Cho đến khi Phó Thần nhẹ tay lau những giọt nước mắt rơi xuống, Thiệu Hoa Trì mới nhận ra mình đang khóc. Tâm trạng lâng lâng kia bay mất phân nửa, chỉ hận không có cái lỗ nào mà chui.
Y khẽ ho hai tiếng, nghiêng đầu đầu cái, xóa đi vẻ mặt thất thố, một lồi lâu sao mới lên tiếng. "Nhắm mắt lại."
Nếu không phải nãy giờ Phó Thần vẫn nhìn y không rời mắt thì chắc đã không nghe thấy ba chữ này, "Hả?"
Thiệu Hoa Trì không ngẩng lên cũng có thể cảm thấy ánh mắt như cười như không đang chiếu xuống đỉnh đầu mình. Đó mới chính là bản tính của Phó Thần, thong dong tùy ý, nhưng chính vậy mới bắn ra mị lực bốn phía.
Y bực mình nói, "Bảo nhắm thì nhắm, hỏi nhiều thế làm gì?"
Phó Thần làm theo, nhắm mắt lại. Ngay sau đó, hắn cảm thấy một cái chạm nhẹ ben khóe miệng cùng giọng nói có chút ngượng ngùng, "Đáp lễ."
Hắn mở mắt ra, đối diện với cặp mắt tràn đầy tình cảm cùng vẻ lúng túng của điện hạ nhà mình.
Phó Thần nghe thấy hai tiếng đập thình thịch trong lồng ngực.
Cơn xúc động chưa từng có bỗng sôi trào lên, khiến hắn chỉ muốn ôm ghì lấy người trước mắt, thương y đau y thế nào cũng không đủ.
Một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước mà có thể đánh nát cả thành lũy cứng rắn nhất trong lòng. Chắc trên đời này, ngoài hắn ra, không một ai được thấy một mặt mềm mại như vậy của Thiệu Hoa Trì.
......
...............
Y chọc chọc cơ thịt rắn chắc của Phó Thần, chống tay rời khỏi ngực hắn, liếc mắt, "Mau buông ra!" Ôm thế còn chưa đủ sao?"
Không biết bọn họ dây dưa ở đây bao lâu rồi, hộ vệ sẽ quay về mất.
Thiệu Hoa Trì bơi lên bờ, một tay kéo tấm áo choàng trải trên tháp Sắc đỏ tươi lướt qua như cơn sóng, khiến dáng người như ngọc càng thêm dụ hoặc, mê ly.
Y chậm rãi khép vạt áo, dáng vẻ trong sương mù hư ảo kỳ hạ. Do dự một hồi, vẫn quyết định lên tiếng, "Sẽ còn....tiếp tục thuận theo tự nhiên chứ?"
Phó Thần sửng sốt một chút. Hắn còn đang lo Thiệu Hoa Trì không tiếp thu được tiến độ của bọn họ. Nghe thế, tất cả băn khoăn trong lòng đều tiêu tan. "Tuân lệnh."
Tuân cái gì mà tuân, ai thèm ra lệnh cho ngươi.
Thiệu Hoa Trì bĩu môi, không muốn nhìn cái vẻ trêu tức của nam nhân kia nữa, không thèm nói lời nào, đi ra ngoài.
Thấy người đi khuất dạng rồi, nụ cười trên môi Phó Thần vẫn chưa tan, "Thật là...."
Đáng yêu chết mất....
......
Hắn bất đắc dĩ nhìn xuống nơi đã ngẩng đầu ở dưới làn nước, hoàn toàn không khống chế được. Hình như kể từ khi tới thế giới này, lần nào hắn có cảm giác cũng đều liên quan đến Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì lạnh mặt, thay áo, rồi ngồi thẳng tắp trên ghế. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hai má y bắt đầu tràn lan ánh hồng, khóe miệng thẳng tắp cuối cùng cong lên, "Hí hí....."
Đang ngây ngô cười thì nghe thấy tiếng thỉnh an bên ngoài. Y mau chóng lanj mặt như cũ, quay về dáng vẻ của vị vương gia khiến người ta nhìn mà kính nể. Hai canh giờ qua đi, các hộ vệ đã nghe lệnh quay về chủ điện. Thiệu Hoa Trì chỉ cảm thấy thân thể mình dư thừa sức lực, không để đâu cho hết.
Đám tôi tớ định vào thu dọn bể tắm lộn xộn, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Thiệu Hoa Trì, lập tức không dám liếc tới bóng người trong bể.
Trong số đó, có một cung nữ thấy tóc Thiệu Hoa Trì đã phai màu nhuộm, hỏi xem có cần nhuộm đen hay không.
Thiệu Hoa Trì sờ sờ mái tóc mà y luôn tự ti này, thầm nghĩ ban nãy Phó Thần cứ vuốt ve không ngừng, trong lòng lại ngứa ngáy, "Tạm thời cứ để thế đi."
Tân hoàng đăng cơ rồi, y không cần che che giấu giấu nữa. Hình như Phó Thần rất thích mái tóc này thì phải, để cho hắn nhìn.
Một đám hộ về đi tuần tra các viện khác, tính chuẩn thời gian đẻ quay về chủ viện. Thiệu Hoa Trì từ bên trong bước ra. Anh mắt lạnh băng vừa đảo một vòng, cả đám người cứng đờ, "Vương gia."
"Ừ, tinh thần khá lắm. Lại đây luyện tập với bổn vương." Nói rồi liền đứng dậy đi đến võ trường, phải phát tiết hết sự hưng phấn khó kiềm chế trong đêm nay.
Đám hộ vệ nhìn nhau, vẻ mặt thảm thiết. Vương gia nói luyện thì không phải luyện bình thường đâu, mà là đao thật gương thật, đánh đến sức cùng lực kiệt thì thôi. Mà Thụy vương thì thể lực kinh người, lần nào luyện tập cũng như không cần mạng.
Một hồi sau, tiếng kêu than la hét ai oán vang vọng khắp võ đường. Chẳng biết làm sao, Thụy vương hôm nay cứ như một con sói dữ bị trúng xuân dược.
Trận phản công bảo vệ kinh thành lần này, Thanh Tửu có chiến tích không nhỏ. Không nhờ nó theo dõi sát sao những nhân vật khả nghi thì cũng khó mà đánh cho quân lão Lã tan tác đễ dàng như thế.
Nói làm trợ thủ kiểm kê nhân só thương vong, luận công ban thưởng cùng Thiệu Cẩn Đàm, vừa xong việc thì chạy về chủ viện của Thụy vương phủ. Đúng lúc này, công tử cũng thân mình ẩm ướt, từ trong bước ra, nhìn như mới tắm.
Nghe nói Thụy vương không bao giờ cho người khác đến gần nơi mình tắm rửa, nhưng nếu là công tử thì chuyện vô lý nào cũng có thể xảy ra.
Không biết có phải ảo giác hay không mà nó cảm thấy sắc mặt công tử cứ như tràn đầy sắc xuân. Chính xác thì là khí thế hừng hực của sinh vật giống đực sau khi vừa chinh phục được con mồi. Ơ không phải công tử là thái giám sao?
Nó vội lắc đầu, gạt bay những suy nghĩ đen tối.
Phó Thần tính toán thời gian, biên quan báo nguy đã qua vài ngày. Liên quân giao chiến ác liệt ở biên cương, chẳng qua tin tức còn chưa đến được kinh thành, "Chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát."
"Vâng." Một khi công tử nói chuẩn bị thì đương nhiên là phải tìm ngựa khỏe nhất, tìm đường nhanh nhất và đội ngũ tinh anh nhất.
Phó Thần lại tạm dừng một chút, "Trước mắt đừng để Thụy vương phát hiện ra."
Chắc y đã nhận thấy điều gì đó rồi, nhưng có những việc hắn nhất định phải làm. Chỉ hắn mới có thể làm đến hiệu quả cao nhất.
Tân hoàng đăng cơ không mang lại bầu không khí vui vẻ mấy. Tiên đế và Mục thái hậu qua đời chưa lâu, ai nấy đều tâm trạng nặng nề. Nếu kẻ nào tỏ vẻ hân hoan thì dễ còn ăn đánh một trận. Luật bất thành văn là như thế.
Dư đảng kẻ địch ở kinh thành bị thanh lý dần dần. Sau khi tân hoàng đăng cơ, Loan kinh dần khôi phục sự nhộn nhịp như trước, nhưng Tây Bắc vẫn gặp phải ứng phó với kẻ địch xâm lăng. Phó Thần nhận được rất nhiều tin báo về.
Mấy ngày nay, tin tức đáng chú ý nhất là "Vanh Hiến tiên sinh" bị giam vào thiên lao. Thật ra bọn họ đã sớm đoán được rồi.
Khi Phó Thần nhìn thấy phong thư chưa bị hủy hoàn toàn kia, hắn biết ngay thư này không phải do Thiệu An Lân viết. Dù đám người hoàng thất lạnh lùng vô tình, nhưng vẫn có những mối quan tâm không thể dứt bỏ, những người bọn họ quyết tâm bảo vệ.
Nhưng điều Phi Khanh đau đớn nhất không phải là bị đệ tử mình coi trọng nhất giam vào ngục, mà là kế hoạch của Lý hoàng thất bại liên tiếp. Ngai vàng của Thiệu An Lân không vững, Phi Khanh bị nhốt vào thiên lao không có đất dụng võ, chẳng khác gì chim bị bẻ cánh, không thể bay đi.
Hôm sau, Phó Thần vừa hồi cung đã bị các vị quý chủ tử triệu kiến, trong đó có Vịnh Nhạc công chúa mà hắn chỉ gặp được vài lần, không lần này tốt đẹp. Nàng sai người mời hắn đến Phúc Hi cung.
Phó Thần vốn nghĩ, từ chối được thì nên từ chối. Trong cung quá nhiều tai mắt, hắn vừa mới về cung, dễ bị người ta lần ra hành tung.
Nhưng vị này thì rất khó cự tuyệt. Nàng là thân tỷ tỷ của đương kim thánh thượng, ngay cả Lưu Túng cũng không dám khước từ lời mời của nàng nữa là tam phẩm như Phó Thần.
Người đứng canh gác ở Phúc Hi cung vẫn là hai huynh đệ Thái Thường Thái Bình. Cặp mắt bọn họ đỏ hoe, cũng phần nào cho thấy sự biết ơn chân thành với hoàng quý phi. Phó Thần vẫn biết, Mục Quân Ngưng là một chủ tử rất được lòng hạ nhân.
Đáng lẽ hai người này còn được thăng chức đến Ngự Lâm quân chứ không cần ở lại đây, nhưng năm xưa gia đình gặp nạn lũ, được hoàng quý phi ra tay trợ giúp, nên vẫn tận tâm đương sai tại Phúc Hi cung đến cuối cùng.
Thấy Phó Thần, bọn họ lại nhớ đến những ngày hắn được coi trọng nhất ở Phúc Hi cung, hai mắt sáng rỡ, "Đã lâu không gặp. Phó công công, ta biết ngươi quay về rồi, mà mãi không có cơ hội ôn chuyện."
"Sẽ sớm thôi. Các ngươi...." Thời điểm này, an ủi câu nào cũng vô nghĩa.
"Trước kia nương nương không thích chúng ta khóc lóc thảm thiết, cho nên giờ ta cũng không khó chịu lắm. Nương nương đi rồi, hầu hạ người được thêm phút nào hay phút ấy. Ngươi tới đây chắc nương nương mừng lắm. Mau vào đi."
Di thể của Mục thái hậu được quàn ở chính đường, ba ngày sau sẽ đưa đi hỏa táng. Toàn bộ Phúc Hi cung treo đầy hoa trắng, lay động trong gió lạnh. Trong căn phòng tối có vài đại cung nữ đang quỳ khóc nức nở. Phó Thần lặng lẽ đi qua chính viện, Mặc Họa nhìn thấy chàng thanh nhiên chẳng hề có chút biểu cảm nào đi ngang qua, một cái lông mày cũng không nhăn lại.
Chẳng hiểu sao, ngọn lửa giận bốc hừng hực trong lòng. Nương nương qua đời mà hắn còn không thèm đau xót. Tâm trạng áy náy lúc trước biến đi đâu rồi.
Nương nương, người thấy không? Tên này vẫn vô tâm như thế. Người cứ âm thầm nhung nhớ hắn năm năm, có đáng không?
Lần này đến Phúc Hi cung, Phó Thần được gặp trực tiếp Vịnh Nhạc công chúa, giờ đang là nữ nhân nhận được nhiều vinh sủng nhất, không một ai dám đác tội. Phó Thần còn chưa kịp quỳ xuống, nàng đã làm lễ Vạn Phúc với hắn.
Hắn kinh ngạc lui lại vài bước, dường như vừa sửng sốt vừa nghi ngờ. Thấy hành động này của nàng, hắn đã biết có gì không ổn.
Giọng nói của Vịnh Nhạc công chúa xen tiếng nghẹn ngào, lại khản đặc, dường như đã khóc rất nhiều, "Ta có thể mời ngươi cùng ta đưa tiễn mẫu thân một lần cuối không?"
Gần như không bao giờ có chuyện một thành viên hoàng thấy mà phải thỉnh cầu nô tài. Nếu năm năm trước mà bảo nàng phải ăn nói khép nép với một tên thái giám, nàng thà chế còn hơn. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm.
Phó Thần không hề do dự, quỳ xuống trước Vịnh Nhạc công chúa, vẫn là dáng vẻ không kiêu ngạo không xiểm nịnh nàng thường thấy ngày xưa. Chủ tử hành lễ, nô tài không được quyền đứng cao hơn, luật là như vậy. Hắn nói lời khẩn thiết, "Nô tài không nhận nổi đại lễ của công chúa."
"Người thông minh không nói chuyện mập mờ. Ngươi không phải là thái giám thông thường, ta cũng chẳng phải công chúa nào hết. Giờ ta chỉ là con của mẫu thân, thay người thỉnh cầu lần cuối. Xin ngươi đừng oán ghét ta năm xưa hành động xốc nổi mà nhận lời giúp ta."
Nếu không vì nàng ra tay cản trở thì mẫu phi đã chẳng đau thương như thế. Nàng cũng sẽ không đến nỗi nhớ mãu tên nô tài này. Sau khi Phó Thần rời đi, mẫu phi chưa từng có một ngày vui vẻ.
Phó Thần từng suýt nữa bị công chúa này hại chết. Lần này hắn tới đây không phải không có phòng bị, nhưng không ngờ lại nhận được yêu cầu này. Hắn không ngây thơ đến mức chỉ nghe nàng nói một câu xin lỗi là quên hết chuyện trước kia, nhưng với thân phận của đối phương, hắn không có quyền phẫn nộ.
Thấy cặp mắt nàng đẫm lệ, lại nhớ tới giây phút cuối cùng của nữ tử kia khi ngã xuống trong tay mình, hắn cũng đành bỏ qua cho vị công chúa này. Hắn nợ Mục Quân Ngưng nhiều lắm. Dù bị nàng tính kế, nhưng cũng tại bọn họ ép nàng đến bước đường cùng. Dù sao hắn cũng chẳng có thêm cơ hội nào mà bù đắp cho những thiệt thòi nàng phải chịu, "Được."
Gió lạnh cuối theo cỏ vụn xác xơ bay vào đại đường Phúc Hi cung. Để bảo quản thi thể Mục thái hậu không hư thối, phòng được chất đầy băng. Vịnh Nhạc công chúa sai người hầu lui xuống, dẫn Phó Thần đi tới trước quan tài.
Nàng không mở quan tài ra, đó là di ngôn của Mục Quân Ngưng.
Phó Thần nghĩ một chút cũng hiểu nguyên nhân.
Nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của Mục Quân Ngưng trước khi chết thì sẽ hiểu ra, sự thật không phải là nàng đau buồn đi theo hoàng đế một cách lâm li bi đát như truyền thuyết, mà là một vụ mưu sát động trời.
Vịnh Nhạc công chúa quỳ xuống trước quan tài, nước mắt lại rơi như mưa.
Phó Thần nhìn nàng, cũng quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái.
Nàng không nên sinh ra ở thời đại này. Nếu có kiêp sau, mong nàng sẽ đầu thai đến một thế giới tự do hơn.
"Bình thân đi. Bản cung còn muốn bầu bạn với mẫu phi thêm một lát." Vinh Nhạc công chúa bỗng nhiên cảm nhận được một làn gió mát rượi thoáng qua.
Mẫu phi, quả nhiên người vẫn luôn mong hắn đến!
Hôm nay là đêm cuối cùng của tiên đế và hoàng quý phi. Tân hoàng Thiệu An Lân đã hai ngày liên tục ở lại Dưỡng Tâm điện. Tiếng tranh luận xôn xao liên tục vọng ra.
E rằng hiếm có đế vương nào như y, vừa đăng cơ đã bắt đầu xử lý quốc sự, chẳng có chút thời gian nghỉ ngơi.
"Mấy giờ rồi?"
An Trung Hải bên cạnh thưa, "Hoàng thượng, giờ dần."
"Theo trẫm đến Phúc Hi cung."
Tiên đế băng hà. Dù tân đế có bị các cố mệnh đại thần bỏ rơi thì lão cũng không dám lạnh lùng quay lưng. Bây giờ bên cạnh tân đế chẳng có mấy người đáng tin cậy, lão nhìn mà xót xa không thôi. Ai mà nghĩ được, Thụy vương lại độc ác như thế, dùng kế rút củi đáy nồi, khiến triều thần không ủng hộ đế vương.
Hoàng thượng hẳn là muốn bầu bạn bên linh cữu Mục thái hậu. Sau ngày hôm nay, sẽ không ai còn thấy vị nương nương chủ sự hậu cung năm ấy nữa.
Một vị khách không mời mà đến bỗng chặn đường Thiệu An Lân.
An Trung Hải vội vàng hộ giá, định lên tiếng răn dạy, sai lính bắt người. Lúc Thiệu An Lân nhìn kỹ, cảm thấy người đó rất quen, mới lên tiếng, "Khoan, thả bà ta ra đã."
Thị vệ đưa lão ma ma đến trước mặt Thiệu An Lân. Bà ta cung kính quỳ xuống, có lẽ vì quá kích động nên nói chuyện cũng run, "Hoàng thượng, lão nô có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"
Sauk hi tân hòang đăng cơ, có vô số lời đồn đại. Ngay cả trong cung cũng có kẻ nói y thông đồng với ngoại địch phản quốc. Dù không có chứng cớ xác thực, nhưng những lời đồn kia rất chi chỉn chu, bài bản.
Triều đình muốn ngăn chặn tin đồn nhưng bịt làm sao được trăm vạn miệng dân, càng ngăn thì tin đồn càng bị thổi phồng, lan nhanh như gió. Chỉ cần vài kẻ cố tình thêm thắt thì không gì cứu vạn được.
Có thể nói, Lý hoàng ở chân trời xa kia là hy vọng cuối cùng của Thiệu An Lân.
Trong ngoài cung, danh tiếng Thụy vương rất cao, ngay cả Quế ma ma này cũng nghe đến. Năm đó. Thụy vương dùng "hiếu tâm" của mình để khống chế thái hậu, cướp đi thế lực thái hậu cầm đầu suốt mấy thập niên, gián tiếp bức tử bà. Nhớ đến ý chỉ cuối cùng thái hậu để lại, trong đó viết rõ, nếu một ngày kia Thụy vương lên ngôi thì công bố ý chỉ này cho toàn thiên hạ.
Quế ma ma nghĩ rằng mình vĩnh viễn không cần dùng tới, nhưng lại chẳng ngờ được thái hậu đã đoán ra tương lai mà chẳng ai hình dung đến. Ai có thể tin, một Thụy vương thất thế, ngay hôm nay lại đạt được huy hoàng ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ tên xảo trá đó đã âm mưu từ rất lâu rồi
Bà cần gặp hoàng đế! Nhất định phải gặp hoàng đế!
Nhưng hoàng đế đâu phải nhân vật mà một ma ma muốn gặp là gặp.
Tân hoàng đại xá thiên hạ, một ma ma vô chủ như bà bị đưa đến đội ngũ chờ phân công công tác. Trừ lúc triệu kiến đại thần, hoàng đế gần như không bước chân ra khỏi Dưỡng Tâm điện, cũng không tiếp xúc với bất cứ ai. Quế ma ma chỉ nhắm được mỗi lúc này để đưa ra hạ sách, chờ sẵn để chặn đường.
"Quế ma ma, có biết vô cớ ngăn đế giá là mắc tội gì không?"
"Lão nô biết, lão nô biết. XIn hoàng thượng khai ân, cho lão nô nói vài lời, sau đó có ban tội chết cũng có thể an lòng nhắm mắt."
Thiệu An Lân nhìn bà lão liên tục dập đầu, có chút tội nghiệp, đành lên tiếng, "Trẫm cho phép. Nhưng nếu việc không như ngươi nói..."
"Chuyện này vô cùng quan trọng. Không nói ra, e là lão nô cũng chẳng có mặt mũi mà nhìn hậu thế."
Đế vương một lần nữa quay về Dưỡng Tâm điện, lần này có thêm vị ma ma theo cùng.
Cách đó không xa, một người chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Phó Thần ở Phúc Hi cung một lúc rồi đi. May sao hắn quyết định chần chừ thêm một lát, mới vừa may bắt gặp cảnh này.
Cặp mắt hắn đăm chiêu, nhìn đế giá rời đi.