Khi nghe đến cái tên này, Thiệu An Lân thoáng sửng sốt. Gần đây y nghe nhắc tới quá nhiều lần, cho nên những việc diễn ra xung quanh nhân vật Phó Thần này đều rành rành trước mắt. Sự tồn tại của hắn giống như thanh đao vắt ngang cổ Lý phái.
Nhưng y vạn lần không nghĩ rằng, ngay cả mẫu thân kính yêu của y mà cũng liên quan đến hắn.
Cái chết của mẫu thân tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng Thiệu An Lân. Tận sâu trong tiềm thức, y không muốn chấp nhận sự thật rằng nàng mất mạng vì lựa chọn sai lầm của y. Y nhất định phải tìm một cái cớ nào khác để bao biện cho mình.
Cho nên tất cả những người, nhưng việc liên quan, y sẽ tra đến cùng.s
"Phó Thần mà ngươi nói, chính là tên thái giám hầu hạ bên cạnh mẫu phi?" Y biết đó đương nhiên chỉ là bề ngoài. Phó Thần này còn có thân phận khác, từng hầu hạ vài vị chủ tử. Không ngờ tiểu thái giám y tình cờ gặp ở rừng trúc năm xưa lại là kẻ thâm hiểm như thế, khiến trên dưới khắp hoàng cung nổi sóng to gió lớn. Giá mà ngày ấy biết vậy, y đã một chưởng bổ chết, diệt trừ mầm họa. "Đừng che giấu gì cả, nói tỉ mỉ cho trẫm. Bọn họ đã gặp nhau thế nào?"
Một khi đã bắt đầu, Mặc Họa cũng không có ý định che giấu nữa, khéo léo kể lại bí mật động trời.
Thiệu An Lân mới đầu thì kinh hãi không thể tin, sau đó lại chết lặng. Y thậm chí còn cảm thấy, thông tin Phi Khanh lợi dụng rồi hại chết mẫu phi cũng chẳng khiến y kinh tâm động phách đến thế. Những lớp màn che dấu được vén ra, để lộ sự thật mà người ta không dám nhìn thẳng.
Y bỗng nhớ tới một chi tiết nhỏ mà ban nãy Mặc Họa nhắc đến, "Ban nãy ngươi đề cập đến Thụy vương....?"
Theo lời Mặc Họa, không khó để hình dung ra, năm năm trước, Thụy vương thật sự rất vừa ý với năng lực của Phó Thần. Điều đó là đương nhiên, khi ấy trong tay Thiệu Hoa Trì không có mấy trí giả dùng được, cho nên găp một tiểu thái giám thông minh, y nhất định không bỏ qua.
Nhưng điều đáng chú ý không phải điểm này. Nghe Mặc Họa kể lại, không khó để đoán, Thiệu Hoa Trì gần như có chấp niệm điên cuồng với Phó Thần nên sẵn sàng đối đầu với mẫu phi của y. Một hoàng tử với một cung phi, chẳng cớ gì mà phải gây hấn với nhau, nhưng y vẫn làm.
Mấy năm nay, Thụy vương có tiếng là không gần nữ sắc, nhưng cứ loanh quanh ở Tây Bắc năm năm, dường như tìm kiếm cố nhân. Khi nghe tin này, y không quá để bụng, nhưng nhắc đến chuyện hôm nay, y mơ hồ phỏng đoán.
Cố nhân đó là ai?
Giả sử, chỉ là giả sử thôi, điều y đoán là chính xác, thì chuyện này cũng giải thích được luôn. Vì sao hai người không liên quan gì đến nhau lại phải quyết liệt đối đầu.
Dù ý tưởng này rất không thuyết phục, nhưng lại sát sự thật nhất.
Giờ y đã bị hai nam nhân cấu kết làm chuyện xấu kia hạ bệ, nhưng có chết, y cũng phải cắn trả một miếng, xẻ thịt lột da chúng.
Nếu đúng như dự liệu, vậy thì đừng ai trong số chúng mong sống dễ chịu.
Đôi con ngươi Thiệu An Lân bỗng phủ một tầng u ám. Y chậm rãi khép mắt.
Từ sau khi công thành đến nay, người người đều chú ý đến một thái giám tên Phó Thần, khiến hắn không còn tùy tiện công khai ở bên Thiệu Hoa Trì như trước. Giờ hắn cần phải gây ra vài xáo trộn, nên thay vì ở Thụy vương phủ, hắn cần vào cung nhiều hơn.
Được tân đến ngầm cho phép, Phó Thần mang theo lệnh bài của cả Lưu Túng và Thiệu Hoa Trì, không bị hạn chế ra vào.
Hôm nay, Phó Thần vào cung trong ánh mắt nhìn chòng chọc của Thiệu Hoa Trì. Có lẽ y đã đoán ra hành động sắp tới của hắn nên mới căng thẳng như vậy, sợ hắn không nói một lời đã đi, mà y thì không thể ngăn cản.
Sau khi kinh thành tạm ổn định, hắn vào cung, gặp gỡ những "thành viên tổ chức" mà Lưu Túng đã xây dựng cho mình, đồng thời cũng chính là các đồng nghiệp cũ ở Giám Lan viện. Nếu không nhờ những người bạn giờ đã mang chức tước này hỗ trợ một tay thì hắn cũng không thể nhanh chóng bắt được đám người A Nhất.
Thấy Phó Thần, đám thái giám cuối cùng cũng có dịp kể lể bao nhiêu chuyện phiếm, nào là tình hình tốt xấu trong cung bấy lâu nay, ai thăng chức ai bị biếm lãnh cung, đều bị moi ra hết. Bọn họ không hề tranh giành, hãm hại nhau như thái giám ở các viện khác. Năm năm trước, vài người bạn chết quá thảm thương, nếu không đoàn kết thì bọn họ làm sao sống nổi. Khi đó, họ đã thề, sống thì phải sống cho ra con người.
Ví dụ như Cát Khả, Dương Tam chẳng hạn, giờ đã là quản sự. Lưu Túng thường xuyên nhắc đến, nên bọn họ chẳng xa lạ gì với Phó Thần. Ôn chuyện cũ xong, Phó Thần mới bắt đầu nói rõ đầu đuôi lý do vì sao lần trước hắn về cung, cũng nhắc đến kế hoạch xâm lược của Kích quốc, rồi nội tình cuộc thanh tẩy mật thám trà trộn vào trong cung cách đây nhiều năm. Thân là người Tấn quốc, không ai vui sướng khi nghe có kẻ đang âm mưu cướp nước mình.
Đang trong thời kiểm tiên hoàng vừa mất, tân đế mới lên, quản thúc chưa nghiêm ngặt, bọn họ lén tìm chút rượu uống.
Phó Thần mang bầu rượu ra sân, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn trời cao, nhấm nháp một chút. Hiếm có khi nào hắn được thoải mái, nhàn hạ như vậy. Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn giảm thuế má, nhằm xoa dịu những đánh giá không tốt về mình. Nhưng những lời đồn đại không biến mất, mà chỉ từ công khai thành ám chỉ. Chuyện y từng làm sẽ khắc sâu trong lòng mỗi người dân, chỉ chờ cơ hội bùng ra thôi.
Lúc Lưu Túng đi ra thì thấy Phó Thần như vậy. Lão vẫy lui hai tiểu thám giám vừa thăng chức từ Kính sự phòng tới. Thường ngày, bọn họ hầu hạ Lưu Túng cực kỳ chu đáo, biết hết mọi chuyện lớn nhỏ về lão. Cái tên Phó Thần đối với họ như sấm nổ bên tai.
Người mà họ tôn sùng nhất trước khi vào cung chính là Thụy vương điện hạ. Ở nhà cha mẹ họ còn đang thờ linh bài trường sinh của Thụy vương, căn dặn họ dù có máu chảy đầu rơi cũng phải tận tụy vì Thụy vương. Nhưng đáng tiếc, thân phận họ nào có tư cách đến được chỗ Thụy vương, ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy một lần.
Không phải con dân Tấn quốc thì rất khó để hiểu được sự cảm kích của dân chúng dành cho Thiệu Hoa Trì.
Ở thời đại hoàng thất cao như trời này, chỉ mình vị vương gia ấy thực sự làm chuyện có ích cho muôn dân, chứ không dối trên gạt dưới để mua chuộc danh tiếng.
Vị thái giám Phó Thần này đang là thuộc hạ dưới trướng Thụy vương, nghe nói là địa vị rất cao, cực kỳ được coi trọng.
Không gặp được Thụy vương, thì thấy thuộc hạ của ngài cũng tốt.
Bọn họ thu hồi ánh mắt lưu luyến. Chẳng biết đến bao giờ mới đủ tư cách nói chuyện với nhân vật bậc này.
Lưu Túng đi tới, "Định bao giờ về cung báo cáo công tác?"
Lưu Túng già đi rất nhiều, mỗi lần mỉm cười, các nếp nhăn trên mặt lại tầng tầng xô vào nhau.
"Cha nuôi...." Phó Thần thấy tóc mai Lưu Túng đã bạc trắng, lòng hơi xót xa.
Đôi mắt đục ngầu của Lưu Túng hoen lệ, "Tên vô lương tâm nhà mi, còn biết đường mà gọi cha nuôi? Có biết mấy năm nay ta.......Đúng là, chỉ hận sao mi không tự sinh tự diệt ngoài kia luôn đi, đừng có về cung mà làm phiền người khác."
Năm xưa, hầu như ai cũng nghĩ Phó Thần đã chết bên ngoài. Nguyên nhân cụ thể ra sao, Thụy vương không chịu nói.
Dù Lưu Túng là tổng quản thái giám, nhưng quyền năng có hạn. Chuyện Phó Thần sống hay chết, lão chẳng làm được gì hơn.
Hơn nữa, lúc nào mà chẳng có người bị ném ra bãi tham ma. Thân làm nô tài bọn họ không có thời giam mà thương xót kẻ khác.
Phó Thần nói thêm vài câu, dỗ dành ông lão một chút. Lưu Túng thở dài, "Lựa chọn của con, chúng ta đều hiểu. Nhưng mà cha nuôi già rồi, không chống đỡ được thêm mấy năm nữa. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mỗi mình con đủ tư cách kế thừa ta. Con đã có mạng lưới nhân lực của mình rồi. Kể cả không phải con nuôi ta, con vẫn là đối tượng phù hợp nhất. Nhưng giờ xem ra, cái vị trí thái giám bọn ta luôn coi là cao nhất này, cũng không xứng với con nữa."
Lưu Túng vốn định bồi dưỡng Phó Thần để thừa kế chức tổng quản của mình. Mấy năm nay, lão cũng dạy dỗ nhiều người, có quyền tiến cử người phù hợp. Trước khi mất tích, Phó Thần đã làm thái giám chưởng sư tam phẩm, được các vị đứng đầu hậu cung yêu thích, đề bạt hắn quá dễ dàng. Nhưng hôm nay, Phó Thần đi hay ở, e là đều do Thụy vương quyết định. Một vị vương gia uy chấn tứ phương như thế, nào có chuyện để một tên thái giám lựa chọn.
Phó Thần hỏi Lưu Túng có nhắm đến ai khác không, không ngờ lão lại nói Cát Khả, "Có phải vẫn hơi nhỏ tuổi quá không?"
Lưu Túng cười nhạo, "Nhỏ chỗ nào? Ngươi rời cung đã qua gần sáu năm, thằng nhóc kia đã lớn hơn tuổi ngươi khi đó rồi!"
Sau khi quay về Loan kinh, Phó Thần gặp lại Cát Khả, cảm thấy quả thật đứa bé này đã trưởng thành. Nhưng trong mắt hắn, đó vẫn là củ cải đỏ hắn một tay nuôi lớn, có cao lên nữa hắn cũng xem như con cháu trong nhà.
Thấy Phó Thần ngẩn người ra một lúc, Lưu Túng cười ha ha, "Thằng nhóc đó đã đảm đương được một phương rồi. Ngày xưa, con dốc lòng dạy nó đủ thứ, nào là học cách nhẫn nhịn, nào là phải mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, mà không được quá nổi bật. Tuy nó thông minh, nhưng vẫn rất khiêm tốn."
"Cũng phải. Cha nuôi nhọc lòng rồi..." Giữa bao nhiêu người như vậy mà lão lại chọn Cát Khả, nếu bảo không có chút nào là vì Phó Thần, bản thân hắn cũng không tin.
Lưu Túng không phủ nhận, so với các thái giám khác, Cát Khả là người thân thiết nhất với Phó Thần. Lỡ một ngày lão về chầu trời mà Phó Thần quay lại, lão phải nghĩ cách để hắn được an tâm sinh tồn trong chốn hoàng cung ăn thịt người này, "Đi thăm Phú Quý và Tiểu Ương đi. Chắc con còn nhớ họ?"
Đương nhiên Phó Thần vẫn nhớ. Nếu không vì họ, hắn đã không cùng hợp tác với Mai Giác, không theo hầu hạ Mục Quân Ngưng, cũng không có những chuyện sau này. Về sau, hắn chuyển từ Phúc Hi cung đến Trọng Hoa Cung, Thiệu Hoa Trì cũng sai người đón Vương Phú Quý và Tiểu Ương tới.
Hắn đến thăm, Vương Phú Quý vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Không nhờ có Phó Thần năm xưa giúp đỡ thì hắn và Tiểu Ương không sống nổi. Hôm nay, đám bạn cũ ở Giám Lan viện tụ tập, hắn cũng rất muốn đi, nhưng vì phải chăm sóc Tiểu Ương nên mới vắng mặt.
Phó Thần thấy Vương Phú Quý hận không thể mang hết đồ tốt tồn trong nhà mấy năm nay ra tiếp đãi mình, bật cười, "Thôi đừng bày vẽ, ta chỉ tới chơi một lát thôi. Chúng ta tán gẫu vài câu là được, còn khách khí như thế tức là không xem ta là huynh đệ rồi."
Vương Phú Quý nghĩ lại những chuyện năm xưa cùng đám thái giám thề chung sống chết, lại có chút bồi hồi. Tiểu Ương ở bên cạnh hắn, lóng ngóng pha trà, thì thoảng còn quay sang cười một cái.
"Nàng nhận ra người khác không?" Lúc hắn đi, Tiểu Ương không phân biệt được ai với ai cả.
"Chỉ nhận ra mình ta thôi, nhưng mà ta đã làm theo lời ngươi nói, cứ trò chuyện vu vơ với nàng. Giờ nàng còn biết giúp ta làm vài việc vặt."
Thấy Tiểu Ương cười khúc khích, Phó Thần lại có chút xót xa, "Tiếp tục kiên trì, nàng sẽ ngày càng tốt hơn thôi."
"Ta cũng nghĩ vậy." Vương Phú Quý cũng quay đầu cười đáp lại Tiểu Ương, tham lam hương vị hạnh phúc bây giờ, "Mấy năm ngươi không ở đây, may sao Thụy vương điện hạ vẫn chiếu cố chúng ta."
Trong mắt hắn lộ vẻ cảm kích chân thành.
Phó Thần sửng sốt. Thiên điện Trọng Hoa Cung là nơi ở của đám nô tài, sao Thiệu Hoa Trì lại để mắt đến, "Ngươi nói, điện hạ đích thân đến đây gặp ngươi?"
Năm đó, Vương Phú Quý cũng rất sửng sốt, ký ức vẫn còn khắc sâu. Khi thấy Thụy vương, hắn sợ vỡ mật. Nhưng điều khiến hắn hãi hùng nhất là mái tóc của y, chỉ qua một đêm đã trắng toát. "Đúng, ngươi cũng thấy khó tin lắm phải không. Đó là lúc giao thừa vừa qua đi, khắp nơi trong cung đều tràn ngập không khí vui mừng. Nhưng ta lại cảm thấy, điện hạ lúc ấy rất suy sụp, hai mắt trống rỗng như người mất hồn, liên tục lảm nhảm mấy câu kỳ lạ."
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng Thiệu Hoa Trì như thế, trái tim Phó Thần đã đau thắt lại. Nếu còn là quan hệ chủ tớ như trước thì cùng lắm hắn chỉ hỏi thăm nguyên nhân vài câu. Nhưng giờ, mọi chuyện về người kia đã nằm trong phạm vi quản lý của hắn, đương nhiên cảm giác cũng không còn như xưa, "Ngài đã nói gì?"
Vương Phú Quý nhớ lại, "Điện hạ hỏi, nếu một nam tử nảy sinh khao khát với nam nhân khác thì có phải điều bình thường không? Khi ấy ta chỉ nói, e rằng nhân thế sẽ không dung thứ cho loại tình cảm này. Nghe vậy, ngài bật cười, rồi lại khóc....Ta không ngờ một Thụy vương uy phong lừng lững lại có lúc như thế. Nhưng mà ngươi nói xem, liệu có phải điện hạ....mắc vấn đề về phương diện kia....Ta biết lời này không đem ra đùa đươc, nói với ngươi vậy thôi chớ đừng để trong lòng. Ta cảm thấy, điện hạ đâu thể tự nhiên hỏi ta thế được, không có lửa làm sao có khói. Mà hình như điện hạ không gần gũi ai, cả nam lẫn nữ...."
Sắc mặt Phó Thần thay đổi liên tục. Đôi môi run khẽ như thể đầu óc đã trôi về tận nơi xa. Những ký ức xưa cũ vốn dĩ đã bị lãng quên, mà ngay cả đương sự cũng chưa một lần nhắc đến.
"Chuyện....xảy ra khi nào?" Giọng hắn khàn hẳn đi.
Có lẽ sau khi về kinh, không muốn mình quá bắt mắt, Thiệu Hoa Trì dùng thuốc nhuộm để biến mái tóc trắng như tuyết trở thành màu đen. Lúc hai người mới gặp nhau, Phó Thần đã từng hỏi, sao mới mấy năm trôi qua mà Thiệu Hoa Trì đã bạc cả đầu rồi. Khi ấy, y chẳng nói gì rõ ràng cả, mà tấm rào ngăn giữa hai người cũng quá cao, hắn không tiện hỏi han nhiều.
"Đã mấy năm trước rồi. A phải, hình như sau khi ngươi mất tích một thời gian, nghe nói Thụy vương vẫn luôn giam mình trong phòng, thức trắng nhiều đêm. Ngay cả hoàng thượng cũng sợ điện hạ tái phát bệnh điên, mời thái y đến khám mấy lần."
Phó Thần siết chặt miếng ngọc bội bên hông, là miếng Thiêu Hoa Trì đã tặng hắn năm xưa, sau đó bị thiêu trong biển lửa. Hắn lặng lẽ vuốt ve qua lại, nhằm kìm hãm cơn sóng dữ cuồn cuộn dưới đáy lòng.
"Tóc điện hạ cũng bạc trắng vào lúc đó sao?"
"Đúng, không sai. Lúc ta nhìn thấy cũng sợ chết khϊế͙p͙."
Phó Thần không nghe được thêm lời nào nữa, mãi đến khi Vương Phú Quý nói một câu, "Khi ấy, điện hạ đuổi tất cả người hầu ra khỏi thiên điện, rồi dọn vào đó ở."
Thiên điện giờ là cấm địa. Sau khi về Trọng Hoa cung, Phó Thần thấy có người canh gác, nhưng không biết Thiệu Hoa Trì làm thế là có ý gì. Dù sao cũng không liên quan đến đại cục nên hắn lười tìm hiểu.
Nhưng nếu nói thiên điện có liên quan tới hắn ở điểm nào, thì đó chính là nơi hắn từng sống trước kia.
Lúc này, xâu chuổi mọi câu chuyện, tất cả đều chỉ về một hương. Vì sao sau năm năm, lúc Thiệu Hoa Trì phát hiện ra hắn thì sẽ dịch dung, rồi tìm đủ cơ hội tiếp cận hắn, lúc nào cũng nhân nhượng hắn. Hóa ra tình cảm ấy không bỗng nhiên mà đến, cũng chẳng phải Thụy vương đã chán nữ nhân, tìm đến nam nhân, mà là năm năm ấp ủ trong lòng....
Phó Thần đứng bật dậy, không chào một câu đã chạy ra ngoài, dường như rất vội vã. Vương Phú Quý còn định hàn huyên với Phó Thần suốt đêm, kể đến hăng say, nào ngờ Phó Thần lại chạy thẳng một mạch, "Ấy ấy, ngươi làm sao đấy, Phó Thần!"
Thấy người biến mất nhanh như chớp, Vương Phú Quý không nhịn được mà than thở, "Đúng là một đám người, nói mưa thì thành gió."
Thiệu Hoa Trì vừa thẩm vấn tàn đảng của Lý phái, từ Ấp An phủ quay về. Tân đế giao nhiệm vụ cho y, chỉ cần sơ ý là có thể sẽ bị cắn ngược, cho nên y đương nhiên phải hết sức nghiêm chỉnh mà làm. Hơn nữa, y cũng không muốn về phủ quá sớm. Phó Thần nói hắn phải vào cung mấy hôm, y có về cũng cảm thấy trống trải buồn tênh, chẳng bằng kiếm việc cho bản thân bận rộn, đừng nhớ thương quá, kẻo Phó Thần lại thấy chán, cho rằng chủ công như y không đảm đương được chuyện lớn.
Vậy nên khi vừa về phủ, nghe hộ vệ nói Phó Thần đang chờ trong viện, y ngỡ ngàng tưởng mình nghe lầm.
Bước chân nhanh hơn, vào đến cửa liền hỏi, "Không phải ngươi nói cần vào cung sắp xếp vài chuyện sao? Hay là không đủ người dùng? Mới nhanh như thế đã....Ưm...!"
Chưa nói hết đã bị Phó Thần đè lên vách gỗ bên cạnh cửa, ngấu nghiến hôn.
Khoan khoan, ta hôi hám lắm, người đầy mồ hôi!
Thiệu Hoa Trì trợn tròn mắt, định đẩy người ra. Nếu là Phó Thần lúc trước thì chắc chắn sẽ giữ lễ mà lui lại, nhưng hôm nay chẳng biết là bị cái gì kích thích, còn dám dùng sức ghì lấy.
Rốt cuộc vì sao mà....tự nhiên nhiệt tình như thế?