Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 250

Thiệu Long mở to cặp mắt xếch sáng long lanh, tựa như vô cùng mừng rỡ khi trông thấy Phó Thần sau giấc ngủ.


Trong ấn tượng của nó về Phó Thần chỉ toàn những gương mặt hiền hòa và giọng nói ấm áp, khiến nó có cảm giác an toàn như bám được cọc gỗ giữa lòng sông. Nó nắm chặt vạt áo Phó Thần, ấp a ấp úng, mặt đỏ hồng, nhớ đến bộ dạng của mình ở Vĩnh Mai điện mà xấu hổ.


Đứa nhỏ đưa hai bàn tay mập mạp, che kín mắt, nhưng lại lén nhìn Phó Thần qua khe hở giữa mấy ngón tay, thấy Phó Thần cười cười nhìn mình thì lại vội vàng khép tay lại.


Thấy Thiệu Long không còn hoảng sợ, Phó Thần mới mỉm cười dịu dàng, "Tưởng là tỉnh dậy sẽ bị đem bán à? Bán đệ đi đâu bây giờ?"
Thiệu Long trố mắt kinh hãi, sau đó lại lắc đầu lia tịa, tin chắc ca ca sẽ không bán mình đi.


"Phó Thần kia" giúp đỡ Thiệu Long chẳng qua vì gthosi quen nghề nghiệp, dù quả thật đứa trẻ như Thiệu Long rất khiến người ta yêu thích. Còn với Phó Thần đã phục hồi trí nhớ thì khác. Hắn thương Thiệu Long, cũng cực kỳ áy náy với nó.


Vô luận có bao nhiêu không biết làm sao, đứa nhỏ này mẫu thân là vì hắn mà chết, có lẽ hắn như thế nào bù lại đều không thể bổ khuyết hài tử khi còn nhỏ thương tích


Dù sao đi nữa, mẫu thân của đứa bé này cũng chết vì hắn. Hắn có cố gắng cách mấy cũng không bù đắp lại được sự mất mát này.


Phó Thần nghĩ bụng, lại càng nhẹ tay ôm đứa bé vào lòng. Hắn thà rằng Thiệu Long nghịch ngợm một chút, phá phách một chút, chứ hiểu chuyện thế này lại càng xót xa hơn. Ngẫm lại, những đứa trẻ hắn gặp kiếp trước đều là ông tướng trong nhà. Chúng kiêu căng hợm hĩnh như vậy vì biết có người thương xót mình. Tương tự, Thiệu Long dè dặt từng chút vì biết mình không có ai lo.


Thiệu Long còn nhớ lễ nghi thái phó chỉ bảo, cho nên rất sợ mở miệng nói chuyện, do dự một lúc lâu mới dám lí nhí gọi, "Ca ca."
"Không muốn nói thì thôi." Phó Thần không nhìn được, xoa đầu nó, "Sau này có ca ca bảo vệ đệ, được không?"


Không ngờ chỉ một câu nói chẳng lấy gì làm xúc động lòng người cho lắm mà khiến đứa nhỏ bỗng nhiên lặng thinh, nước mắt dâng ngập hốc mắt rồi chảy ròng ròng, "Sao đã khóc nhè rồi?"
Khóc đến không kịp thở mà không phát ra âm thanh nào.


Tuy Thiệu Long còn nhỏ tuổi, nhưng lại cực kỳ thông minh, càng thông minh càng mẫn cảm với môi trường xung quanh. Từ lâu, nó đã cảm nhận được quanh đây không ai giúp mình, cũng không nói lại được đám hoàng tử hoàng tôn biết đổi trắng thay đen kia, cho nên thường im lặng. Kể từ khi có ý thức, hắn nhớ mỗi lần mình khóc, trắc phi nương nương sẽ nhét vải vào miệng để nó không kêu lên, lúc phụ vương tới mới lấy mảnh vải ra, cho nó khóc thật lớn. Nó nhớ có lần bất cẩn, khóc thành tiếng ở chỗ Thụy vương phi, sau đó bị nhốt vào căn phòng tối đen.


Nó có hai người mẹ, nhưng bọn họ đều không thích nó nhiều lời.
Họ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, cho nên số lần nó mở miệng nói chuyện càng lúc càng ít.


Phó Thần cực kỳ lúng túng, đang nghĩ xem không biết phải dỗ dành thế nào thì chợt nghe thằng bé nói một câu rất hoàn chỉnh. "Thiệu Long sẽ ngoan. Có phải ca ca sẽ luôn tốt với ta như vậy không?"


Đầu óc thằng bé không có vấn đề, thậm chí còn thông minh hơn cả trẻ con cùng tuổi. Lúc Thụy vương phi đến nói chuyện với "Phó Thần kia", thị bảo Thiệu Long không được lanh lợi, nói thẳng ra là đần độn, lo rằng Thụy vương không người nối nghiệp.


Phó Thần từ từ tiếp nhận ký ức của "Phó Thần kia", nhớ lại những lần gặp gỡ Thiệu Long. Hắn nhớ rõ "Phó Thần kia" không hẳn là yêu mến đứa nhỏ này, chẳng qua chỉ thấy nó hơi hướng nội, cho nên động lòng trắc ẩn, giúp đỡ một chút. Chẳng lẽ đối với nó, như vậy đã xem là tốt?


Hắn cúi xuống, hôn chụt một cái lên khuôn mặt non mềm của Thiệu Long, môi còn dính cả nước mắt. Đứa bé lập tức há hốc miệng, sửng sốt nhìn Phó Thần. Từ trước đến giờ, nó chưa từng được ai hôn.


Thi thoảng, nó được dẫn ra phố thị, thấy cha mẹ bế con mình trên tay, nó ghen tị ghê gớm. Nhưng giờ, nó còn nhận được sự thân mật hơn cả một cái ôm.
"Sẽ còn tốt với đệ hơn nữa, được không nào?"


Đứa bé lập tức nhào vào lòng Phó Thần, luôn mồm gọi ca ca. Từ nay về sau, ca ca đã thành người tuyệt vời nhất trong lòng nó.


Tùng Dịch đứng chờ ngoài cửa một ngày, nhìn thấy Phó Thần đi ra, còn ôm trên tay một quả cầu nhỏ đang rúc đầu vào trong, không muốn gặp người. Hắn định đưa tay ra đón thì phát hiện mặt Thiệu Long tèm lem nước mắt, lo lắng hỏi, "Tiểu vương gia sao vậy?"


"Một lát nữa là ổn thôi." Phó Thần lơ đãng trả lời. Không hiểu sao, hắn cảm thấy những ánh mắt kỳ quái từ vài người hoặc vài cỗ xe đi ngang. Ánh mắt này vô cùng khó hiểu, như thể đang dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Phó Thần nhanh chóng quan sát bốn phía, nhìn có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng ngầm.


Hắn có thể khẳng định bước đầu, những kẻ này không bình thường, hơn nữa còn đang nhắm vào hắn.


Phó Thần làm như không có chuyện gì, vỗ vỗ đầu Thiệu Long. Thằng bé đã ngừng khóc, Phó Thần đưa khăn cho nó. Thiệu Long nhận lấy khăn, lau sạch nước mắt nước mũi, sau đó thẹn thùng gấp khăn lại, không có ý định trả nó cho ca ca.


"Không cần, đệ giữ lấy." Một cái khăn thôi mà, ban nãy lúc thay đồ, Lưu Túng đưa cho hắn. Lão nói mấy năm nay, Mai Giác và Tiểu Chỉ Diên vẫn thường thêu khăn cho hắn, gửi hết ở chỗ Lưu Túng, như thể các nàng biết Phó Thần sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Các nàng tin chắc Phó Thần không chết, một ngày nào đó sẽ trở về thôi.


Phó Thần sai Tùng Dịch đưa tiểu vương gia về cung trước. Trong tình hình này, hắn không tiện dắt một đứa trẻ bên mình.
Đúng lúc đó, Phó Thần liếc thấy một bóng người đằng xa.
A Tứ ca!


Đồng tử Phó Thần hơi co rút. A Tứ đứng ngay giữa con phố nhốn nháo đối diện, không quá xa cũng không quá gần. Cặp mắt hắn đỏ rực như máu, nhưng lại bình tĩnh một cách quỷ dị.
Một vài thân tín của hắn nấp trong bóng tối, cầm ám khí trên tay, không nhắm vào Phó Thần, mà nhắm vào Tiểu vương gia.


Với tốc độ của ám khí thì ngay cả đám Tùng Dịch cũng không ngăn được. Hơn nữa, dù ngăn được một lần thì có ích gì. Giữa phố xá đông đúc thế này, nếu có kẻ muốni rình bắt tiểu vương gia thì quá dễ dàng. Giết một đứa trẻ đối với chúng còn nhẹ nhàng hơn thái rau.


Cuối cùng ngày này đã tới!
Bởi vậy, Phó Thần ít nhất cũng biết một chuyện, hắn và người của Lý hoàng đã chính thức trở thành kẻ thù.
Thân phận Lý Ngộ từ nay về sau không dùng được nữa!


Thực ra, chuyện này đến sớm hơn so với hắn hình dung một chút, nhưng cũng không chênh lệch nhiều. HẮn đoán trừ phi Lý phái sai người ra roi thúc ngựa, tốn vô số nhân lực và mã lực mới có thể đưa tin nhanh như thế. Quả nhiên Lý phái coi việc tiêu diệt hắn là nhiệm vụ hàng đầu.


Ban nãy, chúng có cơ hội giết Thiệu Long nhưng không ra tay?
Là vì hắn sao?
Mục tiêu của chúng là hắn.


Vậy thì tạm thời có thể suy luận, trước mắt, Lý phái không muốn đánh rắn động cỏ. Tấn Thành đế còn chưa chết, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất. Mà Phó Thần cũng không muốn liều mạng một mất một còn với đối phương. Phe hắn cũng chưa có đầy đủ sự chuẩn bị, nếu thật sự đối đầu với Lý phái thì chỉ e trở tay không kịp.


Tác phong của Lý phái vẫn mang phong cách Lý Biến Thiên. Bọn họ chỉ muốn bỏ càng ít công sức càng tốt để giải quyết một vấn đề, hạ mức tổn thất xuống thấp nhất có thể. Vũ lực là lựa chọn cuối cùng, cũng là cách thức ngu xuẩn nhất.


Thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa như xa lạ của A Tứ, tuy cách rất xa nhưng Phó Thần vẫn cảm nhận được sự đau lòng trong mắt hắn, trái tim Phó Thần bỗng nhiên nặng nề.


Hắn nhớ đến năm năm qua, A Tứ vẫn luôn dung túng, che chở cho hắn. Dù hắn mắc lỗi gì, A Tứ đều gánh cho. Những lúc Lý Biến Thiên huấn luyện hắn quá nghiêm khắc, người này lại mua đồ cho hắn bồi bổ. Khi hắn theo Lý Biến Thiên thì đã qua độ tuổi tốt nhất để luyện võ, cho nên muốn thành tài thì chỉ có thể cố gắng gấp bội. Phó Thần thật sự mệt bở hơi tai. Khi đó, A Tứ lại lén lút ưu ái cho hắn, khiến hắn thoải mái hơn phần nào.


Lý Biến Thiên đương nhiên phát hiện ra, nhưng bao giờ cũng mắt nhắm mắt mở, mặc kệ bọn họ chiều chuộng Lý Ngộ.
A Tứ ca........
A Tứ khoát tay, những người nhắm vào Thiệu Long đều thu vũ khí về. Hắn làm khẩu hình: Đến đây.


Phó Thần hiểu ý A Tứ. Chỉ cần hắn đi theo, đối phương có thể tạm thời tha cho thất vương đảng, bao gồm tiểu vương gia.
A Tứ nói được làm được, điều này Phó Thần hiểu rất rõ. Những người khác thuộc Lý phái ra sao, hắn không dám đánh giá, nhưng A Tứ nhất định sẽ không nuốt lời.


Còn nếu hắn không theo, kết quả ra sao, không ai biết được.
Hắn cũng biết, dù hắn đầu hàng mà A Tứ vẫn lật lọng thì cũng chẳng có cách nào.


Được rồi, A Tứ thắng. Bây giờ, quả thật Thiệu Long là mối uy hϊế͙p͙ với hắn. Dù biết đối phương có thể trở mặt bất cứ lúc nào, hắn cũng chỉ có thể đánh cược mà thôi.
Phó Thần nhắm mắt, hơi cau mày, "Tùng Dịch."


Tùng Dịch cũng cảm thấy Phó Thần có chút khác thường. Hắn căng thằng như lâm đại địch, vội nhìn xem xung quanh có gì khác thường hay không. Nhưng đây là cửa hoàng cung, có cấm vệ quân gác, ai dám lỗ mãng?
"Công tử, có phải ngài phát hiện ra gì hay không?"


Càng nhiều người biết, càng khiến Lý phái đề phòng, hậu quả khó mà lường được. Bây giờ A Tứ vẫn còn chút kiên nhẫn, hắn muốn bắt Lý Ngộ.


Phó Thần không muốn gây thêm rắc rối, chỉ lắc đầu, "Trên đường về, nhớ trông chừng tiểu vương gia thật kỹ, một tấc không rời, đến khi vào trong vương phủ mới thôi."
Hắn vẫn tin tưởng binh lực của Thụy vương phủ. Nếu chỗ đó mà còn không an toàn thì chắc cả kinh thành không còn nơi nào yên ổn nữa.


"Rõ." Trong mắt Tùng Dịch, công tử chính là người yêu của Thụy vương. Dù bây giờ công tử còn chưa đồng ý, nhưng hắn tin với sự chân thành, kiên nhẫn của mình, Thụy vương nhất định sẽ được như ý nguyện. Nói thế thì công tử cũng là chủ tử của hắn. Chỉ xét quan hệ đồng minh, hắn đã rất khâm phục công tử. Công tử nói vậy, liệu có phải là một lời nhắc nhở, lát nữa trên đường có thể có mai phục?


Tùng Dịch muốn nói lại thôi. Hắn nhìn cấm vê quân bên ngoài Đông Huyền môn, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.


"Còn nữa...." Phó Thần ngập ngừng. Có lẽ lần này hắn không dám chắc chắn. Trong danh sách kẻ địch của Lý phái, Thất Sát đứng hàng đầu. Bắt được hắn rồi, ai sẽ tha cho hắn, "Nếu quá giờ giới nghiêm mà ta vẫn chưa về thì nói với Thiệu Hoa Trì rằng ta không muốn cuốn vào cuộc tranh đoạt giữa các hoàng tử nữa. Ta sẽ ra ngoài ngao du thiên hạ."


Dù lời nói dối này có ngàn vạn kẽ hở, nhưng đó là lý do duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra để giải thích với Thiệu Hoa Trì.


"Ngài có ý gì?" Không thể trở về tức là sao? Tùng Nghịch làm sao không đoán ra được cơ chứ. Phó Thần đang dặn dò trong tình huống xấu nhất. Tùng Dịch hoảng hốt, cổ họng nghẹn đứng, "Không được đâu, chủ tử giết ta mất!"


Phó Thần lấy miếng vải áo được "Phó Thần kia" cất giữ cẩn thận, đưa cho Tùng Dịch, bình tĩnh mà hiền hòa căn dặn, "Giữ nó thay ta. Giúp ta tìm lại bộ quần áo bị cắt. Nếu ta có thể trở về thì đưa nó đến, để ta may lại."
"Công tử, ngài....." Ngài đáp lại điện hạ rồi sao?


Lời nói quá mức rõ ràng rồi. Tùng Dịch nghĩ phải đốt pháo chúc mừng điện hạ nhà họ đã ôm được mỹ nhân về.
Phó Thần gật đầu khẳng định với Tùng Dịch, xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này.


Tùng Dịch cũng không mừng quá mà quên việc. Nếu điện hạ mà biết, chắc sẽ phát điên lên mất, "Ngài nói cho ta biết đi, rốt cuộc ngài định đi đâu? Hoặc ít ra là phải ở đâu chờ ngài!"
"Vậy cứ ở đây đi." Ngay ngoài cửa cung.


Sau khi ép được Tùng Dịch đi rồi, Phó Thần mới cầm lệnh bài của Lưu Túng để rời cung, đi về phía A Tứ.


A Tứ nhìn đứa trẻ đã được mình và những huynh đệ khác trong đoàn hộ vệ dốc lòng dạy bảo, nay đã cao hơn cả hắn, mặc trang phục thái giám Tấn quốc. Không cần hỏi cũng biết, Phó Thần có thể thoải mái quay về hoàng cung Tấn quốc như vậy là bởi nhiều năm trước, hắn đã từng ở chính nơi này.


Thấy khuôn mặt Phó Thần, A Tứ gần như hít thở không thông.


Ánh mắt hắn chứa đầy thất vọng, căm giận, ngỡ ngàng. Khi nhìn thấy A Tứ như thế, Phó Thần lại nhớ đến A Tam năm xưa. Hắn chợt có cảm giác, thực ra chết cũng là một điều rất kỳ diệu. Rõ ràng hắn rất muốn sống, nhưng con người vốn là loại sinh vậy có ngàn vạn cảm xúc phức tạp. Dù biết mình còn nhiều chuyện chưa hoàn thành, vẫn còn những người phải bận lòng, không nỡ buông, nhưng vẫn liều lĩnh đâm đầu vào chỗ chết, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.


Phó Thần và A Tứ cùng đi tới một ngõ nhỏ không người, rời xa tai mắt trong hoàng thành, rời xa cả sự bảo hộ mà Tiết Duệ đã sắp xếp cho hắn.
A Tứ bảo những người xung quanh lui xa một chút. Rõ ràng vẫn còn đang tráng niên khỏe mạnh, nhưng Phó Thần lại có cảm giác, hắn già đi rất nhiều chỉ sau một đêm.


"Ta chỉ muốn ngươi nói thật. Năm đó, có phải ngươi hại chết A tam không?" Dù đã đoán ra chân tướng, A Tứ vẫn muốn nghe một lời từ Lý Ngộ. Đúng, trong lòng hắn chưa từng có Phó Thần, đến tận bây giờ vẫn là Lý Ngộ.


Phó Thần không nghĩ A Tứ sẽ hỏi một câu như vậy mà không phải là băm vằm hắn ngay tức khắc.
Hắn lặng lẽ một hồi, nhắm mắt, thì thào, "Phải."
"Ngươi lấy trộm chìa khóa, hủy kho vũ khí, khiến sức mạnh quân sự của Kích quốc suy giảm nhiều năm. Ngươi có từng hối hận không?"


"....Không." Nếu không làm vậy, e rằng Tấn quốc cũng chẳng thể kéo dài hơi tàn năm năm nay.
"Câu hỏi cuối cùng, ngươi đã từng thật lòng với chúng ta, với chủ công hay chưa?"
Câu này, Phó Thần không trả lời.


Trong lúc hắn im lặng, A Tứ đã vung tay, thụi cho hắn một cú, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như bị thiêu đốt.


Cảm giác này hoàn toàn khác lúc đối mặt với A Nhất. Khi ở bên hồ Dịch Đình, hắn dễ dàng phản kích, là vì hắn biết A Nhất chưa từng tin tưởng mình, vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của hắn suốt năm năm qua.


Sau cú đấm trời giáng của A Tứ, Phó Thần lảo đảo ngã xuống, lưng va vào mặt đất đến rầm một tiếng, nhưng hắn lại không kêu than lời nào. Những cú đấm liên tục giáng xuống, nện vào mặt hắn tới tấp, cùng với tiếng quát tháo tê tâm liệt phế của A Tứ, "Khốn kiếp! Ngươi chết cũng không đủ!!!"


"Ngươi có biết vì ngươi mà chúng ta gặp nguy hiểm thế nào không!"
"Ngươi có biết....." Ta thật sự xem ngươi như đệ đệ ruột thịt/
Hắn hận Lý Ngộ, nhưng càng hận mình chưa từng nghi ngờ Lý Ngộ.
Phó Thần cảm nhận được cơn đau thể xác, nhưng không hề phản kháng, mặc A Tứ điên cuồng trút giận.


A Tứ không dùng đến nội lực, chỉ đánh Phó Thần bằng sức mạnh cơ bắp. Phó Thần rất đau, cũng cảm thấy sự thất vọng cùng cực của A Từ thông qua từng cú đánh.


Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt Phó Thần. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy A Tứ vẫn luôn nghiêm nghị, gần như không bao giờ cười, mà lúc này lại rơi lệ.
"A Tứ ca....." Phó Thần nghẹn ngào nói.


Nghe Phó Thần gọi, A Tứ dường như lấy lại bình tĩnh sau cơn cuồng nộ. Hắn nhận ra điều gì, khàn giọng nói với Phó Thần, "Ngươi không xứng gọi ta như vậy. Đi thôi. Hôm nay chúng ta sẽ chấm dứt tất cả."
"Nếu vậy....Ta hy vọng được chết dưới kiếm của A Tứ ca." Phó Thần nhắm mắt.


Hắn không thể nói mình đúng hay sai, chỉ là không hề hối hận.
A Tứ dừng lại, không quay đầu, cũng không trả lời Phó Thần. "Ngươi muốn chết cũng không dễ đâu."
Phó Thần cũng hiểu tình cảnh của mình lúc này, căn bản là không trốn được, cho nên ngoan ngãn theo A Tứ lên xe ngựa.


Hắn chú ý xung quanh một chút, không thấy thuộc hạ của A tứ, nhưng lại vô tình trông thấy một gương mặt không ngờ: Thanh Tửu!
Ánh mắt bọn họ lướt qua nhau một chút. Phó Thần làm như không có chuyện gì, cứ thế lên xe.
Thanh Tửu xuất hiện thật khéo, không quá sớm cũng không quá muộn.


A Tứ cũng theo lên xe. Thưc ra, Phó Thần đã nghĩ, khi thân phận của hắn bị lộ, A Tứ sẽ tìm cách tiêu diệt hắn bằng moi giá.
Hôm nay, sống được thêm khắc nào là kỳ tích khắc đó.


Sau khi xuống xe, Phó Thần quan sát xung quanh một chút, phát hiện ra chẳng phải nơi nào xa lạ, mà chính là Quan Tinh lâu, nơi quốc sư xem bói, luyện đan, lúc trước từng là thánh địa ở Loan kinh. Mà thánh địa mà người ta thường nói tới, cũng chính là cấm địa.


Nhưng bây giờ, Phi Khanh đã rời đi, nơi này tiêu điều hơn trước rất nhiều. Phó Thần nghĩ nơi nuôi tê tước chắc cũng ở gần đây.
Có điều, giờ hắn là đối tượng áp giải quan trọng hàng đầu của Lý phái, dù ba đầu sáu tay cũng chẳng ra được khỏi cửa, đừng nghĩ đến tìm chim.


Vì sao phải đưa hắn đến đây?
Sau khi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Phó Thần, A Tứ vẫn không nói thêm câu nào.
Quan Tinh lâu vẫn là cứ điểm của Lý phái. Dù Phi Khanh đã rời đi, người của Lý phái vẫn nắm quyền kiểm soát nơi này.


Có lẽ biết mình không còn nhiều thời gian, tâm trạng Phó Thần lại bình tĩnh một cách bất ngờ.


Hắn bắt đầu phân tích vì sao mình được đưa đến đây. Có lẽ là để dùng hình tra tấn khiến hắn sống không được chết không xong. Phó Thần nhìn đồ đạc vừa đơn giản vừa trang trọng bên trong, nhớ Thiệu Hoa Trì từng nói, trong Quan Tinh lâu có rất nhiều trận pháp và cơ quan, người thường đi vào chỉ e vĩnh viễn không ra được.


Lúc trước, hắn từng sau Thiền gia huynh đệ đến phá giải xem sao, tiếc rằng người của Lý phái canh giữ rất chặt. Chẳng ngờ hôm nay hắn lại đường hoàng đi vào bằng cách này.


"Lui ra đi. Đợi những người khác đến rồi xử lý hắn. Giờ ta dẫn hắn vào trong, đề phòng hắn trốn thoát." A Tứ nói với mấy người canh gác.
Phó Thần cũng có thể nhận ra mấy vị quản sự này là ai, trước kia đã từng tìm hiểu.


A Tứ vẫn còn ở đây, mà nơi này còn là địa bàn của Lý phái, Phó Thần cũng chẳng trốn được. Những người kia không chút dị nghị, canh giữ bên ngoài. Chỉ mình A Tứ dẫn Phó Thần vào một căn hầm ngầm, tối đen như mực, còn váng vất mùi máu tươi. Phó Thần bước vào rồi mới biết, hóa ra căn hầm rất lớn, treo đủ thứ dụng cụ hành hình, sắc bén, lạnh lẽ, tràn ngập sát khí hẳn. Hẳn đã có không ít người bỏ mạng ở đây.


A Tứ thắp đuốc trên tường, khiến căn phòng sáng lên, xua tan hơi lạnh.


Phó Thần vẫn nhàn nhã như thường, bở đã đưa quyết định. Người Lý phái có thủ đoạn gì, hắn còn rõ hơn A Tứ. Những người có ý chí kiên định đến mấy cũng chẳng chịu được quá ba ngày, cuối cùng đều rơi vào cảnh sống không được chết chẳng xong. Hắn thử cân nhắc xem số bột phấn độc mang trên người có đủ để tự sát hay không. Hắn không muốn phải chịu hành hình, đỡ được chút đau đớn da thịt nào thì hay chút ấy.


Người ta muốn sống cũng khó, muốn chết cũng chẳng dễ dàng.
Dù vẫn biết A Tứ sẽ không cho hắn cơ hội tự sát, nhưng chuyện hắn nghĩ đến được, chẳng lẽ A Tứ lại không nghĩ ra?
Trong lúc Phó Thần mải nghĩ xem làm thế nào để chết thật nhanh mà không bị ngăn cản, A Tứ lại quan sát hắn.


"Đây mới là con người thật sự của ngươi. Vẻ mặt lúc này mới là điệu bộ mà Thất Sát nên có."
Thấy Phó Thần đã không còn dáng vẻ cợt nhả của Lý Ngộ, A Nhất nói.
Hóa ra ngay từ lúc mới quen, Lý Ngộ chỉ mười mấy tuổi, hắn đã tâm cơ như thế.


A Tứ bỗng nhiên cảm thấy, mình thua cũng không oan. Thất Sát quả thật rất mạnh, tính toán nhân tâm không sai chút nào. Không so về vũ lực thì e rằng chẳng mấy người đấu lại được hắn.
A Tứ bảo Phó Thần ngồi xuống, còn sai tôi tớ mang trà tới.


Hắn rót cho hai người một ly, ung dung ngồi uống, "Đây là trà Mao Tiêm ngươi thích. Ta cố tình xin một ít ở chỗ chủ công. Ta nghĩ ngươi đến Tấn quố c sẽ không quen khí hậu. Nào, uống một chén."
Đáy lòng Phó Thần chua xót. Hắn nhận chén trà, không nhìn một cái, uống cạn.
"Không sợ ta hạ độc sao?"


Phó Thần mỉm cười thong dong, không giống một kẻ buông xuông chịu chết, "Muốn hạ độc cũng sẽ không chờ đến lúc này."
Ta đã như vậy rồi, ngươi việc gì phải bày trò phiền toái.
Hơn nữa, nếu có độc thì ta còn lựa chọn nào khác sao?


Hai người như thể đôi bạn thân quen nhiều năm, không có chút không khí căng thẳng nào giữa bọn họ.
A Tứ cũng tựa như đang nói chuyện phiếm. Chỉ hai người biết, bây giờ họ vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của đối phương để đề phòng.


"Sau này nghĩ lại, ngươi là Thất Sát, hóa ra cũng rất hợp lý. Nếu không phải ngươi thì chẳng ai đủ tư cách là Thất Sát." Có thể lừa chúng ta lâu như thế.
A Tứ than thở, nhưng ánh mắt lại có chút tán thưởng.


"Ta chỉ muốn sống, muốn có quyền tự chủ, muốn bảo vệ vài người, nhưng mà cũng thật khó khăn," Phó Thần bật cười.
"Lý Ngộ, ngươi nhất định phải chết." Trái với lời nói ôn hòa, A Tư vung tay, tung một chưởng về phía Phó Thần.
Biến cố quá nhanh, nhưng cũng rất hợp lý.


Trong giây lát, Phó Thần giống như được rải thoát, chậm rãi khép mắt lại.
Vẫn là câu nói đó.
Nếu phải chết, hắn thà chết trên tay A Tứ.
Lúc chuẩn bị lấy mạng Lý Ngộ, A Tứ lại chợt dừng tay, "Vì sao không tránh?"


"Trả lại món nợ cho A Tam ca năm xưa. Một mạng đổi một mạng." Hắn không muốn gặp thêm cơn ác mộng nào nữa.
A Tứ ngẩn người, hốc mắt ửng đỏ.


Phó Thần vẫn mỉm cười như trước, nhưng bất chợt, mặt hắn cứng đờ. Cảnh vật trước mắt nhòe đi, thân thể nặng nề. Hắn kinh ngạc nhìn A tứ, hổn hển nói. "Ngươi...bỏ thứ gì?"
Dược hiệu phát tác rất nhanh.


A Tứ chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Thần, bình tĩnh như kể một câu chuyện, "Chuyện ngươi là Thất Sát, không chỉ có mình ta biết. Dù ta muốn che giấu cho ngươi cũng không được. Các thành viên khác của Đệ Bát Quân, thậm chí ngay cả Phi Khanh cũng cho rằng ta rất thân thiết với ngươi, rất dễ mềm lòng. Nội dung ngắn ngủ trong mật hàm đã được gửi đi khắp nơi, có lẽ người của ta ở cả Loan Kinh đều biết. Dù ta không tìm ngươi, chúng cũng sẽ đến. Bây giờ ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi."


Loảng xoảng.
Phó Thần ngồi không vững, ngã xuống đất. Hắn run tay, muốn lấy thuốc độc trên người, nhưng lúc định xé rách vỏ bọc thì bị A Tứ túm lấy, không thể cử động.
"Lý Ngộ, ta đã nói rồi, muốn chết cũng không dễ vậy đâu."


Gương mặt A Tứ càng lúc càng nhoẹt nhoẹt. Khi nhắm mắt lại, Phó Thần chợt nhớ đến gương mặt vui mừng phát khóc của nam nhân kia ở Cảnh Dương cung.
Ngốc à, đừng khóc.
Cứ coi như ta còn sống đi.
Phó Thần từng nghĩ, mình không sợ chết.
Hóa ra, hắn vẫn còn vương vấn thế gian......


Hắn sợ không có hắn, tên ngốc kia lại làm gì dại dột.