Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 32

"Nương nương vì quá vui mừng nên mới có chút thất thố." Phó Thần tiếp lời, nói thay.
"Đúng, chắc là ta hoa mắt nhìn nhầm thôi, có lẽ là lúc ngọ thiện ăn phải thứ gì đó không vừa miệng." Mặc Họa vội sửa lời. "Ngươi vào xem xem, kể chút chuyện vui cho nương nương."


Phó Thần chợt nghĩ, hình như từ lúc hắn chuyển đến Phúc Hi cung vẫn chưa từng thấy Đức phi thị tẩm.


Nàng là một trong số ít những phi tử đã thuộc hàng "lão nhân", tiến cung từ khi Tấn Thành đế còn là hoàng tử. Có cái gì mới mẻ đều đã hưởng qua, số lần thị tẩm vô cùng ít. Mỗi năm bao nhiêu người vào cung, hoàng thượng cũng chưa bao giờ rảnh rỗi. Đức phi có thể giúp đỡ hoàng hậu quản lý nữ tử hậu cung nên cũng được hoàng đế khoan dung yêu thích, đôi khi tìm đến nhàn thoại chuyện trong nhà, tán gẫu về tam hoàng tử.


Phó Thần bị Mặc Họa đưa đến thiên điện, loáng thoáng nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, có chút xấu hổ. "Nương nương đang tắm rửa sao?"
Mỗi phi tử bị phiên bài đều phải tắm rửa thay quần áo, chờ hoàng đế đến lâm hạnh, Đức phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.


"Đúng vậy, nương nương chưa bao giờ không cần chúng ta hầu hạ tắm rửa." Mặc Họa thở dài một hơi, thấy sắc mặt bối rối do dự của Phó Thần, nghĩ cũng đoán được hắn đang lo lắng cái gì, cười cười: "Mau vào đi, thái giám đâu phải nam nhân, chẳng nhẽ ngươi còn sợ nam nữ khác biệt? Đừng quên ngươi không có thứ đó, được nương nương vừa mắt thì càng phải tận tâm hầu hạ mới đúng." Phó Thần nghe mấy lời này, cúi đầu che nét mặt cổ quái.


"Mặc Họa cô nương nói phải, nhưng nô tài chưa từng hầu hạ nương nương tắm rửa, chỉ sợ mình không quen tay."


Vào mùa hè, Đức phi gần như tắm rửa mỗi ngày. Từ Yển triều đến nay, cổ nhân có tập tục ba ngày trạc phát, năm ngày sái thân, lúc này mới xuất hiện cứ năm ngày một lần nghỉ, được gọi là hưu mộc. Hôm nay hoàng thượng và quan viên đều không thượng triều. Nữ tử ở hậu cung ưa sạch sẽ, số lần tắm thường nhiều hơn.


"Không sao, ngươi tới đây đã được một thời gian, chẳng nhẽ không biết tính nương nương, sao người có thể trị tội bừa bãi được." Mặc Họa che miệng cười.


Chính vì trong cung, mỗi năm đều có hai lần nghiệm tra, lại thêm phủ nội vụ quản lý nghiêm ngặt, mới có thể đảm bảo mọi thái giám đều có thể yên tâm để các chủ tử sai phái. Trong mắt mọi người, cung nữ và thái giám không có gì khác biệt. Chẳng qua đa số hậu phi đều quen dùng cung nữ nên các thái giám đều chen nhau vỡ đầu để giành sự yêu thích của chủ tử, cạnh tranh khốc liệt vô cùng.


Còn chưa nói xong, tiếng Đức phi từ trong vọng ra, đương nhiên là đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn bọ: "Phó Thần sao? Vào đi?"
Mặc Họa làm khẩu hình, thúc giục: "Mau lên!"
Phó Thần đợi Mặc Họa rời đi mới bước vào.


Đóng cửa lại, chậm rãi đi vào nội thất. Hơi nước nhàn nhạt tỏa ra sau bình phong, hương hoa hầu lan khắp chốn.
"Bóp vai cho ta."
Phó Thần thong dong lướt qua bình phong, nhìn không chớp mắt.


Sau bình phong là nơi tắm rửa. Nữ tử ngồi trong thùng tắm, những cánh yên hồng nổi bập bềnh trên mặt nước, tô điểm làn da nõn nà.
Phó Thần dùng lực không nặng không nhẹ bóp vai cho nàng, hơi ấm cơ thể từ ngón tay truyền đến da thịt ngâm trong làn nước ấm, cảm xúc càng khắc sâu.


"Đạt được mục đích rồi, ngươi vui chưa?" Đức phi hai tay bưng những cánh hoa, nhìn dòng nước chảy qua kẽ ngón tay.


"Quân Ngưng, đối với nàng mà nói, địa vị hiện tại căn bản không cần đế vương lâm hạnh, ta sao có thể tốn công làm chuyện dư thừa." Hắn thực sự không phải người tốt, vẫn đáp ứng những nhu cầu của nàng, nhưng không nghĩ tới dùng thủ đoạn đối phó với nàng, Nữ tử này luôn suy xét thiệt hơn, thành ra nghĩ quá nhiều. Ở hậu cung mười mấy năm đã khiến sự hồn nhiên của nàng bị bào mòn đến hầu như biến mất, bất kể chuyện gì cũng nghĩ đến thâm sâu. Từ những cuộc nói chuyện trước kia có thể thấy, có lẽ nàng cho rằng hắn giúp nàng làm đẹp để khiến đế vương chú ý, sau đó sẽ bỏ qua hắn.


"Ta thích nhìn nàng đẹp hơn, vậy không tốt sao?"
Tấn Thành đế có thể quay lại lâm hạnh Đức phi, Phó Thần biết thật ra cũng ít nhiều liên quan đến hắn. Hắn quả thật đã khiến vẻ mặt Đức phi ngày càng rạng rỡ, kể từ hình thức đến nội tâm.


Phó Thần nói quá mức thành khẩn, như đốt một đốm lửa vào đám củi khô trong lòng Mục Quân Ngưng. Nàng đứng dậy khỏi mặt nước, không thèm quan tâm thân mình đang trần trụi: "Ta bị đưa vào phủ của hắn, thành một trong những nữ nhân của hắn. Lúc đó ta luôn nghĩ, không biết bao giờ ta mới có thể rời khỏi cái lồng bằng vàng này. Ta đợi một năm, vài năm, cho đến khi Lân nhi ra đời, lớn lên, tim ta cũng héo mòn. Ngươi biết không, mỗi lần hắn chạm vào ta, ta phải buộc mình cười nói, buộc mình yêu hắn. Ở hậu cung này, có ai dám không yêu hắn, không cần biết là thật...hay giả. Thật thành giả mà giả cũng thành thật, ta đã quen lối sinh hoạt như vậy rồi. Ta cảm thấy mình sống thế này cũng chẳng khác gì đã chết."


Một hàng lệ trong lăn xuống khỏi khóe mắt nàng, dọc theo xương gò má, đến cằm, rồi rơi xuống mặt nước. Nàng che mặt, bắt đầu run rẩy khóc.


Mắt Phó Thần không chút dục niệm, nhẹ nhành ôm nàng vào ngực. Với hắn, cái ôm này chỉ là chút động viên cho nữ nhân vừa kiên cường lại vừa yếu ớt trước mặt, không can hệ gì đến tình yêu nam nữ.


"Có lẽ mấy trăm mấy ngàn năm sau, trên thế giới này, sẽ có một triều đại, không còn chế độ quân chủ, không có hoàng đế đứng đầu. Khi ấy, nam nữ đều bình đẳng, sống một vợ một chồng. Mỗi nữ tử đều có quyền yêu cầu nam nhân chung thủy đến cuối cuộc đời."


Thế giới Phó Thần miêu tả quá mức tốt đẹp, đến nỗi nàng không thể tưởng tượng ra: "Sao có thể tồn tại một thế giới như vậy được?"
Có, thế giới ấy thực sự tồn tại.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau, không có tình yêu, chỉ là hai linh hồn cô độc kề cận.


"Nàng cứ xem hắn như món đồ chơi, đến hầu hạ nàng, là dụng cụ khiến nàng thoải mái." Hắn vỗ nhẹ vai nàng, tiếp tục dùng chư linh kỳ cọ lưng nàng. Trong chư linh chứa những hương liệu quý giá, khiến các phi tử tắm xong tỏa ra hương thơm tự nhiên.


"Ngươi ấy à, chỉ ngươi mới có thể nói ra mấy lời thế này. Đây là tội đại bất kính." Có phi tử nào lại so sánh hoàng thượng với đồ chơi tình thú, nhưng nàng lại cực thích cách hình dung này.


"Vì nàng, mắc tội đại bất kính cũng đáng giá." Phó Thần nói lời hay mà lại không hề tạo cảm giác xiểm nịnh.
Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt: "Nếu ngươi thật sự là nam nhân thì tốt biết mấy."
Nàng cho rằng mình đã luyện thành thói quen, dù gì cũng thị tẩm mười mấy năm nay rồi.


Nàng dằn xuống quả tim đang nhảy nhót, chỉ là một trò chơi, chỉ là một trò chơi thôi.
Hết vui thì tàn cuộc.


Hoàng đế đến khi dùng xong bữa tối, vừa vào phòng đã nhìn thấy Đức phi mặc một bộ cung trang mềm mại, mỉm cười duyên dáng. Bên ngoài khoác một tầng sa mỏng màu hồng nhạt, eo nhỏ không đầy nắm tay, dung mạo như thiếu nữ đôi tám, ngồi trong ánh nến mơ màng, đẹp đến độ tim đập liên hồi.


Lão thụ nở hoa, hắn trước kia chỉ quen nghĩ Đức phi là người có cá tính độc lập, đại công chính khí, quản lý hậu cung đến ngăn nắp gọn gàng, nhưng hắn không hề ghen tị mà càng thưởng thức nàng hơn chính ở điểm này. Nhưng hắn lại chưa bao giờ để ý, Đức phi vẫn còn phong vận, so với đám tiểu cô nương kém nàng mười mấy tuổi, cái gì cũng không biết, còn có hương vị hơn nhiều.


Đợt tú nữ tiến cung này, từ trước đó đến về sau đã phát sinh đủ thứ chuyện, khiến Tấn Thành đế đau đầu không thôi. Hôm nay lại thêm vụ việc hai nữ tử tranh chấp mà ngã xuống hồ. Tấn Thành đế vốn rất thích nữ tử dùng mọi thủ đoạn tranh nhau giành sự chú ý của hắn, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực, làm quá lại thành không hiểu chuyện, khiến người ta phiền chán.


"Quả nhiên nơi này của nàng vẫn là thanh tĩnh nhất." Tấn Thành đế tán thưởng nói.
Đức phi lúc này vừa có dáng vẻ thẹn thùng e ấp của thiếu nữ, vừa có nét thành thục ý nhị của thiếu phụ, như một thứ trái cây chín mọng ngon lành.


Hoàng đế vội vàng bước đến, ngăn nữ nhân quỳ xuống hành lễ: "Ái phi, không cần đa lễ."
"Tạ hoàng thượng." Đức phi buông mắt, trông xinh đẹp vô cùng, khiến tâm tình hoàng đế càng thoải mái.


"Lui xuống cả đi." Hoàng đế vung tay, bỗng nhiên trông thấy Phó Thần giữa một đám cung nữ thái giám. "Phó Thần."


Vì đã cạo râu cho hoàng đế nhiều lần, Phó Thần đã được hoàng đế nhớ mặt nhớ tên. Vì có ấn tượng khá tốt với tiểu thái giám này, Tấn Thành đế đối với hắn cũng xem như hòa ái, thường nói nhiều thêm vài câu.


"Có nô tài." Những người khác đều im lặng lui xuống, riêng Phó Thần quỳ trên mặt đất đáp lời.
"Quốc sư gửi cho trẫm một phong thư bồ câu, ngươi có biết viết gì bên trong không?"
"Nô tài không biết."


"Trẫm cũng đoán là ngươi không nghĩ tới, quốc sư nói nếu ngươi là người đưa ra cách phối quy linh tập, vậy ngươi nên làm dược nhân, đảm nhận việc thử hiệu dược."
Dược nhân!


Đức phi chợt biến sắc, nàng sao có thể không biết dược nhân là thứ gì, chính là người làm công việc bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Thậm chí ở thái y viện còn có dược nhân vì thử dược mà khi chết toàn thân rữa nát, giống như quái vật.


Đức phi cởi làn sa mỏng, nhẹ nhàng xoay tròn, hai tay ôm cổ Tấn Thành đế: "Hoàng thượng, người không phải không biết, tiểu thái giám này là người của thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ dùng quen tay, người thật sự muốn đưa hắn đi, nhưng thϊế͙p͙ không đồng ý."


Được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, mị nhãn câu hồn kia khiến hoàng đế xương cốt cũng phải mềm. "Trẫm đương nhiên biết, làm dược nhân thì ai mà chẳng được, đã chuẩn bị mấy người rồi, vài ngày nữa đưa đến Quan tinh lâu. Chẳng qua chỉ muốn dọa tiểu thái giám này một chút, không ngờ lại dọa ái phi của trẫm, là trẫm không suy nghĩ thấu đáo."


Tấn Thành đế có chút tâm viên ý mã, không có tâm trạng nói chuyện với Phó Thần, ôm Đức phi vào lòng, không kiên nhẫn mà phất tay: "Lui xuống đi, nếu quốc sư đã nói vậy, trẫm ban cho ngươi lệnh bài, được phép ra vào quan tinh lâu, trợ giúp quốc sư nghiên cứu chế tạo tiên đan, biết chưa?"


"Nô tài tạ chủ long ân, tạ ơn Đức phi nương nương."
Trước khi Phó Thần rời đi, nhìn Đức phi mỉm cười yểu điệu quấn quýt đế vươn một lúc mới ra ngoài.
Đóng cửa lại, nhìn thấy Bánh trôi kêu meo meo bên chân, cả một cục lông tròn cọ cọ ống quần Phó Thần, yếu ớt cực kỳ.


Phó Thần mỉm cười, thật đúng là người nào thì nuôi ra vật đó.
Hắm ôm cái cục lông bọc thịt mềm nho nhỏ này vào lòng, nói: "Còn biết đường về cung, không đi lạc nữa hả?"
Vuốt ve bộ lông ấm áp của Bánh trôi, tâm trạng Phó Thần dần lắng xuống.


Hắn và quốc sư không thù không oán, vì sao y lại cố ý chọn hắn làm dược nhân? Phó Thần hồi tưởng lại lần đầu gặp quốc sư, lúc ấy chỉ vội vàng nhìn lướt. Lần thứ hai, quốc sư nhìn mặt hắn chằm chằm hồi lâu, trên mặt hắn có gì khác lạ sao?


Phó Thần ôm Bánh trôi về phòng ở, gọi đám người Mặc Họa, Thái Minh đến cắt lông cho nó.
Mùa hè đến, lũ mèo sợ nhất là nóng.
Cả phòng đều vang tiếng meo meo thảm thiết, Bánh trôi không muốn bị trụi lông, giãy dụa không ngừng.


Mọi người đều cười ha hả, các cung nhân lại thân cận thêm một chút.
Tối hôm đó, Diêu Tiểu Quang vội vàng đến ngoài cửa Phúc Hi cung, thông báo muốn gặp Phó Thần.


Phó Thần nghĩ, hẳn là chuyện cứu người hồi chiều. Sau chuyện đó, hai vị phi tử đều được thái y chẩn trị, hoàng hậu nương nương cũng hạ lệnh, bắt các nàng chép Nữ giới bách biến, đóng cửa tự kiểm điểm.


Nhưng vụ việc cũng không phải đến đó là xong. Diêu Tiểu Quang quỳ xuống trước mặt Phó Thần: "Phó ca, xin hãy cứu tiểu nhân. Phương đáp ứng nói tiểu nhân xâm phạm nàng ta, muốn đưa tiểu nhân đến Lệ hình xử tội. Tiểu nhân chẳng qua chỉ nghe lệnh ngài."


Phương đáp ứng tuy nói là địa vị thấp, nhưng cũng có quyền xử lý một nô tài.
Chuyện nàng ta tố cáo, chính là việc xoa bóp lồng ngực, hô hấp nhân tạo.


Phó Thần không thể để mình bị truy cứu trách nhiệm vì thấy chết không cứu, nhưng cũng không thể tự mình mạo hiểm, đương nhiên phải kiếm người thay thế.


Mà với hắn, Diêu Tiểu Quang là thái giám phụ trách khu vực hồ Dịch Đình, lại có mặt ngay tại hiện trường, không thể nói là không liên quan. Dù có cứu hai vị phi tử kia lên hay không cũng không thể tránh khỏi việc bị trách phạt. Còn chuyện bị truy cứu sau khi cứu người, hắn cũng không dám đoán trước. Nhưng Diêu Tiểu Quang đổ trách nhiệm lên đầu hắn, giống như thể nếu Phó Thần không cứu thì là kẻ bất nhân bất nghĩa, đổi trắng thay đen.


"Ta không thể giúp đệ, ta chỉ là thái giám từ tứ phẩm, không có quyền xử lý việc này. Diêu Tiểu Quang, ở trong cung không có chuyện ai giúp đỡ ai, mỗi người dều phải có tự giải quyết vấn đề của mình. Đệ phụ trách khu vực hồ Dịch Đình, thấy hai vị cung phi rơi xuống nước mà không cứu, đó cũng là tội chết."


Diêu Tiểu Quang vừa nghĩ đến phải chết, liều mạng dập đầu: "Tiểu nhân nhận mệnh của ngài, ngàu không thể như vậy được!"
"Xin ngài cứu tiểu nhân!"
"Tiểu nhân sung bái ngài như vậy, ngài không thể thấy chết không cứu!"


"Quay về đi, Lệ Hình xử tội sẽ không lấy mạng đệ." Hắn không có khả năng thuyết phục một người khăng khẳng cho rằng hắn có lỗi, vậy thì như mọi người nói, không cần đánh thức một kẻ cố tình giả vờ ngủ.
Chuyện giúp đỡ này, nếu có lần đầu sẽ có lần thứ hai, không bao giờ dừng lại.


Lệ Hình tuy xử phạt tương đối nặng, nhưng Phương đáp ứng cũng phải bảo vệ bản thân, không dám nói tiểu thái giám này hôn nàng, nàng ta đương nhiên sẽ kiếm lý do khác để phạt, như vậy ít ra cũng không mất mạng. Chỉ là một tiểu thái giám mới tiến cung không hiểu quy củ, gặp chuyện là trốn, không quan tâm đến sống chết của chủ tử, cho chịu một ít đau đớn da thị để nhớ kỹ.


Mấy chuyện này Phó Thần không nói ra. Ở trong cung, phải suy nghĩ kỹ lưỡng mới sống được, nghĩ không được thì người khác nhắc cũng vô ích.
Thấy Phó Thần không chịu giúp, ánh mắt đơn thuần của Diêu Tiểu Quang chợt thay đổi, nhìn chằm chằm Phó Thần.


Nó quỳ thật lâu trên mặt đất, không đứng dậy nổi.


Mấy ngày này, phủ nội vụ bận rộn tuyển cung nhân cho phủ Thất hoàng tử, mọi việc tiến hành thật bí mật. Loại chuyện hoàng tử học vỡ lòng đương nhiên là phải giấu kín, cho nên hôm ấy Lưu Túng chỉ gọi mình Phó Thần. Phó Thần thấy sắc mặt Lưu Túng vàng như sáp nến, kinh hãi nói: "Lưu gia, người sao vậy?"


"Dạ dày có chút khó chịu, chắc là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, cũng không phải chuyện lớn." Lưu Túng che miệng cười miễn cưỡng.
Phó Thần gật đầu, hai người nói vào chuyện chính.


"Ngươi có biết hoàng thượng lần này ra nghiêm lệnh, nhất định bắt Thất hoàng tử phải tiến hành chuyện phòng the. Sự việc chỉ có thể âm thầm mà làm, không để người ta gièm pha hoàng thất!" Lưu Túng vừa đi vừa nói, lão đối với Phó Thần cũng xem như thành thật, giọng nói cực nhỏ.


"Chẳng lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân khác?"
"Nguyên nhân đương nhiên là có." Thấy bốn bề im ắng, Lưu Túng mới nói tiếp, "Ngươi nghe đến Bàn Nhạc tộc bao giờ chưa?"
"Có nghe qua."


Bàn Nhạc tộc, nổi danh nhờ tài đánh du kích, bộ lạc không nhiều người nhưng ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến. Bọn họ trường kỳ ở ẩn tại biên giới Tấn triều và Khương Vu nhưng không thuộc về quốc gia nào. Dường như mỗi một tộc nhân Bàn Nhạc tộc đều là một nỗi khϊế͙p͙ sợ.


"Hiện giờ không phải chúng ta và Khương Vu đang đánh nhau tơi bời hay sao? Ta nghe nói hoàng thượng đã đạt được thỏa thuận với Bàn Nhạc tộc, yêu cầu họ xuất lực vì Tấn triều, nên đã để công chúa Bàn Nhạc tộc thành hôn với Thất hoàng tử để tỏ thành ý. Đợi khi công chúa tròn hai mươi tuổi sẽ thông cáo thiên hạ." Lưu Túng cũng thổn thức không thôi. Thân là một thái giám những lão chẳng thấy thân phận của Thất hoàng tử có gì đáng mơ ước. Chuyện lão nói thật ra cũng chẳng phải bí mật gì, nhưng hoàng đế muốn càng ít người biết càng tốt, cho nên dẫu có người biết chuyện cũng không được phép nói ra. Chẳng qua Lưu Túng biết Phó Thần cũng là người của Đức phi, bọn họ xem như cùng hội cùng thuyền nên mới thẳng thắn cho hắn biết.


"Nhưng không phải là Thất hoàng tử bị....." Phó Thần thất kinh, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ trẻ con tò mò.


"Thất hoàng tử giờ đã hết si ngốc, tuy là khuôn mặt bị hủy, nhưng dù sao cũng vẫn là hoàng tử, thân phận so với công chúa của bộ lạc kia vẫn cao hơn nhiều. Nếu không phải Khương Vu liên tiếp xâm chiếm, bệ hạ sao có thể dùng hôn ước của hoàng tử đổi lấy tài nguyên chiến tranh. Chỉ khổ cho Thất hoàng tử, vừa mới thanh tỉnh đã nhận tin này."


Quả nhiên thấy bộ dạng khiêm tốn thỉnh giáo của Phó Thần, Lưu Túng cười càng thêm thoải mái.


"Nghe đâu vị công chúa Bàn Nhạc tộc kia từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, không có khả năng sinh con. Tộc nhân đều là người thiện chiến, cưới về chẳng phải tương đương với tuyệt hậu hay sao, ai sẽ muốn cưới? Dù sao chúng ta cũng nghe được mấy sứ thần kia nói chuyện, phải đến hai mươi tuổi công chúa mới có khả năng khỏi bệnh. Như vậy chính là bắt Thất hoàng tử phải thủ thân vài năm. Nếu công chúa không thể khỏi, hoàng thượng cũng sẽ bắt Thất hoàng tử phải để lại hậu nhân, chuyện này tộc trưởng Bàn Nhạc tộc cũng đã đồng ý. Nhưng thất hoàng tử lại dăm lần bảy lượt đuổi cung nữ về, có lẽ là trong lòng không thoải mái, thà bị đồn là không có khả năng lực sinh lý cũng không muốn làm việc kia. Thật ra bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh ấy cũng khó chịu mà thôi."


Sinh con nối dõi, chính là ép Thiệu Hoa Trì lưu lại huyết mạch, giống như để phòng ngừa hắn "xảy ra chuyện bất trắc" vậy.
Mà một hài tử chính là công đạo của hoàng thượng đối với Thất hoàng tử, với toàn thiên hạ.
Giá trị của Thiệu Hoa Trì, chỉ ngang một cái máy sinh sản.


Và có lẽ trong mắt hoàng đế, thứ hắn dám đòi hỏi từ đứa con này cũng chỉ có bất nhiêu mà thôi.
Vốn là đứa con đã bị bỏ rơi, nay nhận được sủng ái, thì cũng nên trả cái giá tương đương.


Tấn Thành đế vốn dĩ không định để thất hoàng tử thú thê. Đâu có người bình thường nào lại đồng ý gả khuê nữ nhà mình cho một hoàng tử đã bị hủy dung lại không có tương lai gì. Nhưng hiện giờ hắn lại cực kỳ vi sướng, bởi cuộc song phương đều vừa lòng với hôn sự này. Chỉ cần Tấn triều và Khương Vu còn chiến tranh một ngày, cuộc hôn nhân nhất định sẽ không thất bại.


Bệ hạ đương nhiên cũng biết chuyện này nói ra ngoài cũng có chút mất mặt nên mới tìm mọi cách giấu giếm, lén lút bồi thường cho thất hoàng tử trong khả năng có thể. Mấy ngày nay, lại phong Thiệu Hoa Trì làm tam phẩm quận công, tăng đến bốn cấp, việc chưa từng có từ trước đến nay. Vốn là chuyện đáng để mọi người xôn xao trầm trồ, thế mà trong cung lại yên tĩnh lạ thường. Kẻ biết chân tướng thậm chí còn nhìn Thiệu Hoa Trì với ánh mắt thương cảm.


Là một cái công cụ sinh con thì có gì đáng hâm mộ?
Phó Thần theo Lưu Túng vào trong phòng, ở đó có một nhóm nữ tử đứng xếp thành hai hàng, hoàn phì yến sấu, mỗi người một vẻ.


Người nào cũng được thiên chọn vạn tuyển. Thực ra, việc hoàng tử học vỡ lòng chuyện phòng the cũng không cần hao tâm tổn trí đến vậy. Có khi chưa đến thời điểm học vỡ lòng, không ít hoàng tử đã gần gũi với đại cung nữ hầu hạ mình, đâu cần phải đợi đến lúc ấy.


Thất hoàng tử xem như trường hợp đặc biệt. Lần này hoàng đế nghiêm khắc hạ lệnh, đám hạ nhân dù phải máu chảy đầu rơi cũng phải hoàn thành. Lưu Túng phải vắt hết óc, tập hợp một nhóm nữ tử có kinh nghiệm phong phú.


"Phó Thần, ngươi chọn ra bảy tám người trong số những người này, đêm nay đưa đến chỗ thất điện hạ." Lưu Túng dùng khuỷu tay huých Phó Thần, mắt chớp vài cái. "Ngươi quen Thất điện hạ từ khi nào? Ta nghe người ở Trọng Hoa cung chuyển lời, nói thất điện hạ muốn ngươi đích thân lựa chọn, đây chính là tín nhiệm mắt nhìn người của ngươi. Nhưng như vậy cũng tốt, chứng tỏ thất điện hạ đã chịu chấp nhận. Đúng là lấy trứng chọi đá. Tuy không biết vì sao thất hoàng tử chịu thuận theo, nhưng tóm lại dù thế nào cũng không lay chuyển được hoàng thượng đâu. Có khả năng công sự lần này sẽ hoàn thành ổn thỏa."


"Chắc tại bộ dạng ta dễ gần."
Phó Thần tùy tiện lấy một cái cớ, Lưu Túng lại cực kỳ đồng tình mà gật đầu lia lịa. Tìm khắp hoàng cung này cũng không kiếm được ai có tướng mạo nhu thuận như Phó Thần đâu.


Sắc mặt Phó Thần đội nhiên trầm xuống, Thất hoàng tử đã thôi đấu tranh, chấp thuận rồi sao....
Phó Thần nhớ đến chuyện xảy ra ở Trọng Hoa cung mấy ngày trước, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên đòi hạ lệnh trừng phạt hắn, hóa ra vì là khi đó y đã nhận được ý chỉ này.


Phó Thần nhắm mắt lại, bình ổn những cảm xúc phức tạp trong lòng. Hắn không có tư cách thông cảm cho bất cứ ai. Mà cái loại người ngay cả đối với bản thân còn có thể cay nghiệt như thế lại càng không cần sự thương hại của người khác.


Hắn đi về phía nhóm cung nữ, các nàng hẳn là đã được huấn luyện chỉnh chu, ngay cả độ cong của khóe môi cười cũng vừa đủ. Thấy Phó Thần đi tới, nhận ra người này là chính tứ phẩm thái giám, liền nghiêm chỉnh hành lễ.Lưu Túng nhìn Phó Thần đi lượn qua các cung nữ, nhanh chóng chọn ra bảy người.


Lão chậc chậc hai tiếng, đúng là không ngờ nha!
Mấy nữ tử này đều có nét đặc sắc riêng, không ai giống ai.


Có nàng nhìn mà khiến người ta thương xót, có nàng lại dương quang rạng rỡ, có nàng mặt học sinh thân hình phụ huynh, có nàng lại nuột nà mang phong vận của thiếu phụ lẳng lơ...Lưu Túng nhìn kỹ, nhận thấy khả năng lựa chọn của Phó Thần đúng là rất tốt. Căn bản chỉ cần là nam nhân, nhất định sẽ tìm được trong này một kiểu người thích hợp.


Lão có niềm tin, nhiệm vụ này có thể hoàn thành xuất sắc.
"Không tồi không tồi, đưa các nàng đi đi." Cuối cùng lưu túng hạ lệnh.
"Trước khi đưa các nàng đến chỗ Thất hoàng tử, phiền Lưu gia làm giúp một chuyện." Phó Thần bỗng nhiên nói.
"Sao?"


"Có thể đến lãnh cung, đưa một người khuôn mặt dị dạng, dung mạo xấu xí nhất đến đây cho mấy cô nương này nhìn hay không?"


Ở lãnh cung, ngoại trừ những phi tử thất sủng cũng có những phế nhân, tội nhân. Giống như lần trước Tiểu Ương phát bệnh điên cung bị đưa đến chỗ đó. Vì vậy, đương nhiên cũng không ít người khuôn mặt dị dạng, thê thảm hơn thất hoàng tử cũng có.


"Ngươi sợ các nàng mạo phạm Thất điện hạ?" Lưu Túng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà phủ nội vụ mỗi ngày để có một đống chuyện lặt vặt, suy nghĩ thiếu chu đáo cũng là chuyện bình thường. Vậy lão mới càng thích Phó Thần. Nếu có một cấp dưới tính tình cẩn thận, luôn hết lòng vì bề trên, lại biết cách cư xử, sao có thể không khiến người ta an tâm?


"Tiểu nhân còn chưa nói đã bị Lưu gia nhìn thấu rồi, thật hổ thẹn."


"Đó là đương nhiên, gia có gì mà không hiểu! Nhưng cũng may ngươi nhắc ta chuyện này, bằng không lại có thể xảy ra tình huống như lúc trước, nếu vậy cái mặt tổng quản của ta biếT giấu đi đâu." Những nữ tử được đưa đến hầu hạ thất hoàng tử trước kia nhìn thấy gương mặt y đều kinh hãi đến ngất xỉu, chuyện này đã thành trò cười trong cung suốt một thời gian dài.


Sau đó Phó Thần cũng mặc lệ bảy nữ tử này khóc gào thảm thiết, kinh hãi tột cùng thế nào, bắt các nàng chịu đủ một ngày thống khổ.


Nên khóc, nên hoảng, nên nôn ói thì ban ngày đều đã làm xong, Phó Thần chỉ có thêm một yêu cầu đối với các nàng, khi nhìn thấy thất hoàng tử, tuyệt đối không được để lộ biểu cảm gì.
Qua giờ tuất, Phó Thần đưa nhóm cung nữ đủ hình dáng tính cách này đến Trọng Hoa cung.


Qua một ngày như vậy, các nàng đều vô cùng kính sợ Phó Thần, im lặng nối gót đi sau, không ai dám ho he câu nào.
Thủ vệ ngoài cửa Trọng Hoa cung nhìn thấy nhóm người này, cũng biết hôm nay là ngày gì, một câu cũng không hỏi, để người đi vào.


Tuy rằng những nữ tử này đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không biết mình sắp phải nhìn thấy loại quái vật gì, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Vậy mà khi thật sự trông thấy Thiệu Hoa Trì đã tắm rửa thay quần áo ngồi đợi trong phòng, mang mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, các nàng suýt chút nữa hít thở không thông.


Các nàng còn đang tự dặn lòng mình, không cần biết là người xấu xí đến mức nào cũng phải tươi cười chào đón. Đã trải qua một buổi chiều kinh khủng như vậy, giờ còn gì đáng sợ hơn nữa?
Nhưng người này, chẳng những không xấu xí, trái lại còn đẹp đến kinh người.


Nửa bên mặt kia có thể nói là tuyệt sắc, không giống phàm nhân.
Hoàn toàn không xấu xí như lời đồn đại bên ngoài.
"Điện hạ, người đã đưa đến, nô tài xin cáo lui." Phó Thần khom người hành lễ với thất hoàng tử.
"Những người này đều do ngươi chọn?"


"Vâng, nô tài không dám trái lệnh điện hạ."


"Ừ, có mắt nhìn, quả nhiên ai nấy đều là mỹ nhân, đưa tới bảy người cùng một lúc là muốn ép khô ta sao? Ta cũng không thể đuổi tất cả bọn họ ra ngoài, ngươi nói phải không, Phó Thần?" Thiệu Hoa Trì như cười như không, khoác một thân bạch bước tới. "Ngươi đợi ở cửa sau."


"Điện hạ, nô tài không tiện...." Ở đâu có đạo lý hoàng tử hành sự trong phòng, nô tài đứng ngoài canh gác.
"Là lệnh của ta." Thiệu Hoa Trì lạnh lùng nói.
"....Dạ."
Phó Thần lui về phía sau, khép cửa lại.


Hắn đứng bên ngoài, nhìn Trọng Hoa cung đã thay hình đổi dạng. Nơi này hiện tại trồng một mảnh vườn đào, cây cối đều được chăm sóc tỉ mỉ, còn có một cái ao con, gió đêm thổi đến mang một chút ý cảnh lạ lùng. Diện mạo đã thay đổi hoàn toàn so với lúc trước, ở trong cung, thụ sủng và thất sủng khác nhau như trời với vực.


Bên trong đầy tiếng nữ tử thở gấp, tiếng vui vẻ cười đùa.
Dường như Thất hoàng tử nhẹ giọng nói câu gì, chọc cho mấy nàng còn tưởng đêm nay gian nan lại kinh hỉ liên tục.
Phó Thần nghĩ, chắc xong nhanh thôi.


Cách một cánh cửa, nghe một nam bảy nữ sinh hoạt vợ chồng ở bên trong, đối với bất cứ ai cũng là một trải nghiệm hết sức xấu hổ.
Phó Thần không để ý xung quanh, trầm mặc đứng đó.
Tiếng vật nặng va chạm với nền đất liên tiếp, khiến hắn nhận ra có chuyện không bình thường.
"Phó Thần, vào đi."


Giọng Thất hoàng tử nghe như đang nhẫn nại điều gì hết sức khó chịu, vài chữ thốt ra mà như nghiến răng nghiến lợi.
Phó Thần biết tiến vào bây giờ rất không phù hợp nhưng sự tình quỷ dị, hắn buộc phải mở cửa đi vào.
Hắn nhìn thấy bảy nữ tử kia đổ ngang đổ dọc ngã trên sàn nhàn.


"Đáng chết, bọn họ dám kê đơn !"