Nữ tử kia nghe thấy tiếng động, nhìn thấy một nam nhân mặc long bào. Tuy chỉ là thường phục nhưng long văn thêu trên vải gấm kia, khắp thiên hạ chỉ một người được mặc. Nàng sợ tới hồn xiêu phác lạc, vì sao hoàng thượng lại xuất hiện ở đây.
Nàng xoay người quỳ rạp xuống, run rẩy đến độ mắt thường cũng thấy được, dường như đang kinh hãi cực độ.
Nhìn nàng run hốt hoảng đến thế, Tấn Thành đế có cảm giác lẽ ra mình không nên lộ mặt: "Mau trả lời câu hỏi của trẫm."
Năm đó, ngươi gặp được ta và mẫu phi khi nào?
Đế vương tiến một bước, nữ tử lại càng run sợ hơn. Hắn làm hoàng đế mấy năm nay chưa từng gặp tình cảnh này. Nào có nữ nhân thấy hắn mà không sung sướng phát khóc, đừng nói đến chuyện xem hắn như hùm beo mãng xà mà trốn chạy.
"Nô tỳ không biết."
"Ngẩng đầu lên nói." Đế vương nhăn mày càng sâu, hắn đã làm gì mà khiến người ta kinh sợ đến thế?
"Nô tỳ dung mạo xấu xí khó coi, sợ làm bẩn mắt thánh thượng."
"Ngươi có biết thế nào gọi là lời vàng miệng ngọc, thế nào gọi là kháng chỉ, thế nào gọi là theo dõi đế tung không? Mấy tội này đều đủ cho ngươi chết trăm lần!" Tấn Thành đế vờ như biết rõ chân tướng, hù dọa nữ nhân nhát như chuột này. Hắn lại cảm thấy nàng ta rất thú vị, rõ ràng sợ đến sắp khóc mà vẫn dám kháng chỉ. Tấn Thành đế nhìn thấy một chút khí khái quen thuộc của mẫu thân trên người trước mắt này. Khi cướp đuổi tới, dù kinh hoảng tột độ vẫn che trước mặt hắn. Tinh thần quật cường ấy còn khiến Tấn Thành đế khắc ghi đến tận ngày nay.
Hắn nhìn đăm đăm nữ tử trước mặt, một ngọn lửa nhỏ khẽ nhóm trong lòng, âm âm ỉ ỉ mà cháy.
"Nô tỳ không theo dõi đế tung, cầu hoàng thượng minh giám, cầu hoàng thượng minh giám!" Nữ tử không ngừng khấu đầu, vừa hoảng loạn vừa bối rối không biết làm sao. Nàng không nói lời nịnh nọt hoa mỹ nào. Nếu là những phi tần khác, hẳn đã khua môi múa mép lấy lòng hoàng đế, còn nàng lại vô cùng thành thật, chẳng hề biết diễn, thậm chí có chút ngốc nghếch.
Tấn Thành đế có chút buồn cười, thế mà lại nghĩ sự ngốc nghếch này cũng có chút đáng yêu, bèn nghiêm mặt nói: "Nhưng chuyện trẫm tới đây hôm nay là bí mật. Vì sao ngươi cũng xuất hiện ở đây? Rõ ràng là theo dõi đế tung, cộng thêm tội kháng chỉ bất tôn, tội chết không tha!"
Sau mấy lời này, nàng bỗng nhiên bớt run rẩy hẳn, cứ như biết mình đằng nào cũng chết thì chẳng việc gì phải sợ.
Nàng thẳng lưng lên, giọng nói nhẹ bẫng như bất cứ lúc nào cũng có thể biến tan trong gió: "Nô tỳ chết không luyến tiếc, chỉ cầu hoàng thượng đem tro cốt nô tỳ chôn ở núi Chung Nam."
"Ồ, vì sao?" Hoàng đế có chút hứng thú, từ trên cao nhìn xuống nàng. Thấy dáng vẻ tuyệt vọng của đối phương, không hiểu sao tim lại đập loạn nhịp.
Nữ tử không nói gì, chỉ sửa sang đầu tóc quần áo một chút, rồi thành kính mà tam quỳ cửu khấu trước Tấn Thành đế.
Hoàng đế không rõ nàng muốn làm gì, trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, núi Chung Nam đối diện hoàng lăng, mà bên trong hoàng lăng là nơi an táng mẫu phi hắn.
Dòng nước ấm áp nhỏ giọt lan dần, như từng hạt từng hạt thủy châu đọng lại cùng một chỗ, không tiếng động mà lấp đầy trái tim.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, sao đêm long lánh phủ đầy nền trời đêm tựa châu ngọc thêu lên tấm vải nhung đen tuyền.
Hắn thật muốn nói cho mẫu thân biết, không phải trên đời không có ai ghi nhớ những gì nàng đã làm ! Có người nhớ rõ !
Đang đắm chìm trong hoài niệm về Trân Ý hoàng quý phi, Tấn Thành đế hoàn toàn không nghĩ tới nữ tử quỳ dưới chân mình tính tình lại cương liệt như thế, dứt khoát không muốn lưu lại mạng.
Nàng khấu đầu xong ba cái, tựa như một lời từ biệt dứt khoát, ngữ khí thấy chết không sờn: "Cầu hoàng thượng minh giám, nô tỳ không theo dõi đế tung....Ngô hoàng vạn vạn tuế!"
Nói xong, nàng rút cây trâm trên tóc, đâm thẳng vào cổ mình.
!!!!
Tấn Thành đế phát hiện ra, tay vươn ra nhanh chư chớp mà ngăn cản hành động của nàng.
Nhưng nữ tử này đã quyết tâm phải chết, không lưu lại đường lùi. Lúc hắn vung tay thì đã hơi muộn, cây trâm đâm thẳng vào cổ, xé rách da thịt non mềm, máu tươi lập tức trào ra.
Tấn Thành đế văn võ cũng có trình độ nhất định. Dù không để lại được dấu ấn trong sử sách nhưng đã mang danh hoàng đế, hắn cũng như bao hoàng tử khác, phải được huấn luyện chính quy từ nhỏ. Võ nghệ tuy không thể sánh cùng võ tướng, nhưng so với người thường thì vẫn lợi hại hơn nhiều.
Hắn ra tay nhanh đến vậy mà vẫn không kịp ngăn cản, đủ thấy nàng ta quyết tâm đến mức nào.
Máu tươi ấm nóng văng lên mặt, hắn không che giấu nổi kinh ngạc.
Nữ tử này, thấy chết không sờn!
Vốn dĩ hắn còn chút hoài nghi trong lòng, nhưng thấy hành động này của nàng, đã hoàn toàn biến mất.
Hiện giờ hắn chỉ muốn cứu sống nàng. Trên đời này, hắn còn đi đâu để gặp được một nữ tử chân tình như vậy?
Nữ tử không chịu buông tay, dù bị đế vương giữ lấy ngắn cản nhưng nàng còn muốn đâm sâu hơn, tay siết rất chặt, ngay cả Tấn Thành đế cũng không thể nhanh chóng đoạt lấy cây trâm.
Rốt cuộc nàng có bao nhiêu quyết tâm, dám lấy cái chết minh giám!
"Trẫm bảo ngươi buông ra! Trẫm không cho ngươi chết! Ngươi còn dám đâm vào một li, đừng trách trẫm ...." Tấn Thành đế hạ lệnh theo thói quen, nhưng lần đầu tiên không biết phải đối phó với một nữ nhân như thế nào.
Hắn thậm chí dùng sức một chút là có thể khiến nàng tắt thở, nhưng hắn lại biết rõ, không thể để nàng chết.
Tấn Thành đế từ nhỏ đã thấy quá nhiều nô tài, không kẻ nào không luôn miệng nói nô tài tội đáng muôn chết, nhưng trên thực tế có ai thật lòng nghĩ mình đáng chết. Câu nói kia chẳng qua chỉ là câu cửa miệng, từ cổ chí kim chẳng ai tin là thật. Nhưng nữ tử này coi những gì hắn nói là lời vàng miệng ngọc, ngay cả Tấn Thành đế cũng có chút cảm khái. Giống như thể, dù hắn nói gì, nàng đều xem là ý trời, đều sẽ đi làm. Cảm giác được người khác xem như sự tồn tại lớn nhất thế gian, khiến hắn cảm thấy nỗi xúc động chưa từng có từ trước đến nay.
Nghe thấy lời Tấn Thành đế, nữ tử mới chịu buông lỏng tay, bất chấp máu huyết văng đầy mặt, ném cây trâm ra xa.
Nàng ta ngẩng đầu, lộ ra dung nhan như hoa như ngọc, nhưng Tấn Thành đế không có tâm tình nào mà thưởng thức.
"Nô tỳ, không theo dõi...đế tung." Nàng vừa cất giọng đã cảm thấy một dòng chất lỏng sôi trào trong cổ họng, chính là máu tươi.
"Trẫm tin! Trẫm tin!" Đế vương gần như quát lên. Hắn không nghĩ nữ tử này đến giờ vẫn kiên trì với tội danh hắn tùy tiện gán cho nàng, bỗng thấy hối hận vì lúc nãy trêu đùa quá trớn. Hắn ôm lấy nàng, vội vàng chạy ra cửa: "Che cổ ngươi lại, trẫm lập tức đưa ngươi đến thái y viện."
Lúc này Tấn Thành đế không khỏi tiếc hận, sao mình là cho xây Thái y viện ở xa như thế.
Không ngờ nữ tử kia lại ngăn cản hắn, bọt máu cứ thế tràn ra khỏi cổ họng, nàng cất tiếng càng lúc càng khó khăn: "Xin hoàng....thả nô tỳ...đi ra ngoài...sẽ bị....hiểu lầm."
Tuy rằng lời nói đứt quãng nhưng Tấn Thành đế vẫn nghe hiểu được. Hắn nhất thời vội vã, không nghĩ đến hậu quả. Giờ mới ý thức được, nếu hắn ôm nữ nhân này đi, ngày mai hậu cung sẽ nổi lên biết bao sóng gió. Không cần biết hắn có ý khác với nàng hay không, khi ấy đề phải ban cho nàng thân phận, bằng không cũng khó có thể nói lời công đạo với thái hậu.
Đương nhiên vị thái hậu này không phải mẹ đẻ của Tấn Thành đế, nhưng Tấn triều lấy hiếu trị thiên hạ, nên đương nhiên Tấn Thành đế sẽ nể mặt và tôn trọng thái hậu.
Vậy mà nàng kia đến thời điểm này rồi mà còn suy nghĩ cho hắn, càng khiến Tấn Thành đế trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đâu có nữ nhân nào không ngày đêm tính kế lấy được sủng ái của hắn. Nếu hắn gióng trống khua chiêng mà sủng hạnh thì càng lấy làm vinh quang.
"Cầu xin hoàng thượng..." Nữ tử bi thương thỉnh cầu, vừa khóc vừa xin. Tấn Thành đế đành nhẹ nhàng buông nàng xuống.
Máu tươi không ngừng trào ra từ vết đâm trên cổ, nhưng nàng giống như không cảm thấy gì, trái lại còn rút khăn, liều mạng lau máu trên nền đất, dường như không muốn làm bẩn nơi này. Lòng tôn kính của nàng với Trân Ý hoàng quý phi khiến Tấn Thành đế không khỏi xúc động, đoán chừng nữ tử này tiến cung vì muốn báo ơn.
"Đừng lau nữa, lát nữa trẫm sai người xử lý nơi này, ngươi mau đi đến Thái Y viện!"
Đế vương phải kiên trì thuyết phục lắm, nàng mới chịu thỏa hiệp.
Sau khi hành lễ với Tấn Thành đế, nàng mới từng bước kiên định mà rời đi, hướng về phía Thái y viện. Rõ ràng mảnh mai như thế, lại có một linh hồn ngập tràn sức sống. Tấn Thành đế nhìn bóng dáng nàng hồi lâu, không biết nói gì.
Mai Giác không để Tấn Thành đế ôm mình đến thái y viện. Tấn Thành đế khi ấy không suy nghĩ nhiều, nhưng sau này tỉnh táo suy nghĩ lại, cũng ít nhiều cảm thấy nếu chuyện này lộ ra, hoàng hậu và thái hậu sẽ không ngừng truy vấn. Hắn không có cách nào, chỉ có thể nói ra nguyên nhân mình đến Minh Túy cung, mà đây chính là tử huyệt của Tấn Thành đế.
Phải hờ hững với hắn, tuyệt đối không thể để hắn có được một cách dễ dàng. Đối với nam nhân, thứ gì đã nắm trong tay thì đều không quý trọng. Đó là những gì Phó Thần nói với nàng, còn lại là nàng tùy cơ ứng biến.
Tổng hợp lại mấy nguyên nhân, nàng mới bí quá hóa liều.
Mai cô cô quen biết bát phẩm y nữ, vừa lúc đêm nay nàng kia trực thái y viện, nhìn thấy Mai Giác một thân dính máu, sợ đến xanh mặt, lập tức cầm máu cho nàng.
Băng bó vết thương xong, nàng mới rời Thái Y viện, trông thấy Phó Thần âm trầm như nước, đứng ở ven đường.
Phó Thần bước đến, hai người nấp vào một góc tối.
Phó Thần thấp giọng trách: "Người có biết, ban nãy ta suýt chút nữa là phải nhặt xác cho người rồi không."
Đây không phải kế hoạch ba đầu của Phó Thần. Bọn họ đã bàn luận kỹ càng, Phó Thần cũng giả định nhiều cách phản ứng của hoàng đế để nàng dựa theo đó mà phản ứng cho phù hợp, không ngờ nàng dám tự chủ trương.
Mai cô cô chỉ chỉ yết hầu. Cổ nàng bị quấn một tầng băng vải, hiện giờ không thể lên tiếng.
"Người cứ làm khẩu hình, ta có thể hiểu được."
Mai cô cô trợn mắt nhìn, giống như đang nói: Ngươi vậy mà còn biết đọc cả khẩu hình?
"Ta biết, nhưng quyết không thể để kế hoạch của chúng ta thất bại trong gang tấc được." Mai Giác há miệng thở dốc, ánh sáng lóe lên trong mắt nàng khiến Phó Thần nghẹn họng. Hắn đương nhiên biết những gì nàng làm ban nãy đã vượt xa kỳ vọng của hắn.
"Cô cô, ta không muốn lại nhặt xác người khác, cũng không muốn các người lần lượt ra đi trước ta." Mắt Phó Thần chất chứa bi thương. Hắn biết có nhiều biện pháp có thể khiến Mai Giác khắc sâu ấn tượng trong lòng hoàng đế, nhưng không dám nói ra.
"Phú quý chỉ có thể tìm thấy trong hung hiểm, phải đánh tan nghi ngờ của hoàng thượng đối với ta thì mới tiến xa được, có chết cũng đáng." Mai Giác cảm thấy khí tức của Phó Thần, cho rằng hắn đang nghĩ tới Trần Tác Nhân vừa mất không lâu, đáy mắt cũng hoen ướt.
"Sau này, phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, người không có nhiều mệnh để phung phí đâu." Phó Thần nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh thường ngày, như thể chút thương cảm ban nãy chỉ là ảo giác. Hắn cũng không có thói quen để lộ cảm xúc của bản thân. Đây cũng là bệnh nghề nghiệp, chỉ có tâm bình khí hòa tiếp xúc với bệnh nhân mới có thể thăm hỏi kỹ lưỡng, chiếm được hảo cảm. "Hôm nay mới chỉ là bước đầu. Sau khi về, hắn nhất định sẽ phái hạ nhân điều tra người. Thân phận và diễn xuất của người rất phù hợp với tư liệu mô tả, cho nên không cần làm gì hết. Chính vì người đã mười năm không xuất hiện trước mặt hắn, mới khiến hắn có cảm giác người rất thật lòng. Sắp tới là đợt tú nữ hiến vũ, khi đó người sẽ phải dắt tú nữ đến điện hiến vũ cho sư thần phiên bang. Nếu hoàng thượng còn nhớ người, hẳn sẽ có hành động. Còn nếu không nhớ, cũng không cần vội vàng, chúng ta sẽ tiến hành phương án hai. Người không cần gật đầu, nếu hiểu thì chớp mắt một cái, không hiểu thì hai cái."
Mai Giác chớp một cái, chỉ có khuôn miệng cử động, "Khi đó ngươi có mặt không?"
"Đương nhiên, ta là tùy tùng của Đức phi nương nương."
Biết Phó Thần cũng đến, Mai Giác có chút yên tâm, "Biểu hiện của ta hôm nay thế nào?"
"Phó Thần nhìn nàng hồi lâu, rồi bật ngón cái, "Tốt hơn nhiều so với ta dự liệu."
Nữ nhân này, nếu không phải là trước giờ đều mong ngóng được ra khỏi cung, nàng chắc đã sớm có được vị trí tốt.
Mai cô cô mi nhãn cong lên, vui vẻ như một tiểu hài tử.
Trong vẫn như ấn tượng ban đầu của Phó Thần, yêu thương cung nữ, tâm hồn luôn hướng tới tự do ngoài chốn hoàng cung.
Phó Thần nhìn nàng, thầm nghĩ: Đúng là cô nương ngốc.
"Tiểu Ương đã khá hơn chưa?"
"Có Phú Quý bên cạnh, sẽ không chuyển biến xấu."
"Ta muốn đi thăm nó."
"Được, ngày mai xong việc, gặp ở đây."
Khi hoàng đế trở về tẩm cung ở hậu viện Dưỡng Tâm điện, An Trung Hải vẫn còn đang trực. Hoàng đế chưa hồi cung, lão đương nhiên không dám ngủ. Bấy giờ thấy cả người Tấn Thành đế vấy máu tươi, hoảng sợ đến mức hồ phi phách tán, kêu toáng lên: "Hoàng thượng, người sao vậy? Người đâu..."
"Câm miệng, không phải máu của trẫm. Bảo toàn bộ cung nữ thái giám lui xuống, hôm nay không cần bọn họ hầu hạ. Ngươi im lặng bưng nước đến đây." Tấn Thành đế quát khẽ.
"Nô tài tuân mệnh!" An Trung Hải trong lòng thấp thỏng, nhanh nhanh chóng chóng giúp hoàng đế rửa mặt trải đầu.
Lão biết ngày này hàng năm, tâm tình Tấn Thành đế đều không tốt, lão chỉ hận lúc này không thể làm người câm.
Tấn Thành đế vẻ mặt không rõ hỉ nộ, để An Trung Hải lau sạch vết máu trên mặt, thay quần áo. Vừa thấy An Trung Hải định mang bộ long bào đi ra, hắn nói: "Mang lại đây, cất trong tàng thất của trẫm."
Hoán y cục là nơi chuyên phụ trách giặt quần áo cho hoàng thượng và các thành viên trong hoàng thất, nhưng nếu trên long bào xuất hiện vết máu như hôm nay thì sẽ bị xem là chuyện bất thường, nhất định phải xử lý.
An Trung Hải lấy làm hoang mang. Không biết máu này của ai, cũng không biết hôm nay hoàng đế đã đi đâu, nhưng lão làm việc ở nội đình nhiều năm như thế, biết rõ không thể lúc nào cũng lắm miệng, đành cẩn thận ôm tấm áo vấy bẩn kia vào nội thất. Dù là lý do gì đi chăng nữa, lão cũng nhìn ra được, hình như hoàng thượng sau khi quay về, tâm tình đã tốt hơn nhiều.
Đợi An Trung Hải cất xong long bào, hoàng đế mới mở miệng. "Sửa sang tư liệu về các cô cô tiến cung trong vòng hai mươi năm nay, trình lên cho trẫm."
Nàng kia không muốn bị mình nhìn thấy, rõ ràng dung mạo tuyệt diễm như vậy mà hắn không hề có ấn tượng. Phải chăng nàng quyết tâm muốn vào cung hầu hạ mẫu phi, nhưng mẫu phi lại ly thế sớm, nàng mới yên lặng tìm cơ hội đến cung điện của mẫu phi để bày tỏ lòng thương tiếc. Nàng nhìn qua tầm hai mươi tuổi, suy tính thời gian, có lẽ thời điểm gặp mẫu phi, nàng chỉ 5, 6 tuổi, tức là tiến cung trong vòng 20 năm gần đây.
"Hoàng thượng, toàn bộ sao?" Vì sao hoàng thượng bỗng nhiên muốn xem thứ này, lại còn toàn bộ hai mươi năm?
"Sao, ngươi làm không được?" Tấn Thành đế ném cho lão một ánh mắt.
"Nô tài không dám, nô tài đi ngay!"
Tấn Thành đế nổi danh khó hầu hạ, tính tình lại dễ nổi nóng. Dù sao cũng chẳng phải chuyện khó làm, chỉ là phải khiến Lưu Túng Lưu lão gia vất vả một phen thôi.
Thà rằng đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết, An Trung Hải sung sướng khi người gặp họa. Lão đêm nay mất ngủ, nhưng có người kia chịu khổ cùng lão cũng rất sảng khoái. Những hai mươi năm đó, phủ nội vụ nhiều hồ sơ như vậy, muốn sửa sang toàn bộ cũng không phải công trình nhỏ đâu.
Chạng vạng hôm sau, Phó Thần sau một ngày tối mắt sửa sang lại hồ sơ, dẫn Mai Giác đến hậu viện Phúc Hi cung.
"Mai cô cô, cổ người sao vậy?" Trông thấy cổ Mai Giác bị gói thành cái bánh tét, Vương Phú Quý kinh hoảng.
"Cô cô bị thương, giờ không nói chuyện được." Phó Thần giải thích.
Mai cô cô không muốn nói nguyên nhân, Vương Phú Quý chỉ đành bỏ cuộc. Thấy ánh mắt Mai Giác dừng trên người Tiểu Ương, hắn cười: "Người có thể tới đây, Tiểu Ương nếu biết được, nhất định sẽ rất mừng."
Mai cô cô chỉ bát cơm trên bàn, lại chỉ chỉ mình.
Vương Phú Quý:
Phó Thần đứng ra phiên dịch: "Cô cô hỏi, có thể đút cơm cho Tiểu Ương không?"
"Đương nhiên là được, nhưng nàng chưa chắc đã phản ứng."
Mai cô cô bưng bát, múc một thìa cơm trộn đậu nành.
Nàng không thể nói chuyện cho nên không thể bảo Tiểu Ương há miệng. Tiểu Ương không hiểu, đương nhiên không đáp lại.
Tiểu Ương vẫn tròn mắt nhìn xa xăm đằng trước, không để ý tới thìa cơm đưa đến bên miệng.
Mai cô cô vẫn giơ tay chờ đợi. Lúc Vương Phú Quý định khuyên nàng từ bỏ, Tiểu Ương bỗng nhiên há miệng ăn, như một con rối gỗ.
"Nàng có phản ứng!" Mỗi lần ăn cơm, phải dùng lời để ra lệnh mới có thể khiến Tiểu Ương phản ứng, vậy mà hiện giờ, nàng lần đầu tiên chủ động ăn.
Vương Phú Quý vui mừng đến suýt khóc.
Những người quan trọng nhất trong đời Tiểu Ương, trừ Vương Phú Quý ra, thì chính là vị cô cô luôn chiếu cố nàng.
Một giọt lệ thoáng chốc rơi xuống khỏi khóe mắt Mai cô cô.
Lúc bọn họ ra khỏi phòng, Mai Giác giữ chặt lấy Phó Thần, miệng làm khẩu hình: "Phó Thần, ta không hối hận."
Nàng nhất định phải khiến những kẻ cao cao tại thượng kia phải trả đại giới. Bọn họ là nô tài, có thể bị coi rẻ, có thể bi giẫm đạp, nhưng không thể ngay cả một cơ hội sống cũng không cho.
Sau khi Lưu Túng cùng đám tiểu thái giám sửa sang hết tư liệu về các cô cô trong hai mươi năm qua, trình lên hoàng đế, Phó Thần cũng được quay về chế độ nghỉ ngơi hàng ngày.
Mỗi tối, hắn giúp Đức phi bôi mặt nạ lòng trắng trứng, quả nhiên da dẻ nàng ngày càng sáng đẹp, cũng không biết có phải do tâm tình tốt lên nên mi nhãn so với trước kia càng thêm sinh động rực rỡ, đẹp đến độ không thể rời mắt hay không. Ngay cả Thục phi, Hiền phi trong tứ phi cũng phải hỏi nàng bí quyết bảo dưỡng mà nàng chỉ cười không nói.
Đương nhiên những người này lại không bao gồm Phó Thần. Đức phi trêu chọc nói: "Ngươi làm cho ta trở nên đẹp như vậy mà chính ngươi lại không thèm nhìn lấy một cái."
"Ta đâu có không nhìn nàng?" Phó Thần ngẩng đầu, tay vẫn thoăn thoát mài cánh hoa hồng, bên cạnh là đủ thứ đĩa sứ chứa các chất lỏng màu mè. Lúc này, hạ nhân đều đã bị Đức phi bảo lui xuống.
"Lại nói cho có lệ, hay là ngươi chê ta già?" Nàng hỏi nửa thật nửa đùa. Nàng cũng tự biết mình đã tương đối lớn tuổi, hai người chẳng qua chỉ là ngươi tình ta nguyện, tham gia một trò chơi tiêu khiển ngắn ngủ mà thôi, nhưng đáy lòng lại ùa lên chua xót, không sao xua đi được.
"..." Vì sao nữ nhân này lại bỗng nhiên hỏi môt chuyện không đầu không cuối như thế? Phó Thần vươn tay vuốt vuốt mặt nàng, như thể đánh giá, hai mắt cong lên: "Ừ, mềm, như gái mười tám."
"Phụt!" Nàng che miệng mà cười, khẽ nói: "À phải, vết thương của ngươi đã tốt hơn chưa?"
"Lành rồi, lọ thuốc kia..."
"Cứ để ở chỗ ngươi đi, bản cung cho đi thứ gì chưa từng có đạo lý nhận lại." Đức phi tùy ý xua tay. Nàng còn có thái y, còn người này, cái gì cũng không có.
Đúng vậy, hắn cái gì cũng không có, ngay cả cái mạng cũng không do mình quyết định.
"Ngươi muốn làm cho ta đẹp, để hoàng thượng ưng ý, sau đó ngươi có thể thoải mái chứ gì?"
"Đúng vậy, bị nàng phát hiện rồi." Phó Thần cười nói, trên mặt viết chữ sao nàng thông minh quá vậy.
Thực ra thứ nữ nhân muốn lúc này cũng không phải ngươi tỏ ra chân thành, nàng chỉ muốn được dỗ dành thôi.
Cuộc sống của nữ tử trong cung rất tẻ nhạt. Hiện giờ hoàng hậu mang thai, bỏ đi nghi lễ thỉnh an, nàng lại luôn phải giữ giá của một Đức phi, còn nhi tử thì đi làm việc cho hoàng đế, ở xa như vậy, muốn nhìn thấy cũng không được, số lần gọi Phó Thần đến lại càng tăng.
"Quân Ngưng, người của nàng có đáng tin không? Số lần chúng ta gặp riêng khá nhiều." Phó Thần đổ chất lỏng màu vàng trong đĩa vào một cái bát khác, hai thứ chất lỏng dung hòa, tản ra một làn hương làm say lòng người.
"Ngươi yên tâm, bọn họ không dám lắm mồm nửa câu." Nàng nghe thấy vậy liền cười lạnh. Phúc Hi cung nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, ngay cả một con ruồi bọ khả nghi cũng không để lọt.
Nàng nhìn Phó Thần đang loay hoay làm gì đó, đủ thứ chất lỏng, hương liệu, hương thơm ngập tràn nội thất. Nữ tử đều mẫn cảm với mùi hương. "Ngươi đang làm gì vậy, mùi không tệ."
"Đợi một lát sẽ biết thôi." Phó Thần chuyên tâm làm việc trên tay, thuận miệng đáp.
Hắn cầm dụng cụ, ánh mắt chăm chú, vẻ lãnh tĩnh không hợp tuổi, cả người toát ra khí chất khiến người khác si mê.
Đức phi nhíu mày, ngăn tim mình khẽ động.
Nàng đã ý thức được, khi ở trước mặt Phó Thần, nàng như trở lại thời thiếu nữ, không tự giác mà thả lỏng. Ngay từ đầu, nàng đã đắm chìm trong trò chơi này. Có lẽ con tim cằn cỗi của nàng luôn khát khao sức sống như vậy nhưng lại chưa từng thật sự nghĩ đến mình muốn làm gì.
Mục Quân Ngưng, sai một ly đi một dặm, phải nhớ kỹ, ngươi không có tư cách hồn nhiên.Nàng không nói gì thêm nữa, căn phòng liền an tĩnh trở lại. Phó Thần cũng bận việc trên tay, không để ý tới cảm xúc của nàng.
"Được rồi, thử đi." Cũng không biết qua bao lâu, Phó Thần nói.
"Ngươi vừa nói đây là thứ gì? Nước hoa? Hoa lộ?" Đức phi chậm rãi mở miệng, thanh âm nghe bình tĩnh hơn nhiều.
Nếu Phó Thần chịu để ý nàng nhiều thêm một chút, cũng có thể phát hiện ra sự khác biệt nhỏ.
Nhưng do bài xích tâm lý, khiến từ tận trong tiềm thức, Phó Thần không muốn chú ý đến đối phương. Hai người chỉ là có cung có cầu, sau khi hết giá trị, mỗi người đi một ngả.
Đức phi cầm lấy thứ nước hoa hồng phiên bản cổ đại do Phó Thần làm, ghé sát vào ngửi: "Mùi hương này thật dễ chịu."
"Ừ, thoa lên người, vào mùa hè còn có khả năng xua muỗi."
"Còn có công dụng này sao? Ta còn tưởng nó chỉ là hương liệu mà thôi, thứ này so với huân hương còn tốt hơn nhiều." Đức phi ăn ngay nói thật. Nàng đặc biệt thích loại yêu cầu "thoa lên người" mà Phó Thần nói.
"Vậy nàng nghĩ xem, nếu sản xuất nhiều, nữ tử Tấn Triều liệu có bỏ bạc ra mua không?" Phó Thần làm như lơ đãng hỏi.
"Đương nhiên, ngay cả ta cũng thấy thú vị vô cùng." Nàng thành thật nói.
"Vậy khi nào gặp Dung chiêu nghi, nàng có thể khoe một chút." Hiện giờ, Dung chiêu nghi khó khăn lắm mới hoài thai, ngày thường không ra khỏi cửa, chỉ sợ thai rớt. Mà nàng thậm chí không dám lan truyền tin tức mình có thai, tìm đủ cách che giấu, mấy ngày nay luôn lấy cớ phong hàn, đau ốm cần tĩnh dưỡng.
"Dung chiêu nghi, sao ngươi bỗng nhiên nói đến nàng? A...Ngươi dám có chủ ý này? Ngươi...thật là....Đúng là lòng tham không đáy! Quân tử không phải đều coi tiền tài như cỏ rác sao?" Đức phi nghe Phó Thần nói đến, lập tức đoán ra được mục đích.
Hắn chính là muốn hợp tác làm ăn. Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm là nhi tử của Dung chiêu nghi, có sản nghiệp khổng lồ, tài chính hùng hậu, là vị hoàng tử biết kiếm tiền nhất.
Mà nếu có nàng làm cầu nối đàm phán, Phó Thần có thể nhanh chóng leo lên con thuyền buôn này.
"Ta chỉ là thái giám, không phải quân tử." Phó Thần sửa lại lời nàng.
"Ngươi muốn vắt khô giá trị của ta sao?"
Phó Thần không phủ nhận, đứng lên, bỗng nhiên ghé sát vào nàng. "Đúng, nước hoa này, gọi là Ngưng tâm."
Mục Quân Ngưng buông xuống nét mặt tươi cười, hờ hững nhìn Phó Thần, "Việc này ta sẽ suy xét, ngươi lui xuống trước, gọi bọn Mặc Họa vào đây."
Phó Thần thấy nàng có vẻ không đồng ý cũng không lấy làm lạ. Sĩ nông công thương, đối với cung phi mà nói, chính là việc rất mất mặt. Hắn cũng không kiên trì nài ép: "Được, nàng nghỉ ngơi đi."
Cho đến lúc Phó Thần rời đi, má Mục Quân Ngưng mới hơi ửng đỏ. Nàng đưa tay che mặt, khẽ mắng một câu: "Hắn...Sao dám gọi khuê danh của ta !"
Biết rõ hắn lợi dụng mình, mà sao tim đập không thôi.
Qua mấy ngày chính là tết thả đèn. Từ nửa tháng trước, người trong cung đã nô nức kết đèn hoa sen, khắp nơi vô cùng náo nhiệt, đi đâu cũng thấy những gương mặt tươi cười.
Vì muốn cầu mong điều ước thành hiện thực, đa số mọi người đều tự mình làm.
Khi Vương Phú Quý đến phòng gọi Phó Thần, các quý nhân trong cung cũng đã thả đèn xong.
"Phó Thần, cái này do ta làm, làm thêm một cái cho ngươi, cùng đi thả đèn hoa đăng với ta được không?" Vương Phú Quý đưa một ngọn đèn hoa sen giản dị cho Phó Thần. Nam nhi đa số đều không rành mấy thứ đồ thủ công, nhưng chiếc đèn này nhìn qua hẳn là rất dụng tâm làm, bên trong còn gắn một ngọn nến nhỏ.
Trước khi đi, hắn thấy Phó Thần không viết gì bỏ vào trong liền hỏi: "Ngươi không ước gì sao?"
Trên cánh của đèn bông sen luôn có gắn một mẩu giấy, viết nguyện vọng của bản thân.
"Không cần, ta tin người ấy có thể nhìn được." Người hắn muốn viết cũng nhiều, nguyện vọng cũng rất nhiều, nhưng gần ngày tết đèn hoa đăng nhất chính là ngày giỗ bà.
Với Vương Phú Quý, ngày này trước kia chỉ là ngày hội, nhưng năm nay Tiểu Ương xảy ra chuyện, dù hắn chưa từng tin thần tin phật nhưng cũng muốn ước nguyện một lần, mong chờ điều tốt đẹp. Hai người đi đến ven sông hộ thành, lúc nay, đèn hoa trôi nổi khắp mặt sông, vô cùng đẹp đẽ.
Họ thắp sáng nến, thả đèn vào lòng sông, cứ thế nhìn nó bồng bềnh đi xa.
Xung quanh họ cũng có không ít cung nữ thái giám đến thả đèn.
Ánh mắt ai nấy đều ẩn chứa lệ quang. Cung quy quy định, người trong cung không được khóc thương thân nhân, cho nên nhiều người chỉ đợi một ngày này trong năm để thả đèn như một phương thức gửi lời an ủi đến linh hồn người thân đã khuất, thay cho ước nguyện của chính mình. Phó Thần nhìn chiếc đèn nhỏ bị gợn sóng đẩy đi xa, ôn nhu cười.
Thời điểm Tây Bắc khốn khó, mỗi nhà đều ăn không đủ no, ngay cả rễ cây cũng không có mà cho vào bụng. Ruộng không thể trồng, cỏ không thể mọc, chỉ có mặt đất nứt toác mênh mông kéo dài.
Hắn còn nhờ một ngày nọ, bà hắn đi ra ngoài quay về, hai tay che trước ngực như sợ bị người ta cướp đi vật báu.
Nhìn thấy con cháu, gương mặt đầy nếp nhăn của bà rạn ra nét cười. Bàn tay đầy vết xước, run run rẩy rẩy lấy ra một cái màn thầu đã cứng, đưa cho mấy chị em hắn.
Đại tỷ nuốt nước miếng, nói: "Con không đói bụng."
Nhị ca cũng hau háu nhìn, do dự rất lâu mới nói: "Con cũng không đói, người con cường tráng, có thể chịu thêm mấy ngày, cứ để bọn đệ đệ muội muội ăn."
Nói là cường tráng, chẳng qua cũng chỉ do làm việc nhiều hơn Phó Thần một chút mà có thêm cơ thịt.
Tam tỷ nói: "Con vừa tìm được ít cỏ, đã ăn rồi. Phó Thần, đệ còn nhỏ, đệ ăn trước đi."
Tuổi nhỏ nhất, lúc sinh ra cũng yếu ớt, nhưng Phó Thần lại rất biết điều, không gây thêm phiền toái cho ca ca tỷ tỷ nên mọi người trong nhà đều rất thương hắn.
Phó Thần lắc lắc đầu, những "thân nhân" này khiến con tim đã chết của hắn sống dậy, cho một kẻ khắc thân mệnh như hắn biết, hắn vẫn có gia đình. Hắn không do dự nói: "Bà ăn đi."
Bà lão sờ đầu mấy đứa trẻ rất hiểu chuyện. Con nhà người ta còn quậy phá gây sự, có miếng ăn thì tranh cướp nhau, mà đám trẻ nhà này, đứa nào cũng ngoan như vậy, ai có thể không không thương: "Bà đã ăn bên ngoài rồi. Có hai cái bánh, bà ăn một cái, còn một cái đem về cho các con. Các con mỗi người một miếng, mau ăn hết đi."
Nhìn mấy đứa trẻ cẩn thận dè chừng, mỗi người cắn một miếng, bà cười hạnh phúc vô cùng.
Ngày mất, bà cũng cười. Toàn thân bà gầy đến mức da bọc xương, chỉ có bụng là rất lớn, mà bên trong toàn là đất.
"Tiểu Thần, phải cười lên. Bà yêu nhất là nhìn con cười, rất dễ thương. Bà chưa gặp qua tiểu lang quân nào tuấn tú như vậy. Bà không đói, bà no lắm..."
Bà dù chết vì đói khát, vẫn rạng rỡ đến phút cuối cùng.
......
"Phó Thần, ngươi đừng cười, ta thấy vẻ mặt cười của ngươi thì càng khó chịu hơn." Vương Phú Quý nhìn qua nét tươi cười của Phó Thần, trong lòng khẽ nhói.
"Được, ta không cười." Hắn đã quên cách khóc, nên muốn nhớ rõ cách cười.
Mạng hắn là do bà, do người thân ban tặng, hắn không thể coi rẻ.
Vừa nói xong, lại có một ngọn đèn hoa đăng bập bềnh trôi đến.
"A, đúng là duyên phận, ngươi mau mở ra xem!" Vương Phú Quý đánh vỡ bầu không khi bi thương, cười nói.
Tất hoa đăng có lệ, nếu ngọn đèn nào trôi đến trước mặt thì nhất định phải mở giấy bên trong ra xem. Đây là cách bày tỏ sự tôn trọng đối với ước nguyện của người kia, nếu có tâm, thậm chí còn có thể hồi đáp nội dung trên giấy.
Phó Thầm tâm tình cũng dịu, mở tờ giấy ra. Nét chữ viết trên mặt giấy cứng cáp hữu lực, rồng bay phương múa: "Mong rằng cuối cùng sẽ có ngày hắn chân tâm đối đãi ta."
Ký tên: Đào hoa cao.
Nhìn như ước nguyện của thiếu nữ tương tư tình lang, nhưng nhìn đến ký tên bên dưới cùng nét bút quen thuộc, Phó Thần cũng đoán được là ai.
Vẻ thư hoãn trên mặt Phó Thần dần cứng lại. Hắn trầm mặc đưa tờ giấy kia lên đầu ngọn nến, nhìn nó cháy ra tro.
"Sao ngươi lại đốt?" Dù có không thích điều ước của người ta thì cũng nên trả lại chứ, sao lại ném đi như vậy?
"Bởi vì, ta không làm được." Mà nếu đã không đáp ứng được, còn để lại ước nguyện này làm chi.
Rời khỏi sông hộ thành, Phó Thần chia ta Vương Phú Quý, Vương Phú Quý quay về chăm sóc Tiểu Ương.
Quần áo Phó Thần mấy ngày trước bị bát hoàng tử quất rách ở Tự Đao môn đã khâu xong, hắn tiện đường đến cô cô sở nhận lấy. Vải quấn trên cổ Mai cô cô đã mỏng đi một chút, cũng có thể miễng cưỡng nói vài câu. Nàng nói với Phó Thần, An Trung Hải tự mình hạ lệnh cho nàng múa mở đầu đợt hiến vũ trước các sứ thần.
Mệnh lệnh này vô cùng khó hiểu, rất nhiều người không biết tại sao vị cô cô này lại được Hải lão gia để ý. Những tú nữ nàng dẫn dắt nói không ít lời ám chỉ, nhưng nàng làm cô cô đã mười năm, có thể dễ dàng ứng phó được.
Phó Thần và Mai Giác đều đoán ra, người đứng sau mệnh lệnh này đương nhiên là hoàng đế.
Phó Thần giơ hai ngón tay, Mai Giác hiểu ý gật đầu.
Hai, chính là bộ hướng dẫn các bước vũ đạo, quyển thứ hai, cũng chính là điệu Nghê Thường vũ chưa từng xuất hiện ở Tấn triều.
Ghé qua cô cô sở, Phó Thần cũng tiện đường tạt vào Giám Lan viện. Mấy ngày không quay về, giường Phó Thần ngủ trước kia đã bị mấy tiểu thái giám mới tới chiếm chỗ. Những người khác thấy hắn đến cũng rất vui mừng, xúm lại trò chuyện.
Cát Khả gần như nằm sấp lên người Phó Thần, xoay tới xoay lui.
Bấy giờ, Triệu Chuyết dắt một tiểu thái giám mặt non choẹt đến chỗ Phó Thần. Tiểu thái giám trông thấy Phó Thần, lập tức kích động. Triệu Chuyết giới thiệu: "Phó Thần, chắc ngươi không nhớ thằng bé này, giờ nó thay ngươi phụ trách quét dọn hồ Dịch Đình."
Bởi Phó Thần bị điều đến chỗ Đức phi, rồi lại lên hàng chính tứ phẩm, cho nên mới có tiểu thái giám làm thay công sự của hắn.
Phó Thần đương nhiên không quên, hắn thậm chí nhớ rõ tên tuổi cùng thông tin từng tiểu thái giám.
Đứa bé này là Diêu Tiểu Quang, người trong Giám Lan viện gọi nó Tiểu Quang.
"Tiểu Quang, đây là Phó ca."
"Chào Phó ca!" Diêu Tiểu Quang cúi đầu khom lưng.
"Lần trước gặp đệ ở Tự Đao môn, đệ bình phục chưa?"
"Huynh còn nhớ nhớ đệ sao? Rất khỏe, khỏe lắm, không có chỗ nào khó chịu." Tiểu thái giám này gặp Phó Thần lúc mới tiến cung, sau khi tịnh thân. Sau này nó mới biết, nếu là thái giám khác, không phải là Phó Thần hay Vương Phú Quý trông coi, chắc chắn lúc bọn họ sẽ không quản bọn họ sống chết thế nào sau khi tịnh thân, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt. Thuốc do phủ nội vụ phát đến đều bị những kẻ kia thu vào túi, bọn họ chỉ có thể cắn răng mà chịu. Nhờ có Phó Thần nên mới được đãi ngộ tử tế, cơm ăn thuốc bổ đều được phát, còn có trứng gà để ăn nên không chết người nào.
Qua việc này, Diêu Tiểu Quang đối với Phó Thần vô cùng sùng bái, sau này không có chủ tử nào chọn nó, nó bị phân vào Giám Lan viên. Qua những người bên cạnh, nó mới biết giường nó ngủ bây giờ là chỗ Phó Thần trước kia, nó hưng phấn đến độ mấy đêm mất ngủ. Giờ nhìn thấy Phó Tần bằng xương bằng thịt, lại xúc động đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Đám tiểu thái giám vừa mới tiến cung vẫn chưa có bộ dạng xu nịnh lấy lòng. Vương Phú Quý thích công việc này, hẳn cũng vì nguyên nhân ấy.
Lúc rời đi, Triệu Chuyết nói với hắn: "Diệp Tân được cứu rồi, vẫn còn nửa sống nửa chết nằm trong viện, đúng là sống dai, xiên cho mấy lỗ mà không đi đời."
Phó Thần ngẩn ra: "Vậy chứng tỏ trời chưa muốn hắn chết, Lý Tường Anh nói thế nào?"
"Không phản ứng gì, đại khái là bỏ mặc. Giờ Lý Tường Anh không thiếu người theo, cũng chẳng biết về sau có tìm đến tính sổ hay không." Đổi lại nếu hắn là Lý Tường Anh thì cũng không việc gì phải vì một kẻ nửa sống nửa chết mà tự tìm phiền toái.
"Lát nữa ta sẽ đi xem Diệp Tân thế nào."
"Đừng đi, thằng điên kia nhìn thấy bọn ta, đều hận không thể giết chết." Khi bị Vương Phú Quý đâm trọng thương, Diệp Tân không hoàn toàn bất tỉnh. Hắn nghe thấy tiếng nói xung quanh, đương nhiên biết những người này có ý định giết hắn rồi phi tang, che giấu bí mật.
Có thể kéo dài hơn tàn sống đến bây giờ, chắc cũng vì căm hận đám người này.
Phó Thần khẽ chép miệng, xem ra gã vẫn muốn tìm cơ hội xuống tay, không thể lưu lại tai họa ngầm như vậy.
"Ừ, các ngươi cẩn thận một chút."
Trước khi Phó Thần đi, tiểu thái giám tên Diêu Tiểu Quang kia ngượng ngùng bước đến: "Phó ca...có thể phiền huynh nói cho đệ, chỗ quét tước cụ thể, đệ..."
Nó sợ nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Phó Thần, nhưng cũng không có cách nào. Thái giám chưởng sử chỉ dẫn cho nó cũng chỉ nói cho có lệ, không hướng dẫn tận tình. Giờ gặp Phó Thần, là người từng đích thân làm công sự, chắc chắn nắm rõ việc cần làm.
Phó Thần biết đây cũng chỉ là chuyện bình thường. Đa số thái giám mới đều không được để ý, tùy tiện giao một công sự, cũng không ai nói cho rõ ràng, mà làm sai thì nhất định bị đánh. Phó Thần trước kia cũng như vậy, chẳng qua chưa từng ăn đòn. "Vậy thì theo ta đi, ta dẫn đệ đi xem."
"Cảm ơn Phó ca! Cảm ơn, cảm ơn!" Diêu Tiểu Quang cảm động đến rơi nước mắt.
Trên đường đến hồ Dịch Đình, Diêu Tiểu Quang ríu ra ríu rít kể mấy chuyện xảy ra ở Giám Lan viện gần đây.
"Phó ca, có cần đệ cầm giúp huynh không?" Nó chỉ chỉ bộ trang phục thái giám Phó Thần lấy ở tây thập nhị sở.
Phó Thần lắc đầu. Khi hai người đi ngang khu vực tây ngũ sở, Phó Thần mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói: "Thất ca, cố bò lên đây!" "Ha ha ha, tên ngốc này thật ngu xuẩn, nhìn nó ướt nhẹp rồi này!" "Như một con chó vậy, Thất ca, mau sủa gâu gâu mấy tiếng ta xem!"
Âm thanh kia cách đó khá xa, nhưng Phó Thần vẫn nhận ra giọng Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử. Hôm nay là tết hoa đăng, khắp nơi trong cung đều náo nhiệt. Động tĩnh nơi này không thu hút bất cứ ai.
Phó Thần còn nhớ hôm đó, khi đi khỏi Tự Đao môn, Bát hoàng tử hẹn Thiệu Hoa Trì vào ngày tết hoa đăng.
Phó Thần nói với Diêu Tiểu Quang vẫn chưa hề nhận thấy chuyện khác thường: "Đệ về trước, ta đi đây một lát sẽ cho người đến tìm đệ dẫn đi làm quen khu vực."
Sau khi Diêu Tiểu Quang rời đi, Phó Thần dựa theo âm thanh mà tìm đến nơi bọn họ đứng. Đó là Điểm Giáng đài, cũng chính là nơi các cô cô và tú nữ hiến vũ vào nửa tháng sau.
Điểm Giáng đài nằm trên đường từ tây ngũ sở đến tây lục sở, lầu các đình đài, thảo mộc sum suê, có mấy chỗ đài cao, phía dưới là ao nước nhân tạp, và chục sân khấu nổi trên mặt nước. Khi cá cung nữ nhảy múa, làn váy tung bay, tựa như tiên cảnh.
Chỉ là lúc này, cái Phó Thần nhìn thấy lại là Thiệu Hoa Trì vùng vẫy dưới nước. Y chật vật muốn bò lên, nhưng trên bờ có người không ngừng ném khối băng xuống. Rõ ràng là mùa hè mà mặt nước gần như đông cứng.
Những khối băng trong cung đều chứa trong hầm lạnh, đến hè sẽ dựa theo định mức của từng người mà phân phối. Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử có thể thoải mái sử dụng băng của mình.
Không biết đã chơi trò này bao lâu, từ chỗ Phó Thần cũng có thể nhìn thấy môi Thiệu Hoa Trì bầm tím, hai mắt thâm đen.
Sức vùng vẫy của y càng lúc càng mong manh, những khối băng tan ra khiến hồ nước lạnh cóng như giữa trời đông. Thiệu Hoa Trì đã không còn kêu "A, a" như mọi khi được nữa.
Nếu muốn lôi y ra đùa giỡn, Bát hoàng tử đương nhiên không để kẻ nào đến gần, những người bảo hộ trong bóng tối cũng không thể đi ra.
"Ném hết cho ta, đem chỗ băng được phát ném hết xuống đây! Đồ chó má, ỷ được phụ hoàng sủng ái mà đắc ý!" Giọng Bát hoàng tử rít lên the thé như đâm rách màn đêm.
Người ném băng chính là thái giám mặt ngựa và thái giám mặt tròn từng "chiếu cố" Thiệu Hoa Trì. Lúc đầu, bọn họ rất sợ Thiệu Hoa Trì ra tay trả thù, nhưng mà ai bảo y là tên ngốc. Thấy Thiệu Hoa Trì không có vẻ gì là định trừng phạt họ, lá gan cũng lớn hơn, không sợ đắc tội Thiệu Hoa Trì nữa.
Nhị hoàng tử cũng từng lệnh cho Bát hoàng tử: "Lão bát, Thập nhị, thường này ta đối với các ngươi thế nào, các ngươi cũng biết. Giờ Thập ngũ bị đưa đến cái nơi ăn tươi nuốt sống kia, kẻ làm ca ca như ta ruột đau như cắt. Các ngươi tìm cách hành lão Thất cho ta, ta muốn hắn nửa sống nửa chết!"
Người bị đưa đi Khương Vu làm chất tử lần này không phải Thất hoàng tử ngu ngốc, mà là Thập ngũ hoàng tử, khiến cho bọn họ nghẹn trân trối.
"A!" Một khối băng lớn nện vào trán Thiệu Hoa Trì, y bị đánh bất tỉnh, lục bục chìm xuống.
Đúng lúc ấy, thái giám mặt ngựa lại vớt y lên, bắt lại mục ở thái y viện chích ngân châm cho y tỉnh. Thiệu Hoa Trì vừa mơ mơ màng màng mở mắt, đã bị bọn họ ném xuống hồ nước, tiếp tục vùng vẫy.
Qua mấy lần như vậy, Thiệu Hoa Trì thở ra nhiều mà hít vào chẳng mấy.
"Hoàng huynh, nếu hắn đổ bệnh, phụ hoàng biết thì làm sao?" Thập nhị đứng bên cạnh, thấy Thiệu Hoa Trì đã dở sống dở chết, có chút lo sợ bị hoàng đế giáng tội.
Tuy nói hoàng hậu xem Thiệu Hoa Trì như cái đinh trong mắt, nhưng bọn họ cũng không thể công khai làm gì quá đáng.
"Sợ cái gì, mẫu phi nói, chẳng qua vì hắn mất mẹ nên mới được phụ hoàng đối xử tốt một tí, sao so được với chúng ta. Lão tử bị bắt đi chép sách là cùng chứ gì, ngươi nói phải không, Thập ngũ?" Bát hoàng tử quay sang nói với Thập ngũ hoàng tử, người đứng bên cạnh từ nãy đến giờ mà không hề mở miệng.
Thập ngũ hoàng tử Thiệu Minh Triết lạnh lùng nhìn Thiệu Hoa Trì bị kéo lên bờ như một con chó chết, tóc gần như đông cứng lại, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh.
"Hôm nay dừng ở đây thôi, chúng ta đi tìm phụ hoàng, ta muốn phụ hoàng thay đổi chủ ý. Không ai thích hợp làm chất tử hơn Thiệu Hoa Trì." Giọng Thiệu Minh Triết hết sức lạnh lùng, cũng không thèm nhìn Thiệu Hoa Trì sắp tắt thở dưới chân.
"Nói rất phải, thời gian hãy còn sớm, chúng ta vẫn có cơ hội!" Bị Thiệu Minh Triết nhắc nhở, bọn họ cũng thấy có lý.
Cả đám kéo nhau rời đi.
Thiệu Hoa Trì run cầm cập, chống tay lên mặt đất, nhưng vài lần đều gục xuống.
Y vừa định thử một lần nữa, lại cảm thấy một chút khí lức ấm áp từ phía sau, nâng y lên khỏi mặt đất. Trên người lại được phủ thêm một lớp áo, là y phục thái giám tứ phẩm.
Y cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy người trầm mặc ôm mình vào thân thể ấm áp.
"Ngươi...đến làm...cái gì...chế giễu ta sao?" Giọng y vì quá lạnh mà đứt quãng, không thể nối liền.
Đối với một người kiêu ngạo cực điểm, lại bị nhìn thấy tình cảnh chật vật của mình, so với bị giết còn khó chịu hơn.
Chính vì vậy, y mới đuổi những thị vệ âm thầm bảo hộ đi nơi khác.
Phó Thần bọc người trong lớp áo, ôm vào lòng mình, Thiệu Hoa Trì lạnh như một khối băng: "Điện hạ nghĩ vậy, nô tài không có gì để nói."
"Muốn cười...thì cười đi." Thiệu Hoa Trì muốn cười nhưng gương mặt đông cứng, không thể nhếch môi.
Không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Thần, đáy lòng y xuất hiện chút cảm khái: thật may người đến là hắn.
Y không thể gục ngã trước mặt những kẻ kia, kia phải chống đỡ.
Phó Thần đến, khiến tinh thần y thả lỏng, ngất lịm đi.