lật cuốn binh pháp, không tỏ ra động thái gì, mới nói với người bên ngoài xe ngựa, "Loại việc này mà còn phải bẩm báo với chủ công sao? Không cần để ý, tiếp tục hồi phủ."
Người bên ngoài lại nói, "Người kia, hình như còn cử động!"


Gã dụi dụi hai mắt, tưởng là mình nhìn nhầm.