Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 282

Sau khi Phó Thần đi, kinh thành yên tĩnh hơn trước nhiều. Mãi cho đến một ngày, một đám khói lửa hừng hực bốc thẳng lên sau bức tường thành hoàng cung. Dân chúng túm năm tụm ba, thì thầm nhỏ to xem rốt cuộc nguyên nhân là gì.


Tuy trước khi đi, Phó Thần đã dặn phải theo dõi thật sát hướng hành động của bà Quế ma ma kia, cũng bảo Thiệu Hoa Trì đừng quá manh động, trừ khi cần thiết. Nhưng chỉ sau một đêm, Thụy vương đã quay lại bộ dáng của vị sát thần ngày trước. Phó Thần vừa đi, lượng nhân từ ít ỏi trong lòng y chẳng còn lại mấy.


Sau khi biết tân hoàng sai người bảo vệ Quế ma ma, y thẳng sai người dùng bạo lực trấn áp. Đầu tiên, khiến Từ Thanh cùng các võ tướng khác bám lấy Thiệu An Lan dai dẳng, giữ y ở quân doanh. Sau đó, sử dụng mạng lưới nhân lực dày đặc ở trong cung để giải quyết người của tân hoàng, quây Quế ma ma vào một góc. Quế ma ma kinh hãi nhìn chàng thanh niên anh tư hiên ngang trước mặt.....Thụy vương, y dám ra tay một cách công khai sao?


"Xem ra Quế ma ma còn nhớ tiểu vương." Thiệu Hoa Trì mỉm cười, nhưng chẳng có lấy một chút ý vui trong mắt. Y nâng tay, một đám người nối đuôi nhau vào.


Quế ma ma không ngờ tân hoàng vừa đăng cơ mà Thụy vương còn nghênh ngang như thế. Những chuyện thái hậu lo sợ trước kia đã xảy ra rồi, thậm chí còn kinh khủng hơn so với dự liệu. Thụy vương không chỉ tàn nhẫn, mà còn kiêu căng đến mức này, "Thụy vương, đây là hoàng cung! Trong mắt ngài có còn thánh thượng hay không?"


Bà ta không ngừng kêu lớn, nhưng không ngăn nổi đám người đang gần như đào xới cả căn phòng lên để lục soát. Bọn họ chỉ nghe lệnh của một mình Thiệu Hoa Trì, không chịu bỏ qua ngóc ngách nào. Một nén hương sau, người dẫn đầu mới lên tiếng báo cáo, "Không có đồ vật khả nghi."


Nghe nói vậy, Quế ma ma mới thở phào nhẹ nhõm. Tân hoàng yêu cầu bà giao thứ đó ra nhưng bà chưa chấp nhận. Bà không biết đám hoàng tử hoàng tôn có thể vì ngôi hoàng đế mà làm chuyện điên rồ cỡ nào. Bà chỉ biết, phải bảo vệ ý chỉ cuối cùng mà thái hậu giao cho, chỉ lấy ra lúc cần thiết. Thế nhưng bà ta không ngờ rằng, ngay cả hoàng thượng cũng không bảo vệ nổi mình.


"Xem ra hết cách rồi." Thiệu Hoa Trì chẳng thèm bất ngờ, như thể đã đoán ra từ trước. Quế ma ma còn chưa kịp mở miệng, y đã nói tiếp. "Không thấy thì đốt hết đi."


Nó rồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Quế ma ma, chợt phát hiện dường như lén thở ra một hơi. Quả nhiên không phải giấu ở đây. Tuy Thiệu Hoa Trì không biết nó là gì, nhưng chuyện Phó Thần căn dặn trước khi đi nhất định không phải việc nhỏ. Dựa vào thái độ không hề sợ hãi của Quế ma ma, chắc hẳn bà ta biết thông tin gì đó. Nếu không thì với tình trạng lo thân mình không xong như Thiệu An Lân thì sao phải chia bớt lượng nhân thủ ít ỏi để bảo vệ bà ta chứ.


Ngẫm lại, đúng là rất có khả năng. Lúc trước, để báo thù cho mẫu phi, y ra tay với thái hậu tương đối tàn độc. Bà ta âm thầm tìm cách đối phó với y mới là đúng tình hợp lý. Mà thái hậu là nhân vật nham hiểm cỡ nào. Một khi đã tìm cách hại, thì phải hại y một chiêu mất mạng.


Y đổi lời, "Đốt Duyên Thọ cung."
Quả nhiên, vừa nghe lời này, sắc mặt Quế ma ma đã xanh mét, nhưng vẫn tỏ vẻ hiên nhang. Bà ta không tin Thiệu Hoa Trì nói được làm được.
Thiệu Hoa Trì không khó nhận ra sự thay đổi đó, liền mỉm cười, "Hóa ra ở Duyên Thọ cung thật."


Y rất bình tĩnh thản nhiên, tựa như không hề quan tâm đến Quế ma ma nữa. Thấy binh lính từ Cảnh Phong cung rời đi, Quế ma ma cuối cùng mới không thể chịu nổi nữa, tiếng quát có phần chói tai, "Ngươi dám! Đó là nơi ở của hoàng thái hậu. Ngay cả hoàng thượng cũng phải tôn kính vạn phần. Ngươi dám coi rẻ hoàng thượng sao!"


"Thiên hạ này ai mà chẳng biết Thiệu Hoa Trì ta kính yêu hoàng huynh. Quế ma ma, bà đừng nói lời ly gián kẻo ảnh hưởng đến tình huynh đệ của chúng ta. Hơn nữa......" Thiệu Hoa Trì dừng một chút, cười đến diễm lệ, "Duyên Thọ cung cháy là do sơ suất mà. Quế ma ma còn cứ ăn nói hàm hồ như thế, bổn vương phải thay hoàng huynh xử lý một ma ma bất ngờ phát điên thôi."


Quế ma ma bị ánh mắt tựa sát thần của Thụy vương dọa sợ đến mức ngã lăn trên mặt đất, liên tục lùi ra sau.
Giọng Thiệu Hoa Trì cất cao hơn một chút, lạnh lùng sắt thép, tựa như bảo kiếm sáng loáng rời vỏ, "Quế ma ma quá mức đau lòng, đầu óc điên loạn, mạo phạm Thụy vương, đã được xử lý."


Chừng một khắc sau, hoàng thượng về cung, nghe được Quế ma ma đã chết thì sai người quẳng bà ta ra bãi tha ma. Hoản hoạn ở Duyên Thọ cung của thái hậu cũng vừa được dập.


Sắc mặt Thiệu An Lân cực kỳ không tốt, đi tới nhìn tòa cung điện lộng lẫy lúc trước, giờ chỉ là đám cháy hoang tàn. Y biết hy vọng cuối cùng đã bị Thiệu Hoa Trì dập tắt. Trong cơn giận dữ tuyệt vọng vì bị người áp bức, y không kiềm chố được mà thốt ra, "Ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào! Muốn ép trẫm tới hoàn cảnh gì!"


Binh lính bên cạnh đều biết hoàng đế hôm nay tâm trạng khác thường, không dám lên tiếng khuyên giải, chỉ lặng lẽ theo y rời đi.


Sau khi đăng cơ, y vẫn luôn không muốn đụng chạm đến Thiệu Hoa Trì, không xử lý cả y lẫn Thụy vương đảng. Một là để phòng ngừa Thiệu Hoa Trì mượn cớ tạo sóng gió. Lời đồn có sức mạnh ghe gớm thế nào, y biết rõ hơn ai hết. Chính y cũng từng sử dụng nó để xây dựng hình tượng cao lãnh như tiên trước kia. Mấy ngay nay, y nghe được vài chuyện trong thành, trong đó chắc chắn có sư nhúng tay của Thiệu Hoa Trì. Y chỉ biết cắn răng chịu đựng mà thôi. Ngày nào còn ngồi trên ngai vàng, y vẫn có khả năng lật ngược tình thế.


Quan trọng hơn cả là y chưa tìm được cách đối phó với chiếu thư Ứng Thiệu của tiên đế để lại. Chí ít, y không thể khiến dư luận nói rằng mình ngược đãi Thiệu Hoa Trì. Chỉ sợ đến khi nắm được điểm yếu của đối phương mà phản kích thì Thiệu Hoa Trì cũng đã thu xếp xong cách chối tội rồi.


Không biết từ khi nào, thất tử đã là kẻ khống chế lòng người trong kinh.Gần như không có cách nào động tới y và tên tiểu thái giám kia.
Sao có thể không hận đây?
Chẳng lẽ ông trời cũng giúp lũ loạn thần tặc tử này?
Bất công không cơ chứ?


Thiệu Hoa Trì không biết, việc y làm lần này đóng vai trò chủ chốt để có thể lên ngôi thuận lợi về sau, chẳng qua cảm thấy bất an thì dứt khoát diệt tận gốc.
"Đưa cái này cho hắn." Bên ngoài thành, Thiệu Hoa Trì trao một cái bọc được gói kín cho Tiết Duệ đang chuẩn bị lên đường.
"Vâng."


"Nếu có kẻ động đến hắn, thì dù có phải lưỡng bại câu thương cũng phải diệt cho bằng sạch." Ánh mắt Thiệu Hoa Trì âm u không thấy đáy, ẩn chứa sát khí cuồn cuộn.


Y có một linh cảm, tân hoàng đã nhận ra phần nào quan hệ giữa mình và Phó Thần, nhưng cũng không dám chắc. Mấy ngày nay, Thiệu An Lân đã thăm dò mấy lần nhưng y đều tránh được. Ngoài ra, một số lời đồn thất thiệt vừa mới tưng ra đã bị dập xuống. Phó Thần bảo vệ thanh danh của y kín không kẽ hở. Y không cho phép bất cứ ai làm uổng phí công sức của hắn.


Cho đến lúc này, tân hoàng vẫn không cách nào đối phó được với y, cho nên mới tìm cách ra tay với Phó Thần. Trên đường đi, Tiết Duệ có lẽ sẽ bị phục kích, mà y thì cần Tiết Duệ xử lý mấy tên thích khách này, gỡ được càng nhiều phiền toái cho Phó Thần càng tốt.


Nếu Phó Thần rụng mất sợi lông nào, dù có phải hủy bỏ lời hứa, y nhất định sẽ bắt Thiệu An Lân trả giá đắt.
Không ai được phép động đến Phó Thần. Hoàng đế không được, y không được, bản thân Phó Thần cũng không có quyền!


"Đã thu xếp ổn thỏa rồi." Tiết Duệ ngầm hiểu. Lúc này, y đã băng kín các vết thương, chỉ còn lại chút sẹo mờ. Ô Nhân Đồ Nhã ra tay ngăn cổ độcc đúng lúc, điều dưỡng cẩn thận nên đã gần như hồi phục hoàn toàn.


Tiết Duệ nhận lấy gói đồ Thiệu Hoa Trì đưa cho, nhẹ nhàng gật đầu với Thanh Nhiễm đang đứng đợi phía xa. Trong mắt hai người chất chứa tình cảm mà chỉ họ mới hiểu rõ. Y dẫn theo vài cao thủ do Thiệu Hoa Trì phái tới, nhanh chóng cưỡi ngựa phóng đi. Phó Thần đã lên đường được vài ngày, nếu y muốn đuổi kịp thì nhất định phải phi nước đại. Lần này, Phó Thần chọn đường tắt, nhanh chóng đến những thành trì đang bị liên quân các tiểu quốc xâm chiếm. Thời gian có hạn,, Tiết Duệ đành chọn đường ngắn mà hiểm trở hơn, rất dễ gặp địch mai phục, đi bước nào cũng phải dè chừng bước đó.


Thanh Nhiễm không lo lắng cho Tiết Duệ. Có lẽ do mấy năm nay, nàng làm cầu nối cho Phó Thần ở Kích quốc và Tiết Duệ ở kinh thành cho nên biết về năng lực của y rõ ràng hơn ai hết. Nếu không vì nàng theo công tử sớm hơn thì Tiết Duệ có khi còn thay cả vị trí của nàng.


Thấy Thiệu Hoa Trì vẫn đứng ngây người không nhúc nhích dưới chân thành, mắt ngón nhìn phương xa, nàng nghĩ chắc Thụy vương chỉ muốn đích thân đi tìm công tử. Chẳng qua lúc này Thụy vương không thể rời Loan kinh một bước. Mối quan hệ với hoàng thượng ngày càng tệ, người ngoài cũng có thể nhận ra đương kim thánh thượng không ưa y đến mức nào, chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ đắc tội. Nếu không nhờ chiếu thư của tiên đế thì có lẽ giờ này Thụy vương đã chẳng còn bình yên vô sự.


Nhưng chúng thần trên triều vẫn cảm nhận được mưa gió sắp đến. Không lâu nữa, hoàng thượng sẽ bộc hộ bản tính thật sự. Lúc này, hai phái vẫn xem như ngang bằng nhau, chỉ cần một cái cớ để cán cân nghiêng lệch nữa thôi.


Hai mươi ngày sau, liên quân với thế chẻ tre đã chiếm được mười hai thành trì. Mãi cho đến khi danh tướng Từ Thanh dẫn quân tri viện đến mới tạm ngăn được bước chân xâm lược của quân địch.


Trong quân doing, Túc Ngọc nhận được mật thư của Phó Thần từ địa đạo tộc Ô Ưởng. Y đọc thật kỹ, vui sướng bật cười, "Hắn đến rồi."
Diệp Tân đứng bên cạnh hỏi, "Hắn nói sao?"


Lần này, bọn họ chính là chủ lực của liên quân các tiểu quốc. Đặc biệt, Diệp Tân đóng vai gián điệp cho Kích quốc, cho nên Kích quốc cũng không ngờ nhất cử nhất động của mình vẫn luôn bị Phó Thần nắm trong lòng bàn tay. Chúng càng không biết, hoàng đế, vương gia của một số nước tham gia liên quân lần này đã bị Phó Thần khống chế từ vai năm trước, chỉ cần chúng manh nha có ý định phải bội thì dưới những thủ đoạn lôi đình của Phó Thần, chúng cũng đành phải cắn răng mà chịu.


"Hắn nói bây giờ không được đi tiếp sức cho liên quân. Các ngả đường để bị Từ tướng quân sai người chặn kín, hai phe còn đang giằng co quyết liệt. Hắn bảo chờ tin của hắn, khi có tín hiệu thì toàn bộ.....rút lui."


"Rút lui...." Diệp Tân kinh hãi lặp lại, còn sợ mình hiểu sai, "Phó Thần nói rút hết quân, chỉ để lại mình Kích quốc sao?"


Đó mới là tin dữ của Kích quốc. Nhìn lực lượng của bọn họ hùng hậu, hoàng tráng như vậy, chiến được nhiều thành trì như thế, nhưng nếu các tiểu quốc lần lượt rút quân đi thì sao? Vậy chẳng khác nào rút củi đáy nồi. Quân Kích quốc có mạnh đi nữa cũng làm gì được. Một khi lòng quân tan rã thì đánh thế nào?


"Phó Thần.....Đúng là.....Không biết xấu hổ. May sao hắn là người phe mình." Diệp Tân không thể không cảm thán.


Cho đến khi phát hiện ra vài ánh mắt xung quanh đang nhìn mình với nhận ra vừa lỡ lời. Từ Túc Ngọc cho đến người của tộc Ô Ưởng đều là bộ hạ trung thành của Phó Thần. Gã đã quên Phó Thần nay đã khác xưa.


Phó Thần ngày đêm kiêm trình, cuối cùng đã tới được biên quan. Đám thuộc hạ gồm Phì Hổ, Địa Thử và hai huynh đệ Thiền Vu Thiền Nhạc đã chờ ở đây từ trước. Phó Thần vẫn còn dáng vẻ phong trần mệt mỏi, hai mắt thâm đen, nhưng vẫn điều chỉnh trạng thái tinh thần tỉnh táo nhất. Hắn vừa mới tới địa đạo do tộc Ô Ưởng chuẩn bị, không hề nghỉ ngơi, đã lên tiếng hỏi thăm, "Phát tin đi chưa?"


"Xong rồi ạ. Vài ngày trước, chúng ta báo cho Túc tiên sinh ngài sẽ tới. Y sẽ thông báo cho những người còn lại."
"Ừ. Bản đồ?"


Hận Điệp mang bản đồ đã chuẩn bị tới. Phó Thần chỉ những chỗ đánh dấu đỏ, vàng, xanh, "Những thành đã bị chiếm có màu đỏ. Nơi Lý phái đóng quân có màu vàng. Những đường ngầm các ngươi đã chuẩn bị có màu xanh. Từ Thanh chỉ có thể cầm cự năm ngày nữa, chon nên trong năm ngày đó, chúng ta nhất định phải khiến lui quân rút về, hiểu không?"


Mọi người đồng thanh đáp: "Hiểu!"
"Đường hầm đã ổn chưa? Có xác nhận khả năng ẩn nấp và tính an toàn không?" Trước đó vài tháng, hắn đã sai Địa Tử, Phì Hổ dẫn người đến đây, tất cả là để chuẩn bị cho thời điểm này.


"Vâng, đã xong rồi, ngài cứ yên tâm. Chuyện gì ta không làm được chứ đào hầm chính là sở trường." Địa Thử hớn hở cười, khiến đám bạn bĩu môi chế nhạo.


Những đường hầm này không phải đào một cách tùy tiện, mà Phó Thần đã ước lượng từ trước. Hắn tính toán tốc độ tiến công của Lý hoàng, các cứ điểm đầu tiên Lý phái đánh chiếm khi tấn công Tấn quốc. Với phong cách của Lý phái, hắn sẽ chuẩn bị trước những căn cứ để nghỉ ngơi dưỡng sức tạm thời. Chỗ của Ứng Hồng Loan mà hắn tìm thấy trước kia cũng là như vậy. Làm cách nó, hắn có thể bảo đảm quân mình đủ vũ khí và lương thực. Trong số những điểm hắn lần ra, chỏ có hai nơi đủ sức chứa liên quân lần này. Trước tiên phải chuẩn bị thật kỹ, tìm cơ hội đánh úp.


Phó Thần nhìn một đường ngầm trong số những cái Địa Thử đã đào. Lúc này, Lý hoàng còn đang ở trong thành gọi là Lệ Thành, cách thành Bảo Tuyên không xa lắm. Trước kia, hắn đã từng nghiên cứu địa hình quanh đây rồi.


Phó Thần ngẫm nghĩ một hồi, "Lệ thành đã bị người của Lý hoàng chiếm được, đâu đâu cũng là quân Kích quốc. Các ngươi hãy chuẩn bị một chút, sau khi giết được Lý hoàng, Lệ Thành đại loạn, quân Kích quốc cũng khó mà đưa ra quyết sách bình tĩnh. Hãy nhân lúc đó để tiếp ứng cho ta. Thiền Vu, Thiền Nhạc." Nghe gọi, Thiền Nhạc lại ngẩng đầu lên, cười ngây ngô với Phó Thần. Phó Thần cũng sờ đầu hắn, như đối xử với đệ đệ. Bình thường, hắn vẫn luôn giữ khoảng cách như một vị Lãnh Tụ, cho nên thi thoảng gần gũi thế này mới thật khiến người ta lưu luyến, "Ngươi cứ đi theo Thiền Vu là được."


Thiền Nhạc hiểu ý, gật dầu. Phó Thần quay sang Thiền Vu, "Hai ngươi phụ trách gây rối, càng hỗn loạn càng tốt. Chú ý xử lý những kẻ trên danh sách này. Mất chúng thì quân Kích quốc như rắn mất đầu."


Thiền Vu nhận lấy danh sách, phát hiện trong đó ghi tên vô số tướng lãnh lớn nhỏ, giải thích đặc điểm, ưu điểm, khuyết điểm từng người. Chắc chỉ có vị trước mắt này mới làm được tỉ mỉ đến thế.


"Vũ khí ngài sai ta làm lần trước cũng đã chuẩn bị xong, uy lực lớn hơn so với tưởng tượng nhiều. Còn cả cạm bẫy nữa, gần đây ta cũng nghiên cứu."


"Ừ, ta cũng chỉ cung cấp ý tưởng được thôi, nếu ngươi có thời gian thì cân nhắc. Chỉ mình ngươi biết rõ sở trường của mình, còn ta chỉ cần kết quả. Nhớ kỹ, quân Kích quốc có một điểm đặc biệt là lúc gặp nhau, phải đưa ra tín hiệu xác nhận thân phận. Ám hiệu có thể thay đổi, cho nên sau khi ta ra ám hiệu thì các ngươi phải nhanh chóng lẩn vào. Chúng ta không có đến một khắc đâu, hiểu chưa?"


"Đã rõ. Còn ngài thì sao?"
"Ta....đương nhiên sẽ giải quyết Lý hoàng."