Vài ngày sau, toàn bộ thất vương đảng chính thức phô bày mọi lực lượng, kết hợp với các thế lực của Phó Thần, liên kết với mỗi mạng lưới bên trên, khiến cả kinh thành cuồn cuộn như giông bão trên biển, ngay cả bách tính bình thường cũng cảm thấy căng thẳng.
Điều khiến cho Thiệu Hoa Trì sửng sốt nhất chính là vị lão tướng ai cũng không mời nổi kia.
Từ tướng quân không nghe ai khuyên can, kiên quyết đòi dọn đến ở Thụy vương phủ, mặc cho người ta đồn đoán, dán cho lão cái nhãn thất vương đảng. Hằng ngày, lão chỉ quanh quẩn chơi với bạn nhỏ Bao Chí, giờ đã gọi là Từ Chí, thằng nhóc nói sao thì nghe đấy.
Đứa nhỏ cũng rất thông minh, nhờ lão tướng quân liên hệ với bộ hạ cũ, làm những chuyện có lợi cho Phó Thần. Còn cả việc điều động dân chúng ra ngoài xây tường thành, xây tháp cầu phúc, cũng cần có binh lực làm đốc công cai quản. Bọn họ đều biết, giám sát công trình chỉ là ngụy trang, đề phòng bạo động mới là thật. Khi xảy ra chuyện, binh lính phải kịp thời phản ứng, nhanh chóng khống chế kẻ địch, cho nên cần có kinh nghiệm phong phú, kỷ luật nghiêm minh. Về mặt này, nếu Từ Thanh là số hai thì không ai dám xưng số một.
Đó là sự trợ giúp to lớn đối với kế hoạch của thất vương đảng. Phó Thần thường xuyên khen thằng nhóc này lanh lợi, Thanh Tửu dạy rất tốt.
Người của Phó gia hắn đều là đám ăn không nhả xương.
Ông lão thì lắc đầu thở dài, vẻ mặt như lên nhầm thuyền giặc, "Bị lừa, bị lừa rồi!"
Nhưng thật ra, sau khi biết được tình hình, lão cũng chỉ ngoài miệng oán giận thế thôi. Chuyện liên quan đến an nguy của đứa cháu ngoan, lão còn cố sức hơn ai hết.
Thanh Tửu cười khì khì, "Tại ông chứ tại ai."
Thấy Thanh Tửu miệng lưỡi trơn tru, ông lão thầm cảm ơn trời, cháu ông quá ngoan, không bị thằng quỷ phúc hắc này dạy hư.
Tiết Duệ tập hợp toàn bộ mạng lưới đã phát triển ở kinh thành bấy lâu, điều tra toàn diện tám vạn nhân khẩu khả nghi, đồng thời liên tục chú ý động thái bên ngoài.
Thiền gia huynh đệ, Địa Thử, Phì Hổ, Hận Điệp và các thuộc hạ khác của Phó Thần được chia tới các nơi, làm nhiệm vụ khẩn cấp. Người nào không có việc thì giúp đỡ những người bên cạnh. Mấy ngày nay, Thụy vương phủ tấp nập người ra vào, nhưng không mấy ai quá để ý đến họ. Tình hình Tấn Thành đế mới đang là trọng điểm bàn tán của mọi người. Vị kia đã là hoàng hôn sắp tắt rồi.
Công trình xây dựng phúc lâu được Tấn Thành đế hấp hối phê duyệt. Phi thăng thành tiên là chấp niệm cả đời của hắn, đương nhiên hắn sẽ đồng ý rồi. Lúc Phó Thần đưa ra ý tưởng này, hắn cũng đã khẳng định chắc chắn sẽ thuận lợi. Như thế, bọn họ có thể đường hoàng đưa những kẻ đáng ngờ ra ngoại ô, không cho cơ hội phản kháng.
Mà việc tu sửa tường thành, tuy tốn nhiều bạc, nhưng là công trình lợi nước lợi dân, đặc biệt là có thể lợi dụng những kẻ có tâm địa bất chính.
Phó Thần và Thiệu Hoa Trì cùng nhau tìm cách, làm sao để một vốn bốn lời. Những người tham gia kế hoạch, bao gồm Quách Vĩnh Húc cũng kinh hãi với sự hòa hợp của bọn họ. Cặp chủ tớ này đúng là ăn ý hiếm thấy.
Nhưng một vấn đề mới lại nảy sinh. Triệu tập đủ người rồi, nhưng do chiến sự ở biên giới căng thẳng, quốc khố không còn bạc, đào đâu ra tiền xây công trình.
Phó Thần và Thiệu Hoa Trì cùng nghĩ tới một người, tiểu thần tài của Tấn quốc, Thuần vương, cũng là lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm.
Phó Thần nhờ Tiết Duệ gửi danh thϊế͙p͙ đến bái phỏng, nhưng khi ấy, Thuần quận vương không ở trong phủ của mình. Thuần vương đang ở trong phòng riêng ở thanh lâu nghe hát xem kịch, không muốn ra ngoài kẻo đụng mặt mấy lão già ở Hộ bộ. Không bột đố gột nên hồ, hoàng quý phi cũng đóng cửa không chịu gặp y.Y không có vốn thì dù biết kiếm tiền cũng chẳng làm gì được.
Đúng lúc đó, Phó Thần lại dùng bút tích ngày xưa, khi còn là thái giám, để gửi thư cho y. Lục hoàng tử hoang mang, vội vã từ thanh lâu chạy về phủ.
Y không ngờ hoàng quý phi lại chịu giúp, đưa người đến tận cửa cho y.
Y háo hức về phủ thì thấy người kia đang nhàn nhã ngồi uống trà ở sảnh. Thấy y, người đó đứng dậy làm lễ, phong thái nho nhã vô cùng. Y đã lăn lộn kiếm tiền trong kinh thành bao nhiêu năm, nếu ở đây có nhân vật nào xuất chúng thì hẳn phải biết đến rồi, nhưng Thiệu Cẩn Đàm khẳng định mình chưa gặp người này bao giờ.
Sau khi nghe Phó Thần giới thiệu mình là phụ tá của Thụy vương, Thiệu Cẩn Đàm nghi hoặc nhìn hắn vài lần. Y với Thiệu Hoa Trì chẳng qua chỉ có giao thiệp sơ sơ, không tính là thân thiết. Y hỏi lại vài chi tiết năm năm trước, xác định người này đúng là vị cao nhân đã bày kế cho Mục Quân Ngưng. Nhưng mà bề ngoài, hắn cùng lắm chỉ tầm hai mươi, vậy thì năm năm trước hắn mới mười mấy tuổi?
Hơn nữa, hắn làm sao lại có quan hệ với nương nương. Nương nương là phi tần hậu cung, đâu thể tiếp xúc với một nam nhân xa lạ.
Khi Thiệu Cản Đàm còn đang hoang mang, Phó Thần cười nói, "Ngài không nhận ra tại hạ sao?"
Ta không nhận ra? Chẳng lẽ bổn vương từng gặp ngươi rồi?
Nhưng vì đã sùng bái nhiều năm, cộng với lòng hiếu kỳ, Thiệu Cẩn Đàm vẫn lễ phép hỏi, "Tiên sinh nói thế, tức là chúng ta đã từng gặp mặt?"
"Tại hạ từng là cận thị của nương nương ở Phúc Hi cung." Cũng chính là tên nô tài ngươi từng bắt nạt đó.
Vì Vịnh Nhạc công chúa tỏ thái độ không ưa Phó Thần nên Thiệu Cẩn Đàm đã nhiều lần vũ nhục Phó Thần khi hắn còn là thái giám.
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!" Hóa ra ngươi là tên nô tài kia sao!
Sắc mặt Thiệu Cẩn Đàm hết xanh rồi đỏ. Y ngàn lần không thể tin, mấy năm nay mình vẫn luôn sùng bái một tên thái giám, trong lòng cũng cuộn sóng ầm ầm, không biết nên xấu hổ hay tức giận.
Ngẫm lại, điều này quá là hợp lý. Người đến gần được nương nương đương nhiên không thể là một nam nhân bình thường, còn thái giám thì chẳng sao.
Phó Thần mỉm cười gật đầu. Đó cũng là nguyên nhân hắn đích thân đến. Thiệu Cẩn Đàm chỉ quan hệ xã giao với các hoàng tử khác, đối với Thiệu Hoa Trì cũng không thân không sơ. Nhưng hắn biết, Thiệu Cẩn Đàm rất muốn gặp mình. Năm năm nay, hắn vẫn giữ một chút liên hệ xa vời với đối phương thông qua Tiết Duệ, cũng là để mình không bị quên lãng, lúc cần thiết thì nhờ vả. Bây giờ chính là thời điểm đó.
Hắn thả sợi dây câu suốt năm năm, đã đến lúc thu lưới. Năm xưa, Phó Thần thông qua hoàng quý phi để móc nối với Thiệu Cẩn Đàm, tất cả là vì một ngày như thế này.
"Hiện tại không quan trọng. Làm sao kiếm ra bạc đây, chỗ nào cũng đòi!" Ngay cả Từ lão tướng quân cũng đến Hộ bộ đòi bạc. Công việc cần sức lao động, không bạc thì giải quyết thế nào!
Hộ bộ hối thúc Thiệu Cẩn Đàm nghĩ cách, Thiệu Cẩn Đàm cũng đứng đống lửa ngồi đống than.
Trước khi đến, Phó Thần đã chuẩn bị đâu vào đấy, "Thực ra có cách đó, nhưng làm phiền Thuần vương gia ra mặt một chuyến."
Cách Phó Thần đưa ra chỉ dùng vào thời điểm khẩn cấp, chứ không phải kế lâu dài. Quan trường Tấn quốc hủ bại, khoa khảo làm việc thiên vị, rối kỷ cương. Vấn đề này không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Một khi đã vậy thì dứt quát quang minh chính đại, mua quan bán tước. Chỉ cần nộp một khoản tiền nhất định là mua được một chức quan hữu dang vô thực. Tuy chức quan này nhỏ, lại chẳng có quyền thế gì, nhưng là thứ mà các tiểu thương cả đời có mơ cũng không được. Dù bọn họ có bao nhiêu tiền cũng vẫn bị coi là dân hạ đẳng, chức quan kia là chìa khóa để họ tiến vào giới quyền quý.
Những chuyện ảnh hưởng đến danh dự thế này, Phó Thần đương nhiên không nỡ để Thiệu Hoa Trì ra mặt, nhiệm vụ cứ thế rơi xuống đầu Thiệu Cẩn Đàm. Mà muốn Tấn Thành đế đồng ý thì phải thông qua Quách Vĩnh Húc. Hiện giờ, Tấn Thành đế đã chẳng còn ý thức nữa, không phân biệt được phải trái thế nào, cứ vậy mà mơ hồ chấp thuận.
Hành vi mua quan bán tước vốn chỉ được làm lén lút, giờ lại hết sức công khai, khiến cho thu nhập tăng vọt, tiền vào như nước.
Mỗi sự kiện trong kế hoạch của Phó Thần đều tiến hành trong im lặng. Tính mạng của Tấn Thành đế cũng kéo dài thêm nửa tháng. Mai Giác định tùy cơ hành động, nhưng vì kế hoạch bó biến nên nàng cũng không vội vàng, chờ thêm nửa tháng nữa.
Một ngày nọ, Phó Thần đến chơi với Tô Hách Ba Thú, thuận tiện thăm Ô Nhân Đồ Nhã, hai người ngồi trò chuyện một hồi, lấy thêm vài con cổ trùng để dự bị.
"Ngài nói Thiền gia huynh đệ, Địa Thử và Hận Điệp đã lên đường đến biên cảnh rồi sao?" Nàng nghe biên cảnh mấy tháng gần đây chiến sự liên miên, quân Tấn quốc liên tục bị đánh bại.
"Ừ, chuyện cơ quan và đường hầm không thể thiếu bọn họ. Ta cũng cần Hận Điệp điều tra, vẽ bản đồ nữa. Có quân lính của Thụy vương đi theo bảo vệ họ." Không biết những thứ hắn chuẩn bị trước có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Ô Nhân Đồ Nhã nhìn kỹ tướng mạo Phó Thần, tim đập loạn hồi lâu. Nàng nhắm mắt, thủ thế. Lại quan sát lần nữa, thấy tử khí quẩn quanh bên người Phó Thần. Tử khí đông thăng, chính là khí tức của Tử Vi tinh, là điềm báo của đế vương mệnh cánh, dù vẫn còn mỏng manh. Hiển nhiên đó không phải khí tức của bản thân Phó Thần, mà vì hắn ở cạnh Tử Vi tinh lâu nên mới bị ảnh hưởng một chút. Chẳng lẽ thất tử mới thật sự là Tử Vi tinh?
Nàng đè nén sự kinh ngạc trong lòng. Dù nói ra hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng đến liên minh Phó Thất bây giờ. Nhưng nàng vẫn rất sửng sốt. Trong tình cảnh không một ai ủng hộ mà Phó Thần vẫn kiên quyết chọn thất tử, có lẽ đó cũng là số mệnh an bài.
Nàng nói, "Mấy ngày gần đây mưa dầm liên tục, không thể quan sát thiên tượng. Nhưng tướng mạo ngài thay đổi rồi. Có phải gần đây có người nào đã qua lại với ngài và Thụy vương không?"
Đúng là có, ví dụ như hữu tướng, Thiệu Cẩn Đàm, hay là Từ đại tướng quân....kể ra nhiều nhiều lắm.
"Có. Sao vậy?"
Ô Nhân Đồ Nhã nói ra phỏng đoán của mình.
"Ý ngươi là, ba chủ tinh cùng bảy phụ tinh, tất cả đều còn sống, hơn nữa đều đã tụ họp ở phía ta?" Đúng là hắn không ngờ mình lại tìm được. Chuyện này giống như mò kim đáy bể, hơn nữa hắn cũng không thật sự tin tưởng. Hắn quan niệm nhân định thắng thiên.
"Nếu căn cứ vào truyền thuyết thì đúng vậy."
"Ta nhớ trước kia ngươi cũng nói, khi thập tinh tụ họp thì Đế vương tinh sẽ rụng." Cái gọi là thiên mệnh chẳng lẽ là thứ thuyết pháp mơ hồ này.
"Thực ra, từ xưa đến nay, Đế Vương tinh chưa từng rụng bao giờ." Ý nói số lần Đế Vương tinh và Tử Vi tinh xuất hiện rất ít, nhưng một khi xuất hiện, Sát Phá Lang còn chưa có cơ hội tụ hợp đã tan đàn xẻ nghé. Đế vương tinh là một sự tồn tại bất khả chiến bại."
Phó Thần nghĩ một lúc, nhưng cũng nhanh chóng gạt ra sau đầu. Nếu cứ lo trước lo sau thì sẽ bị Lý Biến Thiên lợi dụng sơ hở, chi bằng được ăn cả ngã về không, "Thế thì kế hoạch của ta cũng nên bắt đầu thôi."
Đến lúc mưa dầm kết thúc thì không kịp mất.
Sau khi về Thụy vương phủ, Phó Thần tính toán hồi lâu, sau đó gọi Tiết Duệ đến. Mấy ngày nay, y bị Phó Thần bắt đến thanh lâu để nghe ngóng tin tức từ Thanh Thủy và Diệp Huệ Ly. Bọn họ đã thuận lợi tiến vào nhà một số quan viên, khơi dậy mâu thuẫn.
Mà các quan viên đó đều là thân tín của Tấn Thành đế.
Đám nữ tử này, nhất là Diệp Huệ Ly đều cho rằng Phó Thần đã quên mất bọn. Khi bất ngờ nhận được chỉ thị, ai nấy đều hết sức nhiệt tình. Phó Thần gieo nhiều hạt giống, không chắc hạt nào cũng mọc rễ nảy mầm, nhưng khi hắn cần đến thì sẽ phát huy công hiệu rất lớn.
Thanh Tửu nói, hai nữ tử này khiến nội phủ của các quan viên đó ầm ĩ long trời lở đất. Xa xa, thấy bóng dáng Thiệu Hoa Trì ở cửa viện, nó vội vã cáo từ. Thanh Tửu không sợ gì, nó được già trẻ lớn bé đều yêu thích, nhưng mỗi lần thấy Thiệu Hoa Trì là như chuột thấy mèo. Dù sau chuyện ở Quan Tinh lâu, quan hệ giữa bon họ đã dịu đi nhiều, nhưng Thanh Tửu vẫn không kiềm chế được bản năng. Nó luôn có cảm giác, chỉ cần đến gần công tử một chút là lại bị cặp mắt đen láy, sắc như dao của điện hạ xuyên thủng, rợn hết cả tóc gáy.
Thiệu Hoa Trì nhìn Thanh Tửu hành lễ rồi cong đuôi chạy, không răn dạy thêm câu nào. Chuyện thằng bé từng giúp y tìm Phó Thần ở Quan Tinh lâu ngày ấy, y vẫn ghi tạc trong lòng. Dù nó quá thu hút sự chú ý của Phó Thần, khiến y bực bội, nhưng y cũng biết nó thật sự quan tâm đến Phó Thần.
Phó Thần thấy Thiệu Hoa Trì về thì sai phòng bếp bưng một đĩa đào hoa cao nóng hổi lên.
Vừa mở lồng che, khói nóng tỏa nghi ngút, phủ lên Phó Thần một tầng sương dịu dàng.
Thiệu Hoa Trì cởi áo khoác, khi thấy đĩa điểm tâm, sắc mặt âm trầm của y thả lỏng một chút. Y cầm một miếng, bỏ vào miệng. Mỗi khi tâm trạng không vui, thứ này luôn là liều thuốc an thần của y, khiến y bình tĩnh trở lại. Đương nhiên, Phó Thần cũng biết đào hoa cao nào có thần kỳ như vậy, chỉ là một cách để di dời cảm xúc mà thôi.
Cắn vài miếng, y phát hiện ra có gì đó khang khác, "Hương vị không giống mọi ngày thì phải?"
Chẳng lẽ mới đổi đầu bếp trong phủ?
"Ta làm đấy." Những lúc ở riêng với Thiệu Hoa Trì, Phó Thần cũng tùy ý hơn nhiều, chăm chú quan sát y, nhưng không ngờ phản ứng của y lại dữ dội thế.
"Khụ khụ khụ khụ khụ --" Thiệu Hoa Trì bị nghẹn, che miệng ho khan.
Ngươi làm? Một nam nhân như ngươi mà xắn tay nhào bột? Ngươi vẫn là Phó Thần đấy chứ?
Phó Thần không cảm thấy có vấn đề gì cả. Thiệu Hoa Trì không ngại ăn thì hắn cũng không ngại làm. Hơn nữa, đâu có ai nói Thụy vương nhu nhược, đàn bà, chỉ vì y thích ăn đào hoa cao.
Thấy y kinh hãi như vậy, hắn vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ. Phó Thần vòng ra sau lưng Thiệu Hoa Trì, nhẹ nhàng vỗ để xoa dịu cơn khó chịu sau khi ho, "Hôm nay có thời gian rảnh, cho nên hoc sư phó ở nhà bếp cách làm. Có hợp khẩu vị không?"
Thiệu Hoa Trì nhìn miếng bánh cắn dở trong tay, do dự không biết nên ăn tiếp hay dừng.
Y bối rối hồi lâu, cuối cùng vẫn quyến định ăn từng miếng nhỏ, nhâm nhi trong miệng thật lâu rồi mới nuốt, cứ như không nỡ ăn hết quá nhanh. Chỗ còn lại, để lát nữa y gọi Tùng Dịch đến xem có cách nào giữ được lâu một chút hay không, rồi sau này thi thoảng lại ăn một mẩu.
"Nếu thích thì về sau ta lại làm." Thấy Thiệu Hoa Trì tuy không nói gì nhưng cảm giác hạnh phúc tỏa ra toàn thân, Phó Thần nghĩ, người này thật dễ thỏa mãn quá, không biết sau này hắn có dọa y chết khϊế͙p͙ hay không.
Phó Thần khom lưng, ghé vào bên tai đối phương, nhẹ giọng nỉ non, "Điện hạ có bằng lòng nhấm nháp một chút không?"
Nhấm nháp? Thiệu Hoa Trì nhớ đến mấy hình ảnh ướt át trong mộng, vội vàng đưa tay che mũi, một lúc lâu sau mới khàn giọng đáp, "Không cần, vậy là được rồi." Còn nhận thêm nữa, y sẽ càng tham lam.
Mà y không biết thế nào mới là giới hạn của Phó Thần, cho nên chỉ biết quý trọng những cảnh tượng giống như mơ lúc này.
Thấy Thiệu Hoa Trì cứng đờ người, Phó Thần lại lui về. Nếu câu dẫn quá mức, vị chủ công này lại tránh né hắn vài ngày mất.
Phó Thần chỉ vào chiếc giường ở phòng trong, "Nghỉ ngơi một lát nhé."
Những khi không quá bận rộn, Phó thần lại yêu cầu Thiệu Hoa Trì nghỉ ngơi chừng một khắc vào buổi trưa.
Mặt Thiệu Hoa Trì đỏ ửng. Nghĩ đến những chuyện Phó Thần sắp làm sau đó, y chô đầu xuống, không dám ngẩng lên.
Phó Thần ngồi ở mép giường, bắt đầu xoa bóp huyệt thái dương cho Thiệu Hoa Trì. Lực đạo vừa phải, bấm đúng huyệt vị, khiến Thiệu Hoa Trì thoải mái đến suýt nữa thì rên rỉ thành tiếng.
Lúc Phó Thần dịu dàng với ai thì khó có người cưỡng được. Hắn sẽ thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong đời sống thường ngày của đối phương, không đột ngột, không liều lĩnh, mà khi người ta phát hiện thì đâu đâu cũng có hình bóng hắn rồi.
"Ban nãy xảy ra chuyện gì?" Lúc Thiệu Hoa Trì bắt đầu thả lỏng, Phó Thần mới hỏi. Hắn đã phát hiện ra từ lúc Thiệu Hoa Trì bước vào cửa, cả người đằng đằng sát khí. Tuy người bình thường sẽ không nhận thấy điều gì trên gương mặt lạnh băng của y, nhưng Phó Thần sao lại không biết được.
Thiệu Hoa Trì mở mắt ngồi dậy.
Phó Thần dựa vào đầu giường, một tay ôm người vào ngực. Thiệu Hoa Trì căng cứng toàn thân, hết sức gượng gạo.
Nhưng động tác của Phó Thần rất tự nhiên, cho nên y chỉ đành cố gắng thả lỏng thân thể, dựa vào người hắn. Mỗi lúc bọn họ thân mật với nhau, y lại căng thẳng đến quên cả hít thở.
Một tay Phó Thần ôm lấy vòng eo nhỏ săn chắc, một tay vuốt ve mái tóc bạc mềm như tơ. Thú vui này khiến Thiệu Hoa Trì hình thành thói quen mới, mỗi lần búi tóc cũng thả thật nhiều tóc sau lưng để cho Phó Thần chạm vào.