Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 245

Vẻ mặt A Nhất lúc này nguy hiểm cực độ. Đó là gương mặt của một kẻ được ăn cả ngã về không.
Bọn họ không sợ sống chết, chỉ có một tín ngưỡng kiên định trong lòng. Vì tín ngưỡng ấy, bọn họ dám đánh đổi tất cả.


Kiếp trước, Phó Thần đã từng theo chân tổ trọng án đi khắp nơi, chứng kiến những kẻ tội phạm sẵn sàng vứt bỏ tính mạng để phản kháng một lần cuối cùng. Khi trông thấy biểu cảm trên mặt A Nhất, trái tim hắn nặng như đeo cùm, nhìn chằm chằm mỗi cử động, hơi thở của đối phương để đoán biết hành vi tiếp theo.


Trong giây phút chỉ mành treo chuông, hắn không được phép phạm sai lầm.


Cũng chính vì A Nhất phát cuồng như thế, Phó Thần mới dám chắc xung quang đây không còn người nào khác của Đệ Bát quân, nếu không A Nhất không đến nỗi phải hy sinh thân mình. Sự hợp tác giữa Phó Thần và Thiệu Hoa Trì đã thành công, tiêu diệt được đa số nhân lực của Đệ Bát quân, khiến bọn họ không còn đủ người để trợ giúp vào lúc này.


Những suy nghĩ này của Phó Thần chỉ trôn qua trong vài tíc tắc. Hắn đã sẵn sàng để ứng phó với động tác tiếp theo của A Nhất.
Bỗng nhiên, Phó Thần thoáng liếc thấy, dường như có người đang dẫn theo quân lính từ phía xa chạy đến.


Nhưng hắn không dư thừa tinh lực để quan tâm xem người đến là ai. Đệ Bát quân đã gần như tan tác, cho nên nhóm thị vệ đằng kia nhiều khả năng là phe mình.


Bất chợt, A Nhất lao về phía Tấn Thành đế đang hôn mê đằng kia. Phó Thần đuổi theo trong chớp mắt. A Nhất định dùng thân thể làm bom, kéo theo kẻ địch cùng tan vào cát bụi.


Kích quốc phát minh ra một loại thuốc nổ không đặt trong nòng pháo, mà gài trên cơ thể người, là loại lựu đạn cải tiến. Khi Lý Ngộ rời đi, chúng vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm, hắn cũng không biết rõ có thành công hay không. Khi nổ, mảnh đạn cùng thuốc bột bắn tung như pháo hoa, hòa cùng máu thị tan nát, đẹp một cách chết chóc.


Không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó nổ tung.
Phó Thần không có thời gian suy nghĩ. Ngay khi biết hướng di chuyển của A Nhất, hắn lập tức nhào đến chỗ Tấn Thành đế, dùng thân mình che chắn. Dù phải tan xương nát thịt, hắn cũng không thể để Tấn Thành đế chết vào lúc này.


Hành động của hắn hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên. Thứ nhất, Phó Thần tin rằng mục tiêu ám sát hàng đầu của bọn họ lần này là hoàng đế. Thứ hai, hoàng đế cách A Nhất gần hơn, dễ ra tay hơn. Thứ ba, cả Phó Thần lẫn Thiệu Hoa Trì đều đặt tính mạng Tấn Thành đế lên vị trí ưu tiên hàng đầu, cho nên luôn chú ý đến sự an toàn của hắn trong vô thức.


Lúc Phó Thần phát hiện thấy động tác và ánh mắt của A Nhất đều hướng về Tấn Thành đế, hắn lập tức quyết định.


Nhưng A Nhất đã theo dõi Phó Thần năm năm. Hắn không như A Tứ và Lý Biến Thiên, cưng chiều Lý Ngộ như ông trời con, mà ở một góc độ nào đấy, coi Phó Thần như kẻ địch. Mà đôi khi, kẻ địch còn hiểu mình hơn cả chính bản thân mình. Năm năm qua, hắn quá hiểu Lý Ngộ, hiểu cách suy nghĩ và phân tích tình huống của Lý Ngộ. Những lúc bắt buộc phải hợp tác, hắn cũng nghe theo phán đoán của Lý Ngộ nến cảm thấy đúng đắn, nhờ thế mà nhiều lần lập được công lao. Nếu không có đầu óc sắc bén như thế thì bệ hạ đã không sủng ái đến vậy.


Muốn lừa gạt được Phó Thần thì phải nhanh hơn hắn, nhanh đến mức khiến hắn trở tay không kịp.


Cho nên ban nãy, A Nhất đã dùng hết sức lực trong sinh mệnh của mình, làm động tác giả theo phỏng đoán của Lý Ngộ. Khi Phó Thần nhào về phía Tấn Thành đế, A Nhất lại bộc phát sức mạnh mà người thường không hình dung nổi, bất ngờ đổi hướng.


Kẻ bên cạnh Thất Sát nhất định là người được chọn để đưa lên ngôi hoàng đế. Xem ra Thất Sát đã nhìn trúng người này từ lâu. Ngay từ khi mới xuất hiện, Thất Sát đã luôn âm thầm hỗ trợ một vị hoàng tử, khiến cho bọn họ ám sát dăm lần bảy lượt vẫn không thành công. Lý do chỉ có một, Thiệu Hoa Trì chính là Tử Vi tinh.


Dù lần này, Phó Thần cứu được Tấn Thành đế thì đã sao? Lão hoàng đế đã hao hết sinh mệnh rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng chết!
Nhưng Tử Vi tinh thì khác. Chỉ cần Tử Vi tinh hoặc Thất Sát tinh chết, tử vi mệnh bàn sẽ sụp đổ.


Tử Vi Tinh và thập tinh mà Thất Sát cầm đầu có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ cần một trong hai bên ngã xuống, bên còn lại sẽ vô dụng.


Cho nên, mục tiêu của A Nhất ngay từ đầu đã là Thiệu Hoa Trì. Hắn biết với tình trạng bây giờ, mình không thể đánh thắng một kẻ võ công đầy mình như Lý Ngộ, nhưng Thiệu Hoa Trì đang bị trọng thương thì khác.
Ngay sau khi lao về phía Tấn Thành đế, Phó Thần chợt có linh cảm không lành.


Nhưng nháy mắt đó trôi qua quá nhanh, hắn vẫn bị động tác của A Nhất lừa gạt. A Nhất có lẽ là người hiểu Lý Ngộ nhất chỉ sau Lý Biến Thiên. Mà ở phương diện nào đó, Lý Ngộ cũng là một con người khác của Phó Thần.


Dương đông kích tây! Mục tiêu của A Nhất không phải Tấn Thành đế, mà là....Thiệu Hoa Trì!
Phó Thần muốn ngăn cản A Nhất, nhưng không còn kịp nữa.
Tim hắn như ngừng một nhịp.


Lúc này, bỗng có một bóng người lao đến. Đó chính là Cảnh Dật, người đã dẫn đường cho Ngạc Hồng Phong kéo quân đến đây. Khi biết Thiệu Hoa Trì bất ngờ vào cung giữa đêm khuya, Cảnh Dật đã cảm thấy lo lắng. Hôm nay, Thiệu Hoa Trì mới bị ngừng chức, sao lại vội vàng vào cung như thế. Bản thân y chỉ là một giáo úy nho nhỏ, không có quyền vào cung giữa đêm khuya, nhưng vừa đúng lúc Ngạc Hồng Phong không đủ nhân lực, liền lạm dụng chức quyền, đưa Cảnh Dật vào.


Y gặp đám Tùng Dịch ngoài cổng, biết Phó Thần cũng ở đây.


Y tìm đến nơi làm việc cũ của Phó Thần là phủ nội vụ, nghe người ở đó nói hắn đã ghé qua, còn bắt được một thích khách, thậm chí phát hiện ra vài nơi giấu thuốc nổ. Cảnh Dật cảm thấy, dù Phó Thần có mất trí nhớ hay không cũng vẫn là kẻ kinh tài tuyệt diễm. Hắn và Thiệu Hoa Trì vào cung thì hẳn là có chuyện lớn xảy ra rồi. Y nghe theo Lưu Túng chỉ dẫn, đưa đám Ngạc Hồng Phong đến Dưỡng Tâm điện, hỏi các thị vệ xem có thấy Phó Thần hay không. Vừa tới nơi, thấy thị vệ và cung nhân chạy nhốn nháo, y đã có linh cảm không lành. Tìm một hồi, tới được chỗ này, thì trông thấy một kẻ phát điên, lao về phía Thiệu Hoa Trì đang hôn mê bất tỉnh.


Y không kịp nghĩ gì, chỉ biết mình là người đứng gần nhất. Y vận hết nội lực trọng người, lao đến ôm chặt lấy A Nhất đang rơi vào trang thái cuồng loạn.
"Hãy đáp lại y. Đó là....." Thỉnh cầu cuối cùng của ta.
Chỉ cần hai người sống tốt, ta chết cũng đáng.


Cảnh Dật không có đủ thời gian nhìn Thiệu Hoa Trì lần cuối.


Chỉ có y và Phó Thần hiểu lời này nghĩa là gì. Chuyện ở tiểu thư phòng hôm ấy xem như bí mật giữa hai người họ. Dù ngươi không yêu y, nhưng hãy đáp lại y đi, giả dối thôi cũng được. Với khả năng của Phó Thần ngươi, chỉ cần ngươi muốn thì bất cứ ai cũng bị lừa gạt. Hãy khiến y vui vẻ một chút, được không?


Y yêu ngươi đến vậy, dù ngươi khôi phục ký ức, chắc cũng sẽ không quên một người vì ngươi mà làm tất cả như thế.
Cảnh Dật ôm lấy A Nhất, đẩy hắn lui lại.
Phó Thần còn chưa kịp trả lời, một tiếng nổ dữ dội ầm vang, máu thịt nở rộ trong lửa đỏ.
"Cảnh Dật..." Phó Thần kêu lên.


Điều cuối cùng hắn nhìn thấy là nụ cười mỹ lệ của nam tử kia, là ánh mắt kinh tâm động phách nhất, lặng lẽ nhắn nhủ: Các ngươi nhất định phải thắng.
Sức công phá của thuốc nổ không quá lớn. Để tiện hành động, A Nhất không thể mang những thứ quá cồng kềnh trên người, rất dễ bị phát hiện.


Cảnh tượng kia in đậm vào tâm trí tất cả những người đang chứng kiến.
Thân thể của hai nam nhân bị thuốc nổ phá tung, lồng ngực thủng toác một lỗ lớn, cùng ngã gục xuống mặt đất.


Từ lúc Cảnh Dật xuất hiện đến khi mất đi, Phó Thần không kịp phản ứng lấy một lần. Y thậm chí còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh đã đi rồi.
Phó Thần chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Sao ngươi lại ra đi dễ dàng như vậy.
Mạng người mong manh đến thế sao, chỉ chớp mắt là tan thành cát bụi.


Phó Thần thực ra cũng rất có ấn tượng với Cảnh Dật. Một mỹ nam tử như thế, chỉ bằng vẻ bề ngoài thôi, người ta đã không quên được rồi. Hắn còn nhớ lúc ở thành Dương Mộ, hắn giả làm Vương Đại, người này từng đi lướt qua hắn. Hắn biết Thiệu Hoa Trì coi người đó như huynh trưởng. Cũng như Vanh Hiến tiên sinh, y toàn tâm toàn ý, dốc lòng vì Thiệu Hoa Trì.


Cho nên dù bọn họ từng âm mưu giết hắn, Phó Thần vẫn chưa bao giờ căm ghét bọn họ. Họ chẳng qua chỉ vì chủ mà thôi. Nếu hắn là Vanh Hiến tiên sinh, hắn cũng không tha cho một tên mưu sĩ chân trong chân ngoài như thế.


Đôi mắt Cảnh Dật vẫn mở trừng trừng. Phó Thần bước đến, vuốt mắt y. Hắn cũng nhìn thấy cặp mắt hung ác, nham hiểm của A Nhất, nhưng mặc kệ đó, chỉ nhẹ nhàng di chuyển thi thể Cảnh Dật.
Hắn trịnh trọng lên tiếng đáp lại câu nói cuối cùng của y, "Người của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ."


Không cần ngươi phải nhờ cậy.
Nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi.
Nợ nần giữa hắn và Lý Phái lại phải tính thêm một món.
Đợt tấn công cuối cùng của Lý Biến Thiên sẽ đến nhanh thôi.


Con cự long kia đã không kiên nhẫn được nữa. Lý Biến Thiên rình rập suốt bao lâu nay, kế hoạch kéo dài đến gần hai mươi năm, hắn đã sẵn sàng đặt bước chân xâm lược lên mảnh đất phía tây và phương bắc rồi.


Ngạc Hồng Phong cũng rất kinh ngạc với biến cố lần này. Nhưng hắn đã có kinh nghiệm tương đối phong phú, thấy bên hồ không còn người nào đứng vững, liền biết vừa có một trận chiến quyết liệt diễn ra, "Mau gọi thái y tới. Mời Lương thái y."


Vết thương trên ngực Thiệu Hoa Trì không tiện cho việc di chuyển, cho nên phải cấp cứu ngay tại chỗ này.
Mà Tấn Thành đế thì nằm đằng kia, không rõ sống chết. Ngạc Hồng Phong vội vàng chạy đến kiểm tra xem. May mà còn thở.


Nhưng lúc thị vệ nâng Tấn Thành đế lên, thân thể đầy mỡ của lão hoàng đế bỗng nhiên run rẩy, phun ra một bụng nước, lại vội vàng muốn nhảy xuống hồ. Hắn đang khát nước điên cuồng, nếu không có người ngăn lại thì hẳn đã rơi xuống rồi.


"Mau đánh ngất bệ hạ." Phó Thần quyết định thật nhanh. Hiệu lực của thứ dược này sẽ vơi dần theo thời gian, cùng lắm chỉ kéo dài thêm vài canh giờ nữa thôi.
Thực ra, lúc nãy, Tấn Thành đế không phải muốn nhảy xuống hồ tự tử. Hắn chỉ khát nước cực độ, muốn uống cho đã mà thôi.


Mà người Lý phái đã lợi dụng điều này để bày ra một màn kịch như thật, nhằm đổ tội cho Thiệu Hoa Trì.
Phó Thần đoán Tấn Thành đế đã uống nhiều nước lắm rồi, còn uống tiếp thì có thể sẽ vỡ dạ dày.


Lúc này, Phó Thần đang mặc trang phục thái giám không phẩm cấp của phủ nội vụ, là do Lưu Túng đưa cho hắn thay trước khi ra ngoài. Nếu không thì Phó Thần mặc trang phục thường ngày, chạy lung tung trong cung, sẽ gặp không biết bao nhiêu phiền toái. Nhưng dù mặc trang phục thái giám thì vẫn phải có lệnh bài của Lưu Túng mới vài lần thoát được hiềm nghi.


Bọn thị vệ đương nhiên sẽ không nghe lời hắn. Hắn rời hoàng cung đã lâu thế rồi, người ta không biết hắn là phải. Nhưng Ngạc Hồng Phong thì nhận ra.


"Phó....Phó Thần?" Trông thấy gương mặt vừa quen vừa lạ, Ngạc Hồng Phong khá ngỡ ngàng. May sao vóc dáng thay đổi nhưng ngũ quan vẫn còn đôi phần như xưa, khí chất cũng không khác trước. Lúc trước, hắn là ngự tiền hành tẩu, giờ đã là thống lĩnh Ngự Lâm quân, đều nhờ công của người trước mặt này.


Không có Phó Thần chỉ điểm cho hắn bắt được bao nhiêu mật thám trong cung năm năm trước thì đâu thể được hoàng thượng chú ý tới.


Phó Thần gật đầu, "Giờ không phải lúc nói chuyện. Mau đánh ngất bệ hạ, rồi sai người trông coi liên tục. Nếu bệ hạ muốn uống nước, tuyệt đối không được cho uống, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn."


"Nguwoi....Được, ta biết rồi." Ngạc Hồng Phong làm việc trong cung lâu như thế, đương nhiên biết có những chuyện không tiện nói bên ngoài. Hắn nhẹ giọng xin tội với Tấn Thành đế đang mơ mơ màng màng, rồi tự mình đánh người ngất đi. Hắn sai thân tín trông coi toàn bộ quá trình đưa bệ hạ về tẩm cung, rồi kề cận theo dõi đến khi tỉnh hẳn mới thôi.


Tấn Thành đế được khiêng đi trong sự bảo hộ vô cùng chặt chẽ.
Ngạc Hồng Phong cũng đã học được bài học, không thể để người rời mắt khỏi bệ hạ. Không nghi ngờ gì, sau khi bệ hạ tỉnh lại, bọn họ sẽ bị xử tội, nhưng nhờ lần cứu nguy trong gang tấc này mà lấy công chuộc tội cũng mừng lắm rồi.


Lúc thi thể của Cảnh Dật được đưa đi, Ngạc Hồng Phong đặc biệt dặn dò binh lính cẩn thận tách xác của y với A Nhất ra. Một kẻ là thích khách, một người là cứu tinh. Nếu không có Cảnh Dật hứng lấy vụ nổ long trời lở đất kia thì có khi ngay cả bọn họ cũng bị thương.


Hắn nhìn thi thể Cảnh Dật, thấy lồng ngực trống hoác, lộ cả nội tạng bên trong, đau lòng nhắm mắt lại.


Nếu hắn không đưa Cảnh Dật vào cung thì y đã không phải chết. Hắn cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Các cô nương trong kinh thành mà hay tin, chắc sẽ khóc đỏ cả mắt. Một mỹ nam tử nổi danh mà lại phải chết thảm như thế.


Tiếng kêu khẽ của Thiệu Hoa Trì chợt vang lên, dù rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Phó Thần. Phó Thần chẳng chú ý đến gì khác nữa, vội vàng bước đến. Đám thị vệ không muốn cho Phó Thần đến gần, nhưng thấy tác phong quyết liệt của hắn, lại vô thức nhường đường. Ngạc Hồng phong bảo bọn họ lui ra. Phó Thần ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm người vào ngực.


Có Ngạc Hồng Phong bảo kê, người khác đương nhiên không dám ngăn cản Phó Thần.
Tâm trí Phó Thần lúc này chỉ dồn vào Thiệu Hoa Trì. Hắn ôm lấy mái đầu ướt đẫm mồ hôi, bình tĩnh nói. "Ngươi sẽ không sao đâu."


Phó Thần cũng không biết mình có ma lực gì mà mỗi lần Thiệu Hoa Trì hôn mê, chỉ cần thoáng nghe thấy tiếng hắn là lập tức phản ứng. Cho nên ban nãy, khi nghe Thiệu Hoa Trì kêu đau, hắn mới vội đến vỗ về.
Thiệu Hoa Trì vô thức nỉ non, "Phó Thần...."
"Ta đây."
"Phó Thần....."


"Ta đây." Phó Thần không hề phiền chán, hết lần này đến lần khác đáp lại y.
Ngón tay Thiệu Hoa Trì khẽ giật, dường như muốn tìm kiếm gì đó.


Lòng đầy kích động, hắn vội vàng nắm lấy bàn tau của Thiệu Hoa Trì. Những ngón tay ướt dính mồ hôi đan chặt với nhau. Phó Thần bỗng cảm thấy một luồng điện lan thẳng vào tim, tựa như bị một cú thiên lôi dữ dội giáng trúng, khiến tường thành bao quanh trái tim ấy vỡ tan tành.


"Phó Thần, Lương thái y đến rồi, ngươi mau tránh ra." Ngạc Hồng Phong nhắc nhở.


Thị vệ đã đứng sang hai bên, nhường đường cho Lương Thành Văn. Lương Thành Văn trông thấy Thiệu Hoa Trì đang nằm trên đất, không biết sống chết ra sao. Hắn chưa kịp nghĩ gì đã vội đảo mắt tìm Phó Thần. Chỉ cần có Phó Thần ở đây, nói gì điện hạ cũng nghe.


Không cần tìm nữa, đang ở ngay bên cạnh. Mắt hắn không mù.
Ngon rồi!
Thấy Lương Thành Văn đi đến, Phó Thần định buông Thiệu Hoa Trì ra. Ai ngờ vừa mới cử động đã bị Lương Thành Văn trừng mắt, "Ngươi định đi đâu? Ở nguyên chỗ đó cho ta, ở suốt từ đầu đến cuối!"


Phó Thần không biết làm thế có hợp lý không, nhưng vì mới động tâm nên hắn cảm thấy chột dạ, muốn tránh ra kẻo người khá hiểu lầm. Thế mà bị Lương Thành Văn quát một câu, hắn lại ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếp tục ôm lấy người trong lòng. Lương Thành Văn kinh ngạc khi thấy Phó Thần không phản kháng gì, giọng nói cũng bình tĩnh hơn, "Ngươi để cho y dựa vào người. Lát nữa ta phải rút dao ra, ngưới nhớ trông chừng y."


Lương Thành Văn liếc mắt trông thấy hai bàn tay nắm chặt, được thân thể che khuất. Trán hắn nổi gân xanh đùng đùng.
Không sợ người khác trông thấy à? Đây là hoàng cung đó. Các ngươi muốn nắm tay, không thể đợi đến lúc về phòng sao? Còn bắt ta phải che che giấu giấu cho các ngươi nữa?


Tuy tức nổ phổi nhưng Lương Thành Văn vẫn chẳng biết làm sao, đành lựa vị trí ngồi, che đi cảnh tượng quỷ dị này.
Ấy, không đã. Chẳng phải trước giờ đều là điện hạ đơn phương sao?


Từ đầu đến cuối, Phó Thần chưa từng đáp lại, vậy thế này là thế nào? Tích tiểu thành đại? Nước chảy đá mòn?
Phó Thần, ngươi nói mình không có tình cảm với điện hạ. Ta tin, thế ngươi có tin không?


Phó Thần đương nhiên biết, nắm tay nhau trước bàn dân thiên hạ thế này rất dễ bị phát hiện, không an toàn chút nào. Hắn chỉ muốn an ủi Thiệu Hoa Trì một chút cho y bớt đau đớn, nhưng lúc định rút tay về thì không rút nổi, bị Thiệu Hoa Trì giữ chặt, như thể sợ hắn buông ra.


Nếu là lúc trước, hắn sẽ dùng sức tách từng ngón tay, cho đến khi y chịu buông mới thôi.
Nhưng giờ thì......


Hắn nhìn thoáng qua gương mặt ướt đẫm, được ánh đèn chiếu rọi, lấp lánh phản quang, đẹp đến ngạt thở. Phó Thần trước nay không quá để tâm đến dung mạo, nhưng giờ cũng phải ngẩn người trong giây lát. Thôi vậy, chỉ là đau quá nên tìm nơi nào đó bấu víu thôi, bị nhìn thấy thì đã sao?


Bị người khác hiểu lầm? Thế thì cũng phải có chứng cớ xác thực mới được.
Ban nãy, Phó Thần nhắc lại câu hỏi lựa chọn cho Thiệu Hoa Trì, chỉ để khiến y có thêm ý chí sinh tồn, nên cố tình cường điệu hơn một chút. Tình cảm của hắn vẫn chưa đến mức ấy.


Nhưng nếu thật sự không có suy nghĩ như vậy, thì dù đối phương có chết trước mặt hắn, hắn cũng không nói những lời này.
Vì vậy, Phó Thần bị Lương Thành Văn nhìn thấy cũng không buồn giải thích. Hắn biết rõ mình đang làm gì.


Hắn chưa từng xem Thiệu Hoa Trì là thế thân của bất cứ ai. Người khiến hắn động tâm chính là người trước mắt.
Lương Thành Văn sai đồ đệ khử độc dụng cụ, sau đó cắt quần áo xung quanh vết thương của Thiệu Hoa Trì. Phó Thần dỗ dành Thiệu Hoa Trì ngậm lấy một khối vải trắng, sợ y cắn phải lưỡi.


Lúc Lương Thành Văn chuẩn bị bắt đầu, Phó Thần giơ tay ra hiệu, Lương Thành Văn liền dừng lại.


Hắn nhanh chóng ghé sát vào tai Thiệu Hoa Trì, dùng nội lực truyền âm, để chỉ hai người nghe thấy, "Ngài nói chỉ cần ta hoàn toàn trở thành người của ngài, ta muốn gì cũng được. Nhưng ta vẫn chưa là người của ngài, ngài đã cam tâm sao?"


Đó là lời Thiệu Hoa Trì nói với "Phó Thần kia", nhưng vì ấn tượng quá sâu sắc nên hắn vẫn còn nhớ như in.
Thiệu Hoa Trì khẽ run.
Vừa dứt lời, Phó Thần ngước mắt, ra hiệu: Rút!
Động tác của Lương Thành Văn rất nhanh gọn dứt khoát, cố gắng để Thiệu Hoa Trì không phải chịu nhiều đau đớn.
A!


Thiệu Hoa Trì ưỡn ngực, máu tươi lập tức chảy ồ ạt.


Lương Thành Văn và đám đệ tử không nói lời nào, ai nấy đều bận rộn, bôi thuốc, cầm máu, băng bó, đút dược bảo mệnh, quan sát tình hình.....Sau khi hơi thở của Thiệu Hoa Trì ổn định trở lại, hắn mới sai nười đưa y về nơi ở cũ là Trọng Hoa cung. Vì Tấn Thành đế sủng ái thất tử nên dù Thiệu Hoa Trì đã xuất cung kiến phủ, nhưng cung điện cũ vẫn được bảo trì thường xuyên.


Sau Thiệu Hoa Trì được đưa đi, Lương Thành Văn mới cẩn thận quan sát con dao trên tay, rồi lại đưa lên mũi ngửi.


Quần áo nửa người trên của Phó Thần ướt đẫm máu, nhưng hắn cũng không có thời giant hay đồ. Vừa ngẩng lên, hắn trông thấy vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra của Lương Thành Văn, khẽ cau mày, "Có độc không?"


Lương Thành Văn căng thẳng gật đầu, "Điện hạ sinh ra đã mang độc trong người. Tuy nói là đã giải độc, nhưng thật ra chỉ là sức chống chọi của y với độc dược đã cao hơn mà thôi. Nếu là người khác thì chắc đã mất mạng, nhưng điện hạ lại dung hòa được thứ độc này. Có điều, đau đớn là không tránh khỏi, ta không dám chắc có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Ta sai người tìm hiểu thành phần trong đó đã, có vài thứ ta chưa phân biệt được...."


"Ý ngươi là, y có thể sẽ không qua khỏi?" Đó mới là điều Phó Thần quan tâm nhất. Bàn tay hắn siết chặt đến nỗi lộ cả khớp xương trắng bệch.


Lương Thành Văn không ngờ Phó Thần lại hỏi câu này. Hắn chợt nhớ đến năm năm trước, khi điện hạ nghe tin Phó Thần chết, đã giày vò bản thân cả vể thể xác lẫn tinh thần. Không có Phó Thần, y không sống nổi. Thân tín của y chỉ biết đứng nhìn, không thể nào ngăn cản.


Vết thương của Thiệu Hoa Trì không nằm ở nơi yếu hại, đâm cũng không sâu, quan trọng là độc. Chất độc nặng nhẹ thế nào thì phải nghiên cứu mới biết, nhưng trước mắt thì có vẻ không sao. Điện hạ không có dấu hiệu trúng độc, chắc là sẽ bình phục. Nhìn bộ dạng quan tâm đến loạn của Phó thần, Lương Thành Văn cười một trận sảng khoái trong lòng.


Phó Thần, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay!
Ha ha ha ha, ta còn muốn xem tiếp!
Tên tiểu tử Phó Thần này chẳng phải thứ tốt lành gì, nhất là những lúc hắn vô thức để lộ sự ngang tàng, kiêu ngạo, không xem air a gì, đúng là điên rồ hết chỗ nói. Thế mà ngươi cũng có lúc sợ hãi sao?


Hắn nuốt những lời định nói vào trong. Phó Thần biểu hiện như thế này thì không chừng nếu hắn góp sức đẩy thuyền một chút, có khi điện hạ lại được như ý nguyện. Vì vậy, hắn tỏ vẻ sầu bi, thở dài một tiếng, "Đành mặc cho số phận vậy. Ta cũng không thể làm gì hơn. Có sống được hay không thì, qua đêm nay rồi tính."


Thấy Phó Thần im lặng, Lương Thành Văn ngẩng đầu lên, chợt thấy gương mặt không chút biểu cảm của đối phương. Đó không phải sự bình thản, hờ hững vốn có, mà là sát khí bừng bừng đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Phó Thần lập tức quay lưng, đi về phía Tây Thập Nhị Sở.


"Ấy ấy ấy, khoan đã, Phó Thần. Ngươi còn định đi đâu?"
Còn chưa bắt được hết thích khách trong cung, bây giờ làm sao chạy lung tung được?
"Vẫn còn vài tên. Vưa hay, ta giải quyết chúng luôn một thể." Lúc này, toàn thân Phó Thần chỉ còn khí tức cuồng bạo.
Ta muốn bọn chúng có đi mà không có về!


Chúng nhất định phải trả giá đắt!
Nói rồi, Phó Thần lạnh lùng nhìn con chim tê tước bay vòng trên không.
Phó Thần đi đến một góc hẻo lánh ở Minh Thân uyển, nơi hai cao thủ của hắn ẩn mình. Quả nhiên ở đó chỉ còn hai thi thể mới chết không lâu.


Ban nãy, hắn ra ám hiệu mà không ai đáp, định nhân lúc A Nhất chưa kịp chuẩn bị để phản công, nhưng phía này không có động tĩnh gì.


Phó Thần đoán bọn họ đã không còn cơ hội đáp lại tín hiệu của hắn. Lúc A Nhất tới đây, có lẽ đã thấy bọn họ ẩn nấp ở đó. Với năng lực của A Nhất thì dù mật thám có tài giỏi đến mấy cũng sẽ bị phát hiện. Dù hai người này thân thủ phi phàm nhưng cũng không cùng đẳng cấp với A Nhất.


Lúc Ngạc Hồng Phong đến nơi, vốn định hàn huyên với Phó Thần đôi câu thì thấy hai thi thể này.
"Ngạc đại ca."


Phó Thần hình như chưa bao giờ xưng hô thân mật như vậy. Dù năm đó, bọn họ tiếp xúc với nhau khá nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là đôi bên cùng có lợi. Nghe giọng nói có chút khổ sở của Phó Thần, hắn liền bình tĩnh lại.
"Muốn ta làm gì?"
"Có thể thay ta mai táng bọn họ chu đáo được không?"