Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 48

Phó Thần sống qua hai kiếp cũng chưa từng bị người ta đối xử như vậy, một cái tát này càng khiến hắn tỉnh táo, nhận rõ địa vị của bản thân.


Trong cung có đủ thứ biện pháp để giáo huấn nô tài mắc lỗi, dường như không có thái giám nào chưa bị đánh, bị bỏ đói, bị trách phạt bao giờ. Phó Thần xem như một trong số ít thái giám kể từ khi bắt đầu thăng cấp đã không còn bị phạt nữa, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận một phần là nhờ những mối quan hệ hắn có.


Vào hoàn cảnh thông thường, chủ tử sẽ không tự mình ra tay mà chỉ sai nô tài bên cạnh làm giúp, mà cũng không phải chỉ tát một cái là xong, số lần vả miệng phải dựa theo mệnh lệnh của chủ tử mà làm.


Thiệu Hoa Trì không thể nào kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, lực vung tay khiến một nửa bên mặt Phó Thần lập tức hiện lên vết đỏ.


"Ngươi xem mạng mình là cái gì? Có thể tùy tiện vứt bỏ, hay ngươi tin tưởng mình nhất định có thể toàn thân trở ra?" Cơn giận hừng hực tích suốt một đêm trong lòng Thiệu Hoa Trì phút chốc bùng nổ. Y cũng không biết mình đang làm gì, cứ thể ngồi nhìn người này suốt đêm. Ngay cả Lương Thành Văn cũng đã nói, Phó Thần chẳng qua chỉ mệt nhọc quá độ, không có gì đáng lo. Nhưng không thấy người này mở mắt, y không có cách nào rời đi.


Phó Thần thường ngày luôn mang dáng vẻ cúi mi nhu thuận, nếu phải kể ra một nô tài tính tình ôn hòa săn sóc thì tên hắn phải đứng đầu bảng. Nhưng không mấy người biết hắn đứng sau thao túng bao nhiêu chuyện. Đêm qua, nghe tin nha phiến của thái hậu gặp chuyện không may, y lập tức nghĩ đến Phó Thần. Nguyên nhân không có gì khác, Phó Thần từng nhờ y sau người đến biên cảnh Tây Bắc tìm người từng hút nha phiến, đưa đến kinh thành. Chuyện này nói ra còn chưa được mấy ngày, hắn lại hỏi mượn y hai dũng sĩ, sự việc nối tiếp quá trùng hợp.


Xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với thuộc hạ, y không nói hai lời đã cho mượn người, lại không biết Phó Thần có thể tự mình dấn thân vào biển lửa, thật có bản lĩnh! Hắn còn không thèm để chủ tử này vào trong mắt, Phó Thần chưa bao giờ đặt y vào mắt!


"Ngươi còn trừng mắt nhìn ta? Ngươi nhớ rõ ta là chủ tử của ngươi sao?" Ánh mắt hung ác nham hiểm kia của Phó Thần cũng khiến Thiệu Hoa Trì bất giác rùng mình. Y không biết có phải ảo giác hay không, Phó Thần một câu cũng không nói, nhưng lại khiến y ngờ rằng cái tát ấy, hắn sẽ nhớ cả đời.


"Nô tài đương nhiên nhớ rõ." Phó Thần nhẹ giọng nói, ta nhớ rõ, ngươi là chủ tử, ta chỉ là một con chó.
Phó Thần mỉm cười, "Nô tài không dám dĩ hạ phạm thượng, chỉ là cái chuyện như bạt tai thế này, về sau điện hạ không nên làm nữa."


Bị nụ cười phong hoa tuyệt đại kia khiến cho mơ màng, Thiệu Hoa Trì sửng sốt, bất giác hỏi lại, "Vì sao?"


"Bởi vì, ẻo lả lắm." Tấn triều cũng có nam tử bị người ta nói là "ẻo lả". Bọn họ thích thoa phấn bôi son, mặc đồ con gái. Đại nho đương thời cho rằng những kẻ như vậy là trơ trẽ, cho nên Thiệu Hoa Trì nghe là hiểu ngay.


Dù thái độ cùng vẻ mặt Phó Thần vẫn luôn cung kính như trước, nhưng lời nói kia lại có hàm ý thật rõ ràng, nói Thiệu Hoa Trì ngươi con mẹ nó không đáng mặt đàn ông.


Châm chọc một hoàng tử đang được sủng ái như vậy thật sự không sáng suốt, Phó Thần cũng là tức giận cực độ mới không thèm quan tâm.
Thiệu Hoa Trì nổi điên, túm cổ áo Phó Thần, nhấc nửa người hắn lên khỏi giường.


Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, nhiệu độ dần dần bốc hỏa, gần như kề sát mà thách thức lẫn nhau.


Đôi mắt Phó Thần thâm thúy, sâu không thấy đáy, nhìn lâu sẽ có cảm giác như mình bị hút vào. Trái tim Thiệu Hoa Trì đập nhanh một nhịp, lại sợ Phó Thần phát hiện ra mình có điểm khác thường, đành buông lỏng tay ra. Khí thế cuồng bao vừa rồi khiến y như nhận nhầm thành người khác. Phó Thần có lẽ chưa bao giờ để lộ một mặt này bên dưới vẻ bình tĩnh nhu hòa.


Phó Thần cũng "dịu ngoan" mà ngã về giường.
"Lửa, do ngươi sai người đốt." Đó là câu khẳng định.
"Vâng." Phó Thần không phủ nhận.
"Vì sao? Nha phiến liên quan gì đến ngươi, thứ đó rốt cuộc là gì?"


"Nó là thứ hại nước hại dân, đợi khi điện hạ đưa người đến kinh thành, nô tài cho người nhìn xem là biết. Tin rằng đến lúc đó, ngài tố giác lên sẽ tăng thêm phân lượng trong lòng hoàng thượng, thêm uy vọng trong dân gian." Một hoàng tử phát hiện và ngăn chặn mối nguy nha phiến, chẳng những sẽ được hoàng đế yêu thích mà dân chúng cũng sẽ có ấn tượng tốt, danh vọng cứ thế đi lên.


Cho nên Phó Thần không sợ Thiệu Hoa Trì sẽ nổi giận, tất cả những chuyện hắn làm đây đều có lợi cho Thiệu Hoa Trì.
Mà sở dĩ hắn không nói trước, là vì có cảm giác nếu chuyện này bị bất cứ ai biết được cũng sẽ gặp trở ngại.
Chỉ là một cái bạt tai kia, Phó Thần ngàn lần không ngờ đến.


Từ lời nói của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì cũng thu về không ít tin tức.


Tỷ như Phó Thần, nhìn như lúc nào cũng tuân thủ khuôn phép, nhưng lại có thể làm ra loại chuyện như phóng hỏa hậu cung. Kẻ tâm ngoan thủ lạt đến mức này cũng thật hiếm thấy. Cộng thêm tuổi tác Phó Thần lúc này, nếu hắn làm mưu sĩ cho ai khác thì chính là mối họa. Dám đốt vật thái hậu nâng niu nhất, sự bá đạo này cực kì trái ngược với bộ dạng hắn luôn biểu lộ. Phó Thần luôn luôn cung kính với y và Đức phi, nhưng sau vẻ cung kính ấy liệu có mấy phần chân tâm? May mắn duy nhất của y chính là đã sớm nhắm trước người này.


Lại tỷ như, sau khi Phó Thần cứu được một thùng duy nhất cho thái hậu, chẳng những loại mình ra khỏi diện bị tình nghi, còn làm tăng thêm ấn tượng với hại vị quyền lực tối cao trong cung, thứ này so với phần thưởng hậu hĩnh còn quan trọng hơn.


Lại tỷ như, vì sao Phó Thần biết về tác dụng của nha phiến? Hắn từng dùng qua, hay là từng nhìn thấy?
Lại tỷ như, Phó Thần liệu có phải đã đo lường tính toán hết thảy, để từng bước từng bước diễn ra, hắn đều có thể đứng giữa thu lợi.


Loại chuyện này không thể tra kỹ, mà càng nghĩ càng cảm thấy Phó Thần này tâm tư có chút quỷ dị khó lường.


"Nô tài tạ ơn điện hạ quan tâm đến tính mạng nô tài, chỉ là nô tài ngu dốt, không biết vì sao điện hạ phẫn nộ như thế? Nếu biết nguyên do, nô tài sẽ cố gắng ghi nhớ để lần sau sẽ không tái phạm," Giả sử như chính hắn thật sự không thiết sống muốn đâm đầu tìm chết, thì liên qua gì đến Thiệu Hoa Trì nhà ngươi?


Thiệu Hoa Trì suýt nữa là quát ầm lên, ngươi có biết là ta lo lắng ngươi thật sự táng thân trong biển lửa biết bao nhiêu không?
Nhưng thân là chủ tử, còn lo lắng cho nô tài, loại lời lẽ buồn nôn này mà nói ra, còn muốn làm người hay không?


Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm Phó Thần, biết Phó Thần thật sự không hiểu. Ngươi thông minh như vậy, cái gì cũng có thể đoán một ra ba, vậy mà sao không biết ta nghĩ cái gì?


Lời muốn thốt ra, lại chuyền qua chuyền lại mấy lần trên đầu lưỡi, cuối cùng Thiệu Hoa Trì chỉ hừ lạnh: "Ngươi đã từng đề cập qua với ta về kế hoạch này hay chưa?"
Chỉ một câu, Phó Thần đã đoán được ngụ ý của Thiệu Hoa Trì.


"Việc này quả do nô tài thiếu suy xét." Phó Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, tựa như cơn xúc động cũng phẫn nộ ban nãy đã tiêu tan. Cái tát kia sẽ ghi dấu thật sâu trong lòng, không ngừng nhắc nhở cho hắn nhớ, hắn đang sống ở cái triều đại nào, ở trong hoàn cảnh nào.


Thiệu Hoa Trì giải thích, hắn cũng xem như hiểu rõ, Thất hoàng tử chính là trách hắn tự chủ trương, không báo cáo với chủ tử.


Bộ dạng không giận không vui của Phó Thần lại khiến Thiệu Hoa Trì có chút kinh hoảng không biết nói sao. Y mơ hồ cảm thấy, người trước mắt mình ngày càng xa cách, rõ ràng chỉ trong tầm tay, lại giống như mất đi điều gì đó vĩnh viễn.


Y hít sâu một hơi, xác định ngữ khí của bản thân mình đủ ôn hòa, mới ngồi xuống đầu giường nói, "Ngươi tính toán người khác, hay là tính toán ta, ta đã từng trách ngươi một câu chưa?"
"Vâng, điện hạ luôn đối xử rất tốt với nôi tài."


Lời Phó Thần nghe như chân thành cảm kích, nhưng bộ dạng kia nào có vẻ như thật sự thấu hiểu, Thiệu Hoa Trì có chút sốt sắng, "Phó Thần, ngươi rất tự tin, có lẽ ở tuổi của ngươi mà vùng vẫy được trong cung như cá gặp nước cũng thật hiếm thấy, cho nên có cảm giác bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi, đây chính là sự tự cao mù quáng. Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ, người thông minh trên đời này còn rất nhiều, không phải lần nào ngươi cũng may mắn được như vậy. Ta hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn, thành khẩn với đối phương, như thế mới có thể đưa hai ta tiến xa hơn. Chỉ cần Thiệu Hoa Trì ta còn tồn tại một ngày thì ngày đó còn có thể bảo vệ Phó công công ngươi, hiểu không?"


Chiêu này của Thiệu Hoa Trì cũng như đánh một gậy lại cho quả táo, tính cách đế vương cơ bản đã có mà chẳng cần đào tạo, có vài người từ lúc sinh ra đã biết làm thế nào để leo lên đầu người khác.


Phó Thần đương nhiên biết rõ, hắn sẽ không làm bộ làm tịch, lại càng không nhìn sắc mặt chủ tử, dù trong lòng thật ao ước được đâm người này một dao.
Xem ra kế hoạch của hắn phải đẩy nhanh tốc độ thôi.


"Người ngươi muốn tìm, ta đã sai người thúc ngựa đến tây bắc, tin là chưa đến nửa tháng là tìm ra.
"Vâng, làm phiền điện hạ."


"Phó Thần, ngươi nhờ ta tìm người, chắc cũng có liên quan đền việc ngươi đốt nha phiến lần này?" Quỷ Tử nói cho y, trước khi tiêu hủy chỗ thuốc lá kia, hắn nghe nói đốt cháy thuốc trực tiếp sẽ thành ra chuyện lớn, nhưng Phó Thần cũng không nói rõ vì sao.
"Điện hạ anh minh."


Lúc này, ngoài cửa lại có người thông báo, nói Cẩn phi nương nương tới.
"Nói với Cẩn phi, Phó Thần còn chưa tỉnh, khi tỉnh lại ta sẽ sai người thông báo với bà ta." Thiệu Hoa Trì rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Nữ nhân này còn chưa xong sao, người đang ở chỗ y, còn muốn gì nữa?


Người bên ngoài lĩnh mệnh, đi ra.
Phó Thần nhìn cơn giận tích tụ trên mặt Thiệu Hoa Trì, "Nô tài không nên lưu lại chỗ điện hạ quá lâu, phải đi thôi."
"Phó Thần, ngươi không nhận được tin tức ta sai Thái Bình chuyển cho ngươi sao, ngươi không cần ở chỗ Cẩn phi nữa."


"Điện hạ, chuyện này ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta, tam hoàng tử tuyệt đối là kình địch của ngài, nô tài không thể rời đi ngay lúc này được.
"Đây là lệnh của ta!" Thiệu Hoa Trì nghiến răng nghiến lợi.
"Thứ cho nô tài không thể vâng lệnh."


"Những kẻ trái lệnh ta, chỉ có chết, Phó Thần, ngươi chớ nên được sủng mà kiêu!"
"Nô tài không dám."
Không khí đóng băng.
Ai cũng không nhượng bộ.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm Phó Thần, tên nô tài này vì sao lại quật cường như thế, nhất đinh chịu cúi đầu trước ta?


Từ lúc nào lại đến lượt một nô tài như ngươi quyết định làm gì?
Nhưng hắn không phải nô tài bình thường, y từng nói qua, y tôn trọng hắn. Thiệu Hoa Trì đành thỏa hiệp.
"Mà thôi, ngươi biết chắc ta sẽ không động đến ngươi. Cút đi, nhớ kỹ, giữ mệnh cho tốt, ta vẫn cần ngươi làm việc cho ta."


"Nô tài nhất định khắc ghi trong tâm khảm." Phó Thần hành lễ xong liền khép cửa lại.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm hướng Phó Thần rời đi, vung tay nện một cú xuống bàn.
Miệng vết thương lại vỡ ra, nhưng y dường như không còn cảm giác.


Cửa vừa mở ra đã thấy bóng dáng Đức phi ở đăng xa với vẻ mặt đầy lo lắng, lập tức kéo Phó Thần rời đi ngay.
Đức phi có phải hơi quan tâm đến nô tài quá mức rồi không?


Ở ngoài cung điện, Mục Quân Ngưng vẫn giữ dáng vẻ phi tử cao cao tại thượng như trước, còn Phó Thần ngoan ngoãn theo sau nàng chừng nửa bước chân.
Trên đường về, bọn họ gặp mẫu phi của Cửu hoàng tử, Lan phi, từng là Lan tu dung. Bên cạnh nàng còn có một tiệp dư và một quý tần.


Gặp người có địa vị cao hơn mình là Mục Quân Ngưng, bọn họ cũng không hành lễ mà làm bộ như không trông thấy, cứ thế theo sau Lan phi.


Các nàng sáng nay vừa mới thỉnh an thái hậu, an ủi thái hậu sau trận kinh hách tối qua, rồi lại quay về cung của mình. Đối với Đức phi, Lan phi hồi trước chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể dẫm chết, bây giờ lại thành kẻ ngồi chung mâm.


"Tỷ tỷ, khuôn mặt tỷ tỷ nhìn như bẹo ra nước được vậy, không biết có bí quyết gì, dạy cho chúng ta được không?" Lan phi cười hỏi, thái độ còn rất thân mật, nhưng không còn vẻ cung kính trước kia.


Ngày trước, Lan tu dung hễ thấy Mục Quân Ngưng thì quy củ hết sức chuẩn mực. Có thể nuôi dạy được một thần đồng như Thiệu Tử Du, bản thân nàng ta cũng phải là một nữ tử cực kỳ xuất sắc, theo như hoàng thượng nói thì tựa như hoa lan trong khe núi. Nhưng lần này tấn chức quá nhanh, ngay cả người luôn luôn ổn trọng như Lan tu dung cũng không nhịn được mà muốn hưởng thụ một chút, tâm tư kiêu ngạo ít nhiều cũng lộ ra ngoài.


"Nào có gì đâu, lát nữa ta sai người chép lại rồi đưa đến chỗ muội muội." Mục Quân Ngưng vờ như không thấy bọn họ vô lễ, vẫn mỉm cười trả lời ôn hòa như trước, cũng không hề tỏ ý trách cứ.
Không thấy Đức phi nổi giận la mắng, Lan phi cảm thấy có chút tiếc nuối.


Bọn họ không hành lễ, nghĩ là đối phương chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà đòi giáng tội. Trên đường nhiều người qua lại, nếu bị kẻ có tâm trông thấy, lời đồn truyền ra chắc chắn sẽ khiến Đức phi điêu đứng.


Nhưng Đức phi cũng không giận, không hổ là Đức phi, tính tình độ lượng như vật chẳng trách hoàng thượng vương vấn khó quên.


"Muội muội sau khi chuyển đến Phúc Hi cung, thấy cách bài trí chỗ đó có vài điểm không hợp tâm ý hoàng thượng, chưa được tỷ cho phép, muội cũng không dám tự tiện sửa sang, không biết..." Lan phi lại một lần nữa nói khích.


Từ khi Đức phi bị giáng cấp, Lan tu dung thăng thành Lan phi, chuyển đến Phúc Hi cung, nơi Đức phi từng ở.
Trong cung có lời đồn, sở dĩ hoàng thượng an bài như vậy là muốn tìm cơ hội thăng Lan phi thành Lan Đức phi, trở thành tân Đức phi, Bằng không, một phi tử từ nhị phẩm nào có tư cách làm chủ một cung.


"Muốn sửa sang thế nào cũng được, cứ theo ý muội muội đi." Mục Quân Ngưng tựa như hoàn toàn không để bụng. Làm gì có chuyện không hợp tâm ý hoàng thượng, mấy lời kia chẳng qua là dùng để công kích nàng thôi.


"Ôi chao, hoàng thượng sai bọn muội muội bồi giá, không thể chậm trễ được, muội muội xin đi trước, cáo từ."
"Các muội muội đi thong thả."
Lan phi dẫn hai phi tử ban nãy rời đi, bỗng nhiên quay đầu, giọng nói lớn đến độ thị nữ đi lại xung quanh đều nghe thấy rõ.


"Tỷ tỷ, sao lại đối xử với nô tài như thế, nhìn mặt hắn bị đánh đến sưng lên, thật đáng thương."
Nàng đang nói đến nửa bên mặt bị tát sưng đỏ của Phó Thần.
Đức phi sau khi bị giáng chức, lại còn mang tiếng ngược đãi hạ nhân, tin là chẳng qua dăm bữa, lời dồn sẽ lan khắp hoàng cung.


Về chủ điện Hi Hòa cung, đuổi hết hạ nhân ra ngoài, Mục Quân Ngưng mới kéo Phó Thần ngồi xuống, tự mình bôi thuốc.
Động tác nàng dịu nhẹ, ngón tay thon thon ngọc đào kia quẹt chút thuốc mỡ, chạm lên mặt Phó Thần, "Đau không?"


Thấy vẻ mặt nàng, Phó Thần thầm cảm thấy có chút không ổn, nàng còn nhớ hắn là nô tài không vậy?
Hắn chủ động phá vỡ bầu không khí ái muội này, tựa như nhắc cho nàng nhớ, quan hệ giữa bọn họ là gì.
Phó Thần trêu đùa, "Sao, đau lòng à?"


"Ừ." Thừa nhận thì có gì sai, nàng tự biết mình đang làm gì.
"Ta không sao, đâu có nô tài nào chưa từng ăn đánh."
"Sau này đừng hầu hạ Thất hoàng tử nữa. Tính tình y quái đản, giờ còn được hoàng thượng sủng ái....A!" Mục Quân Ngưng đột nhiên kêu lên.


Phó Thần vừa bất ngờ hôn một cái lên má nàng.
Bây giờ hắn chưa thể rời khỏi mạng lưới nhân mạch của Mục Quân Ngưng, nhưng cũng không thể để nàng cấm hắn qua lại với Thất hoàng tử.


Mỗi người bọn họ đều đại diện cho một bên trận doanh, cũng là hai nơi che giấu thế lực tốt nhất. Tại đó, hắn có thể nắm giữ được tin tức toàn diện nhất, cho nên hắn không thể mất liên hệ với bất cứ bên nào.
Còn duy trì hai thế lực ra sao, hắn chỉ có thể tự dựa vào bản thân.


"Ngươi! Sao lại lỗ mãng như vậy!" Mục Quân Ngưng cả giận nói, quăng lọ thuốc lên mặt bàn, "Tự mình bôi đi."
Quả nhiên, bị Phó Thần ngắt lời, nàng đã quên luôn lúc nãy định nói gì.
Nàng đùng đùng giận dữ, đi về phía thư phòng.


Đa phần nữ tử khi thẹn thùng đều không thật sự nổi giận, nàng chẳng qua chỉ muốn có người dỗ dành.


Hắn đã từng dùng hết khả năng phỏng đoán tâm lý để chăm sóc vợ, cả đời chỉ mong vợ mình hạnh phúc, vui vẻ, mãi mãi không sầu không lo. Có lẽ chính hắn cũng không hề nghĩ tới một ngày, mình phải dùng trò này để chơi đùa, thỏa mãn nhu cầu của một nữ tử không phải vợ. Con người đúng là một thứ sinh vật mềm dẻo, đôi khi có thể biến thành một kẻ mà ngay cả bản thân còn thấy xa lạ.


Mục Quân Ngưng vừa bước vào thư phòng, Phó Thần đã nhanh chóng đi theo.
Hắn ôm nàng từ phía sau, tựa đầu lên vai nàng, có chút miễn cưỡng, "Lỗi của ta, tại mặt nàng gần như vậy, đẹp đến mức ta không kìm lòng được."


"....Ngươi thật gian xảo." Mục Quân Ngưng vùng vằng, trên mặt lại nổi áng mây hồng.


Ở thâm cung nội viện, đa số nữ tử trước khi vào cung, kinh nghiệm về mặt tình cảm đều là con số không tròn chĩnh. Hoàng đế là đối tượng yêu đương duy nhất nhưng lúc nào cũng bộn bề công việc, chỉ đối với nữ nhân mà mình có hứng thú mới qua lại nhiều hơn một chút. Còn về phương diện tình cảm, dù các nàng bao nhiêu tuổi đi nữa cũng chỉ là tiểu cô nương.


"Vừa nãy, ta khiến nàng bị liên lụy rồi, sợ là có một ngày người ta lại đồn đại nàng ngược đãi hạ nhân." Phó Thần trầm mặc nói, hắn vốn không nghĩ tới mấy ả đàn bà kia lại mượn cớ này, chỉ có thể nói, phi tử hậu cung cũng chẳng hề dễ đối phó.


"Ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện như thế ta coi như cơm bữa mà thôi." Nàng lập tức khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh thường ngày.
"Yên tâm, không bao lâu nữa, ta có sẽ lấy lại vinh quang vốn có cho nàng." Việc giáng chức của nàng, cũng ảnh hưởng đến ta.
Đương nhiên, Phó Thần sẽ không nói mấy lời này.


"Ngươi chỉ là một tiểu thái giám, còn có cách gì, đừng đùa." Mục Quân Ngưng cho là Phó Thần đang an ủi mình, không xem là thật. Nàng biết Phó Thần thông minh, lại lắm tâm tư, nhưng không cảm thấy hắn có biện pháp nào, ngược lại còn nói, "Dù không có ngươi, bọn họ cũng sẽ tìm cớ kéo ta xuống, không chỉ có mỗi bọn họ đang nhắm vào vị trí của một trong tứ phi đâu. Nhị hoàng tử rớt đài, thế lực của hoàng hậu kém hẳn so với trước kia. Chỉ còn một mình Đại hoàng tử độc đại, hoàng thượng sẽ không đuổi tận giết tuyệt nhi tử của mình, cho nên mới có chuyện thăng Lan phi, gián tiếp tăng thêm lợi thế của Cửu hoàng tử. Bọn họ một lần nữa trở về thế cân bằng. Chuyện giáng cấp của ta, chẳng qua là thuận lý thành chương mà thôi."


"Quân Ngưng..." Phó Thần nghe Mục Quân Ngưng nói xong, trong lòng có chút cảm khái.
"Sao?"
"Tiếc rằng nàng là một nữ tử."
"Sao, ngươi cũng khinh thường nữ tử?"


"Không phải vậy, chỉ là thời đại này có quá nhiều hạn chế đối với nữ tử, khiến các nàng không có nhiều cơ hội phát huy." Chỉ có thể bị giam cầm ở chốn hậu trạch này.


Đức phi bỗng phụt cười một tiếng, "Ta xem như ngươi đang khen ta. Còn nhớ ngươi từng nói với ta, rồi sẽ có một thời đại mà ở đó nam nữ đều bình đẳng, nữ nhân bọn ta đều có thể làm điều mình muốn, yêu cầu nam tử chung thủy một lòng. Mỗi nam nhân chỉ có một thê tử, chứ không tam cung lục viện bay mươi hai phi như chỗ này."


"Đương nhiên là nhớ, thế giới như vậy thực sự tồn tại."
"Ừ, nếu có kiếp sao, ta muốn đến một thời đại như thế." Ánh mắt nàng xa căm dần, đầy khát vọng và ngưỡng mộ. Nàng ngưỡng mộ những nữ tử có thể sinh ra ở thời không ấy.


Phó Thần bỗng nhiên nghĩ, nữ tử này có đôi khi suy nghĩ cũng thật đơn thuần, dễ mến.
Vẻ ngờ nghệch này có chút khác lạ so với vị Đức phi nương nương luôn thong dong bình tĩnh kia.
Phó Thần ngày càng nhìn thấy nhiều khía cạnh nàng.


Mà Mục Quân Ngưng cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ của phụ nữ thời đại này, mà hắn thế lực nhỏ bé, phong kiến hoàng triều đã là thâm căn cố đế, cắm rễ trong lòng người, trở thành một chân lý không thể sửa đổi.


Đây là lần đầu tiên hắn có suy nghĩ muốn làm gì đó để thay đổi một chút.
Lý Tường Anh còn chưa bị giáng tội. Lão ra khỏi hoàng thành cả đêm, tìm Tân Di còn đang tận hưởng ôn nhu hương ở tiểu quan quá nổi danh nhất kinh đô.


Lúc này, Tân Di đang chào tạm biệt tình nhân. Vị tình nhân này của gã là một tiểu quan nổi tiếng dịu dàng, thân thể mềm mại, nghệ danh là Túc Ngọc. Y biết xướng ca, vũ đạo, còn có thể ngâm thơ tác đối. Lần này Tân Di đến Tấn triều cũng là vì muốn được Túc Ngọc tiếp đãi.


Thấy dáng vẻ cúi đầu e thẹn của Túc Ngọc, Tân Di rung động trong lòng, "Ngọc Nhi, có nguyện theo ta về Trăn quốc không?"
Trăn Quốc bây giờ hầu như do Tân Di nắm giữ triều chính, gã xem như vị vua không ngai.
Nếu theo Túc Ngọc thì sẽ trở thành một phần trong hậu cung của gã.


"Ngọc nhi xin nghe ngài." Túc Ngọc mềm mại như thể không xương."Được, được, được!" Tân Di động lòng, hôn chụt một cái lên mặt y.


Lúc này, Lý Tường Anh vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh này. Lão không giữ chút hình tượng nào mà quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa, "Tân gian, cầu ngài cứu ta, mạng ta giao hết vào tay ngài, ngài lần này nhất định phải cứu ta."


"Gấp cái gì, bây giờ bọn ta còn đang bề bộn bao việc, không thấy sao? May tránh xa một chút, cả người đầy người mồ hôi, sắp bốc sang cả ta đây này." Tân Di nhìn lão đầy ghét bỏ, đạp Lý Tường Anh một cú, lại ngọt ngào chào hỏi Túc Ngọc, chuẩn bị rời đi.


Không cần biết Trăn quốc là nơi chật hẹp nhỏ bé ra sao, có thể đứng lên vị trí cao, thì có thể dễ dàng bị lừa gạt. Tân Di vừa thấy bộ dạng của Lý Tường Anh đã biết ngay đối phương có chuyện muốn cầu xin. Lần này hắn đến Tấn triều đã đạt được mục đích nhờ hoàng đế xuất binh, sau khi tham gia yến hội sắp tới thì sẽ chuẩn bị về nước. Dám lấy nhân tình ra mà cầu xin hắn, đúng là chuyện trên trời.


Lý Tường Anh cũng quá sốt ruột, lão biết chỉ bằng mấy câu này không thể lay động được Tân Di. Bây giờ ô dù của lão đều đổ, mà cả hai chuyện đều tình cờ có Phó Thần can thiệp, lão đã có chút sợ Phó Thần này, một kẻ quỷ quái, mà vận may cũng quá mức khó tin.


"Tân gia, tiểu nhân thỉnh cầu thưa chuyện cùng ngài trước, nếu không nghe, e là ngài sẽ hối tiếc cả đời."
"Ồ, thế thì ta cũng thật muốn nghe rốt cuộc là chuyện gì." Cũng chẳng mất mấy thời gian, Tân Di cũng đứng lại để xem rốt cuộc Lý Tường Anh có thể cho gã hay chuyện động trời nào.


"Tiểu nhân biết ngài thích thiếu niên tầm mười mấy tuổi, ngài cần gì bỏ gần tìm xa. Trong cung có một tên thái giám rất được các phi tử địa vị cao sủng hạnh, bởi nghe nói hắn cực kỳ giỏi khoản kia, có thể khiến ngươi dục tiên dục tử, mà thân thể quả là trăm năm mới gặp một lần. Nếu hắn không bị biến thành thái giám, thì chính là thuần dương chi thể." Thực ra Lý Tường Anh cũng đâu có biết, lão chỉ hư cấu lên mà thôi. Chỉ cần có thể giữ được mạng, có chuyện gì mà không thể bịa. Lúc trước lão dựa dẫm được vào thái hậu, chẳng phải cũng là nhờ tài uốn ba tấc lưỡi hay sao.


Thuần dương chi thể? Mắt Tân Di sáng lóe. Khẩu vị của gã đổi như cơm bữa, nam nữ đều ăn. Chỉ duy có thân thể thuần dương là chưa đụng đến lần nào.
"Ồ, ai vậy?"


"Ngài chắc đã từng trông thấy hắn, hắn là hồng nhân trước mặt Đức phi, nay là Cẩn phi, đã từng hầu hạ hoàng thượng, thái hậu, chức vị cũng không thấp, đang là từ tam phẩm, tên gọi Phó Thần."


Túc Ngọc đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy hai chữ này, bước chân thoáng dừng lại, nhưng hai người kia đều không phát hiện ra.


"Là hắn sao? Đúng là đã từng gặp." Lần trước, trông thấy thái giám được quốc sư mang bên người, gã đã để ý một chút. Bởi gã có cảm giác thái giám kia đúng là không giống một thái giám thông thường, sau đó Tân Di cũng hỏi thăm qua về Phó Thần nên biết tên của hắn. Nếu Lý Tường Anh không đề cập tới thì gã cũng quên, nhưng bây giờ lạu rục rịch trong lòng, quả thật muốn đem về chơi một chút. Chắc hẳn hoàng đế cũng không keo kiệt với gã một tên nô tài đâu, "Việc này ta phải cảm ơn ngươi trước rồi. Phải, ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?"


"Tiểu nhân kể từ sau khi gặp Tân gia đã luôn sùng bái tài hoa khí thế của ngài, muốn theo hầu ngài, không biết ngài có thể thỉnh hoàng thượng ban thưởng nô tài cho ngài hay không?"


Một cũng là xin, hai cũng là xin, có khác gì nhau, Tân Di cũng thấy chẳng phải việc gì khó. Hơn nữa, lão thái giám này rất hiểu biết Tấn triều, vừa hay có thể hỏi thăm không ít chuyện, nên thuận miệng đáp ứng.


Lúc này, Túc Ngọc lên lầu về phòng của mình, đóng cửa lại, vẻ mềm mại đáng yêu mới hoàn toàn biết mất.
Y chậm rãi vào phòng, nhìn thấy một người đã ngồi sẵn bên bàn, tự rót chén trà cho mình.
"Sao có thể để ngài tự làm được, để nô tài."


Phó Thần mỉm cười, "Cái gì mà nô tài không nô tài, ngươi và ta đều hầu hạ chủ tử, nào có phân cao thấp?"
Phó Thần chỉ đến sớm hơn Lý Tường Anh vài bước, bọn họ rời thành bằng hai cửa khác nhau.


Lúc Tân Di đến Tấn triều, Phó Thần đã linh cảm có chuyện không ổn. Hai quốc gia, một là láng giềng của Khương Vu, Kị Tang quộc, mà Khương Vu lại vừa chiến tranh cùng Tấn triều, Kị Tang quốc đã tiến cống sang một đống nha phiến hại người. Một là Trăn quốc, tuy là nhỏ bé nhưng không thể khinh thường. Nó giáp với biên giới bắc bộ của Tấn triều, có cảng Đỗ Khách nổi tiếng, mậu dịch trên biển phát đạt.


Hai quốc gia hoàn toàn khác biệt mà lại cùng đến một lúc vào thời điểm không phải tiến cống. Ngay cả người nắm giữ triều chính Trăn quốc là Tân Di cũng đích thân tới đây, hắn đã nghe được chút ít tin tức không nhỏ. Chắc chắn đang làm mấy công tác chính trị chuẩn bị cho chiến tranh, hay nói cách khác là có dự mưu. Phó Thần vẫn chưa dám kết luận, dù những tin tức hiện có không đủ để tìm ra nguyên do, nhưng không có nghĩa không thể phản kích chút nào.


"Chuyện này không liên quan, đối với nô, nếu không có ngài...." Túc Ngọc kích động phủ nhận.


Phó Thần quen y cũng là trùng hợp. Khi đó, biết mười hai vị dũng sĩ kia vào cung, Phó Thần cũng xem như đứng cùng chiến tuyến với thất hoàng tử. Thất hoàng tử liền cho hắn biết mấy điểm tình báo của y ở kinh thành, để hắn nghĩ cách làm thay đổi thời cuộc. Túc Ngọc cũng được huấn luyện từ nhỏ như các dũng sĩ, chỉ là cách huấn luyện khác biệt, y dùng thể xác để đổi lấy tin tức.


Y năm nay cùng lắm chỉ mười bảy mười tám tuổi, lúc Phó Thần đến tìm, y đang phải tiếp một vị quan to của triều đình có ham mê ngược đãi, gần như sắp mất mạng.


Không biết Phó Thần dùng cách gì mà khiến quan viên kia không còn tìm y làm chuyện đó nữa. Sau này y mới biết, viên quan đó vừa về đến nhà đã bệnh nặng không dậy nổi.


Vị quan viên kia là môn sinh của ông ngoại Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn, Quách Vĩnh Húc, là thống lĩnh ngự lâm quân, cũng là thủ trưởng của Ngạc Hồng Phong, quan to đứng hàng nhất phẩm.


Nếu Ngạc Hồng Phong mà biết đường bắt lấy kỳ ngộ thì đây chính là cơ hội tốt để hắn thăng quan tiến chức. Dù không tranh được, bị người khác hớt tay trên cũng chẳng sao. Việc trị an trong hoàng thành di người của phe đại hoàng tử nắm giữ, chắc hẳn các hoàng tử khác đã không vừa mắt từ lâu rồi. Có thể quấy cho ao nước này đục ngầu lên mới có nhiều cơ hội.


"Chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, ta cũng là hoạn quan, thông cảm được cho nhau chuyện nào tốt chuyện đó." Phó Thần cười nói.


Túc Ngọc đứng dậy, lấy ấm nước nóng trong lò giữ nhiệt, pha cho Phó Thần thêm một ly. Nhất cử nhất đọng của y đều cảnh đẹp ý vui, không hổ danh là tiểu quan đầu bài lừng lẫy trong quán, "Ngài muốn nói sao cũng được, nhưng ơn của ngài, nô ghi nhớ trong lòng."


Ta chỉ là món hàng, bị mua về rồi thì là công cụ, chỉ có ngài xem ta là người, chứ không phải súc sinh.
Pha trà xong, Túc Ngọc mới kể lại những chuyện y nghe được cho Phó Thần, lại mô tả qua dung mạo của Lý Tường Anh.
"Ngài có biết người này không?"


"Có, ta biết, cảm ơn tin tức của ngươi. Không cần lo lắng, ta đã đoán trước lão sẽ giở trò, chỉ không ngờ lão lại làm như thế." Phó Thần tỏ vẻ đã hiểu, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách đối ứng, lại hỏi Túc Ngọc, "Mấy ngày này cực khổ cho ngươi rồi. Tâm lý để phòng của Tân Di rất nặng, muốn lấy được sự tín nhiệm của gã cũng không dễ dàng gì."


"Đó vốn là nhiệm vụ của nô, chỉ là thứ thuốc kia, bây giờ nô vẫn không biết là có hiệu quả hay không?" Phó Thần sai Túc Ngọc cho Tân Di dùng chút thuốc để giúp hưng phấn lúc giao hoan.
Đương nhiên, Tân Di là hoạn quan, lúc trên giường Túc Ngọc phải ở trên, động tay động chân cũng không khó.


"Thứ này khiến tính dục dồi dào, qua một thời gian, thần trí không còn minh mẫn." Cũng do ảnh hưởng của thứ thuốc này mà Tân Di đối với Túc Ngọc cứ muốn đến không ngừng được.


Thuốc này do quỷ tài Lương Thành Văn chế ra. Từ nhỏ hắn đã chu du đại giang nam bắc, kiến thức phong phú, nắm trong tay không ít dược liệu kỳ quặc.


"Ngài....muốn lấy mạng gã sao?" Giả sử như chết bất đắc kỳ tử trên giường? Cách này có lẽ là kiểu chết hợp lý nhất. Túc Ngọc hỏi, lúc Phó Thần sai y kê đơn cho Tân Di, y đã đoán Phó Thần căn bản không có ý định giữ mạng cho tên thái giám cáo già kia.


Phó Thần mỉm cười coi như phủ nhận, "Ta nào có cái gan ấy."


Tân Di mà chết, Trăn quốc đại loạn. Tân Di đưa ra yêu cầu Tấn triều xuất binh trợ giúp, xem như đã quy phục Tấn triều. Nhưng biết bao đời này, những nước quy phục đâu có ít. Chỉ cần bản thân cường đại hơn một chút là lập tức xé bỏ hiệp ước, lập quốc gia riêng. Việc xây dựng hiệp định như thế này, chẳng qua là vì thế lực nhỏ yếu mà thỏa hiệp thôi. Hầu như hoàng đế nào cũng áp dụng chính sách dụ dỗ, để những quốc gia cường đại kia thấy mình chân thành quy phục, còn có thể dâng con gái đến hòa thân.


Phó Thần cho rằng, chỉ có thực sự chiếm được về tay mới là quy phục, chứ khác tộc khác giống, tất có dị tâm.
Còn về Trăn quốc, vị trí hoàng đế, có phải đã đến lúc nên thay đổi rồi không?
"Túc Ngọc, giữ kỹ lệnh bài Tân Di giao cho ngươi, sẽ có lúc dùng đến."


Tân Di rất yêu thích Túc Ngọc, còn cho y một tấm lệnh bài riêng. Mà quân đội của Tân Di chỉ nghe lệnh gã. Nhân số đông nhưng không có quân kỷ, toàn bộ đều là dùng tiền mua khế chung thân. Tổ kiến tuy là dễ sụp, nhưng có chút ít vẫn hơn không.


Có ở nơi quản chế hộ khẩu này, khế bán thân rất quan trọng, ít nhất có thể cam đoan bọn họ khó lòng chạy trốn.
Nếu có trong tay một đám người như vậy, hắn có thể làm rất nhiều thứ.
Lệnh bài đưa cho Túc Ngọc đương nhiên không phải lệnh điều quân, nhưng mà cũng không có tấm thứ hai.


"Ngài..." Túc Ngọc bỗng phát hiện, người trước mặt đáng sợ đến mức nào.
Phó Thần cần quân đội để làm gì, tạo phản sao?
Là phản Trăn quốc, hay là Tấn quốc?
Không cần biết là bên nào, đều không giống chuyện một thái giám trong thâm cung sẽ làm.


Mà việc này, Thất hoàng tử cũng không biết.
Phó Thần cũng rõ, chuyện hắn làm hoàn toàn không phải để trải đường cho thất điện hạ, mà là cho chính hắn.


"Túc Ngọc, nếu như.... Ta không có cách nào giữ mạng cho ngươi." Nếu ngươi nói chuyện này cho người khác, mà người khác bao gồm cả chủ tử thực sự của bọn họ, Thất hoàng tử.
Túc Ngọc tựa như bị sét đánh ngang tai, nhìn dã tâm hừng hực cất giấu sau khuôn mặt bình tĩnh của nam tử trước mắt, trong lòng kinh sợ.


Người này tuy là hoạn quan, chịu những giới hạn về thân phận trong chống hoàng cung, nhưng chuyện hắn làm, khí chất tỏa ra từ đôi mắt, khiến người ta hốt hoảng.
Y thật sự nguyện ý trung thành với hắn sao? Nhưng nếu bây giờ không nguyện trung thành, Phó Thần sẽ giết người diệt khẩu.


Nhưng nghĩ cách khác, người này ngoại trừ tâm cơ, thủ đoạn, kế sách, mưu lược, khí thế sát phạt quả quyết, vẫn còn chút thiên tâm. Còn có ai khác đáng để quy phục hơn người này sao?
Y cảm thấy, nếu thật sự phải bán mạng cho ai, vì sao không phải người trước mắt?


"Nô, nguyện theo ngài đến cùng. Nếu ngài không tin, cứ cho nô uống dược này." Túc Ngọc đưa ra quyết đinh, lấy từ ngực áo một lọ thuốc. Phó Thần cũng từng nhìn thấy trong đám dũng sĩ, là thứ bọn họ phải uống định kỳ. Nghe nói thọ mệnh bọn họ đều không dài, đây là thuốc cứu mạng, nếu không phục tùng để có thuốc uống đều đặn, chẳng bao lâu sau sẽ chết bất đắc kỳ tử.


Mạng nằm trong tay ta, đâu cần phải lo bị làm phản.
Phó Thần hiểu ý Túc Ngọc, bảo y thu tay lại, chỉ nói, "Ta sẽ không khiến ngươi hối hận vì đưa ra lựa chọn ngày hôm nay."
Quan Tinh lâu.
Phi Khanh đang cầm một cuốn sách nghiên cứu, thù lúc này, một con chim bồ câu từ cửa sổ bay vào.


Lấy ra thư tín, biểu cảm thanh tĩnh trên mặt y thoáng chốc thay đổi. Sao có thể?
Tổng cộng ba chuyện, chuyện nào cũng không diễn ra đúng theo kế hoạch.
Thứ nhất, hộ vệ được phái đi cứu Thiệu An Lân không một ai sống sót, Thiệu An Lân mất tích!


Thứ hai, nha phiến Kị Tang quốc tiến cống đều bị hủy, chỉ còn duy nhất một thùng. Thứ đó khiến người ta si mê đến mức nào, không ai rõ hơn Phi Khanh. Hoàng cung vẫn không có gì khác thường, chỉ có thể cho là, hỏa hoạn không phải ngoài ý muốn, có kẻ cố tình gây ra. Người kia không những biết tác dụng của nha phiến, còn biết làm sao để tiêu hủy nha phiến một cách an toàn nhất. Đây mới là điều khiến Phi Khanh khϊế͙p͙ sợ. Từ khi nào trong cung lại xuất hiện một kẻ bác học kỳ tài như vậy, thậm chí còn biết rõ kế hoạch của y?


Không thể nào, những người biết kế hoạch của bọn họ rất ít, chỉ có thể là đánh bừa mà thôi.
Thứ ba, người phái đi ám sát Thất hoàng tử đều bị bắt sống, hiện tại giam trong Trọng Hoa cung. Không những giá họa cho Nhị hoàng tử bất thành mà ngược lại còn bị nắm thóp.


Tại sao lại thế? Vấn đề mấu chốt ở đâu?
Không biết từ lúc nào, mưu đồ của y đều bị ai đó ngăn chặn từ giữa.
Rốt cuộc là ai?


Phi Khanh ít khi khâm phục người nào, nhưng hiện giờ lại thầm tán thưởng vận may, tài trí của người này. Đó là kẻ có tư cách trở thành đối thủ của y, là người thực sự khiến đại nghiệp của y gặp chướng ngại.


Phi Khanh đột nhiên đứng dậy, thong thả bước vào phòng. Việc cần thiết trước mắt, là phải khiến kẻ đó lộ mặt.
Chí ít phải biết là ai, y không muốn đánh cờ với một kẻ không tên không họ.